Trên chiếc thuyền Ngọ Giáp chở Xương Đức Hầu Tào Ân, hắn lúc này đang ở trong khoang thuyền, bên ngoài có hơn mười tên võ sĩ Lang Giáp Doanh bảo vệ. Cách hắn vài khoang thuyền nhỏ là nơi ở của Hàn Huyền Xương, gian phòng của lão rất đơn giản và nhỏ hẹp.
Thải châu thuyền là thuyền được cải tạo lại từ chiến thuyền cỡ trung của Trấn phủ quân nên diện tích rất lớn, bên trong có rất nhiều khoang thuyền tầng tầng điệp điệp sắp xếp ngăn nắp.
Bên ngoài khoang thuyền của Hàn Huyền Xương cũng có mấy binh sĩ cường tráng khôi ngô của Trấn phủ quân thủ vệ. Không có lệnh của Hàn Huyền Xương, bất luận người nào cũng không được phép tiến lại gần.
Trên chiếc bàn nhỏ trong khoang thuyền có một tấm hải đồ đang mở rộng. Trên tấm hải đồ, những khu vực có trân châu được đánh dấu cực kỳ rõ ràng. Hàn Huyền Xương ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cẩn thận quan sát những nơi đánh dấu bãi đá ngầm, ngồi xung quanh hắn là bốn người bộ hạ thân tín nhất của Hàn gia, vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc, tất cả đều chăm chú quan sát những dấu hiệu trên hải đồ.
- Những chỗ này có thể hạ lưới.
Hàn Huyền Xương thấp giọng nói:
- Bốn phía đều có đá ngầm, nơi này là một cái hải vũng, có thể đem lưới lớn bố trí ở chỗ này, tạo thành một cái võng lưới.
- Đại nhân, điều này có thể làm được.
Một gã quan viên thấp giọng nói:
- Nơi này bãi đá ngầm dày đặc, thuyền lớn khó có thể đi vào, nên sẽ không làm tổn hại đến lưới cá, là một nơi an toàn có thể sử dụng được.
- Nhưng muốn để cho những người mò trai tiến lại gần, đem ngọc trai bỏ vào lưới, phải vượt qua rất nhiều đá ngầm, như vậy mất rất nhiều thời gian.
Một gã quan viên nhẹ giọng tiếp lời:
- Nếu như những người mò trai làm chậm tốc độ khai thác lại, có khiến cho Xương Đức Hầu và Tiêu Đồng Quang nghi ngờ hay không?
Hàn Huyền Xương lắc lắc đầu nói:
- Không cần phải lo lắng đến việc này. Bọn họ đối với việc mò trai lấy ngọc gần như là mù tịt. Hôm nay tốc độ mò trai đã được chúng ta trì hoãn lại, ngày mai chỉ cần tăng tốc độ lên như thường ngày, cho dù có lén giấu trai cũng không tạo thành quá nhiều sơ hở. Dù sao cũng là tiến hành dưới đáy biển, bọn họ không thể trông chừng dưới đáy biển được.
- Đại nhân nói rất đúng, Đông Hải là địa bàn của chúng ta, bọn họ sẽ không nhìn ra vấn đề. Lần này mượn cơ hội đem trai ngọc cất giấu dưới nước, ngày sau chỉ cần tùy tiện phái một chiếc thuyền vô thanh vô tức tới lấy, thần không biết quỷ không hay.
Hàn Huyền Xương trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói:
- Lưới cá đã chuẩn bị thỏa đáng hay chưa?
- Đã chuẩn bị thỏa đáng, đang ở trong kho dưới đáy khoang.
Có người trả lời thêm:
- Chỉ cần Đại nhân ra lệnh, người của thuộc hạ sẽ lập tức thả lưới từ đáy khoang xuống biển. Nhân thủ cũng đã tuyển chọn xong, Đại nhân cứ việc yên tâm, tuyệt đối có thể tin tưởng.
Hàn Huyền Xương lộ ra vẻ hài lòng, cười nói:
- Đã như vậy, chờ thêm một canh giờ nữa, đợi đến đêm khuya thanh vắng, ngươi có thể cho người thực hiện.
- Vâng, đại nhân!
- Đúng rồi, có một việc sau khi lên bờ, nhất định phải nhớ mà làm.
Hàn Huyền Xương thở dài nói:
- Vợ con của những người bị hại kia, các ngươi tự mình tới nhà an ủi một phen, cho họ thêm chút ít bạc.
...
Bên trong khoang thuyền còn đang thương nghị, phía ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chợt một tiếng bẩm vang lên:
- Đại nhân, có thích khách!
- Thích khách?
Hàn Huyền Xương biến sắc mặt, chư quan trong khoang thuyền cũng thất kinh.
Hàn Huyền Xương dẫn đầu đám người ra khỏi khoang thuyền, quả nhiên mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến. Hắn cau mày nói:
- Là ở Ngọ Ất thuyền?
Tên quan sai bên ngoài bẩm báo:
- Chính là ở bên kia.
- Đại nhân, không phải là thích khách, mà là hải tặc.
Một gã quan viên phía sau cả kinh nói:
- Ngọc trai đều chứa ở trên con thuyền đấy.
Hàn Huyền Xương hiển nhiên cũng nghĩ đến việc đó, động tác của hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ mấy bước đã lao ra xa, trầm giọng nói:
- Mau dẫn người cấp tốc cứu viện, nhớ để lại một số người bảo vệ Hầu gia!
Hắn thuận tay rút lấy thanh đại đao từ bên hông một tên binh sĩ, phóng thẳng người lên boong tàu. Chỉ thấy trên thuyền Ngọ Ất phía đối diện có vô số bóng người chớp động. Bên thuyền Ngọ Giáp đã sớm có người kê mấy tấm ván gỗ, xông qua cứu viện.
Trăng rằm vằng vặc, cộng thêm đèn lồng treo khắp các nơi trên thuyền, làm cả một góc biển sáng bừng.
- Bọn chúng làm sao tới đây được?
Một gã quan viên phía sau Hàn Huyền Xương kinh hãi thốt lên:
- Phía trước chúng ta có hai chiếc chiến thuyền canh gác rồi mà?
- Phía trước có hai chiếc chiến thuyền canh gác, phía sau lại có bãi đá ngầm, bọn kia làm sao lẻn đến đây được nhỉ?
Hàn Huyền Xương sắc mặt âm trầm, vẻ mặt như đeo đá.
- Chúng ta sơ sót quá, bọn chúng chính là lặn qua dải đá ngầm bên kia mà tới…
Mấy tên quan viên đứng bên cạnh vội quỳ sụp xuống:
- Hạ quan nhất thời sơ sót, thỉnh đại nhân giáng tội!
- Lúc này nói những thứ ấy cũng vô dụng!
Hàn Huyền Xương cầm đao, phóng nhanh về phía thuyền Ngọ Ất:
- Phải bảo vệ tốt trân châu!
Hơn mười tướng sĩ lập tức phóng theo phía sau Hàn Huyền Xương, gấp rút cứu viện.
Đang phóng tới, bọn họ chạm phải một người đang cầm đao trong tay, trên mặt có vài vết máu:
- Đại nhân, hải tặc muốn cướp trân châu đã bị chúng ta đẩy lùi, trân châu không có việc gì, bọn chúng đang rút lui.
- Bọn chúng có bao nhiêu tên?
- Khoảng hai ba mươi tên.
Người đó trả lời tiếp:
- Hẳn là bọn hải tặc, bất quá không biết là nhóm nào, chúng ta đã giết được vài tên.
Người đó thần sắc có chút sợ hãi nói tiếp:
- Chẳng qua là...!
Hàn Huyền Xương nhìn thấy bọn hải tặc đang rút lui, dưới sự truy đuổi của quan binh đã dần dần rơi vào thế hạ phong, liền buông lỏng tâm tình, cau mày nói:
- Chẳng qua là chuyện gì?
- Bẩm đại nhân, ty chức dẫn người đi bảo vệ Tiêu Thị lang cùng Ngũ thiếu gia nhưng không thấy bóng dáng của bọn họ. Bên trong khoang thuyền không một bóng người… Hơn nữa còn có dấu vết đánh nhau lưu lại.
Người đó dè dặt trả lời.
- A!
Hàn Huyền Xương thất kinh:
- Mạc nhi... Tiêu Thị lang mất tích?
- Dạ!
Hàn Huyền Xương không nói thêm lời nào, vội dẫn đầu đám người chạy tới khoang thuyền Ngọ Ất, chỉ thấy nơi này có hơn mười tên binh sĩ đang tập trung lục soát. Bên trong khoang thuyền bàn ghế gãy đổ ngổn ngang, bồn nước rửa chân cũng móc ngược ở một bên, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tiêu Đồng Quang và Hàn Mạc đâu cả.
- Bẩm, đã đi tìm khắp bốn phía nhưng vẫn không có tung tích của Ngũ thiếu gia.
Trong lòng đa số mọi người, Tiêu Đồng Quang dù có rơi xuống biển cũng chẳng ai thèm quan tâm. Chỉ có Hàn Mạc là con trai duy nhất của Hàn Huyền Xương, đây chính là bảo bối của Hàn gia, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.
Hàn Huyền Xương mặt lạnh tanh, trầm giọng hỏi:
- Có bắt sống được người nào không?
- Hồi bẩm đại nhân, những hải tặc kia tiến thoái rất có quy củ, hành động nhanh chóng, chúng ta đã giết bốn năm người của chúng, những tên còn lại hầu hết đã nhảy xuống biển trốn thoát.
Đám thuộc hạ nói tiếp:
- Chúng thuộc hạ đã phái người hạ thuyền nhỏ xuống biển lùng bắt.
...
- Báo…!
Một bóng người vội chạy tới cấp báo:
- Chiến thuyền Thần Bính và Thần Đinh đã phát tín hiệu có thuyền của hải tặc xuất hiện, bọn họ đang truy đuổi.
Chân mày Hàn Huyền Xương nhíu chặt, hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Kế điệu hổ ly sơn, Thành Tư quá dễ dàng trúng kế, thuyền của hải tặc dĩ nhiên là muốn lôi kéo sự chú ý của họ.
Một gã bộ hạ từ phía sau tiến lên nói:
- Đại nhân, bên kia có thuyền hải tặc thu hút chiến thuyền của chúng ta, bên này lại có hải tặc từ dải đá ngầm lặn tới, kế hoạch vô cùng chặt chẽ. Dường như bọn họ hiểu rất rõ cấu tạo thuyền của chúng ta, chẵng những biết trân châu giấu ở khoang nào trên thuyền, lại còn biết rõ nơi ở của Tiêu Thị lang, chia ra nhiều nơi tập kích, khi đắc thủ lập tức rút lui…!
- Ý của ngươi ta đã hiểu.
Hàn Huyền Xương chậm rãi gật đầu:
- Trong nội bộ chúng ta có gian tế.
Chúng tướng sĩ cùng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trên hai chiếc thải châu thuyền này cơ hồ đều là binh tướng của Hàn gia, ở thời đại thế gia đứng đầu này, tận trong xương tủy mỗi người đều có tư tưởng trung thành với chủ tử của mình, đặc biệt là quân nhân lại càng lấy trung thành làm thước đo chuẩn mực. Có thể nói trong lòng các tướng sĩ tại Đông Hải quận, lòng trung thành đối với Hàn gia còn cao hơn nhiều so với lòng trung thành triều đình. Tình huống xuất hiện nội gian như thế này là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
- Không nên quên những hải tặc kia đều là người của Đông Hải quận.
Hàn Huyền Xương nhìn chung quanh, thấy bên cạnh mình đều là người thân tín, trong thanh âm mang theo sự tức giận lẫn bất đắc dĩ:
- Nếu là ngoại nhân mua chuộc, người của chúng ta ở trên thuyền tự nhiên sẽ không bị lay động, nhưng nếu là hải tặc mua chuộc… Thôi, chuyện nội gian không nên quản nữa, mau phái người dùng bồ câu đưa tin cho Trấn phủ quân, mời Tổng đốc đại nhân nhanh chóng phái viện quân ra biển truy tìm tung tích của Tiêu Thị lang.
- Đại nhân, cho dù Tổng đốc đại nhân có phái chiến thuyền tới, thì trên mặt biển mênh mông như thế này, e rằng không thể tìm thấy Tiêu Thị lang.
Có người nhắc nhở:
- Chi bằng trước tiên tìm ra gian tế, sau đó từ trong miệng gian tế bức ra những người mà bọn họ câu kết, hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra nơi hạ lạc của hải tặc.
Hàn Huyền Xương lắc đầu nói:
- Hải tặc bắt người không phải do cừu hận, tám chín phần mười là muốn vơ vét tài sản mà thôi, trong nhất thời cũng sẽ không đả thương người.
Hắn thoáng dừng một chút, trong mắt hiện lên quang mang cực kỳ sắc bén:
- Chắc hẳn bọn họ không biết thân phận của Hàn Mạc, do đó mới dám tùy tiện bắt đi. Ta mời Tổng đốc phái chiến thuyền lục soát trên biển, chẳng qua là để cho hải tặc biết bọn họ đã bắt đi người rất trọng yếu, Hàn gia ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giải cứu, từ đó bọn họ mới không dám hạ thủ. Sau đó nhất định hải tặc sẽ phái người liên lạc với chúng ta, thương thảo tiền chuộc, lúc ấy chúng ta sẽ dể dàng tìm ra dấu vết của bọn họ.
- Đại nhân anh minh!
Trong lòng Hàn Huyền Xương tất nhiên vô cùng lo lắng đến an nguy của Hàn Mạc, cũng như rất lo lắng cho tính mạng Tiêu Đồng Quang.
Trên danh nghĩa, Tiêu Đồng Quang là nhân vật số hai của Tiêu gia, là thân đệ đệ của Tiêu Thái sư. Mặc dù hắn chẳng có năng lực gì nhưng thân phận của hắn vẫn là không đổi. Một khi hắn xảy ra chuyện tại Đông Hải, Tiêu gia kia cũng mặc kệ đó có phải là do hải tặc hay không, nhất định cho đó là âm mưu của Hàn gia. Đến lúc đó, Hàn gia chính là sự khiêu khích lớn nhất trong mắt Tiêu gia, hiển nhiên sẽ không thể để yên cho Hàn gia.
Quyền thế và thực lực của Tiêu gia ở Yên Kinh đủ để tạo thành đả kích to lớn với Hàn gia tại Yên Kinh. Khi đó Hàn thị gia tộc sẽ gặp phải khốn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Tốt nhất là Hàn Mạc không có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là Tiêu Đồng Quang cũng bình an vô sự.
Nhóm hải tặc đã rút lui trong bóng đêm, để lại mấy cỗ thi thể. Hàn Huyền Xương đi tới nơi mạn thuyền, nhìn ánh trăng lung linh dưới mặt biển, đôi mắt lóe sáng, lẩm bẩm tự nói:
- Tốt nhất là Hàn Mạc không xảy ra chuyện gì, nếu nó bị rụng dù chỉ là một sợi tóc… Các bằng hữu tại Đông Hải… Chính là các ngươi đã ép Hàn gia ta xuất ra Hải Vương Lệnh. Tổ tiên của chúng ta huyết mạch tương liên, việc xuất ra Hải Vương Lệnh sẽ rất không tốt với tất cả mọi người, đây không phải là cục diện mà Hàn gia ta muốn thấy.
Gió biển thổi phần phật mang theo một làn mưa bụi, khiến cho tâm tình con người càng thêm rét lạnh.
Khi Hàn Mạc tỉnh lại thì lập tức một mùi xú uế mang theo ẩm mốc xông vào trong mũi, loại mùi vị khiến cho hắn rất không thoải mái. Hắn mở mắt ra, nhưng trước mắt lại là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ là bên tai truyền đến thanh âm "Thùng thùng", hắn biết, đó là thanh âm nước biển vỗ vào thân thuyền. Tuy thân thể vẫn còn cảm giác mềm nhũn vô lực, chẳng qua là đã tốt hơn rất nhiều. Hắn thử cử động tay chân nhưng liền phát giác hai tay hai chân đã bị trói rất chặt, mà theo như hắn phán đoán, dây thừng để trói tay chân không phải là loại dây bình thường, mà chính là dây làm bằng gân bò, là loại có tính co dãn rất tốt, cho dù khí lực có lớn tới đâu cũng khó có thể giãy thoát.
Dưới tình huống trước mắt là một mảnh đen nhánh cùng với mùi tanh hôi xông vào mũi, hắn cơ hồ có thể phán đoán chính mình rất có thể là ở một chỗ nào đó trong khoang đáy của một con thuyền, hơn nữa trong khoang thuyền còn tồn trữ không ít ngư vật, cho nên mùi hôi thối cùng mùi tanh xen lẫn vào một chỗ. Nếu không phải đã quen với mùi tanh đặc thù của Đông Hải, người bình thường thật đúng là chịu không được.
"Quả nhiên là mình bị bắt cóc." Hàn Mạc thì thào tự nói, hắn cố gắng giãy dụa dựa trên ván thuyền để ngồi dậy, lắc lắc đầu, để cho đầu óc của mình tỉnh táo lại một chút.
Hắn nhớ được chính mình sau khi bị bắn trúng một mũi tên, dưới sự phát tác của độc tính mà bị ngất đi, quả thật không nghĩ đến chính mình là hành gia về độc dược, sau cùng cũng là bị người khác hạ độc dược ngược lại mình .
Chẳng lẽ cái này gọi là “Ngõa quán bất ly tỉnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận trung vong.” (Chậu sành sẽ va vào thành giếng mà vỡ, tướng quân khó tránh bị tử trận. Có nghĩa là thường xuyên hoạt động ở nơi nguy hiểm thì khó tránh khỏi tai nạn - DG)
Thân thuyền đang lắc lư, bốn phía trừ thanh âm nước biển đánh vào thân thuyền thì không có bất kì hơi thở nào khác xung quanh đây, tựu giống như thân mình bị lạc vào thế giới của bóng đêm u ám và lạnh lẽo, loại tình huống này khiến cho Hàn Mạc có cảm giác chính mình một lần nữa lại xuyên việt.
. . .
Hàn Mạc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm cho trạng thái tinh thần của chính mình bình tĩnh trở lại, hắn cũng không rõ ràng lai lịch đám người bắt cóc chính mình đến tột cùng là những ai, cũng không biết bọn họ sẽ đem mình dẫn đi tới nơi nào.
Hắn hốt nhiên nghĩ đến, trừ mình ra, cái lão gia hỏa Tiêu Đồng Quang cũng có thể bị trói rồi.
- Tiêu đại nhân?
Hàn Mạc thử dò xét kêu một tiếng:
- Tiêu đại nhân có ở đó hay không?
Không có tiếng đáp lại, Hàn Mạc nhíu mày, “Chẳng lẽ bọn họ biết thân phận cao quý của tên Tiêu Đồng Quang, cho nên bọn hải tặc an bài cho hắn một chỗ sa hoa hơn chỗ của mình? Chính mình hiện giờ là đang mặc trang phục hải quản, không có mặc quan phục trên người,khiến bọn hải tặc không có chút hứng thú nào đối với mình, cho nên mới ném mình xuống khoang đáy?”
Hàn Mạc thở dài, nếu sớm biết đãi ngộ không giống nhau, thì không biết khi mặc một thân long bào sẽ có hậu quả gì a!!!? .
Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã nghe "Ôi" một tiếng bên cạnh nơi không xa vang lên, mà sau lại nghe "Oẹ" một tiếng, hiển nhiên là bên cạnh có người hiện tại đang nôn mửa.
Nôn mửa rất kịch liệt, rất gắng sức, Hàn Mạc nghe vào trong tai, thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể nghe ra đầy đủ thanh âm đặc sắc nôn mửa là từ vị kia, Hộ bộ thị lang Tiêu Đồng Quang từ trong miệng phát ra.
Hàn Mạc tự nhiên cũng biết, Tiêu Đồng Quang tuy là dạng người khiến hắn chán ghét nhưng dù sao cũng là người của Tiêu gia, mà lại là Khâm Sai, nếu một khi xảy ra chuyện tại Đông Hải Quận, đối với Hàn gia mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Mặc dù trong lòng cực kỳ chán ghét cái lão sắc quỷ này, nhưng dưới tình huống này, không thể không trông mong hắn có thể an toàn trốn thoát kiếp nạn lần này, để có thể về đến Đông Hải Thành một cách bình an.
Có đôi khi thế gian chuyện tình chính là phức tạp như thế!
Hai người yêu nhau chưa hẳn ở cùng một chỗ, người đáng chết ở vào thời điểm sắp chết đến nơi lại hết lần này tới lần khác không thể chết.
Đời người còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này?!
Tiêu Đồng Quang thiếu điều muốn đem ruột chính mình nôn ra luôn, đợi đến khi không thể nôn ra được thứ gì nữa, hữu khí vô lực hừ hừ một lát, rốt cuộc hoảng sợ nói:
- Này. . . Đây địa phương nào? Ta đang ở đâu?
Thanh âm hắn tràn đầy sợ hãi, khiến cho trong lòng Hàn Mạc khinh bỉ không thôi, đường đường là nhân vật số hai của Yến quốc đệ nhất thế gia, mà lại nhát như chuột , xem ra mọi người thường nói miệng hùm gan sứa đúng là có đạo lý mà.
- Không nên la! Thanh âm càng lớn, chết càng nhanh!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Tiêu Đồng Quang hiển nhiên là bị Hàn Mạc đột nhiên nói như vậy làm cho kinh sợ, yên lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Ngươi. . . Ngươi là Hàn Mạc?
- Chính là Hàn Mạc!
Hàn Mạc nhàn nhạt nói:
- Đại nhân, thân thể ngài tựa hồ rất không thoải mái a.
- Hàn Mạc, chúng ta hiện tại đang ở nơi nào?
Tiêu Đồng Quang tựa hồ có chút kích động, bên trong khoang thuyền tối tăm như vậy còn có "Đồng bạn", tự nhiên so một mình ở tại chỗ này thì tốt hơn nhiều.
- Đại nhân, lời này ta nên hỏi ngài mới đúng chứ?
Hàn Mạc hắc hắc cười nói:
- Thời điểm ta bị người ta đánh ngã thì ngài lúc đó rất là thoải mái a!
Tiêu Đồng Quang nghe xong có chút lúng túng, trên thực tế lúc Hàn Mạc ngã xuống, hắn nhìn thấy vài hắc y nhân cầm đại đao trong tay xông vào trong khoang thuyền, bị dọa làm cho ngất đi, sau này có phát sinh chút sự tình gì, hắn cũng không thể biết được.
. . .
. . .
- Là bọn hải tặc!
Hàn Mạc cuối cùng nói:
- Hải tặc Đông Hải quả thật còn nhiều hơn so với sức tưởng tượng của ngài nữa đó!
Tiêu Đồng Quang lập tức nói:
- Hải tặc? Bọn chúng thật là có đảm lượng quá mà, ngang nhiên dám bắt cóc bản quan? Bọn chúng có còn muốn sống nữa hay không hả?
Hàn Mạc lành lùng nói:
- Tiêu đại nhân, thanh âm của ngài lớn chút nữa đi, ta đảm bảo ngài sẽ phải nếm mùi đau khổ càng lớn hơn. Ngài cho rằng đây là nơi nào? Bên trong phủ hậu hoa viên của ngài à? Ta nói cho ngài biết, hiện giờ chúng ta đang ở trên thuyền của bọn hải tặc đấy, bọn chúng đều là những kẻ giết người không chớp mắt, nếu để bọn chúng nghe thấy ngài hô to gọi nhỏ, nói không chừng sẽ đem ngài đi nhúng nhúng nước.
- Nhúng nhúng nước?
Hàn Mạc hắc hắc cười nói:
- Dùng một sợi thừng đem ngài trói lại, ném xuống biển nhúng nhúng nước, ngài đã hiểu chưa?(Sao giống như trò câu cá ấy nhỉ? - DG)
Tiêu Đồng Quang rùng mình một cái, hắn hiện tại cũng biết trong biển quả thật có cá mập, nếu mình bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập thì chỉ còn nước A di đà phật, thanh âm liền nhỏ xuống:
- Hàn Mạc, Hàn gia các ngươi trấn thủ tại Đông Hải, làm sao lại để cho bọn hải tặc có thể ngông cuồng như thế? Triều đình mỗi năm đưa xuống rất nhiều bạc để cho Trấn phủ quân tiễu trừ hải tặc, vậy thì số bạc đó rốt cục là đi đâu rồi?
Mùi tanh hôi xông vào trong mũi, hắn nhịn không được nôn mửa hai cái, mới tiếp tục thở hổn hển nói:
- Bản quan vốn là Khâm Sai do triều đình phái tới, Hàn gia các ngươi lại không có bảo hộ chu toàn, khiến ta bị hải tặc bắt đi, này. . . Đây là tội lỗi của Hàn gia các ngươi, tội lớn vô cùng!
- Có tội?
Hàn Mạc ha ha cười, thản nhiên nói:
- Tiêu đại nhân, vậy ngài có phải hay không chuẩn bị trị tội chúng ta?
Tiêu Đồng Quang sửng sốt, chợt rõ ràng tình cảnh trước mắt, khuôn mặt lập tức như đưa đám.
- Đại nhân làm sao ngài lại không nói chuyện?
Hàn Mạc nhàn nhạt nói:
- Với trí thông minh của đại nhân, phải chăng ngài đã có phương pháp thoát khỏi nơi đây?
- Đã bị bắt vào đây rồi thì còn có cái gì phương pháp nữa!!!
Tiêu Đồng Quang uể oải nói:
- Hàn Mạc, bọn chúng. . . Sẽ hay không giết chúng ta?
- Hải tặc Đông Hải vốn hung tàn thành tính, bọn chúng chuyện gì cũng dám làm, nếu lát nữa có người tới đây giơ lên đại đao xin hai cái thủ cấp của chúng ta thì ta một điểm cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hàn Mạc nhàn nhạt nói.
- Vậy. . . Vậy như thế nào mới tốt đây?
Thanh âm Tiêu Đồng Quang tràn đầy sợ hãi.
Hàn Mạc còn chưa kịp nói, liền nghe thấy trên mặt thuyền truyền đến thanh âm "Răng rắc răng rắc", hắn lập tức thấp giọng nói:
- Tiêu đại nhân, nếu ngài không muốn chết nhanh, mau mau giả vờ ngủ đi, cái gì cũng đừng lên tiếng.
Rất nhanh, một tia sáng phía trên chiếu xuống tới, Hàn Mạc híp mắt, nương theo tia sáng, nhìn rõ chính mình dự đoán quả nhiên không sai, xác thực bản thân mình hiện tại đang ở bên trong khoang đáy chất đầy rất nhiều cá chết hải vật.
Từ phía trên lục tục đi xuống người, Hàn Mạc hé mắt nhìn rõ, người thứ nhất đi xuống có vóc người nhỏ gầy nhưng lại hiện lên vẻ nhanh nhẹn, thân mặc kình trang, đầu để tóc dài nhưng lại tết thành bốn năm cái đuôi sam, kiểu tóc cực kỳ đặc biệt, người này chẳng qua chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, diện mạo thoạt nhìn cũng bình thường, chẳng qua trong hai con mắt hắn hiện lên vẻ âm lãnh , làm cho người khác nhìn vào cũng biết tên này không phải là dạng người lương thiện.
Hàn Mạc nhìn thân hình hắn có mấy phần tương tự kẻ đã dùng tiễn thủ bắn trúng mình, trong lòng dâng lên giận dữ, hắn hận nhất là những kẻ chỉ biết âm thầm dùng ám tiễn đả thương người khác.
Người nọ mang theo ba bốn tên hải tặc đi tới khoang đáy, thẳng đi tới Tiêu Đồng Quang bên cạnh, vung chân lên đá đá, Tiêu Đồng Quang giả vờ ngủ, không nhúc nhích, bộ dạng giống như là đã chết.
- Cẩu quan hóa ra lại có lá gan như chuột nhắt, sợ đến nỗi còn chưa chịu tỉnh.
Gã đầu lĩnh cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ đám quan lại của triều đình Yến quốc ai cũng đều giống nhau như vậy hay sao?
Hắn mới vừa nói chuyện, Hàn Mạc lập tức phán đoán, kẻ này chính là tên đã ám toán chính mình.
- Tên này không phải là người của Hàn gia! Bên trong đã từng nói, tên gia hỏa này chính là Khâm Sai do triều đình Yến quốc phái tới để giám thị Hàn gia xuống biển khai thác châu ngọc.
Phía sau có một người nói:
- Hàn gia cũng không có dạng hèn nhát như vậy!
Hàn Mạc trong lòng vừa động, thầm nói:
- Người ở bên trong nói? Ai ở bên trong? Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ là nói trên thuyền thái châu có nội gian?
Đầu óc của hắn rất mẫn tuệ, rất nhanh liền nghĩ ra trong đó mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, đám người như đã biết Tiêu Đồng Quang là Khâm Sai, mà lại biết hành động khai thác châu ngọc của Hàn gia, hiển nhiên là trên thuyền thái châu có người ở trong bóng trong tối âm thầm cấu kết với hải tặc.
- Lão già này có thể đáng bao nhiêu bạc?
Có người hỏi:
- Lãnh nhị ca, nếu mà không đáng tiền, lần này chỉ sợ chúng ta lỗ lớn rồi. Chúng ta dấu diếm đảo chủ, điều ba con thuyền, mang theo các huynh đệ không những không có cướp được một viên trân châu nào, mà còn hao tổn mất mấy vị huynh đệ, nếu như bị đảo chủ biết được quả thật có chút không tốt.
- Ngươi sợ sao?
Kẻ được xưng là Lãnh nhị ca thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, hết thảy hậu quả đều do Lãnh Chiếu ta chịu trách nhiệm!
Chỉ vào Tiêu Đồng Quang nói:
- Biết hắn là ai chăng? Hắn chẳng những là Khâm Sai, mà còn là người của Tiêu gia, chính là Yến quốc đệ nhất thế gia đấy! Các ngươi nói xem, đáng hay không đáng tiền hả?
Tất cả mọi người nhất thời kinh hãi, lập tức có người nói:
- Ha ha… quả nhiên là đáng giá. Lãnh nhị ca, huynh lần này lập được công lao lớn như vậy, về đến trên đảo, đảo chủ nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho huynh rồi. Chỉ sợ. . . Ha ha, chỉ sợ vị Mỹ Nhân Ngư cũng đối với Lãnh nhị ca thêm vài phần kính trọng a!
- Mỹ Nhân Ngư?
Hàn Mạc trong lòng cả kinh, hắn liền nhớ tới ngày đó tại Bát Trân Các, Hoắc Thu Nguyên đã từng có nói qua, tại Đông Hải có một nhóm hải tặc, trong đó còn có một người ngoại hiệu xưng là "Mỹ Nhân Ngư", chẳng lẽ thật sự có nhân vật như vậy? Mà bắt cóc mình chính là bọn họ?
Quả thật là trùng hợp a!!!
Nhớ đến lúc ấy chính mình còn nói qua, thật sự muốn đụng độ với “Mỹ Nhân Ngư”, chính là muốn bắt đem về Đông Hải thành, để cho đám hồ cẩu bằng hữu được mở rộng tầm mắt một phen.