Gió Bắc lạnh cắt như dao cứa, nước đã đóng thành băng.
Tiếng kèn vang khắp cả doanh trại, một đội quân dũng mãnh của Khánh quân đã cầm cự không nổi Nam Dương quan liền xông lên liều chết, cờ chiến bay phấp phới, lá cờ đỏ chót, có chữ Khánh ở trên đó, và có cả chữ “Thương”.
Ở phía dưới thành Nam Dương quan, quân Ngụy đã bày bố trận địa, trận mưa tên được cả hai bên nã vào nhau, những mũi tên sắc bén như từ trên trời lao vun vút xuống, tướng lĩnh liên tục quát tháo, những loạt tên được hai phía bắn ra như cơn mưa, sau đó ào ào trút xuống với một quán tính rất mạnh, những mũi tên sắt bén đó có thể làm xuyên thủng cả áo giáp.
Hai bên thiệt hại vô số, chiến hào trông giống như cõi Tu La, thần chết cứ triệu tập từng người từng người một, đi vào cõi chết, đi vào lòng đất mẹ.
Sau trận mưa tên, Khánh quân liền tiếp cận thành, Thiết kỵ binh của Ngụy quân xông ra, kỵ binh của Khánh quân cũng xông lên, một màn chiến đao xảy ra, người Ngụy ngồi trên chiến mã, điên cuồng đâm chém vào chiến mã, còn bộ binh hai bên, được tổ chức thành các đội hình nhỏ cực kì nghiêm ngặt, nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Đội cung tiễn cũng đã lui về phía sau trận địa, nhưng vẫn đang giương cung lên bắn , để yểm trợ cho bộ binh xông lên.
Một cơn mưa cung tiễn, người ngã xuống như ngả rạ, nhưng binh sĩ của cả hai bên vẫn tiến lên rất chỉnh tể, cố gắng thật nhanh để xông lên phía trước.
Tuy rằng đã thần tốc xông đến để đánh giáp lá cà, có thể tránh được màn mưa tên, nhưng bọn họ vẫn không thể nhanh chóng di chuyển,
Trong thời kì vũ khí lạnh này, đại quân tác chiến, không thể tùy tiện kéo bè kéo lũ đánh nhau, đặc biệt là bộ binh của đại quân, họ luôn phải duy trì đội hình đội ngũ, chỉ cần một người không phối hợp nhịp nhàng, thì sẽ làm hỏng đội hình, giống như một bàn cờ bị xẻ năm xẻ bảy, rất dễ dàng để quân địch phá vỡ.
Khi công kích, kỵ binh của hai bên như dòng nước lũ khổng lồ, điên cuồng lao vào nhau, một trận huyết chiến xảy ra, tiếng binh khí va chạm vào nhau, binh lính gào thét, quan quân quát tháo, chiến mã hí vang, tiếng trống dồn dập, cùng nhau xướng lên một bản nhạc đau thương tang tóc.
Giờ phút này, sinh mạng chỉ giống như những cây cỏ mọc ven đường, có thể bị giẫm đạp lên bất cứ lúc nào.
Cách đó ba mươi dặm, một đội quân đông nghịt được bố trí đội hình nghiêm ngặt vẫn án binh bất động, sẵn sàng đợi lệnh xông lên, có vô số cờ liên minh đang bay phấp phới trong hàng ngũ, trên có viết chữ “Yến”, và chữ “Hàn”.
Một bình nguyên hơn một trăm dặm trải rộng từ Long Sơn đến Lâm Dương quan, quân của Khánh quốc và Yến quốc xếp thành hai hàng dài theo thế gọng kìm, Yến quốc ở mạn sườn Nam, còn Khánh quốc ở mạn sườn Bắc, chính giữa là Nam Dương quan.
Lúc này Hàn Mạc đang ở bên trong lều lớn thong dong lật từng trang binh pháp của Tiêu Hoài Ngọc, hắn thậm chí còn nghe thấy rõ ràng những tiếng chém giết vọng đến từ Nam Dương quan, những tiếng kèn hiệu dồn dập vọng vào tai, tuy rằng toàn bộ quân Yến trong doanh trại đều cầm đao thương trong tay, nhưng lại không có bất kì biểu hiện nào của việc chuẩn bị công kích, kỵ binh của đội kỵ binh, vẫn đang giữ ngựa của mình, thong thả cho ngựa ăn, cũng chỉ một lúc nữa thôi, người và ngựa sẽ sống chết cùng nhau nơi sa trận.
Lần này Yến quốc xuất sáu vạn quân, toàn bộ quân của Tây Bắc thì đã có một nửa quân tham gia đợt xuất binh này.
Ngoài trướng tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, nghe thấy tiếng của Thiết Khuê nói:- Mạt tướng Thiết Tướng xin cầu kiến Đại tướng quân!
Hàn Mạc bỏ cuốn sách xuống, cho gọi Thiết Khuê vào trong, sau khi Thiết Khuê vào, lập tức bẩm báo:- Đại tướng quân, người Khánh lại cho người đến thúc dục, đã bảy lần rồi!
- Bổn tướng đã nói, trước khi vũ khí được vận chuyển đến, quân ta sẽ không tiến dù chỉ là một bước.Hàn Mạc thản nhiên nói.
Thiết Khuê cười ha hả, đi lên phía trước, nói:- Lần này là giám quân Vu Hải đích thân tới, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói nếu không gặp được Đại tướng quân, hắn sẽ tự vẫn trước cửa doanh trại chúng ta.
- Hắn vẫn còn khí phách như vậy sao?Hàn Mạc khinh thường nói:- Bọn người Khánh quốc đã chết không ít, cho dù hắn có chết, cũng không có gì đáng kể.
Thiết Khuê vuốt cái chòm râu đã ngả sang màu trắng nói:- Có cần bảo hắn quay về?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nói:- Cho hắn vào đi, bổn tướng đang muốn thúc giục hắn, vậy mà hắn lại đến đây thúc giục ta!
Thiết Khuê lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài, không quá lâu, Hàn Mạc đã nghe thấy tiếng khóc bi thương từ bên ngoài trướng vọng vào, liền nhìn thấy Vu giám quân vừa khóc vừa kêu lên:- Hàn tướng quân, ông nội của tôi, ngài nhất định phải cứu cái mạng này, nếu như ngài không xuất binh, thì cái đầu của ta giữ không nổi rồi.
Hàn Mạc đã đi lên phía trước, vẻ kinh ngạc nói:- Nhiều ngày không gặp, Vu đại nhân vì sao lại đau lòng như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vu Hải vội lau nước mắt nói:- Hàn tướng quân, từ đêm giao thừa đến nay, cũng đã mười một ngày, quân ta đã phát động hơn mười cuộc công kích, thương vong trầm trọng, nếu cứ thế tiếp diễn, quân ta sẽ không chịu được!Vẻ mặt y tỏ ra rất phẫn nộ, nói:- Cái tên phân phiệt Lâm Thành Phi, quả nhiên là hống hách vô cùng, hắn đã không thèm quản, bảo là đàm phán là do ta và quý quốc thương thán, đến hôm nay chúng ta đã chuẩn bị những thứ mà quý quốc yêu cầu, thế nhưng quý quốc vẫn không hề xuất binh, do vậy muốn chém đầu ta để hả giận!Nói đến đây, lại nức nở khóc than, rất đáng thương.
Hàn Mạc giật mình nói:- Lại còn có chuyện như thế sao? Chuyện này...Lâm tướng quân quả thực là rất quá đáng!
Vu Hải khóc noi:- Hàn tướng quân, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu ta được, hãy nhanh chóng xuất binh. Chỉ cần quý quốc xuất binh, với ưu thế của quân ta và ngài, nhất định sẽ đánh cho quân Ngụy tơi bời, không đánh mà lui!
Hàn Mạc tỏ vẻ khó xử, thở dài:- Vu đại nhân, ngài cũng biết, ngài cũng đang hại chết bổn tướng!
- Chuyện này... chuyện này nghĩa là sao?Vu Hải với vẻ ngỡ ngàng nói.
Hàn Mạc thở dài:- Vu đại nhân, hai nước chúng ta đã thương lượng xong, hai mươi ngàn cân lương thực, hai ngàn trọng giáp ba nghìn năm trăm mặt hổ thuẫn...!
Vu Hải vội hỏi:- Hàn tướng quân, lương thực đã được vận chuyển sang bên này rồi, hiện giờ cũng đã vận chuyện gần hai mươi ngàn cân lương thực, ngài cũng đồng ý, chỉ cần lương thực được chuyển đến, thì lập tức xuất binh!
- Đúng vậy!Hàn Mạc gật đầu nói:- Bổn tướng không quên, cho nên khi quý quốc vừa vận chuyển mười vạn cân lương thực tới nơi, quân ta đã hết lòng tuân thủ lời hứa, xuất sáu vạn tinh binh...!
- Nhưng tại sao quý quân vẫn án binh bất động?Vu Hải có chút kích động nói:- Hàn tướng quân, xuất binh là để đánh giặc, chứ không phải là diễn một vở kịch!
Sắc mặt Hàn Mạc bỗng sầm xuống, giận giữ nói:- Vu đại nhân, ngài nói những lời đó ta thật sự không hài lòng. Bổn tướng hỏi ngài, trang bị mà quý quốc đã hứa hẹn hiện giờ đang ở đâu?
- Hàn tướng quân, chúng tôi không phải đã chuyển tới bên các ngài một nghìn trọng giáp và hai nghìn hổ mặt thuẫn sao?Vu Hải nhìn thấy sắc mặt của Hàn Mạc không tốt, liền vội giải thích.
- Nhưng các ngươi đã hứa là hai ngàn trọng giáp ba nghìn năm trăm hổ mặt thuẫn, vẫn còn thiếu một nghìn trọng giáp, một nghìn năm trăm hổ mặt thuẫn.Hàn Mạc nắm chặt tay nói:- Ngài cũng biết, tướng lĩnh trong tay ta, đều cho rằng người Khánh quốc các ngươi sẽ không bao giờ thất tín, nhưng đại quân ta đã xuất quân khỏi thành hơn mười ngày, thế mà các ngài vẫn chưa giao đủ những trang bị mà quân ta cần, tướng lĩnh của ta đã đều bị các ngươi lừa gạt, kêu la đòi giải tán rút quân... ngài có biết, lần này, uy tín của bổn tướng đã bị tổn thương như thế nào không!
Vu Hải lại khóc thêm lần nữa.
Khánh quốc đã bàn giao một khối lượng lớn vũ khí, Hàn Mạc lại ở nơi đây hùng hồn nói lý lẽ, trách cứ Khánh quốc không tuân thủ lời ước, điều này làm cho Vu Hải cảm thấy vị tướng quân này có chút thật không có tính người.
...
- Hàn tướng quân, chúng ta đã bàn giao vũ khí, cũng đã cố gắng hết mình rồi.Vu Hải đau khổ cười nói:- Quân Khánh chúng tôi cũng phải đánh giặc, ngài cũng biết, số thiết bị được xuất đi, cũng là do ta cật lực mới có được, hơn nữa cũng đều là do Thái hậu ra mặt ủng hộ. Số vũ khí còn lại, chỉ có thể từ quân của Trấn Nam điều động tới, tuy rằng đã điều động hơn bốn vạn quân từ Trấn Nam tới tiếp viện, nhưng...trong quá trình vận chuyển vẫn gặp nhiều khó khăn, đặc biệt là đống trọng giáp, đường xá xa xôi, không thể ngày một ngày hai là có thể tới nơi. Uy tín của Khánh quốc chúng ta ắt hẳn quý quốc cũng đã biết, nhất ngôn cửu đỉnh, tuân thủ lời ước, việc đã hứa, nhất định sẽ làm được, số vũ khí này, chỉ có điều muộn thêm một vài ngày mà thôi...!
Hàn Mạc vuốt cằm nói:- Hy vọng những lời mà Vu đại nhân nói không sai, nếu như vũ khí chỉ là đến chậm một chút, bổn tướng cũng không còn cách nào để giải thích với đám bộ hạ!Lời của hắn có chút sâu xa:- Vu đại nhân, bỉ quốc xuất binh, là hoàn toàn vì đại nghĩa, ngài cũng biết, bỉ quốc có tấm lòng đại nghĩa, nếu như quý quốc không biểu lộ chút gì đó chân thành, nhất định sẽ khiến cho hai nước xảy ra xích mích, ngài nói có đúng không?
- Đúng đúng đúng!Vu Hải liên tục gật đầu.
- Cho nên nếu như quý quốc gấp rút vận chuyển đám thiết bị mà bỉ quốc cho mượn đến nơi tập kết, bổn tướng lúc đó mới có đủ sự uy tín để cho quân Yến ta xông trận, cho Ngụy quân nếm mùi lợi hại của liên minh quân hai nước chúng ta, ngài nói có đúng không?Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Vu Hải há hốc miệng, đang muốn nói, thì Hàn Mạc đã nói:- Vu đại nhân, tình hình chiến trận rất gấp, bổn tướng không dám níu kéo ngài lâu. Quay về nói với Lâm tướng quân một tiếng, bổn tướng rất muốn ra trận giết địch, nhưng trước khi vật vũ khí được tập kết đầy đủ, tướng sĩ sẽ oán hận, cho nên...Vu đại nhân, ngài giúp bổn tướng, trong thời gian ngắn nhất phải vận chuyển số vũ khí đến nơi, bổn tướng xin ghi lòng tạc dạ công lao của ngài!Nói xong, rất khách khí chắp tay cung kính.
Vu Hải trong nhất thời không biết phải ứng phó thế nào, chính vào lúc này, ở bên ngoài có tiếng Lăng Vân bẩm báo:- Đại tướng quân, có người xin cầu kiến!
Hàn Mạc thầm nghĩ trong lòng:- Tên Lăng Vân này rất thông minh, đến rất đúng lúc.Liền quay sang phía Vu Hải chắp tay nói:- Vu đại nhân, bổn tướng còn có chuyện công vụ, mời ngài nhanh chóng quay trở về đốc thúc, trang bị vừa đến, quân Yến ta lập tức xuất tấn công Nam Dương quan, khiến Ngụy quân nếm mùi lợi hại của liên quân ta, ngài đi đường cẩn thận... người đâu, tiễn đại nhân rời khỏi doanh trại!
Ngoài lều vải lập tức có hai tên binh sĩ tiến vào, vội nói:- Vu đại nhân, mời!
Vu Hải nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt tỏ ra uất ức, dậm chân một cái, không biết làm sao đành rời đi.
Lăng Vân vừa bước vào, Hàn Mạc cười nói:- Lăng chỉ huy sứ, ngươi tới rất đúng lúc, biết là bổn tướng không muốn nói chuyện với hắn, liền lập tức xuất hiện đúng không?
Lăng Vân ngẩn người ra, lập tức lắc đầu nói:- Đại tướng quân, quả thật có người xin cầu kiến!
- Hả?Hàn Mạc nói:- Đúng là có người tới, lúc này rồi còn ai muốn gặp bổn tướng nữa?
- Bọn họ đeo mặt nạ, mạt tướng không nhìn rõ mặt, vốn không định bẩm báo, nhưng bọn họ nói, Đại tướng quân đã từng nói với họ, cửa của đại doanh Tây Bắc, bất cứ lúc nào cũng nghênh tiếp bọn họ...!Lăng Vân nói:- Cho nên mạt tướng mới tới thông báo một tiếng!
Hàn Mạc cười nói:- Bọn họ có mấy người?
- Hai người!
- Cho bọn họ vào đây!Hàn Mạc quay trở về chỗ ngồi, vuốt cằm nói:- Có thêm hai người cùng xông pha vào trận mạc, cũng không có gì là không tốt!
-o0o-