Quyền Thần

Chương 456: Q.4 - Chương 456: Đánh chó dọa chủ.




Trong viện có vẻ rất yên tĩnh, nhìn Hàn Mạc đi tới từng bước, trên mặt Tiêu Quý Phi không tự chủ được lộ ra vài phần kích động, nàng không kìm được lui về sau hai bước, nhưng đột nhiên ý thức được mình ở trước mặt nhiều người như vậy sao có thể sợ hãi một gã hạ th ần, vì thế đi ra phía trước một bước, lành lùng nhìn Hàn Mạc hỏi:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Hàn Mạc lạnh lùng liếc Tiêu Quý Phi, trong mặt mang theo vẻ đùa cợt, dường như cười nhạo Tiêu Quý Phi giả bộ, càng như cười nhạo Tiêu Quý Phi che dấu sợ hãi thất bại.

Hắn quay đầu nhìn về phía đám cung nữ và thái giám kia, trong mắt phát ra ánh mắt sắc bén như chim ưng, mấy tên thái giám đằng trước không kìm nổi mà lui về phía sau.

- Vừa đánh người, đến trước mặt ta!

Hàn Mạc thản nhiên nói.

Hai gã thái giám kia biến sắc, bọn họ đứa mắt nhìn Tiêu Quý Phi, lại nghe Tiêu Quý Phi cười lạnh nói:

- Hai ngươi đi tới trước mặt hắn, xem hắn có thể thế nào? Ở trong hậu cung này, chẳng nhẽ hắn dám đánh các ngươi!

Hai gã thái giám kia nhìn nhau, tuy rằng bất an không yên, nhưng tự cho là người của Tiêu Quý Phi, lá gan Hàn Mạc có lớn cũng không dám đánh người trong cung chứ?

Hai người sợ hãi rụt rè đi đến trước người Hàn Mạc, vốn định biểu hiện dũng khí, nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng kia của Hàn Mạc, lại không dám đối mặt, cúi đầu thấp xuống.

Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn hai gã thái giám trước người, chậm rãi nói:

- Cô gái các ngươi vừa mới đánh đập, lúc còn nhỏ ta gọi nàng là tỷ tỷ… !

Nghe thế, hai gã thái giám càng thêm sợ hãi trong lòng, mặc dù giọng Hàn Mạc bình tĩnh, nhưng bọn họ lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

- Có lẽ các ngươi còn không biết…

Nói đến đây, rốt cục lửa giận trong cơ thể Hàn Mạc bộc phát ra, tay trái hắn thành chưởng đao, ra tay như điện, cắm thẳng vào lồng ngực Tổng quản thái giám, ngón tay đâm vào, ngực Tổng quản thái giám lõm vào thật sâu. Trong nháy mắt đồng tử Tổng quản thái giám kia co rút lại, sắc mặt lập tức tái nhợt đáng sợ, khi Hàn Mạc thu tay, trong miệng Tổng quản thái giám phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt Hàn Mạc nghiêng người, ngụm máu kia lập tức rơi xuống sàn nhà cẩm thạch, đỏ sẫm một mảnh.

Hàn Mạc không hề để ý tới Tổng quản thái giám này, mà chuyển tới phía sau tên thái giám khác, chưởng đảo đánh vào xương sống thái giám kia. Một tiếng “răng rắc” vang lên, thái giám kia kêu thảm một tiếng, xương sống đã bị chưởng đao Hàn Mạc đánh vỡ vụn, nửa người vẹo về phía sau, cả người ngã lăn xuống đất, thân thể biến đổi, thống khổ mà giãy giụa trên mặt đất.

Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, hai gã thái giám đều nằm giãy giụa trên mặt đất, thần sắc trên mặt vặn vẹo khác thường. Loại thủ đoạn tồi tâm toái cốt này còn lợi hại hơn đánh mấy chục gậy nhiều lắm, hậu quả trực tiếp là hai gã thái giám này đã tàn phế, nếu tuổi già còn muốn sống sót, cũng chỉ có thể dựa vào người khác chiếu cố.

Tuy nhiên trong vòng cung cấm hoàng gia này, nếu người hầu hạ không hậu hạ được nữa, còn cần người khác hầu hạ, như vậy vận mệnh của bọn họ đã rõ ràng.

Sau khi các cung nữ khiếp sợ, rốt cục hô ra tiếng, một đám người lui về phía sau co cụm lại, Tiêu Quý Phi vẻ mặt khiếp sợ, chỉ vào Hàn Mạc, nhất thời không nói ra được gì.

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Các ngươi đạp vào ngực nàng, đá vào lưng nàng, ta trả lại cho các ngươi… công bình!

Hắn nhàn nhạt nói, quả thật như hữu nghị có qua có lại.

Chẳng qua hai gã thái giám cơ thể vặn vẹo trên mặt đất đã chứng minh một sự thật, Hàn Mạc Hàn tướng quân đáp lễ, thật sự rất khủng bố, thật sự khiến người ta không thể nhận.

Tiêu Quý Phi rốt cục phản ứng lại:

- Ngươi… ngươi dám hành hung tại hậu cung? Ngươi dám đánh người của bản cung trước mắt bản cung?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Hàn Mạc thân là Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, bảo hộ sự an toàn của hoàng gia… Thục Phi nương nương và cung nữ trong cung của nàng, đều trong phạm vi bảo vệ của thần. Hai gã thái giám này dám đánh người ở Trường Xuân Cung, thần tự nhiên phải ra tay trừng trị!

- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, giáo huấn tiện tỳ kia là mệnh leenhjc ủa bản cung?

Tiêu Quý Phi tức giận đến trắng bệch mặt, quả thật muốn tiến lên chém Hàn Mạc một đao.

Hàn Mạc lộ ra một bộ xin lỗi, lắc đầu nói:

- Hồi bẩm quý phi nương nương, nhiều người nhiều miệng, thần… không nghe thấy!

Rốt cục Tiêu Quý Phi không nhẫn được, quát mấy hộ vệ Ngự lâm quân kia:

- Các ngươi… còn không bắt Hàn Mạc?

Đô thống Ngự lâm quân kia bất đắc dĩ, rút bội đao ra, trầm giọng nói:

- Bắt Hàn Mạc!

Mấy hộ vệ Ngự lâm quân phía sau đều ngơ ngác nhìn, trong nhất thời đều sững sờ.

Tình cảnh này quả thật, con mẹ nó quỷ di!

Quý phi nương nương tự nhiên không thể đắc tội, nhưng chẳng lẽ vị Chỉ huy sứ Báo Đột doanh này có thể đắc tội? Không nói tới hắn là con cháu quý tộc, không nói tới thân phận Chỉ huy sứ hiện giờ của hắn, hiện giờ cả triều đều biết, vị Hàn tướng quân này là nhân vật hoàng đế bệ hạ coi trọng nhất, tuổi trẻ liền đánh vỡ lịch sử nước Yến trở thành Chỉ huy sứ Ngự lâm quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử, nhân vật như vậy cũng không đắc tội nổi.

Thậm chí mấy tên vệ sĩ Ngự lâm quân đều quất vào miệng rộng của mình, mới nghe động tĩnh lập tức tiến vào muốn xem tình huống một chút, tuy rằng là công việc, nhưng nếu biến cảnh tượng chỗ này, cho dù dùng đao buộc bọn họ tới đây, chưa chắc bọn họ đã tới.

Chẳng qua… Tiêu Quý Phi chung quy là nữ nhân có quyền thế nhất trong hậu cung, hơn nữa đường đường quý phi nước Yến, đám hộ vệ do dự cuối cùng rút bội đao ra, sáu gã hộ vệ chậm rãi vây Hàn Mạc ở giữa.

Tiêu Quý Phi cười lạnh chỉ vào Hàn Mạc nói:

- Thân là đại tướng nước Yến, bất kính bản cung, đánh người của bản cung, lại dâm uế hậu cung với tiện tỳ này, Hàn Mạc, ngươi thật to gan… Bắt hắn cho ta, bản cung thật phải báo cáo Thánh thượng, xem Thánh thượng xử lý tên phản nghịch này như nào!



- Trẫm xem rất rõ ràng… !

Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ hành lang trong sân:

- Ngươi không cần báo cáo với trẫm!

Theo tiếng nói, hoàng đế bệ hạ nước Yến chậm rãi đi ra, bên người là Thục Phi nương nương thanh nhã.

Đám hộ vệ nhìn thấy hoàng đế xuất hiện, lập tức đều quỳ xuống, đám cung nữ thái giám cũng vội vàng quỳ xuống, miệng nói vạn tuế.

Hàn Mạc cũng quì một gối thi lễ, Tiêu Quý Phi oán độc liếc nhìn Thục Phi nương nương bên người hoàng đế, cũng khuất thân thi lễ nhưng không có quỳ xuống, nhất thời trong viện chỉ có hai gã thái giám giãy giụa trên đất còn phát ra tiếng kêu thống khổ.

Hoàng đế cau mày, thản nhiên liếc nhìn hai gã thái giám, trầm giọng nói:

- Còn không mang bọn chúng đi!

Đô thống Ngự lâm cũng nhạy bén, vội vàng xưng vâng, dẫn mấy tên hộ vệ Ngự lâm quân nâng hai gã thái giám, nhân cơ hội rời khỏi nơi này.

Lúc này hoàng đế mới nhìn Tiêu Quý Phi, trong đôi mắt phát ra vẻ chán ghét, cuối cùng thản nhiên nói:

- Ái phi đến Trường Xuân cung làm gì?

Tiêu Quý Phi đứng thẳng người, liếc nhìn hoàng đế mới trả lời:

- Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn tấu với hoàng thượng, chỉ có điều không gặp được hoàng thượng, nghe nói hoàng thượng Trường Xuân Cung, cho nên đặc biệt tới kiến giá!

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

- Đối với hành tung của trẫm ái phi rõ như lòng bàn tay!

Tiêu Quý Phi thần sắc bình tĩnh nói:

- Hoàng thượng trăm công ngàn việc, thần thiếp thời khắc muốn chiếu cố hoàng thượng, nếu không biết hoàng thượng ở nơi nào, như nào có thể chiếu cố hoàng thượng?

Nàng liếc nhìn Thục Phi bên cạnh, thản nhiên nói:

- Thục Phi muội muội, hoàng thượng ở chỗ muội, muội phải tốn nhiều sức chiếu cố long thể, không nên chậm trễ!

Thục Phi thần sắc ôn hòa, cung kính nói:

- Thần thiếp hiểu được!

Tiêu Quý Phi lại chỉ vào Hàn Mạc nói:

- Thục Phi muội muội, đây là đệ đệ của muội đúng không? Thật không ra thể thống gì, không những mạo phạm bản cung, còn… còn thân mật khăng khít với người trong cung cấm, bảm cung thật muốn hỏi muội, đệ đệ này của muội và cung nữ kia có quan hệ gì?

Giờ phút này Thục Phi rốt cục nhìn thấy Linh Yến Nhi ở lan can hành langm cũng bất chấp người khác bước nhanh tới, lập tức có hai cung nữ cũng theo tới, nhìn sắc mặt Linh Yến Nhi tái nhợt, Thục Phi vẻ mặt yêu thương, lập tức lệnh cung nữ đơ Linh Yến Nhi đi trước.

Rất nhanh nàng liền trở lại, nói với Tiêu Quý Phi:

- Quý phi nương nương, trước khi Linh Yến Nhi vào cung, là tiểu nha đầu trong phủ, từng chiếu cố Hàn Mạc, cho nên cũng không có quan hệ gì khác… !

Tiêu Quý Phi cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ muội không biết, vào cung sẽ không còn là nha đầu nào, đó là tỳ nữ trong cung, như nào có thể ở cùng một chỗ với đàn ông bên ngoài?

Hoàng đế cau mày, thản nhiên nói:

- Ái phi, vừa rồi nàng nói có chuyện tới tấu với trẫm, rốt cuộc là chuyện gì?

Tiêu Quý Phi lập tức nói:

- Hoàng thượng, không nói chuyện đó, Hàn Mạc vốn vô lễ với bản cung, đánh người trong cung, việc này… việc này liền thồi như vậy sao? Vậy thì đặt thần thiếp ở chỗ nào, một nghịch thần như vậy cũng có thể khi nhục thần thiếp sao?

Nói tới đây, đôi mắt Tiêu Quý Phi đỏ lên, lấy khăn thơm từ trong tay áo lau nước mắt.

Nàng nói như vậy, đã có phần vô lễ, nghĩ đến ngày thường đã quen nói chuyện như vậy, cho nên hiện giờ nói rất tự nhiên, bởi vậy có thể thấy được phía sau lưng nàng có thế lực gia tộc, cũng không kính trọng hoàng đế thế nào.

Hoàng đế thần sắc thản nhiên liếc nhìn Hàn Mạc đứng bên cạnh, nói câu “đừng càn quấy”, mới nói:

- Hàn Mạc, Quý phi nương nương thân phận cao quý, sao ngươi có thể mạo phạm? Phạt hai tháng lương bổng của ngươi, còn không nhanh lui ra cho trẫm!

Hàn Mạc cung kính nói:

- Vi thần tạ ơn!

Tuy rằng hai tháng lương bổng không ít, nhưng đối với Hàn Mạc mà nói, chút bổng lộc nho nhỏ của triều đình này, hắn căn bản không để trong mắt.

Chẳng qua hắn biết hoàng đế che chở cho mình, cho nên sau khi tạ ơn, cũng không nói nhiều, liếc Tiêu Quý phi một cái, lập tức lui ra.

Tiêu Quý Phi nhìn bóng lưng Hàn Mạc, bất mãn nói:

- Hoàng thượng, chỉ… chỉ phạt hai tháng lương bổng?

Hoàng đế nhíu mày nói:

- Ái phi còn muốn thế nào nữa? Nhố hắn vào thiên lao hay là chém đâu? Chẳng qua là đánh hai tên nô tài, không cần lớn chuyện như vậy.

- Nhưng… !

Hiển nhiên Tiêu Quý Phi không muốn từ bỏ ý đồ như vậy, còn muốn tranh cãi.

Hoàng đế đã ngắt lời:

- Ái phi không cần nói nữa, hôm nay trẫm vừa mới sắc phong hắn làm Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, hiện giờ lại trừng phạt hắn, sau này đám thần tử sẽ không nói Hàn Mạc có tội, chỉ nói trãm không biết nhìn người… Hay là nàng muốn người trong thiên hạ nói trẫm như vậy?

Tiêu Quý Phi nhìn thấy vẻ hung ác nham hiểm trong mắt hoàng đế, không biết vì sao trong lòng dâng lên hàn ý chưa từng có, gần đây nàng luôn luôn cảm thấy, người đàn ông trước mắt này dường như đã thay đổi, mỗi một ngày, dường như uy thế của người đàn ông này lại tăng lên.

Hoàng đế chắp tay sau lưng, xoay người chậm rãi bước về phía trước, thản nhiên nói:

- Không phải ái phi nói có việc tấu sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tiêu Quý Phi quay đầu nói với đám thái giám cung nữ phía sau:

- Các ngươi không cần đi theo.

Nàng liếc nhìn Thục Phi nương nương bên cạnh nói:

- Thục Phi muội muội, muội cũng không cần đi theo, bản cung có chuyện muốn tấu với hoàng thượng!

Thục Phi cung kính xưng vâng, hoàng đế quay đầu lại liếc Thục Phi một cái, khẽ nhíu mày, cuối cùng không nói gì thêm.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.