Điền lão tam hừ hai tiếng, mới nói:
- Huyện Tịch Xuân, trừ Hồng gia và Điền gia, trước kia còn năm, sáu nhà khác, ta nói gạo thương ngươi hiểu không?
Hàn Mạc lắc đầu, khiêm tốn nói:
- Không hiểu, mời chỉ giáo!
- Gạo thương, đó chính là lương khố thương gia.
Điền lão tam giải thích:
- Trước kia cửa hàng bán gạo ở huyện Tịch Xuân vốn không ít, tuy nhiên nếu nói là sở hữu kho lương lớn thì không nhiều. Điền gia chúng ta cũng có lương khố riêng, hàng năm thu hoạch xong, chúng ta thu mua và cất vào đó, sau khi nạp thuế đủ cho quan phủ, còn lại rất nhiều lương!
Hàn Mạc gật đầu, đạo lý này hắn hiểu.
Hàn Huyền Xương từng làm ở Thanh lại ti của quận Đông Hải Thanh, các quý đều có địa chủ nộp thuế má, sau khi ghi vào sổ sách, trải qua hạch toán, nộp lên triều đình, còn dư sẽ cất vào kho lương.
Lương khố của Đông Hải chia làm hai loại, một là tư lương, hai là quan lương, theo quy củ nước Yến triều đình thu một thành, địa phương một thành, tất cả đều cất vào trong kho lương.
Cho nên bình thường lương thực của dân chúng sẽ dồn về ba chỗ, kho lương của triều đình, của quan địa phương và kho lương của các nhà giàu có.
Đồng ý là quan phủ và địa chủ thu lương sẽ nộp lên triều đình, nhưng vẫn còn dư, một lượng để cho mình, còn lại sẽ bán ra bên ngoài cho mấy người có tiền kiếm lời.
Lương thực ít nhiều chứng minh địa vị và thực lực của họ như thế nào.
Phàm có kho lương của chính mình đều gọi là đại mễ thương.
Trong mắt Điền lão tam tỏ ra không cam lòng:
- Không sợ hai người biết, chúng ta trước đây có bốn cửa hàng, kinh doanh vô cùng tốt, ta cũng là một chưởng quầy…
- Hóa ra là Điền chưởng quầy, thất kính thất kính!
Hàn Mạc ôm quyền nói, hắn biết vì sao Điền lão tam bất bình như vậy. Đang kinh doanh thật tốt, bây giờ bị người khác cướp đi miếng ăn, nếu đúng như lời Điền lão tam, thì bọn họ tổn thất rất lớn.
Điền lão tam sờ chỗ xương lưng, cảm giác đau nhức rất là khó chịu, cảm giác hình như gãy xương, trong đầu bùng lên lửa giận:
- Sau khi đê vỡ nạn dân vô số, thằng ngốc cũng biết là cơ hội kiến tiền. Điền gia chúng ta chuẩn bị kiếm lời lớn.
Hàn Mạc biết hai nhà tranh giành địa bàn, không phải chuyện ai đúng ai sai, mà cả hai nhà không ai là người tốt.
Nhưng nói gì thì nói, thương nhân không gian xảo sao thành công, nhân cơ hội kiếm lợi có gì là sai?
Giống như đời sau những người buôn bán vũ khí, điều họ hi vọng nhất chính là có chiến tranh xảy ra, chết càng nhiều người càng tốt. Tương tự ở đây cũng vậy, gian thương hi vọng càng nhiều người đói, càng nhiều nạn dân càng tốt, vì họ kiếm được lời càng nhiều.
Ở trong mắt những thương nhân này thì chuyện làm như thế nào kiếm được nhiều tiền nhất quan trọng hơn việc suy nghĩ đạo đức dư thừa kia.
- Nhưng huyện lão gia lại ban bố một đạo lệnh, cái gì mà duy trì trật tự, không tạo thành hỗn loạn, các nhà bán lương phải điều chỉnh.
Điền lão tam oán hận nói:
- Chó má, điều chỉnh cái gì, bắt các cửa hàng khác không được bán, chỉ một mình mình bán kiếm lời, ai để cho hắn là con rể của quận thủ đại nhân!
- Họ cũng quá hống hách!
Tiếu Mộc trầm mặc nãy giờ phát biểu một câu.
- Đúng, chính là hống hánh!
Điền lão tam nói theo:
- Hơn nữa huyện thái gia còn ra lệnh, các cửa hàng khác ngoài trừ để lại đủ dùng, còn lại phải bán cho Tiệm gạo Đại Hồng với giá cao hơn 3 thành giá chợ. Nhưng ngài nhìn thấy bây giờ giá cả đã hơn giá chợ gấp trăm lần…
Hàn Mạc mỉm cười:
- Vậy Điền gia các ngươi lỗ lớn rồi!
Điền lão tam nói:
- Ai dám không theo, huyện thái gia phái nha sai đến kho lương các nhà, ai cản trở đánh cho tàn phế, các cửa hàng đều bị cưỡng ép bán đi 8 thành.
Hàn Mạc suy nghĩ, đây chính là lũng đoạn!
- Bây giờ Đại hồng thước điếm lương đầy kho, bán ra đều là một điếu tiền một cân, ngày kiếm đấu vàng cũng không sai.
Điền lão tam thấp giọng mắng:
- Sau này khi đại hồng thủy bị đẩy lùi, chỉ sợ bọn họ cũng không cho chúng ta một chỗ đứng. Hồng gia làm việc rất độc ác, cầu cho hắn không được chết tử tế! Quận thủ đại nhân sau khi đến huyện Tịch Xuân còn ra thêm mệnh lệnh: “Không cho ai bán lương, nếu không bắt vào nhà lao!”
Điền lão tam tức giận:
- Ngoài các nha sai ở trên đường kiểm tra, Đại hồng thước điếm còn thuê thêm lưu manh vô lại bảo vệ cửa hàng, còn nữa..!
Y không có nói nốt, nhưng Hàn Mạc hiểu những người này kiểm tra xem có người lén bán lương hay không.
Giống như Điền lão tam rao là trong nhà có lương thực, nguyên nhân chính là Tiệm gạo Đại Hồng bán giá quá mắc.
Mà bọn họ không dám ra khỏi thành để bán lương.
Ngoài thành vừa bị thiên tai, nạn dân như mây, tuy đối với quan phủ có chút e ngại, còn thương nhân thì họ chỉ coi là người bình thường.
Thời này địa vị của thương nhân không cao.
Nếu có người dám đi ra ngoài bán lương thì khẳng định hắn bán không được một xu mà lương cũng bị cướp sạch.
Nạn dân đói khát điên cuồng, nếu so sánh nạn dân là thỏ, thì thương nhân ra khỏi thành sẽ là cỏ, thỏ tuy e ngại mãnh thú nhưng tuyệt đối có năng lực đem cỏ dại cắn nát.
…
Điền lão tam bị đánh cho không giống hình người, bây giờ trong lòng buồn bực cần phải tiết ra, lúc này có vẻ kiệt sức, cũng không có khí lực nói tiếp, nhìn về phía mấy tảng đá, hướng Tiếu Mộc nói:
- Ngài lấy giúp ta bao tay của ta trong đó với!
Tiếu Mộc khẽ nhíu mày, nhưng đi đến chỗ mấy tảng đá, cẩn thận tìm tòi một chút, không ngờ tìm thấy một gói lớn, cầm trong tay quả không nhẹ.
Tiếu Mộc để gói đó gần người Điền lão tam hỏi:
- Đây là lương thực của ngươi phải không?
Điền lão tam trả lời:
- Phải… các vị đưa tôi trở về, tôi sẽ cho các người chỗ lương thực này… Điền gia chúng ta rất có uy tín, các vị yên tâm…!
Y muốn rời đi đương nhiên phải mang theo lương thực, nhưng mà sợ Hàn Mạc giết người cướp lương nên phải nói rõ vấn đề.
Y lại không biết khi nói như vậy, người khác dù không có nghĩ gì, nhưng khi nghe vậy cũng sẽ động tâm.
May là Hàn Mạc và Tiếu Mộc đều có mục đích, nếu là người bình thường thì thấy số lượng lớn lương thực như thế sẽ giết hắn cướp lương.
Điền lão tam mở ra chiếc túi, bên trong có nhiều túi nhỏ, đưa một túi nhỏ cho Tiếu Mộc nói:
- Ngài đi ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa, ta bị thương không tiện đi lại…
Tiếu Mộc giận y muốn điên, đường đường là Ngự lâm quân Hộ quân úy, bây giờ bị y coi như tên đầy tớ sai vặt.
Giận tuy giận nhưng nhìn Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc gật đầu liền cầm túi gạo nhỏ đi ra ngoài.
Bây giờ lương thực không khác gì bạc, túi gạo nhỏ kia bán ra cũng được vài trăm văn tiền, cho nên thuê xe là không có vấn đề.
Rất nhanh, Tiếu Mộc đã thuê được một chiếc xe ngựa, hai người giúp Điền lão tam lên xe, dưới sự chỉ dẫn của Điền lão tam chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến Điền phủ.
Điền phủ ở phía nam thành. Phú thương ở huyện Nghi Xuân cũng không ít, cho nên đất đai chật chội, các nhà xen kẽ, vì vậy mà Điền phủ không rộng lắm, tuy nhiên hai con sư tử đá trước cửa rất là uy mãnh.
Ông chủ của Điền gia thước điếm là Điền Bố Nhân, ở huyện Tịch Xuân cũng là nhân vật có tiếng.
Người này khoảng 51 tuổi, còn rất khỏe, có bốn phòng tiểu thiếp, hơn nữa là người khôn khéo, biết nguy cơ sau khi vỡ đê nên đầu cơ lượng lớn tiền tích trữ lương, đợi bán ra kiếm một vố lớn làm ông chủ giàu có.
Y cắn chặt răng, quyết tâm muốn chiến đấu một hồi.
Chỉ có điều y không thể ngờ, tuy đê vỡ thật, nhưng ngược lại lại bị lỗ lớn, bị đối thủ truyền kiếp của mình là Đại hồng thước điếm không tiếng động tặng con gái của mình cho Quận thủ đại nhân, cứ như vậy, Hồng gia và Quận thủ liên nhân, có chỗ dựa vững chắc, càng lũng đoạn giao thương ở huyện Tịch Xuân.
Tất cả tính toán chuẩn bị của y đều như bọt nước.
Trong lòng Điền Bố Nhân đều là hận ý, như câu “ kiếp này không độ trời chung”, y hận Hồng gia đến tận xương tủy.