Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng phát hiện khung cảnh bốn phía hoàn toàn xa lạ. Ra vào cung Tú Xuân mấy lần, chỗ này chưa tới bao giờ. Bốn phía phần lớn gieo trồng thanh trúc, chỉ có duy nhất nhã các nhỏ này tọa lạc trong rừng. Đứng ở chỗ này, nhìn không giống như mình đang ở trong cung, ngược lại tưởng như mình đang ở trong một khu rừng đẹp như tranh vẽ.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
- Đã tới trước cửa rồi, vì sao lại đứng như ngốc ở bên ngoài?
Trong phòng truyền tới một âm thanh quen thuộc dịu dàng quyến rũ, Tú Công chúa đó, tiếng nói vẫn ngọt ngào như cũ trước sau như một hớp hồn người.
Hàn Mạc thở dài, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng rất tĩnh mịch, bài trí đơn giản, khác hẳn cung Tú Xuân xa hoa diễm lệ.
Tú công chúa đang ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn may quần áo, chính là việc khiến Hàn Mạc có chút giật mình.
May quần áo!
Hàn Mạc tin mình không nhìn lầm. Trên bàn kia, bày ra gấm vóc, thậm chí bày nhiều khuôn trúc chỉ thêu, Tú công chúa đang mải mê may vá. Hàn Mạc tiến vào, Tú công chúa cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú cúi đầu bên khung thêu. Tựa như một thê tử hiền lành vì mình và đứa con nhỏ mà may xiêm y vậy.
Hàn Mạc há miệng thở dốc, nhất thời không nói ra lời.
Tú công chúa cuối cùng cũng ngẩng đầu, khuôn mặt kia vẫn như xưa xinh đẹp vô cùng, vẫn như xưa lẳng lơ vô hạn, quyến rũ cười, dịu dàng nói:
- Ngốc, đứng làm cái gì, còn muốn bản cung mời ngươi ngồi xuống?
Hàn Mạc gãi đầu, cuối cùng tiến lên, ngồi ở chiếc ghế cạnh bàn.
Hai người cùng ngồi một chỗ, cũng không phải dùng tới những nghi thức xã giao
Nhìn Tú công chúa may xiêm y rất điêu luyện, Hàn Mạc cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi. Đường đường là một công chúa Đại Yến, không ngờ lại có thể thêu thùa may vá, việc này nếu truyền ra, chỉ sợ không có mấy người tin.
Hàn Mạc khó có thể hiểu nữ nhân đang ở trước mắt này.
Nàng dường như cái gì cũng là sở trưởng vậy.
Tính tình của nàng, cũng khiến Hàn Mạc càng ngày càng nhìn không ra.
Lẳng lơ, quyến rũ, thanh thuần, chân thật, hiền lành…
Người con gái xinh đẹp này, dường như có thể thể hiện vô số cử chỉ điệu bộ, suy luận ra vô số kiểu người.
- Nơi này không có người đến quấy rầy nên cũng không có người bưng trà rót nước.
Tú công chúa khẽ nâng trán, thiên kiều bá mị nói:
- Cho nên phải phiền Hàn tướng quân!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nhìn gấm vóc trên bàn, lại nhìn tới quần áo trong tay Công chúa đang may, giống như áo khoác của một đứa trẻ, ngạc nhiên hỏi:
- Công chúa… Đây là vì ai mà may quần áo? Vì đứa trẻ sao?
Tú công chúa động tác trong tay không dừng, hình ảnh mây bay bước chảy lưu loát sinh động, vô cùng linh hoạt, mặc dù là may xiêm y, động tác cũng tao nhã tựa như đang thoát tục, tràn đầy mỹ cảm.
- Ngươi hãy đoán thử xem, đây là ta vì ai mà may áo?
Tú công chúa sóng mắt lưu động, giọng nói mềm mại.
Cánh tay Hàn Mạc đặt ở trên bàn, nâng cằm, mắt mở to nhìn, có thể khiến cho Tú công chúa tự mình bắt tay vào may xiêm y, trong thiên hạ này dường như không có mấy người có được vinh hạnh như vậy.
Con ngươi Hàn Mạc chuyển động, rất nhanh thì hiểu ra đươc:
- Công chúa không phải vì đứa nhỏ trong bụng Thục phi mà may chứ?
Tú công chúa cười rộ lên, nói:
- Ngươi trái lại không có ngốc.
Lập tức kín đáo thở dài:
- Khi Thái tử cùng Sương nhi chào đời, ta cũng vì bọn họ mà may xiêm y, hiện giờ Thục phi cũng có đứa nhỏ, bản cung không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.
- Nhưng …tới lúc Thục Phi nương nương lâm bồn còn lâu mà, Công chúa làm gì mà sốt ruột như thế?
Tú Công chúa thản nhiên cười, dịu dàng nói:
- Hôm nay không biết việc ngày mai, có thời gian nhàn hạ, đem việc muốn làm làm trước sẽ tốt hơn, tránh để ngày sau không có cơ hội làm.
Hàn Mạc nghe lời này của nàng có chút tiêu cực, không kìm nổi nói:
- Công chúa không cần nói như vậy, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
Tú công chúa quyến rũ cười, cuối cùng bỏ việc thêu thùa xuống, đứng dậy, duỗi người một cái, động tác vẫn tuyệt đẹp như cũ, bộ ngực cao ngất đầy đặn, nàng lắc vòng eo thon thả mảnh mai, đi về bên cạnh, nói:
- Nơi này có rượu thay trà, ngươi có muốn uống không?
- Được!
Tú công chúa đem hai vò rượu ra, đem một vò ném cho Hàn Mạc, Hàn Mạc lấy tay đón được, mở nắp ra, ngửa đầu uống một ngụm, đó là loại rượu rất cay nồng, Hàn Mạc nhất thời không đề phòng, cũng bị cay không nhẹ.
Tú công chúa chúm chím môi anh đào, cười khanh khách không ngừng, thân thể mềm mại, trang điểm xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn tạo nên một trận sóng rung động lòng người:
- Ngươi có biết đây là rượu ngon trong cung không? Bản cung nói cho ngươi, đây chính là rượu mạnh thật sự, được gọi là “Ngũ bộ đảo”, uống hết một vò rượu này, đó là thần tiên trong rượu, đi trong vòng năm bước, cũng sẽ gục ngã, trong thiên hạ này, thật đúng là khó có thể tìm thấy loại rượu nào dữ dội hơn nó.
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Công chúa cũng uống loại rượu mạnh thế này sao?
- Nếu uống rượu, đương nhiên phải uống rượu mạnh.
Tú công chúa ngồi xuống ghế:
- Loại rượu này uống vào, nhanh say lắm!
Hàn Mạc thở dài:
- Vì sao phải say?
- Uống rượu không say, còn uống làm chi?
Tú công chúa chụp mở nắp vò rượu, một tay nâng vò rượu lên động tác hết sức tao nhã, dòng rượu chảy vào trong đôi môi đỏ sẫm thơm tho của nàng, Hàn Mạc xem đúng là phong thái của Lâm Thanh Hà khi đóng vai Đông Phương bất bại.
Buông bình rượu, gương mặt trắng nõn diễm lệ tuyệt đẹp đó của Tú công chúa lúc này cũng đã ửng hồng, trong trắng lộ hồng, bộ dạng thướt tha quyến rũ. Nàng cũng học thần sắc của Hàn Mạc lúc trước, một cánh tay ngọc để trên bàn, bàn tay ngọc nâng má thơm mát, dịu dàng quyến rũ cười, hạ giọng nói:
- Đây dường như là lần đầu tiên ngươi chủ động tới tìm bản cung… !
Hàn Mạc dừng ở đôi mắt long lanh của Công chúa, rốt cục hỏi:
- Công chúa gần đây ... có khỏe không?
- Không khỏe.
Tú Công chúa hạ giọng nói:
- Bản cung … rất cô đơn… Không ai nói chuyện … Bản cung rất cô đơn… !
Nói tới đây, tay kia của nàng liền cầm lấy vò rượu, lại uống một ngụm.
- Cô đơn!
Hàn Mạc nhìn sắc mặt Tú Công chúa, từ sâu trong đôi mắt của nàng, đúng là nhìn thấy được rõ ràng sự cô đơn từ trong xương cốt theo đó mà tràn ra ngoài.
Đây đều không phải là hư ngôn, lại càng chẳng phải là trêu đùa.
Hàn Mạc trầm mặc.
Hắn biết cái gì là cô đơn, đó là một kiểu tinh thần khiến người ta thậm chí tuyệt vọng, bao nhiêu tâm sự, lại không có một người để kể ra, thiên hạ mặc dù hàng tỉ người, nhưng lại không có một người biết ta!
Tú công chúa tửu lượng hình như cũng không được tốt lắm, nàng uống rượu mạnh, dường như thật là để tìm kiếm cái say, hai ngụm rượu mạnh lót bụng, đã làm đỏ hồng gương mặt nàng, đôi mắt long lanh nước kia cũng bắt đầu dâng lên.
- Hàn Mạc, ngươi có biết hay không, bản cung kỳ thực thật sự không muốn làm Công chúa.
Tú công chúa ánh mắt mơ màng nhìn Hàn Mạc, sâu trong đôi mắt đó, cô đơn và trống rỗng:
- Kỳ thực bản cung luôn nằm mơ, mộng thấy mình chỉ là một người dân bình thường, có lẽ sẽ vì cơm áo làm lụng vất vả, nhưng … người nhà hòa thuận, như vậy rất vui vẻ… !
Vẻ mặt Hàn Mạc buồn bã.
Vô tình nhất là gia đình đế vương.
Hắn hiểu được Tú công chúa vì sao cam chịu mạo hiểm để Sương nhi thoát thân, bởi vì nàng hiểu sâu sắc cái bất hạnh của người trong hoàng tộc, nàng không hy vọng bất hạnh của mình tiếp tục đổ xuống người Sương nhi.
- Công chúa nếu sẵn lòng, có điều gì muốn nói thành lời, đều có thể nói cùng ta.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Ta nguyện ý nghe người nói tất cả!
Tú công chúa quyến rũ cười, cầm lấy vò rượu, hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Uống rượu, một vò rượu này, ngươi phải uống hết.
Tự mình uống một hơi, mới hạ giọng nói:
- Trước kia, tiểu nha đầu còn ở trong cung, trong lòng ta còn có vướng bận, nhưng nay tiểu nha đầu cũng đã đi rồi, từ ngày nàng bắt đầu rời khỏi cung, bản cung đã cảm thấy trong cung lạnh lẽo hơn … Hằng đêm, bản cung luôn bị ác mộng kinh sợ mà tỉnh dậy, bên người lại không có ai, cung điện lớn như vậy, hoàng cung lớn như vậy … Không có ai …!
Giọng nói như mê như tỉnh, dung nhan xinh đẹp, đúng là hiện ra vẻ thống khổ.
Hàn Mạc thấy Tú công chúa ở trước mặt mình toát ra tình cảm chân thật, nhưng lại có chút bối rối, trong lòng người khắp thiên hạ, Tú công chúa là một nữ nhân cực kỳ can đảm.
Nhưng Hàn Mạc lại hết sức rõ ràng, Tú công chúa đằng sau vẻ mặt dũng mãnh, cũng là yếu đuối vô cùng, khi mình và nàng ở cùng nhau, nàng luôn tình cờ toát ra vẻ yểu điệu thực chất bên trong.
Lưng nàng gánh vác trách nhiệm hoàng tộc, áp lực lớn như vậy đặt trên thân thể nàng, trên thực tế đã khiến nàng lao tâm khổ lực quá độ.
Có lẽ ngày Sương công chúa rời kinh xuất giá, người con gái này vốn dĩ nội tâm yếu đuối đã chịu một kích động mạnh, chỉ có điều nàng vẫn kiên cường chống đỡ, cho tới tận hôm nay, trông thấy Hàn Mạc, bao nhiêu tâm sự áp lực đè nặng trên mình nang đã lâu rốt cuộc trào ra.
Kiềm chế đã lâu, lại cần thổ lộ.
Hàn Mạc đoán, trong mấy ngày này, người con gái xinh đẹp này, phải chăng vẫn lấy loại rượu mạnh này để gây mê cho bản thân mình.
Ít nhất hắn nhìn thấy, ở trong góc phòng, đặt rất nhiều vò rươu, không ít những bình rượu rỗng tuếch, đó chỉ có thể là do Tú công chúa uống hết.
Mượn rượu để say, mượn rượu để tiêu sầu!
Rượu trong bình rượu của Tú công chúa, rất nhanh chóng cạn sạch, bình rượu của Hàn Mạc cũng chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đáy, chỉ cảm giác quả nhiên là rượu mạnh, bình không lớn, nhưng chỉ sau mấy ngụm lót dạ, Hàn Mạc quả thực cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
- Còn dám uống nữa hay không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa vì chếnh choáng mà trông thoáng chút thẹn thùng, xinh tươi ướt át.
Hàn Mạc cảm chếnh choáng dâng lên:
- Uống rượu gặp được tri kỷ ngàn chén còn ít, không có chuyện dám hay không dám!
Tú công chúa cười rộ lên, đứng dậy, đi lấy rượu, chỉ có điều vừa mới nhấc người lên, liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân thể mềm nhũn loạng choạng, đứng không vững, cơ thể đi phía trước thoáng một cái, dường như muốn ngã xuống rồi.
Hàn Mạc mặc dù cũng chân đi chữ bát, nhưng tay mắt vẫn lanh lẹ như cũ, bật người dậy, tiến tới phía trước đỡ lấy Tú công chúa.
Tú công chúa tay cũng khoác lên trên cánh tay Hàn Mạc, toàn bộ thân thể mềm mại đã thiếp đi luôn. Hàn Mạc lúc này cũng chỉ cảm thấy đứng không vững, thân hình quả thực không tự chủ được đổ ập xuống, cơ thể hai người cùng lúc té trên mặt đất. Chẳng qua Hàn Mạc cũng là bị cơ thể đầy đặn của Tú công chúa đè lên trên làm hỏa khí trào dâng.
Bộ ngực sữa đầy đặn đính trên ngực Hàn Mạc, khiến Hàn Mạc một lần nữa cảm nhận được sự co dãn tuyệt vời kia.
Thân thể của nàng vô cùng xinh đẹp, mềm mại, ấm áp!
Hương thơm của rượu hòa với hương thơm trên cơ thể của Tú Công chúa, chui vào trong mũi của Hàn Mạc.
Hàn Mạc bị đè trên mặt đất, không hề động đậy, khẽ giọng hỏi:
- Công chúa, người… Không có sao chứ?
Gương mặt xinh đẹp đó của Tú công chúa gần ngay trước mắt, mày lá liễu, mắt long lanh, môi đỏ hồng, da thịt mịn màng hồng hào, trơn loáng, chỉ có điều đôi mắt kia đã mơ mơ màng màng.
Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, Tú Công chúa yếu đuối nói:
- Hàn Mạc, ta... Ta hỏi ngươi một câu, ngươi... phải thành thật… thành thật trả lời!
- Dạ!
Hàn Mạc bị Tú công chúa nằm lên trên, khổ sở đáng thương.
- Đối…đối với ta ngươi có từng nghi ngờ không?
Cơ thể Tú công chúa kề sát Hàn Mạc, bởi vì hô hấp mạnh, bộ ngực sữa phập phồng.
Hàn Mạc không chút do dự:
- Có!
- Ngươi… có từng thích ta không?
Cơ thể Tú công chúa hơi vặn vẹo, bộ ngực sữa cọ xát trong ngực của Hàn Mạc, tuy rằng ngăn cách quần áo, nhưng mức độ đàn hồi kinh người cũng không thể nào che dấu được.
Hàn Mạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa, thận trọng suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Ta thích Công chúa!
Tú công chúa cười quyến rũ, đột nhiên đôi môi đỏ mọng kề sát lại, hôn lên miệng Hàn Mạc một cái, giống như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, hai người đều đều đang chếnh choáng hơi men, bị Tú công chúa hôn lướt nhẹ, Hàn Mạc đưa tay lên ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tú công chúa.
Bốn môi cùng hòa một, lửa tình rực cháy.
Rượu làm hồng môi, báu vật trong ngực, thân thể mềm mại làm bùng cháy, Hàn Mạc đang muốn cuộn mình đem đặt Tú công chúa dưới thân, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất thường, Tú công chúa đã dừng mọi động tác, vốn đang hôn nóng bỏng cảm xúc mãnh liệt, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hàn Mạc mở to mắt, đã thấy Tú công chúa nhắm mắt, hơi thở đều đặn… Báu vật xinh đẹp, đúng trong lúc hôn nồng nhiệt, men say quá mức, đã ngủ mất.
Hàn Mạc cười khổ, cũng cảm thấy đầu thật sự choáng váng, chỉ có thể ôm eo nhỏ nhắn của Tú công chúa, rồi nằm như vậy.
Tú công chúa khe khẽ giật mình, đem trán dán vào ngực Hàn Mạc, trong lúc ngủ mơ thầm nói mơ:
- Ta rất cô đơn… Ta rất lạnh… !
Hàn Mạc nghe vậy, lại ôm chặt Tú công chúa, hy vọng dùng chính nhiệt độ cơ thể mình, xua tan giá lạnh trong lòng nàng.
Chỉ là người con gái đẹp như thế này nằm thiêm thiếp trong lòng mình khiến toàn thân trào dâng xúc cảm, Hàn tướng quân chỉ có thể đem nghị lực thật lớn ra để kiềm chế!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: