Người áo xám nhăn mày, nghiêm mặt nói:
- Minh công, thủ hạ của ngài muốn ra tay đánh người, ngài vẫn ngồi yên không lý tới hay sao? Ra tay ở trong này, là chuyện rất mất phong cảnh!
Hàn Mạc cười lạnh lùng, cũng không nói nhiều, nâng bước muốn lên thuyền, tên có giọng âm dương quái lạ kia lập tức kêu lên:
- Còn bà nó, thật đúng là đánh không chết ngươi!
Hắn một bước xông lên, một quyền đánh về phía người Hàn Mạc.
Dường như người này là tay già đời, động tác ra tay cực nhanh, rõ ràng lưu loát, hơn nữa khí lực mười phần.
Chỉ là bản lĩnh như vậy, ở trong mắt Hàn Mạc quả thật không đáng nhắc tới, hắn luyện “Khí kinh”, ngũ giác tăng cường, người này ra tay trong mắt hắn không ngờ thật chậm, thân thể chợt lóe, nhẹ nhàng khéo léo tránh thoát, lập tức vươn tay phải, vỗ nhẹ đầu vai người kia. Thế xông tới của người nọ không giảm, nhưng phương hướng đã thay đổi, đối mặt hồ Khổng Tước, cả người lao xuống, “phốc” một tiếng, đúng là rơi vào trong hồ, thuyền nữ kia lập tức thét kinh hãi, lại dẫn tới ánh mắt của người qua đường.
Minh Như Thủy quay đầu lại, trợn mắt nhìn, mấy người thủ hạ của hắn liếc nhau, lập tức muốn xông lại, người áo xám đã trầm giọng nói:
- Các ngươi ai dám ra tay?
Hàn Mạc cũng thấy, mấy tên Ngự lâm quân thủ hạ của mình đang nhanh chóng tới đây, như lang như hổ, Hàn Mạc lập tức lắc đầu ra hiệu, để bọn họ không cần tới gần.
Ngự lâm quân dừng bước, nhưng không có lui ra, ánh mắt như sói, gắt gao chằm chằm lên người mấy tên tráng đinh.
Mấy tên Ngự lâm quân này, tùy ý một người ra tay đều có thể đánh mấy tên tráng đinh này tan tác tả tơi.
Dường như mấy tên tráng đinh cũng biết người áo xám này, bị người áo xám trầm giọng quát, nhất thời quả thật không xông lại, ngơ ngác nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Minh Như Thủy kia.
Tên ngã vào hồ cuối cùng cũng tự mình bơi vào bơ, toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, đang hổn hển còn muốn đánh tới Hàn Mạc, Minh Như Thủy kia rốt cục hừ lạnh một tiếng, nói:
- Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Lui ra!
Tên kia không ngừng oán hận, lại không dám cãi lời Minh Như Thủy, chỉ có thể lui về.
Không lâu sau, dường như nhìn thấy tình trạng bên này, lại có một chiếc thuyền tới gần bờ, Minh Như Thủy quay đầu nhìn Hàn Mạc, hừ lạnh một tiếng, sau khi lên chiếc thuyền này, cầm thiệp mời trong tay đưa qua thuyền nữ, thuyền nữ kia nhìn thoáng qua, rất cung kính trao thiệp mời, khua nhẹ thuyền, liền đi về phía trong hồ.
…
Lúc này Hàn Mạc mới chắp tay cười nói với người áo xám:
- Mời tiên sinh!
Người áo xám kia cũng không khách khí nữa, đành lên thuyền trước, lúc này Hàn Mạc mới lên theo, tuy rằng thuyền không lớn, nhưng vẫn có thể chở được bảy tám người, cho nên dù hai khách cùng lên thuyền, vẫn có vẻ rộng lớn.
- Hai vị đều tới Nhân Uân Phảng, ở đầu hồ bên kia, đứng vững vàng!
Thuyền nữ nũng nịu nhắc nhở, chuyển động hai mái chéo, mái chèo đẩy nước nổi lên gợn sóng, thuyền nhỏ liền rời khỏi bờ, tiến về phía trong hồ.
Đứng bên cạnh thuyền, áo trắng nhẹ bay, tuy rằng ăn mặc khinh sam không giống văn nhân bình thường, nhưng bộ dáng hàn Mạc lại rất giống một vị thanh niên tài tuấn có tu dưỡng.
Trong nhất thời Hàn Mạc và người áo xám cũng không nói chuyện, chỉ dõi mắt nhìn về nơi xa, nhìn phong cảnh trên hồ, cảnh tượng phồn hoa như vậy, trong nước Yến gần như khó có thể thấy được.
Nghe thấy tiếng cầm tiêu và tiếng nữ tử uyển chuyển dễ nghe truyền ra từ trong thuyền hoa, lại mơ hồ thấy dáng người uyển chuyển trong thuyền hoa, thoáng suy nghĩ một chút, cảnh sắc này, Hàn Mạc quả thật không kìm nổi lòng mà ngâm:
- Khổng Tước vô ngữ thoại minh nguyệt, gia gia lâm thủy ánh hồng trang. Thanh phong bất tri ngọc nhan cải, y cựu hoan ca nhiễu họa phảng, nguyệt minh... Nhân đoạn tràng!
Một bài từ này, trong câu cữ cũng nói hết gian khổ và chu xót của ca nữ vũ cơ.
Người áo xám nhẹ giọng “a” một tiếng, quay đầu, hơi kinh ngạc mà nhìn Hàn Mạc, lại nghe thuyền nữ kia nói:
- Công tử, bài từ này của ngài thật hay!
Hàn Mạc cười nói:
- Cô nương cũng hiểu thi từ sao?
- Tôi là một nữ tử, tự nhiên không hiểu nhiều!
Thuyền nữ kia cười khanh khách nói:
- Chỉ có điều nghe nhiều, bài nào hay cũng biết được. Bài từ này của công tử… làm rất hay!
- Cô nương quá khen.
Hàn Mạc cười nói:
- Lời nói nhảm mà thôi.
Người áo xám vuốt râu cười nói:
- Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn, đây cũng không phải là nói nhảm. Hồ Khổng Tước mười dặm, tụ tập vô số văn nhân nhã sĩ, nhưng có thể làm ra thi từ khiến người ta suy nghĩ sâu xa như thế, chỉ sợ không có mấy người!
Hàn Mạc “ồ” một tiếng, chỉ mỉm cười nói:
- Tiên sinh quá khen.
Hắn lập tức hỏi:
- Mạo muội xin hỏi, tiên sinh và vị Minh công kia quen biết sao?
Người áo xám cười ha ha nói:
- Chắc tiểu huynh đệ không phải người Khánh?
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Tiên sinh đã nhìn ra rồi.
Người áo xám cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Nếu là người Khánh, thân ở văn đàn Thượng Kinh, phải nhận thức vị Minh công này mới đúng. Vị Minh Như Thủy lão tiên sinh này, năm đó đã làm quan tới Ngự Sử Đài, chẳng qua hiện giờ đã từ an, an hưởng tuổi già mà thôi. Chỉ có điều danh vọng của hắn trong hội văn nhân vẫn rất lớn, ai thấy hắn, cũng đều xưng một tiếng Minh công.
Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Tiểu huynh đệ có biết trong văn đàn nước Khánh ta, ai là người xuất sắc nhất?
Hàn Mạc cười nói:
- Danh đệ nhất tài tử nước Khánh, vang vọng thiên hạ, đó tự nhiên là Đường Thục Hổ Đường công tử!
Người áo xám mỉm cười nói:
- Không sai, vị Minh công này, năm đó là tiên sinh của Đường Thục Hổ, rất nhiều người đều biết rằng, khi Đường Thục Hổ còn bé, đã là môn hạ đọc sách vài năm của vị Minh công này. Có thể có được đệ tử như Đường Thục Hổ, hơn nữa lại là Ngự Sử Đài về hưu, địa vị của vị Minh công này trong các văn nhân có thể không cao sao?
Hàn Mạc hơi sửng sốt, thế mới biết, lão già vô cùng ngạo mạn vừa rồi kia, không ngờ là thầy giáo của Đường Thục Hổ.
Chẳng qua nhìn từ lòng dạ, vị thầy giáo này so ra kém đệ tử của hắn.
Hồ Khổng Tước vô cùng rộng lớn, tuy nói tốc độ thuyền rất nhanh, nhưng vẫn mất một hồi mới đến được giữa hồ, Hàn Mạc nhìn mấy chiếc thuyền hoa phân bố trên hồ, không khỏi hỏi:
- Cô nương, Nhân Uân Phảng theo cô nói, là chiếc thuyền nào?
Thuyền nữ kia cười nói:
- Công tử lần đầu tiên tới hồ Khổng Tước sao? Ai cũng biết, Khổng Tước bát phảng, Nhân Uẩn độc tứ, lời này ngài chưa nghe qua sao?
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ta mới đến, thật đúng là không biết!
Thuyền nữ nói:
- Vậy công tử nhất định là khách quý của Đường tiên sinh.
Nàng nâng tay ngọc lên, một ngón tay chỉ cách đó không xa:
- Công tử ngài xem, đó là Nhân Uân Phảng. Tám chiếc thuyền hoa trên hồ Khổng Tước, bảy chiếc thuyền hoa khác đều chỉ có ba tầng, duy có Nhân Uân Phảng này có bốn tầng!
Hàn Mạc rốt cục nhìn thấy, ở phía trước không xa, thật sự xuất hiện một con thuyền hoa bốn tầng lầu, tuy rằng chỉ nhiều hơn các thuyền hoa khác một tầng, nhưng một tầng nhiều hơn này lại khiến Nhân Uân Phảng khí thế hơn nhiều.
Giống như các hoa phòng khác, chiếc Nhân Uân Phảng này cũng làm ra lầu các, giống như xây dựng nhã các bốn tầng ở trong hồ, đầu thuyền và đuôi thuyền đều có đình nhỏ bát giác, toàn bộ thuyền hoa cũng xanh vàng rực rỡ xa hoa.
- Sao cô nương biết ta là khách quý của Đường tiên sinh?
Hàn Mạc hơi tò mò hỏi.
Người áo xám kia rốt cục nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu vẫn chưa biết, hôm nay Nhân Uân Phảng này được Đường tiên sinh bao, ngoại trừ khách của Đường tiên sinh, những người khác dù có vạn lượng hoàng kim, cũng không lên được Nhân Uân Phảng.
Lúc này Hàn Mạc mới hiểu được, lại cười nói:
- Hóa ra tiên sinh cũng tới dự yến hội của Đường công tử!
Tốc độ của thuyền nhanh hơn, rất nhanh liền ghé sát vào Nhân Uân Phảng, Hàn Mạc cũng thấy rõ ràng, lúc này Đường Thục Hổ đang đứng ở cạnh thuyền, xa xa liền chắp tay cười nói:
- Hàn huynh đến đúng hẹn, Thục Hổ may mắn ba đời!
Thuyền nhỏ tới gần, từ trên thuyền hoa đã bắc tấm ván gỗ, Hàn Mạc lấy một thỏi bạc ra, đại khái nặng bốn năm lượng, đưa cho thuyền nữ kia.
Thuyền nữ vội nói:
- Thế này… nhiều quá rồi… !
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, đặt bạc trong tay thuyền nữ, thấp giọng nói:
- Tạ ơn cô nương khen ta làm từ hay.
Hắn cũng không nhiều lời, lên tấm ván gỗ, đi lên thuyền hoa kia, Đường Thục Hổ đã thân thiết tiến tới, chắp tay nói:
- Hàn huynh, ta còn lo lắng huynh sẽ không tới đây đâu!
Hàn Mạc cười nói:
- Đường huynh thịnh tình, ta sao dám không tới!
Lúc này người áo xám cũng lên thuyền hoa, Đường Thục Hổ lại chắp tay cười nói:
- Ông chủ Quan, ngài rốt cục tới rồi. Hàn huynh, sao huynh và ông chủ Quan ở cùng một chỗ? Hay là hai người quen biết?
Hàn Mạc và người áo xám nhìn thoáng nhau, Hàn Mạc cười lắc đầu nói:
- Lần đầu gặp, chỉ tình cờ gặp ở cạnh bờ, lúc này mới cùng thuyền mà tới.
Nghĩ tới Đường Thục Hổ xưng người áo xám này là “ông chủ Quan”, trong lòng Hàn Mạc nhảy dựng một chút, chắp tay nói với người áo xám:
- Dám xin thỉnh giáo quý danh tiên sinh?
Đường Thục Hổ đã cười giới thiệu:
- Vị này chính là bạn cờ của Thục Hổ, cờ thuật cao siêu, nếu Hàn huynh có cơ hội, có thể luận bàn kỳ nghệ với ông chủ Quan một phen, tất có thu hoạch. Đúng rồi, ông chủ Quan chính là ông chủ lớn của hiệu buôn Quan thị, là nhân vật có bạc nhất thiên hạ hiện giờ, mạch buôn thiên hạ, có một nửa nằm trong tay ông chủ Quan!
Hàn Mạc run sợ một chút, hóa ra không ngờ người áo xám này chính là ông chủ lớn của hiệu buôn Quan thị, nếu đoán không sai mà nói, thì phải là nhân vật bậc cha chú Quan Thiếu Hà, lại không biết là phụ thân Quan Thiếu Hà, hay là thúc bá Quan Thiếu Hà.
Hàn Mạc cũng biết, văn nhân xưa này khinh thường làm bạn với thương nhân, tuy rằng ngẫu nhiên có tiếp xúc, nhưng trong lòng văn nhẫn vẫn coi thương nhân là kẻ hám lợi, lúc này cũng hiểu được, vì sao ở bờ hồ, thái độ của vị Minh Như Thủy kia đối với ông chủ Quan tràn đầy khinh thường.
Nhưng nhìn từ vẻ mặt Đường Thục Hổ và ông chủ Quan, hai người thật sự có thâm giao, bởi vậy cũng có thể thấy được Đường Thục Hổ cũng không kỳ thị thương nhân, lòng dạ cũng rộng rãi, mà có thể khiến Đường Thục Hổ coi là bằng hữu, sợ rằng ông chủ Quan này không chỉ đơn giản biết kinh doanh như vậy, phương diện văn chương, cũng chắc chắn có chỗ hơn người.
- Quan Hạo Phong!
Ông chủ Quan lại chắp tay với Hàn Mạc một lần nữa, mỉm cười nói ra tên mình.
Hàn Mạc cũng chắp tay:
- Hàn Mạc người Yến!
Trong mắt Quan Hạo Phong lộ ra vẻ kinh dị, có vẻ rất bất ngờ:
- Cậu… chính là Hàn Mạc?
Đường Thục Hổ đã cười nói:
- Chắc ông chủ Quan nghe qua, vị này chính là Hàn Mạc phó sứ nước Yến, bài “Minh nguyệt kỷ thì hữu” kia, là ra từ tay Hàn huynh!
Quan Hạo Phong gật đầu, nhìn Hàn Mạc tràn đầy thâm ý, cười nói:
- Sớm đã nghe qua, sớm đã nghe qua, hôm nay nhìn thấy Hàn phó sứ, quả nhiên là vinh hạnh ba đời!
Từ trong nụ cười của hắn, quả thật mang theo ba phần thân thiết, thậm chí có một chút cung kính.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: