Quyền Thần

Chương 629: Q.6 - Chương 629: Đến nhà bái sư




Hành lang của biệt viện Hoàng gia không rộng lớn lắm, nhưng rất xa hoa, vừa trang nhã lại vừa lịch sự, khắp nơi lấp lánh ánh vàng ngọc.

Hàn Mạc đi dọc theo hành lang, liền nhìn thấy trước cửa có hai gã người hầu trẻ tuổi. Hai người này đều không ở trong sứ đoàn, hiển nhiên là bọn tuỳ tùng của người mới tới kia. Hai gã vừa thấy Hàn Mạc tiến đến, khẽ nghiêng người thi lễ, nhìn rất lễ độ.

Hàn Mạc bước vào, trong phòng đã có một người đợi sẵn. Người này toàn thân mặc trang phục màu trắng, lưng đeo đai ngọc, đầu buộc gọn, cài một cây trâm màu vàng, chân đi giày xanh, trông rất gọn gàng.

Người này vừa nhìn thấy Hàn Mạc bước vào, liền vội vã đi lên, chắp tay cười nói:

-Hàn huynh, lại gặp nhau rồi!

Người này chính là Đường Thục Hổ, Hàn Mạc mới gặp hôm qua.

Có điều hôm nay Đường Thục Hổ đã cạo sạch râu, ăn mặc chỉnh tề gọn ghẽ. So với bộ dạng khi xuất hiện ở phủ Quốc cữu ngày hôm qua, y đã chỉn chu hơn không ít, dường như là để thể hiện sự tôn kính với Hàn Mạc vậy.

Hàn Mạc không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại vị tài tử phong lưu này, chắp tay đáp lễ, nói:

-Hoá ra là Đường tiên sinh!

Đường Thục Hổ tức thì nói:

-Hàn huynh, ngàn vạn lần xin đừng gọi ta là tiên sinh nữa. Ta không dám nhận.

Hàn Mạc cười ha ha, không nhiều lời, nói:

-Đường huynh mời ngồi!

Mời Đường Thục Hổ ngồi xuống trong sảnh xong, hắn mới hỏi:

-Đường huynh sao vào được trong biệt viện này? Dọc đường đi chẳng phải có binh sĩ canh gác chặn lại hay sao?!

Đường Thục Hổ cười ha ha, nói:

-Hàn huynh còn chưa biết, tuy rằng tại hạ nhìn chỉ là thư sinh lông bông, nhưng trong triều đình cũng giữ một chức quan nhỏ, nhàn hạ, gọi là thường tự thiếu khanh, chuyên quản lý lễ nghi nơi tông miếu. Có điều Thục Hổ tuy là quan viên thường tự nhưng từ khi được phong chức cho đến nay, nhờ có long ân của Thánh thượng, cho phép ta không cần phải làm việc nhiều, lại tuỳ ý ra vào, chính vì vậy tuy ta về danh nghĩa là thiếu khanh nhưng thật ra cũng không phải là thiếu khanh. Cho tới nay, cũng không có nhiều người lắm biết được Thục Hổ là quan viên Khánh Quốc. Hôm nay, ta lấy danh nghĩa là thiếu khanh đi vào, cũng may các binh sĩ trên đường cũng nể mặt Thục Hổ vài phần, nên ta mới có thể mạo muội vào đây!

Đường Thục Hổ là nhân vật như thế nào, trong lòng người Khánh Quốc có lẽ tiếng tăm của y không thấp hơn uy danh của Hoàng đế là bao. E rằng chỉ cần y nói ra thân phận, đám binh sĩ này đã không dám cản trở rồi.

-Đường huynh không thích chức vị?

Hàn Mạc cười hỏi.

Rất nhanh có người mang trà đến. Hàn Mạc mời Đường Thục Hổ dùng trà. Y khách sáo một chút, rồi nói:

-Cái gì gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thục Hổ nếu thật sự tiến vào quan trường, nhất định sẽ phải lẫn lộn với đám quan viên kia ở cùng một chỗ. Quan trường là nơi hỗn tạp nhất, là ao thiêng nước độc, bất kể là thứ gì rơi vào đó nhất định đều bị nhiễm bẩn.

Y nhấp một ngụm trà, tư thế rất mực tao nhã, rồi nhẹ nhàng buông chén trà, thở dài nói:

-Vào ao phải có tâm muốn đoạt công danh lợi lộc. Một khi đã có tâm như vậy, không thể tránh được chuyện a dua xu nịnh mà làm chuyện trái với lương tâm. Làm người phải giữ lại cho mình chút gì đó, phóng khoáng tự nhiên mới là sống thực sự. Tranh danh đoạt lợi, trong mắt Thục Hổ, chỉ là một bọn có xác không hồn mà thôi!

Hàn Mạc nghe vậy, khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy lời Đường Thục Hổ nói thật sự rất lý.

Quan trường vốn là một cái ao đầy độc dược. Một người trong sạch vào trong ao này nhất định không thể không nhiễm độc, trở thành người độc được.

-Người Khánh Quốc chúng ta tự xưng khắp nơi đều là danh sĩ, những lời này đơn giản chỉ là lừa mình dối người mà thôi!

Đường Thục Hổ nhìn Hàn Mạc, khẽ thở dài:

-Lời Hàn huynh nói ở yến hội đêm qua thực đúng, cái gọi là danh sĩ chỉ là giả vờ giả vịt nói lời ca tụng lẫn nhau mà thôi. Không thể coi là thật được.

Hàn Mạc cười ha ha, nói:

-Đường huynh không phải vẫn để ý những lời Hàn mỗ nói đêm qua đấy chứ?

Đêm qua Hàn Mạc ở yến hội đã chỉ thẳng thơ từ Đường Thục Hổ viết ra chỉ là giả vờ giả vịt, không đáng khen ngợi.

Đường Thục Hổ lắc đầu, nói:

-Hàn huynh cứ đùa. Thục Hổ bất tài, nhưng cũng phải biết đến thể diện chứ.

Trầm ngâm một chút, y nói tiếp:

-Đêm qua Hàn huynh buông mấy câu từ thực đã khiến ta giác ngộ, khiến Thục Hổ hiểu ra nhiều điều. Nhiều năm như vậy, văn thơ của Thục Hổ được người đời truyền tay nhau đọc chỉ đơn giản bởi đó đều là những lời trong lòng, vốn không chú tâm, càng không có ham muốn danh lợi, nên mới có thể ngẫu hứng làm ra mấy áng thơ như vậy. Những thơ từ viết ra về Nguỵ Tấn đó, so với những lời hay ý đẹp vẫn được lưu truyền, thật sự không đáng nhắc tới. Chẳng qua so với mấy câu văn vẻ học đòi, nịnh nọt thì Thục Hổ lại có chút sở trường, cho nên mới được người đời tôn sùng mà thôi!

Hàn Mạc nhận thấy Đường Thục Hổ hôm nay nói chuyện rất chân thành, không hề có thái độ kiêu căng, ngạo mạn, ngược lại còn có vài phần khiêm tốn. Y như vậy, có điều lại khiến Hàn Mạc hài lòng, mỉm cười, nói:

-Đường huynh, không giấu gì ngươi, những lời ta nói hôm qua chỉ là nóng giận nhất thời. Ngươi đừng để bụng. Khi Hàn Mạc ở Yến Quốc cũng đã từng nghe danh Đường huynh. Tài năng của Đường huynh sớm vang danh thiên hạ như thế, lại được người tôn sùng, dĩ nhiên không phải hạng người chỉ có tiếng suông rồi!

Đường Thục Hổ cười ha ha, nói:

-Ngày xưa, Thục Hổ cũng tự là thế. Nhưng đêm qua, được nghe thấy bài từ kia của Hàn huynh, ta mới biết được cái gọi là tài danh của ta chỉ là rắm chó không kêu mà thôi!

Hàn Mạc không thể ngờ bài từ của Tô đại thần lại có thể làm vị tài tử phong lưu này rung động đến thế. Hắn chỉ biết cười, nói:

-Đường huynh quá khiêm tốn rồi!

Đường Thục Hổ lắc đầu, thở dài:

-Không phải ta khiêm tốn. Cao xứ bất thắng hàn (Nơi cao bao giờ cũng lạnh giá). Câu thơ hay như thế, Thục Hổ vốn không có tài sức viết ra. Đêm qua khi rời khỏi đó, Thục Hổ vẫn suy nghĩ mãi. Thục Hổ biết rõ nếu muốn đạt đến cảnh giới như thế, có một thứ nhất định không thể thiếu!

-Ồ?

Hàn Mạc nhìn Đường Thục Hổ. Tuy hắn đã nghĩ bài từ này nhất định sẽ khiến người xúc động mạnh mẽ, nhưng thật không ngờ đến Đường Thục Hổ đến giờ vẫn còn bị xúc động.

-Khí khái!

Đường Thục Hổ thở dài:

-Không có khí khái, thật khó có thể viết được một tác phẩm xuất sắc. Chuyện đêm qua, thực khiến Thục Hổ suy nghĩ mãi. Quý quốc có Hàn huynh ở trong đám sứ thần, vừa không kiêu ngạo, lại không siểm nịnh, có khí khái của người Yến Quốc, thật khiến Thục Hổ cảm khái. Khánh Quốc ta từ ngày lập nước đến nay, luôn lấy văn hoá để giáo dục nước nhà, văn phong cũng bay bổng trong cả nước, vốn cũng là vì ý tốt muốn lấy lễ nghi giáo hoá con dân, giữ mình trong sạch, chỉ tiếc là…

Vị tài tử đệ nhất Khánh Quốc bất đắc dĩ nói:

-Chỉ tiếc việc không như ý muốn. Những kẻ học đòi văn vẻ có từ trên xuống dưới ở Khánh Quốc này, lúc nào cũng nghĩ một đằng, nói một nẻo, chỉ biết khoe khoang chút tài cỏn con!

Hàn Mạc khẽ nhíu mày. Đường Thục Hổ hôm nay đến phủ, đột nhiên lại cảm khái như vậy, không giống với bản tính đường hoàng, không câu nệ tiểu tiết của y. Chắc chắn sẽ không vì một bài từ mà vị tài tử này lại có thể dốc hết bầu tâm sự với người chỉ mới gặp mặt một lần chứ?

Hắn lại nhìn sang bên bàn, thấy vài món lễ vậy, tức thì lại tò mò. Bằng vào tính tình Đường Thục Hổ nhất định sẽ không tự nguyện tặng người ta lễ vật. Hôm nay, y đến đây khác thường như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Hắn còn đang đoán dụng tâm của Đường Thục Hổ, đã thấy y mỉm cười, hỏi:

-Hàn huynh, có một chuyện muốn thỉnh giáo, huynh nhất định phải chỉ giáo cho!

-Không dám!

Hàn Mạc cười nói.

-Không biết Hàn huynh theo học vị cao nhân nào?

Đường Thục Hổ suy nghĩ một chút, rồi hỏi.

Hàn Mạc sửng sốt, tức thì cười nói:

-Đường huynh, ngươi nói rất đúng. Khi ta còn nhỏ, quả thực là có một vị phu tử dạy bọn ta đọc sách!

-Ồ?

Đôi mắt Đường Thục hổ sáng rực lên, chắp tay nói:

-Xin mạo muội thỉnh giáo, không biết tên huý của tôn sư là gì?

Y thấy Hàn Mạc ngâm bài từ kia, tin rằng nhất định hắn có học thức uyên bác, đoán rằng nhất định thầy của hắn phải là một bậc cao nhân văn sĩ, nên mới hỏi thăm.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

-Theo ta nhớ thì, họ Cao, tên Nguyên. Bọn ta đều gọi ông ấy là Cao phu tử!

-Cao Nguyên?

Đường Thục Hổ nhíu mày, trầm tư. Y suy nghĩ cả nửa ngày trời, dường như vẫn không thể nhớ ra một nhân vật kiệt xuất nào mang tên Cao Nguyên, đành hỏi tiếp:

-Chẳng hay tôn sư có tên tục không? Ví như tên thường gọi ấy?

Hàn Mạc lắc đầu nói:

-Chuyện này ta cũng không biết. Lúc trước cũng không hỏi rõ, Cao phu tử là tiên sinh dạy học cho con cháu trong tộc ta. Dạy được nửa năm, người thật sự không chịu nổi, nên đã bỏ khỏi tộc rồi!

Đường Thục Hổ vội hỏi:

-Thật sự không chịu nổi? Vì sao lại thế?

Hàn Mạc cười lạ lùng, nói:

-Có lẽ là cảm thấy khó có thể dạy dỗ được các huynh đệ trong gia tộc học hành, nên mới chịu không nổi mà bỏ đi!

Trong họ tộc của mỗi một thế gia đều có một học đường chuyên dùng để dạy học. Những con cháu trong tộc tới tuổi đều phải nhập học, được dạy dỗ cẩn thận. Con cháu Hàn tộc trong học viện nếu không học văn thì cũng phải học võ. Chẳng qua bọn họ khó tránh khỏi có phần nghịch ngợm, hay đi gây sự. Hàn Mạc lúc trước cũng vậy, thấy Cao phu tử cứng nhắc, nghiêm nghị, nên hắn thường hay bày trò đùa dai. Vị Cao phu tử kia vì thế mà tức giận, phất tay áo rời khỏi học đường của gia tộc. Chính vì chuyện này mà Hàn Mạc sau đó còn bị Đại tông chủ Hàn Chính Càn mắng cho một trận.

Đường Thục Hổ sao có thể không hiểu rõ ý tứ của Hàn Mạc, liền nhíu nhíu mày, hỏi tiếp:

-Ra vị này tên Cao phu tử. Hàn huynh có còn học vị nào khác nữa không?

-Cũng có không ít. Cứ ba ngày là đổi hai lần rồi!

Hàn Mạc nhấc chén trà, uống một ngụm, thản nhiên đáp lời.

Đường Thục Hổ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:

-Như vậy, trong gia môn có còn cao nhân nào có tài văn chương nữa hay không?

-Đường huynh phải chẳng muốn hỏi ta làm sao có thể viết những câu thơ như “Minh nguyệt kỷ thì hữu” (Rằng trăng sáng những khi nào)?

Hàn Mạc buông chén trà, hỏi:

-Huynh muốn hỏi là liệu có phải đi theo vị tiên sinh ấy mà có được sự thông tuệ như thế hay không chứ gì?

Đường Thục Hổ vỗ tay, cười nói:

-Đúng là như thế.

Hàn Mạc lắc đầu, thở dài:

-Chỉ sợ phải làm Đường huynh thất vọng rồi. Ta đã nói rồi, những câu thơ này chỉ là nhất thời hưng phấn mà thốt lên thôi, không phải do được dạy dỗ gì hết. Ví như đêm qua, khi ta trở về, đọc một lần “Tam quốc chí”, cũng có chút cảm hứng, nên đã biết ra một bài từ khác. Ai, chuyện này nói thì không chuẩn xác lắm, cũng có đôi khi chẳng có cảm hứng gì, ba năm tháng chưa chắc đã viết nổi một bài. Nhưng một khi có cảm hứng thì nhất thời cũng có thể viết được!

Đường Thục Hổ sáng mắt, chắp tay nói:

-Không biết đêm qua Hàn huynh đã sáng tác ra bài thi từ như thế nào?

-Thôi thôi!

Hàn Mạc xua tay, cười nói:

-Không đáng nhắc tới, chỉ để Đường huynh chê cười mà thôi!

-Xin Hàn huynh chỉ giáo cho!

Đường Thục Hổ thành khẩn, nói:

-May mắn nghe được sáng tác kiệt xuất, quả thật là ta vô cùng may mắn rồi!

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

-Vậy xin Đường huynh chỉ giáo cho!

Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước qua bước lại hai bước, rồi chậm rãi ngâm:

-Sông dài băng chảy về đông

Sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay

Mờ mờ luỹ cũ phía tây

Tam phân Xích Bích hùng tài Chu Lang

Sụt mây đá loạn ngổn ngang

Ba đào cuồng nộ tràn lan vỡ bờ

Ngàn ngàn cột tuyết lặng lờ

Bức tranh sông núi như thơ rạng ngời

Bao nhiêu hào kiệt một thời

Dừng một chút, hắn lại ngâm tiếp:

-Tài xưa Công Cẩn tuyệt vời biết bao

Tiểu Kiều mới cưới hôm nào

Anh hùng tư cách ra vào ung dung

Quạt là khăn lụa thong dong

Phá tan giặc mạnh đương trong nói cười

Giặc kia khói diệt tro bay

Trên sông nước cũ hồn ai trở về

Đa tình cười lão mải mê

Tóc đà sớm bạc về đâu thân già

Đời người như giấc mộng qua

Sông trăng chén rượu gọi là quý nhau.



Đường Thục Hổ ngơ ngác nhìn Hàn Mạc. Một lúc lâu sau, vị đệ nhất tài tử Khánh Quốc này đứng thẳng người, đến trước mặt Hàn Mạc, cung kính thi lễ:

-Hàn huynh, xin hãy thu nhận ta làm đồ đệ!

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.