Quyền Thần

Chương 1086: Q.9 - Chương 1086: Đạo lý




Nơi đây có rất nhiều tướng lãnh, mỗi một người đều đã từng chém giết, tắm máu trên chiến trường. Gần như mỗi người đều đã từng giết người, nhìn thấy tình trạng thê thảm của kẻ thù khi chết, nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt họ lúc này khiến tất cả như đang thấy ảo giác. Ai nấy đều đứng trơ trơ như tượng đá, khẽ nhếch miệng, nói không lên lời, bởi không người nào tin nổi cảnh tượng trước mắt là sự thực.

Người giết người!

Người bị giết là một Tổng binh một ải của quân Tây Bắc, hơn nữa, trước mắt bao nhiêu người, người này chỉ dùng một chiêu đã giết chết một võ tướng của Yến Quốc!

Kể từ khi Yến Quốc lập nước đến nay, chưa từng có sự việc như vậy xảy ra, đây cũng là chuyện mọi người không thể tưởng tượng nổi. Nhất thời, tất cả mọi người không kịp có phản ứng gì, chỉ biết nhìn cảnh máu tanh trước mắt, chẳng khác nào đang mơ một giấc mộng ảo, xem một vở hí kịch không thật.

Ngay cả Hàn Thương ngồi trên ghế chủ tọa giờ cũng há hốc miệng, ngay đến một chữ cũng không nói nổi.

Trong đại sảnh tráng lệ, dưới ánh đèn dầu sáng tỏ, chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, đã có hai bộ thi thể.

Cuối cùng cũng có vị tướng lãnh thất kinh hô lên. Người này chính là Bùi Giác vốn luôn một lòng muốn lấy lòng Hàn Thương. Gã lui về sau hai bước, nắm chặt đại đao trong tay, kinh hô:

-Hắn…Hắn đã giết Vạn Sĩ Tổng binh!

Bất giác, không ít vị tướng lĩnh đứng đây đã nắm chặt vũ khí trong tay, nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc.

Hàn Mạc cuối cùng cũng xuống ngựa, sửa sang lại xiêm y. Dưới ánh mắt soi xét của mọi người, hắn chậm rãi đi đến án kỷ nơi Vạn Sĩ Thanh ngồi lúc trước, cầm lấy bầu rượu trên bàn, dốc một ngụm lớn vào miệng, thở dài:

-Thật không thể ngờ được Ngụy đô lại có rượu ngon như thế. Ta đúng là đến chậm mất rồi.

Hắn giơ bầu rượu về phía Hàn Thương, bình tĩnh nói:

-Nào, huynh đệ chúng ta gặp lại, cũng nên uống một ly!

Bàn tay Hàn Thương đang nắm chặt lại tức thì buông lơi. Y liếc mắt nhìn thi thể của Vạn Sĩ Thanh một cái, rồi thản nhiên hỏi:

-Hàn Mạc, ngươi có biết ngươi làm thế là tạo phản không?

Hàn Mạc lắc đầu:

-Ta chẳng qua là xử tử tên nội gián, không phải là mưu phản!

-Gã là Tổng binh biên quan của Đại Yến ta.

Hàn Thương lạnh lùng nói:

-Cho dù gã có tội lớn cũng phải báo cáo lên Binh bộ, rồi để triều đình quyết định. Ngươi giết chết đại tướng chính là tội mưu phản!

Hàn Mạc nhấc chân, quét toàn bộ bát đĩa trên bàn của Vạn Sĩ Thanh xuống. Hắn chẳng chút nể mặt kẻ nào, ngồi lên án kỷ bạch ngọc, chăm chú nhìn Hàn Thương, nói:

-Có lẽ ngươi đã quên rồi, từ khi Đại Yến ta lập quốc đến nay vẫn luôn tuân theo một quy củ, trong thời chiến tranh, chủ tướng có quyền trừng phạt thuộc cấp, không cần phải báo cáo triều đình trước, chỉ cần sau đó, tấu trình rõ ngọn nguồn sự việc lên triều đình là được. Vạn Sĩ Thanh cấu kết với Tư mã Hạo Nguyệt, tiết lộ việc quân cơ, tội phải xử tử!

Hàn Thương cười lạnh, nói:

-Quy củ này dĩ nhiên ta không quên, có điều, ngươi lấy tư cách gì mà xử quyết Vạn Sĩ Thanh? Ngươi là ai mà dám giương oai ở trong này?

Hàn Mạc bưng lên bầu rượu, lại uống một ngụm lớn, thản nhiên hỏi:

-Vậy ngươi là cái gì mà dám ngồi trên ghế chủ tọa?

-To gan!

Bùi Giác do dự một hồi lâu, cuối cùng quát lên:

-Sao ngươi dám ăn nói ngông cuồng như thế với Đại tướng quân? Ngươi dám giết chết Vạn Sĩ Tổng binh, còn không mau thỉnh tội với Đại tướng quân, để Đại tướng quân xử lý sao?

Hàn Mạc nhíu mày, liếc mắt nhìn Bùi Giác, thản nhiên nói:

-Trước kia bản tướng thực không biết ngươi lại là người thức thời như thế đấy. Có điều, ngươi thật sự không nên dùng chiêu này để lấy lòng y, bản tướng thật rất mất hứng!

Hàn Thương cũng hết sức điềm tĩnh, cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình, thản nhiên nói:

-Hàn Mạc, ở nơi này, không đến lân ngươi tự xưng là “Bản tướng”. Nể tình ngươi và ta từng là huynh đệ, ta sẽ đưa ngươi vào kinh thành, giao cho triều đình xử lý. Nếu ngươi không muốn cha mẹ của ngươi cũng bị khép tội mưu phản thì ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi. Đôi khi, uy phong không phải là thứ ai cũng có được!

Hàn Thương vừa nhắc tới vợ chồng Hàn Huyền Xương, đôi mắt của Hàn Mạc càng thêm lãnh đạm. Hắn thản nhiên nói:

-Ngươi nói không sai, uy phong không phải là thứ ai cũng có được. Ngươi đã biết đạo lý này còn giở uy phong ra ở nơi này làm cái gì nữa?

Hàn Thương hừ lạnh một tiếng, cuối cùng quay sang đám võ tướng, nói:

-Hàn Mạc giết chết đại tướng, âm mưu làm phản, tội không thể tha, bắt hắn lại cho ta!

Chúng tướng lúc này đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nên xông lên bắt Hàn Mạc hay không.

Hàn Thương thấy chúng tướng không hề có động tĩnh gì thì cười lạnh, chỉ vào Thiết Khuê, nói:

-Thiết Tổng binh, bản tướng lệnh ngươi mau chóng bắt Hàn Mạc. Ngươi không nghe thấy sao? Hay ngươi cũng muốn cãi lại quân lệnh?

Vẻ mặt của Thiết Khuê hết sức khó coi. Gã rất khó xử.

Gã là ngươi do Hàn Mạc đề bạt lên, là quân chính quy của Hàn Mạc. Bắt gã đánh nhau với Hàn Mạc chắc chắn là chuyện không thể nhưng Hàn Thương thân là Đại tướng quân Tây Bắc, nếu gã cãi lệnh của y, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.



-Ngươi không cần phải làm khó bọn họ.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

-Ngươi cũng không có tư cách làm khó bọn họ.

-Bản tướng là Đại tướng quân Tây Bắc, quân lệnh như sơn, kẻ nào dám cãi lời cũng coi như tạo phản.

Hàn Thương cười lạnh nói:

-Hàn Mạc, nếu ngươi thật sự còn nhớ đến giao tình cũ với bọn họ thì đừng làm bọn họ khó xử nữa. Mau bó tay chịu trói đi. Nếu để bọn họ cãi lại quân lệnh, mọi tội lỗi chính là do ngươi.

-Đại tướng quân Tây Bắc?

Hàn Mạc cười rộ lên, tiếng cười đầy vẻ châm biếm:

-Bản tướng sao lại không biết chuyện này nhỉ?! Nếu ngươi luôn mồm tự xưng mình là Đại tướng quân Tây Bắc thì bản tướng thật muốn hỏi binh phù của ngươi ở đâu? Ở chỗ nào hả?

Hàn Thương sầm mặt lại.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

-Hay là Đại tướng quân Tây Bắc ngươi đến cả binh phù cũng không có? Ta thật lấy làm lạ, không có binh phù sao ngươi còn có tư cách ra lệnh cho các tướng đây?

Đôi mắt Hàn Thương lạnh như băng, y nắm chặt tay lại, nói:

-Là ngươi? Hóa ra chính ngươi đã hại chết Nhị thúc?

Y chỏ thẳng vào Hàn Mạc, nói:

-Hàn Mạc, ta lại hỏi ngươi, Ngôn Xích Tín mưu hại Nhị thúc, cướp đoạt binh phù là do một tay ngươi lập mưu đúng không?

Hàn Mạc mặt không đổi sắc, khẽ thở dài:

-Xưa nay ta cứ nghĩ ngươi là người hữu dũng vô mưu, không ngờ ngươi cũng biết vu oan, hãm hại người.

Hắn nắm chặt Huyết Đồng côn trong tay, bình tĩnh nói:

-Lần này ta trở về chính là để hỏi ngươi mấy chuyện!

Hắn vụt quay đầu lại, giương ánh mắt sắc bén lên, nói:

-Lui ra cả cho ta!

Giọng của Hàn Mạc không lớn nhưng thập phần uy thế. Mắt thấy hai huynh đệ Hàn Mạc đối đầu nhau, tất cả các tướng lãnh nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Chỉ có điều, bọn họ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Mạc đã giơ ra tấm binh phù của Đại tướng quân Tây Bắc, nói hết sức bình tĩnh:

-Có binh phù ở đây, kẻ nào dám kháng lệnh, giết không tha!

Nháy mắt, các chư tướng dường như đều quay về thời điểm Hàn Mạc còn nắm quân quyền.

Thiết Khuê dẫn đầu, chắp tay nói:

-Mạt tướng tuân lệnh!

Lăng Vân và Tần Lạc tức thì cũng khom người, nói:

-Tuân lệnh!

Ngược lại, Bùi Giác, kẻ đang muốn lấy lòng Hàn Thương lại thoáng ngạc nhiên. Gã thật không thể ngờ được binh phù Đại tướng quân Tây Bắc lại ở trong tay Hàn Mạc. Lúc này, gã bắt đầu thấy hối hận, bản thân gã lẽ ra không nên đứng về phía Hàn Thương khi mọi chuyện còn chưa ngã ngũ như thế, lại càng không nên lớn tiếng quát Hàn Mạc lúc vừa rồi.

Nhưng gã cũng hiểu rằng đây là thời khắc hết sức quan trọng, cũng đã nhìn ra rằng hai huynh đệ Hàn gia thực ra đang chính thức tranh đoạt vị trí Đại tướng quân.

Đã trót đắc tội với Hàn Mạc, một khi Hàn Thương bại trận, gã chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Chính vì thế, gã không tuân lệnh đi ra ngoài, mà tiến lên một bước, lớn tiếng nói:

-Triều đình đã hạ thánh chỉ khâm phong Đại công tử làm Đại tướng quân. Hàn…Hàn Tướng quân, ngươi mau giao trả binh phù lại cho Đại tướng quân đi!

Hàn Thương cười lạnh, nói:

-Hàn Mạc, ngươi nghe rõ rồi chứ? Còn không mau giao binh phù ra đây!

Hàn Mạc không thèm chú ý đến y, chỉ vẫy Bùi Giác, hòa nhã nói:

-Tới đây, ngươi lại đây!

Bùi Giác nắm chặt đao trong tay, hết sức hồi hộp, nhưng gã dù sao cũng là một mãnh tướng nơi sa trường, vẫn phải có lòng can đảm. Gã tiến lên hai bước, trầm giọng nói:

-Hàn Tướng quân có gì chỉ giáo?

Hàn Mạc nhìn xoáy vào đôi mắt Bùi Giác, chậm rãi nói:

-Ngươi có biết ngươi đã làm ta không vui mấy lần rồi không?

Bùi Giác nghiêm nghị nói:

-Ta chỉ dựa vào quân lệnh của triều đình mà làm việc. Đại công tử nếu là Đại tướng quân của Tây Bắc thì binh phù trong tay ngài nên trả lại cho Đại tướng quân. Ngài giết chết đại tướng trong quân, lại vu cáo hãm hại Vạn Sĩ Tổng binh câu kết với Tư Mã Hạo Nguyệt, không có chứng cớ. Đây chính là xúc phạm quân pháp!

Miệng gã nói nhưng mắt lại luôn nhìn tay Hàn Mạc, chỉ sợ vị sát thần này bất thần ra tay với mình.

-Tốt lắm, ngươi rất có khí phách.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

-Đây mới là dáng dấp của người làm tướng!

-Ta…Ta chỉ là nói đúng công lý mà thôi!

Ánh mắt của Hàn Mạc khiến Bùi Giác ngột ngạt, thậm chí còn cảm thấy bất an, nhưng gã lấy hết dũng cảm, nói:

-Ngài chắc sẽ không vì ta nói ra sự thật mà xuống tay với ta chứ?

-Ăn bậy ăn bạ cũng chưa chắc đã chết. Nói nhăng nói cuộc cũng không chắc sẽ mất mạng.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

-Nhưng ở với nhầm người thì nhất định không được. Binh phù của bản tướng là do chính tay Tiêu Đại tướng quân giao cho, ngài ấy đã phó thác cho bản tướng thống lĩnh quân Tây Bắc. Bản tướng vừa nói rồi, cãi lại quân lệnh giết không tha, nhưng có vẻ như ngươi thật sự nghĩ bản tướng sẽ không giết ngươi!

-Ngài…Ngài làm vậy là cướp đoạt binh quyền. Ngài dám cãi lại thánh chỉ sao?

Một câu nói cuối cùng của Hàn Mạc sát ý rất rõ ràng, Bùi Giác hết sức khiếp sợ. Gã kiên quyết lùi lại sau hai bước, chỉ tay vào Hàn Mạc, lớn tiếng nói:

-Chư vị, chúng ta đều là thần tử của Đại Yến, người chúng ta nguyện trung thành chính là Thánh thượng. Thánh thượng khâm phong Đại công tử làm Đại tướng quân, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn Hàn Mạc soán quyền, đoạt vị sao?

Gã liếc mắt nhìn Hàn Thương một cái, lại thấy Hàn Thương đang nhìn mình đầy khác thường. Trong con ngươi của y mơ hồ có vài phần cổ vũ, tức thì Bùi Giác lại càng tin tưởng hơn, chỉ đao vào Hàn Mạc, cao giọng nói:

-Hàn Mạc, nếu ngươi muốn giết người trung lương, thì cứ lại đây. Ta nhất định không khuất phục!

Hàn Mạc giương ánh mắt trêu chọc nhìn gã, chờ cho gã nói xong, hắn mới bình tĩnh nói:

-Lúc trước, Tiêu Đại tướng quân đề bạt ngươi có lẽ là bởi cái vũ dũng của ngươi, chứ không phải vì ngươi có đầu óc!

Mặt hắn vừa đanh lại, người đã sấn tới trước, Hàn Mạc quát lên:

-Cãi lại quân lệnh, giết không tha!

Huyết Đồng côn trong tay hắn chọc thẳng tới cổ Bùi Giác.

Bùi Giác thân là Đô chỉ huy sứ của Bộ quân, cũng không phải là kẻ tầm thường. Hơn nữa, gã đã sớm đề phòng Hàn Mạc sẽ ra tay, nên lùi lại một bước, vung đại đao lên trước, định gạt đồng công của Hàn Mạc.

Đao của gã không chậm, lực đạo cũng đủ mười phần, kình phong vang lên vù vù, chỉ có điều, rõ ràng gã đã nhìn thấy đồng côn của Hàn Mạc đang đánh đến cổ họng gã, nhưng trước mắt chợt hoa lên. Đại đao vung lên lại thành đánh hụt, gần như cùng lúc đó, gã nghe thấy một âm thanh “Răng rắc” vang lên. Bùi Giác chợt cảm thấy một cơn đau dữ dội lan đi từ đùi phải. Gã nháy mắt hiểu ra, đồng côn hướng đến cổ mình chỉ là hư chiêu, ngay khi gã vung đao cản lại, Huyết Đồng côn của Hàn Mạc đã đánh gãy đùi phải của gã.

Chỉ có điều, gã vốn không ngờ nổi tốc độ của Hàn Mạc lại nhanh như vậy. Chỉ trong nháy mắt gã vung đao, Hàn Mạc đã dùng Huyết Đồng côn đánh gãy chân gã.

Nếu gã không thể tin nổi thì rất nhiều tướng lãnh trong sảnh cũng không thể ngờ được. Bọn họ gần như không thể thấy rõ chiêu số của Hàn Mạc, chỉ biết Huyết Đồng côn của hắn chuyển từ vị trí thượng bàn xuống hạ bàn. Cách biến chiêu này gần như là không thể có nhưng lại bị Hàn Mạc cố tình trưng ra.

Đồng côn của Hàn Mạc vừa đánh trúng đùi Bùi Giác, còn chưa để cho gã kêu lên, hắn đã di chuyển với một tốc độ không thể tưởng nổi ra phía sau Bùi Giác. Đồng côn vung lên, giã lên lưng gã. Lực đạo của một nhát côn này thật kinh người, cả người Bùi Giác bị đánh bay đi, rơi trên một án ngọc. Tất cả bát đĩa trên bàn đều bị gã đè vỡ nát, rượu và thức ăn vương vãi tung tóe lên bàn.

Bùi Giác cảm giác được xương cột sống của gã đã bị Huyết Đồng côn đánh gãy. Hơn nữa, lục phủ ngũ tạng dường như cũng đã bị nhát côn kia đánh vỡ vụn, một cơn đau đớn dâng lên, miệng gã liên tục phun ra máu tươi. Người đã hấp hối.

Chỉ ba chiêu Hàn Mạc đã đánh một viên mãnh tướng thoi thóp. Võ công hắn vừa sử dụng quá sức mạnh mẽ, nhìn đã thấy rợn cả người.

Hàn Thương mặt mày xanh mét, cũng không dám tin.

Hàn Mạc đứng thẳng người, chống Huyết Đồng côn xuống, nhìn Hàn Thương, nói:

-Công phu của ta có phải rất tiến bộ hay không? Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu có kẻ nào muốn đứng cùng với ngươi, ta đều muốn giết chết kẻ đó. Đạo lý chỉ đơn giản thế thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.