Quyền Thần

Chương 939: Q.8 - Chương 939: Đoạn hồn sách.




Hoàng đế tay cầm quân cờ trắng, không hạ xuống, tựa trên ghế, nhìn Hàn Huyền Đạo:- Sao lại khí tử, sao lại là ám tử?- Người khí tử, tất nhiên là Cổ Triều Tinh.Hàn Huyền Đạo nói chậm rì:- Cổ Triều Tinh trợ giúp Thánh thượng lên ngôi vị Thái tử, hắn có thể xem là công thần lớn nhất của Thánh thượng, chẳng qua lại vừa là người biết nhiều bí mật nhất của Thánh thượng. Năm đó Thánh thượng và Kỳ Linh Vương Hòa Tuyên Đức tranh đoạt ngôi vị Thái tử, giữa lúc đó cuối cùng nảy sinh một vài điều gì, người ngoài chúng ta không biết, nhưng là thân tín của Thánh thượng, Cổ Triều Tinh nhất định biết tường tận. Cổ Triều Tinh vì chuyện này rơi vào tay của nhà họ Diệp, bị bắt giam trong lao, về sau không hiểu tại sao lại chết ở trong lao. Theo thần thấy, Cổ Triều Tinh chẳng qua chỉ là một quân trên bàn cờ của Thánh thượng bị vứt bỏ đi mà thôi.Nói xong, Hàn Huyền Đạo cầm trong tay quân cờ trắng dừng ở trên bàn cờ. Bên môi Hoàng đế mang theo ý cười nhàn nhạt, hỏi:- Khí tử đã giải rồi, vậy ám tử kia thì thế nào?- Khí chất của Thượng Quan Thanh so với Cổ Triều Tinh, làm người ta khinh rẻ không ít, hơn nữa ngày thường cuộc sống cũng có chút không thận trọng.Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt bộ râu đen dưới cằm:- Đêm yến tiệc ở Đông cung, lúc Thượng Quan Thanh đang rời khỏi thì gặp một cung nữ, đúng là mượn rượu loạn tính, ở trong Đông cung cưỡng hiếp cung nữ, đợi lúc mọi người phát hiện, ngoài hiện trường mà Thượng Quan Thanh để lại thì chính Thượng Quan Thanh cũng không thấy bóng dáng đâu. Lúc đó hộ vệ Đông cung tìm kiếm xung quanh, cũng không thể tìm ra tung tích của Thượng Quan Thanh, vị Thượng Quan đại nhân đó, nội trong một khoảng thời gian ngắn, liền bay ra khỏi Đông cung được bảo vệ nghiêm ngặt.Hoàng đế cười nói:- Sự láu cá của Thượng Quan Thanh, vốn là ít người bì kịp.Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:- Thánh thượng hẳn là nhớ rõ, ngày đó thần cũng được người mời đến, tham gia yến tiệc đêm đó. Ngoại trừ thần ra, quan viên tham gia yến tiệc đêm đó không dưới năm mươi người, có thể nói, yến tiệc đêm đó là lần yến hội mà Thánh thượng tổ chức có quy mô lớn nhất. Sự náo nhiệt của hôm đó, thần đến nay vẫn còn nhớ.Hào quang trong mắt ông ta lóe ra:- Lúc đó thần rất kỳ quái, sau khi Thánh thượng lên ngôi vị Thái tử, vẫn luôn khiêm tốn, vì sao buổi tối hôm đó phải bày tiệc rầm rộ sôi nổi vậy, mời nhiều quan viên như vậy? Sau này thần cuối cùng đã hiểu ra, Thánh thượng mời chúng thần tới dự tiệc chỉ là một cái vỏ ngụy trang, mục đích cuối cùng vẫn là muốn chúng thần đều có thể nhìn thấy chuyện mà Thượng Quan Thanh sau khi say rượu đã làm loạn, càng muốn chúng thần nhìn thấy biểu hiện thất vọng và phẫn nộ sau sự việc đó của Thánh thượng. Thần còn nhớ rõ, đêm đó Thánh thượng đã hạ chỉ cho binh sĩ Đông cung lục soát tìm Thượng Quan Thanh, chỉ cần bắt được, không cần thông báo, chém ngay tức khắc. Thượng Quan Thanh đi theo Thánh thượng nhiều năm như vậy, tuy rằng đã làm loạn ở Đông cung, nhưng Thánh thượng lại hạ một mệnh lệnh như vậy, đã khiến cho chúng thần cảm nhận được sự phẫn nộ của Thánh thượng đối với Thượng Quan Thanh.Hoàng đế thản nhiên nói:- Thượng Quan Thanh làm nhục cung nữ Đông cung, tốt nhất là nên xử tử, lúc đó trẫm nếu như không theo lẽ công bằng chấp pháp, thì làm sao đối mặt với miệng lưỡi của quần thần và dân chúng. Hắn tuy là thân tín của trẫm, nhưng trẫm cũng không thể vì một mình hắn là hủy bỏ vương pháp.Hàn Huyền Đạo khẽ thở dài:- Thánh thượng hôm nay triệu thần đến chơi cờ, trước đó đã từng nói là không dùng đạo quân thần nói chuyện, chỉ là bạn cờ gặp gỡ. Nếu là bạn cờ, có vài lời nói khách sáo, cũng không cần nhiều lời. Thánh thượng hiểu rõ những lời này của mình không thể làm thật được, thì cần gì phải nói ra?Hoàng đế cười ha hả nói:- Đã dùng cờ kết bạn, nói ra đương nhiên là cờ ngữ, bản thân cờ ngữ là hư hư thật thật, nắm bắt không hết được, Hàn ái khanh, lời này của trẫm là sai rồi ư?Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:- Thánh thượng giáo huấn chí phải, là thần lỡ miệng rồi.- Khanh nói là lời của trẫm không thật lòng, vậy giải thích như thế nào?- Thứ cho thần nói thẳng, năm đó chỉ e là Thánh thượng đã diễn một tuồng kịch mà thôi.Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:- Năm đó Thánh thượng nhìn như muốn giết Thượng Quan Thanh tới tận tâm can, nhưng thần lại cho rằng, Thánh thượng chẳng qua là đang diễn một khổ nhục kế mà thôi. Cho đến hôm nay, thần vẫn còn hoài nghi, Thượng Quan Thanh đêm đó không hề rời khỏi Đông cung, rất có khả năng trốn ở một nơi nào đó, đám hộ vệ tìm không ra, nhưng cũng dễ giải thích. Bởi vì Thánh thượng đối với Đông cung vô cùng quen thuộc, biết được nơi nào là bí mật nhất, nếu như trước đó Thánh thượng đã sắp xếp một chỗ trốn an toàn cho Thượng Quan Thanh giấu mình, như vậy thì không ai có thể soát được.- Ồ?Hoàng đế mỉm cười nói:- Thượng Quan Thanh làm loạn Đông cung, trẫm vì sao còn muốn giấu hắn?Hàn Huyền Đạo nói:- Đây chỉ là điều thần đoán mà thôi. Tuy nhiên thần biết, nửa năm sau khi vị Thượng Quan đại nhân kia biến mất, số môn khách từng đầu nhập vào phủ Diệp gia ở quận Bột Châu bỗng nhiên tăng thêm một người. Các đại thế gia cường hào của Đại Yến ta, thu nạp môn khách trợ giúp là việc đã quá quen thuộc, Diệp gia chính là một trong chín đại thế gia của Đại Yến ta, chiếm giữ một nửa giang sơn quận Bột Châu, môn hạ phụ tá nhiều vô kể, có nhiều hơn một người cũng không ai thấy kỳ lạ, còn tên của vị môn khách kia cho đến hôm nay, cũng là một cái tên không ai biết đến, tên là Lý Hành Chi.- Lý Hành Chi.Hoàng đế khẽ thở dài:- Cái tên này đúng là không tồi, Hành Chi, Hành Chi, thận nhi Hành Chi. (cẩn thận mà đi)- Vốn là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng gia chủ của Diệp gia Diệp Vô Tốn đối với người này lại rất xem trọng, hơn nữa người này cũng ít xuất hiện trước mặt người khác.Hàn Huyền Đạo vẻ mặt thản nhiên:- Nhưng sau khi người này gia nhập vào môn hạ của Diệp Vô Tốn, lại bày mưu tính kế, trợ giúp Diệp Vô Tốn làm được rất nhiều chuyện đại sự. Thậm chí khi quan viên của Diệp gia gặp khó khăn ở trong triều, lại có thể từ Bột Châu đưa tới một cẩm nang diệu kế, giúp quan viên Diệp gia vượt qua tình thế nguy hiểm. Còn Diệp Vô Tốn đối với Lý Hành Chi càng ngày càng tín nhiệm, cho tới sau này, đối với vị Lý Hành Chi này có thể nói là bảo sao nghe vậy. Khi đó thực lực của Diệp gia ở Đại yến ta hùng hậu, vị Lý Hành Chi này có công rất lớn.- Diệp Vô Tốn tâm cao khí ngạo, kiêu căng vô cùng, đó là một kẻ coi trời bằng vung, có thể khiến hắn coi trọng một tên phụ tá như vậy, đó là chuyện rất hiếm thấy.Hoàng đế mỉm cười nói:- Chỉ là vị Lý Hành Chi này lặng lẽ vì Diệp gia mưu sự, không so đo tiếng tăm của mình, xem ra là một đời không màng danh lợi. Nếu tài năng của người này sớm được người khác biết, vậy chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ.- Thực ra Thánh thượng không cần tiếc nuối cho hắn. hắn không dám tạo cho mình thanh danh đường hoàng, chẳng qua chỉ là nỗi khổ bất đắc dĩ mà thôi.Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:- Bởi vì tài năng của hắn một khi lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người âm thầm bí mật điều tra, Diệp gia cho dù có giấu hắn kỹ hơn nữa, sớm hay muộn cũng sẽ bị người biết thân phận thật sự của hắn. Cái tên Lý Hành Chi như vậy cố nhiên là không gây sự chú ý, nhưng nếu Diệp gia thu nhận và giúp đỡ nghịch thần của triều đình Thượng Quan Thanh, thì đó có thể lớn chuyện lắm.- Trẫm hiểu rồi.Hoàng đế cười nói:- Ý của khanh nói là, Lý Hành Chi chính là tên Thượng Quan Thanh chạy trốn mất tích đó, mà Thượng Quan Thanh chính là phụ tá Lý Hành Chi của Diệp gia.Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:- Thần chính là có ý này.- Không ngờ được Thượng Quan Thanh lại tìm nơi nương tựa ở môn hạ của Diệp gia.Hoàng đế thở dài. Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:- Nhưng Thượng Quan Thanh trung thành với Thánh thượng, đúng là khiến thần khâm phục.- Ồ?- Tích có Quan Vân Trường đang ở trong doanh trại Tào ở nước Hán, mà vị Thượng Quan đại nhân này của bản triều tuy rằng ở Bột Châu xa xôi làm việc vì Thánh thượng, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ về Thánh thượng.Hàn Huyền Đạo chỉ vào bàn cờ, cung kính nói:- Thánh thượng, tới lượt người rồi.Hoàng đế nhặt một quân cờ, đặt ở một nơi không thấy được trên bàn cờ.- Thánh thượng vẫn thích bố trí những ám cờ loại này.Hàn Huyền Đạo cười nói:- Thần nếu như không biết thủ đoạn của Thánh thượng, chỉ sợ sẽ cho rằng bước này của Thánh thượng chỉ là một phế cờ mà thôi.- Quả thật trẫm thích bố trí ám tử.Hoàng đế bình tĩnh nói:- Một là có cơ hội khiến kẻ địch cho rằng mình đã tự phế võ công, hai là có thể lặng lẽ bố trí sự tình liên quan đến ám tử của cả một ván cờ.- Theo thần thấy, Thượng Quan Thanh chính là viên ám tử mà người sắp xếp thành công nhất. Hai nhà Diệp Ngô diệt vong, tác dụng mà miếng ám tử này tạo nên thật là không gì sánh được.- Có tác dụng lớn như vậy ư?- Đúng vậy!Hàn Huyền Đạo gật đầu:- Cho đến hai năm trước khi Diệp Ngô bại vong, Thượng Quan Thanh phụ tá ở Diệp gia đã chiếm số một, tín nhiệm mà Diệp Vô Tốn dành cho hắn đã đạt tới mức cực điểm rồi.Dừng một chút, chăm chú nhìn Hoàng đế nói:- Còn Thánh thượng nằm gai nếm mật bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội ra tay.Hoàng đế khẽ vuốt ve chòm râu, yên lặng nhìn Hàn Huyền Đạo.- Nếu nói những kế sách mà Thượng Quan Thanh đã hiến trước đây, khiến cho Diệp gia càng ngày càng mạnh, như vậy hắn hiến kế cho Diệp gia một sách cuối cùng lại là đưa hai nhà Diệp Ngô vào trong vực sâu vạn trượng. Thần cho rằng, kế sách đó, chính là kế sách mà Thượng Quan Thanh đầu nhập vào môn hạ Diệp gia thật sự muốn dâng lên, vô số sách lược trước đó chỉ vì muốn bảo vệ cho kế sách cuối cùng này có thể khiến cho Diệp Vô Tốn tiếp nhận hết. Mà sự thật cũng chính là như vậy. Diệp Vô Tốn tính tình tự cao tự đại, dã tâm bừng bừng, khiến hắn cuối cùng tiếp nhận kế sách này của Thượng Quan Thanh rồi, bước trên con đường diệt vong của gia tộc.Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:- Thần gọi kế sách này là Đoạn hồn sách.- Hay cho cái tên Đoạn hồn sách!Hoàng đế nói:- Kế hay có thể trị quốc, kế diệu có thể bình loạn. Hàn ái khanh, Đoạn hồn sách này có thể được tính là diệu kế không?- Hoàn toàn xứng đáng!Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:- Hơn hai năm lại đây Đại Yến gió tanh mưa máu, đều do Đoạn hồn sách mà ra, còn thần hôm nay có thể cùng Thánh thượng đánh cờ trò chuyện với nhau tại Ngự hoa viên này, cũng phải bái Đoạn hồn sách kia.- Nói chuyện đã lâu, Hàn ái khanh có thể nói cho trẫm biết, kế Đoạn hồn sách này rốt cuộc là chuyện gì hay không?Hàn Huyền Đạo đặt một quân cờ xuống bàn cờ, gằn từng chữ:- Thí quân loạn triều, thiên hạ đại loạn, trong ngoài giáp công, cướp lấy kinh thành, đăng cơ lập quốc.- Đây chính là Đoạn hồn sách mà Thượng Quan Thanh hiến cho Diệp Vô Tốn sao?Hoàng đế hỏi. Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:- Thần càng sẵn lòng tin tưởng rằng đây chính là Đoạn hồn sách mà Thánh thượng ban cho Diệp Vô Tốn hơn.- Trẫm ban tặng ư?- Chính vậy!Hàn Huyền Đạo chăm chú nhìn Hoàng đế, nói:- Hai năm trước Thánh thượng săn bắn ở Hoàng Lâm Uyển, chỉ là phối hợp tiến hành với Đoạn hồn sách mà thôi. Long Tường doanh chính là Ngự lâm quân mà Thánh thượng tín nhiệm nhất, Bạch Dị cố nhiên là trung thành và tận tâm với Thánh thượng. Mà Long Tường doanh mấy người Hộ quân Tham lĩnh Hộ quân úy này lại có người nào mà không nguyện một lòng trung thành với Thánh thượng? Những người đó đều là người đã trải qua mấy lần Thánh thượng thử thách khả năng đảm đương trọng trách. Thần lại không tin sẽ có tướng lĩnh của Long Tường doanh bị mua chuộc. Cuộc săn bắn ở Hoàng Lâm Uyển lại có một gã Hộ quân Tham lĩnh bị Diệp gia mua chuộc, gài thích khách vào đội ngũ hộ vệ, thần thật sự khó có thể tưởng tượng được.- Ý của Hàn ái khanh nói là tên Hộ quân Tham lĩnh kia không hề bị mua chuộc thật sự, chỉ là đang diễn trò?Hoàng đế cười hỏi:- Khanh đừng quên, sau sự kiện đó, tên Hộ quân Tham lĩnh đó đã bị chém đầu.- Thánh thượng dùng người có thuật, khiến cho một gã tướng lĩnh vì người mà chết không phải là một chuyện khó.Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:- Cái chết của tên Hộ quân Tham lĩnh kia không hề uổng phí, ít nhất là từ lúc hắn cố ý sắp xếp đám thích khách vào trong đám tướng sĩ hộ vệ, ván cờ lớn này của Thánh thượng đã được bắt đầu.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.