Quyền Thần

Chương 1120: Q.9 - Chương 1120: Diễn, bắt đầu!




Tin tức Lăng Lỗi nói ra đối với Hoàng hậu mà nói, không thể nghi ngờ là một côn mạnh vào đầu, thân thể của nàng lắc lắc, tay mềm nhũn, trường kiếm rơi xuống đất, cả người lập tức vô cùng mệt mỏi, hoa đầu chóng mặt, tinh thần chống đỡ trong bao nhiêu thời gian qua đã ầm ầm sụp đổ trong khoảng khắc này, cả người sắp ngã quỵ về phía sau, mà Lăng Lỗi tay nhanh mắt lẹ, tiến lên đỡ lấy, kinh hoảng nói:

- Nương nương, ngài... bảo trọng phượng thể!

Hàn Thục đỡ lấy cánh tay Lăng Lỗi, toàn thân mệt mỏi đi tới bên cạnh, suy sụp ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trống rỗng vô thần:

- Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng này... Thiện Nhi... Thiện Nhi không phải là con ta?

Dường như nàng đang hỏi Lăng Lỗi, dường như lại là thì thào tự nói.

Lăng Lỗi quỳ bên chân nàng, nghiêm nghị nói:

- Lời nô tài nói, không có một câu là giả.

- Hiện giờ Quý Hỉ Nhi ở nơi nào?

Hàn Thục vô lực hỏi.

Lăng Lỗi cười khổ nói:

- Hồi bẩm nương nương, lúc trước đỡ đẻ cho nương nương, tổng cộng có năm người, ba bà đỡ, còn một vị Khổng Viện phán... Từ sau khi nương nương sinh hạ không tới mấy ngày sau Khổng Viện phán liền chết đi. Đúng là bởi vì biết Khổng Viện phán chết, Quý Hỉ Nhi chỉ biết chuyện tình không ổn, hắn muốn chạy trốn, nhưng Hàn Thượng thư đã sớm phái người âm thầm giám thị hắn trong cung, căn bản không ra được nội cung một bước. Hắn tự biết chắc chắn bị diệt khẩu, đại nạn buông xuống, lại không muốn chết không minh bạch. Vừa vặn trước khi hắn bị giết, bên này nô tài cần một ít dược liệu, phái người tới lấy, hắn mượn cơ hội cố ý sinh sự, cũng không đưa ra dược liệu, đó là có lòng muốn dẫn nô tài tới. Lúc ấy trong lòng nô tài còn hơi buồn bực, tự mình đi một chuyện, khi đó hắn mới nhân cơ hội đưa một phong thư đã chuẩn bị tốt cho nô tài, viết từ đầu đến cuối cảnh treo đầu dê bán thịt chó ở trên bức mật thư. Sau khi nô tài xem qua, trong lòng giật mình, chỉ nghĩ tới là Quí Hỉ Nhi nổi điên, nhưng qua mấy ngày, Quí Hỉ Nhi lại chết, đều nói hắn uống sai dược liệu... Khi đó nô tài mới tin tưởng, lời trong bức thư của Quí Hỉ Nhi, chỉ sợ là thật, dù sao ai cũng không dám lấy chuyện lớn như vậy ra nói giỡn.

Hàn Thục nói:

- Mật thư ở nơi nào?

Lăng Lỗi vội đáp:

- Chuyện tình quan trọng, mật thư kia nô tài không dám giữ bên người, ngày đó liền đem nó thiêu hủy... Nhưng nô tài thề với trời, lời nói hôm nay không có một chữ giả dối, nếu có nửa điểm lừa gạt, nguyện gặp ngũ lôi oanh đỉnh.

Gã dừng một chút, lại thấp giọng nói:

- Sau nô tài cũng từng âm thầm thăm hỏi qua, ngoại trừ Khổng Viện phán sớm chết, ba bà đỡ kia cũng chẳng biết đi đâu... !

Môi Hàn Thục tím tái, toàn thân lạnh run rẩy, đúng lúc này, lại nghe ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Lăng Lỗi vội vàng đứng lên, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh:

- Hoàng hậu nương nương, Hàn Thượng thư phái người tới bẩm báo, trong vòng một canh giờ quần thần muốn tới điện Càn Tâm, xin Hoàng hậu nương nương nhanh chóng thay quần áo!

Trong nhất thời Hàn Thục không biết khí lực đến từ đâu, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Bản cung lại muốn đi tìm lão, xem lão giải thích việc này như thế nào!

Nàng cắn chặt răng, liền muốn ra ngoài, Lăng Lỗi vội vàng đứng dậy, bước nhỏ chạy tới quỳ xuống ngăn phía trước Hàn Thục, gấp giọng nói:

- Hoàng hậu nương nương... Ngài nhất định không thể kích động nhất thời, tiến tới như vậy, tất sẽ chịu hại!

Hàn Thục lạnh lùng nhìn Lăng Lỗi, Lăng Lỗi thấp giọng nói:

- Nương nương, Hàn Thượng thư vây cánh trải rộng, lúc này không để đối kháng chính diện... !

Hàn Thục lạnh lùng nói:

- Ngươi nói bản cung phải làm thế nào?

Đúng lúc này, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng “ầm ầm”, đó là tiếng sấm sét truyền đến phía chân trời.

...

...

Mưa cuối cùng đổ xuống.

Khí trời âm u tỏ rõ mưa dầm đổ xuống, một hồi sấm sét long trời lở đất qua đi, mưa lớn như hạt đậu giáng xuống từ trên trời, mấy trăm thần tử lập tức đều lọt vào trong mưa to.

Đang lúc quần thần gặp mưa to giáng xuống, trong tiếng mưa rào rào, tiếng “cạch cạch cạch” chậm rãi vang lên, cửa chính điện Thái Cực rốt cục mở ra, ánh mắt quần thần lập tức đều hướng tới cửa chính điện Thái Cực, rất nhanh mấy kẻ mặc áo thái giám lụa trắng liền chậm rãi từ bên trong đi ra, một gã thái giám đi đến bên cạnh lan can ngọc thạch, nhìn các đại thần đông nghìn nghịt trên quảng trường, cuối cùng dùng một âm thanh sắc nhọn cao giọng xướng:

- Hoàng thượng băng hà!

Trong ánh mắt khiếp sợ của không ít đại thần, vị thái giám liền xướng lên ba lượt, mười tên thái giám lụa trắng lập tức cũng buồn bã xướng lên:

- Hoàng thượng băng hà!

Trong tiếng nói, đám thái giám dẫn đầu quỳ xuống, mà Hàn Huyền Đạo vị trí đầu tiên của đám đại thần đã theo sau quỳ xuống, mấy trăm đại thàn gần như đồng thời quỳ gối trên quảng trường.

Hai bên quảng trường vô số tướng sĩ giáp trắng một tay chống trường thương, cũng đều đồng thời quỳ rạp xuống, hơn một ngàn người quỳ trên quảng trường rộng lớn, tràng cảnh này thật là đồ sộ.

Rất nhanh, từ trong đám thần tử truyền ra tiếng khóc thảm thiết, cho dù buồn bã thật hay không bởi Hoàng đế bệ hạ rời đi, thân là thần tử lúc này vẫn phải biểu hiện ra phản ứng bọn họ nên có.

Ngoài điện Thái Cực, trong mưa to, bi thanh tận cùng.

Nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nước mắt và mưa đan xen cùng một chỗ trên mặt, đã không phân rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

Sau khi quần thần khóc thảm thật lâu trong mưa to, Hàn Huyền Đạo rốt cục là người đầu tiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương, quay đầu lại, cao giọng nói:

- Các vị đại nhân, Thánh thượng băng hà, cả nước cùng buồn, chúng ta không thể tiếp tục khóc nữa, còn phải vào điện thảo luận chuyện hậu sự mới được!

Lời của lão hiện giờ kỳ thật không khác thánh chỉ, lời vừa nói ra, liền có một số lớn thần tử đứng dậy, Hàn Huyền Đạo là người đầu tiên bước vào trong điện Thái Cực, khoog ít thần tử ở trong mưa to đã hơi không chịu nổi, đều quen sống an nhàn, lập tức theo sát mà vào.

Sau một lát, các đại thần trên quảng trường đều đã vào trong điện Thái Cực to và rộng, chỉ có điều trên ghế rồng kia, khoảng không trống rỗng, mà tiếp theo ngoại trừ phải thảo luận xử lý hậu sự của Hoàng đế ra sao, quan trọng nhất cũng là thảo luận chiếc ghế kia do ai đến ngồi.

Không ít đại thần trên mặt vẫn còn mang theo bi thương, phút chốc, rất nhiều thái giám nâng thùng vào trong điện, chúng quan viên vừa mở thùng ra thấy, đều là tang phục đã chế tác trước.

- Hoàng hậu nương nương phân phó Thượng Y Giam chế tạo gấp, mời các vị đại nhân thay đổi, sau đó sẽ đi tới điện Càn Tâm!

Thái giám quản sự giải thích.

Sớm có thần tử cười lạnh trong lòng, không nói giáp sĩ bên ngoài đã phủ thêm lụa trắng, ngay cả mấy trăng tang phục tinh tế do thợ khéo làm, cũng không phải trong một đêm có thể chế tạo ra.

Nhưng giờ phút này, ai lại dám nói nhiều một câu, đều thay trang phục, mà vật vàng bạc trong điện Thái Cực sớm đã trải thêm lụa trắng, toàn bộ điện Thái Cực một mảnh trắng thuần, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Tuy rằng trên ghế rồng đã không có bóng dáng Hoàng đế, nhưng dựa theo lễ chế, thân là đứng đầu nội các Hàn Huyền Đạo vẫn dẫn quần thần đại lễ chín bái về phía ghế rồng, trong đó tự nhiên lại có không ít người bi thanh gào khóc.

Đợi sau khi quần thần đứng dậy, Hàn Huyền Đạo thần sắc ngưng trọng xoay người chắp tay, đau đớn nói:

- Các vị đại nhân, Thánh thượng băng hà, thiên hạ đều buồn. Trong tình cảnh này nước không thể một ngày không có vua, giang sơn xã tắc của Thánh thượng, cũng phải có vua mới tiếp quản… !

Lão liếc mắt quét qua các đại thần, chậm rãi nói:

- Hiện giờ quận Bột Châu khởi binh phản loạn, Hàn Mạc lại nắm giữ binh quyền tự lập, quốc gia đang lúc nguy nan, lại gặp Thánh thượng băng hà, đúng là họa vô đơn chí, chúng ta thân là thần tử Đại Yến, phải lấy giang sơn xã tắc Đại Yến làm trọng, hôm nay phải xác lập vua mới, ổn định lòng dân, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lập tức có rất nhiều đại thần đều đồng ý nói:

- Lời Hàn đại nhân nói rất đúng!

- Hoàng hậu nương nương có chỉ, chúng ta tiếp theo phải tới điện Càn Tâm tế bái Thánh thượng, trong trường hợp đó trước khi tiến tới, bản quan bất tài, cũng có mấy câu muốn thảo luận với chư vị!

Điện Thái Cực thật to và rộng, tuy rằng chứa vài trăm thần tử, nhưng giọng nói của Hàn Huyền Đạo cực kỳ vang dội có lực, truyền vào trong tai mỗi người:

- Bản quan nói một câu phạm thượng như vậy, hiện giờ Hoàng hậu nương nương đang đau lòng, nhiều quốc sự khó có thể lo liệu, chúng ta thân là thần tử, nên phân ưu cho Hoàng hậu nương ngương. Vua nối nghiệp, không thể chậm chạp, chậm sẽ sinh biến, bản quan nguyện cùng chư vị ngay tại đây thảo luận việc này, xác định lựa chọn vua mới, rồi vào điện Càn Tâm cùng bẩm nương ngương, sau đó chiêu cáo thiên hạ tin tức Thánh thượng băng hà, cũng đồng thời chiêu cáo thiên hạ vua mới được cọn, không biết ý kiến của các vị đại nhân thế nào?

Lại Bộ Thượng thư Hàn Tín Sách là người đầu tiên bước ra khỏi hàng nói:

- Hàn Thượng thư là cách nhìn của lão thành mưu quốc, nước không thể một ngày không vua, đúng lúc sớm nên quyết định.

Lập tức liền có không ít quan viên đều phụ họa.

Thậm chí có một số quan viên suy nghĩ trong lòng:

- Hàn Huyền Đạo sẽ không mượn cơ hội này mưu triều soán vị chứ? Ngoài điện Thái Cực có rất nhiều Ngự lâm quân giáo trắng, hiện giờ đều nằm trong tay Hàn Huyền Đạo, tuy rằng Hàn Huyền Đạo mưu triều soán vị vào lúc này, ắt gặp người trong thiên hạ thóa mạ, nhưng nếu Hàn Huyền Đạo khư khư cố chấp, vi phạm lễ chế, cũng không chắc ai có thể chống đỡ được hắn.

Nhưng phần lớn lòng người đều giống như gương sáng, cảm thấy tình thế trước mắt, trước khi chưa hoàn toàn thu phục Hàn Mạc và Triệu Tịch Tiều, Hàn Huyền Đạo nhân vật khôn khéo như thế, tuyệt đối không đến mức làm ra tình cảnh mưu triều soán vị dẫn sự chỉ trích của mọi người về mình.

Hàn Huyền Đạo cười khổ nói:

- Thánh thượng băng hà, Thái tử vào chỗ, đây vốn là lễ chế tổ tiên, nhưng… Các vị đều biết rằng, một năm trước Thái tử đi biên quan tuần tra, vẫn không trở về, không có tin tức. Trong triều cũng ngoài sáng trong tối phái vô số người đi thăm hỏi tung tích Thái tử, nhưng vẫn không có tin tức… !

Nói đến đây, vẻ mặt lão ảm đạm, lắc đầu.

Có quan viên liền nghĩ trong lòng: "Ngươi thật sự nguyện ý nhìn thấy Thái tử trở về sao? Hàn Huyền Đạo ngươi phái người đi tìm Thái tử, lời này cũng không sai, chẳng qua ngươi muốn tìm Thái tử đưa ngài trở về, hay là phái người đến ám sát, vậy cũng chỉ có ngươi hiểu rõ trong lòng".

Rất nhiều chuyện tuy rằng không có vạch ra, nhưng trong lòng đám quan viên tại hiện trường đều có một mặt gương, triều cục là dạng tình thế gì, đúng là chuyện vừa xem là hiểu ngay.

Trong mắt đam quan viên, Hàn tộc quyền nghiêng triều dã, mà Đại vương là Hàn Thục sinh ra, như vậy Hàn tộc cũng chẳng khác nào mẫu tộc của Đại vương, đối với Hàn gia mà nói, Đại vương đăng cơ mới là lựa chọn phù hợp với ích lợi của bọn họ nhất.

Trong triều tự nhiên không thể thiếu hạng người xu nịnh thúc ngựa, giọng Hàn Huyền Đạo chưa dứt, liền có một gã quan viên tiến lên nói:

- Hàn Thượng thư, tuy rằng dựa theo lễ chế tổ tiên, Thánh thượng băng hà, nên do Thái tử thay thế, nhưng… Nhưng hiện giờ Thái tử không tin tức, chẳng lẽ không tìm được Thái tử, nước Đại Yến ta lại không thể lập vua mới khác? Chính như lời Hàn đại nhân nói, hiện giờ nước Đại Yên ta đang lúc nguy nan, Triệu Tịch Tiều Bột Châu, Hàn Mạc Tây Bắc, đều dã tâm bừng bừng, lòng mưu nghịch đã hiển, nếu lúc này không có vua mới đăng cơ ổn định lòng dân thiên hạ, chỉ sợ… Chỉ sợ cơ nghiệp trăm năm của Đại Yến ta nguy trong sớm tối!

Người này ngôn từ khẳng khái, một bộ bi thương, cũng là một quan viên phái biểu diễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.