Khu thành trấn phía tây giống như tất cả thành trấn khác, nơi này chính là khu nhà giàu ở trong huyện thành Tịch Xuân, nhân vật ở trong này không phú thì quý.
Cho dù đang thiên tai, nơi này vẫn không có bất cứ ai dám tùy tiện quấy rầy, tuy rằng chưa chắc mỗi một phủ đệ trong mấy chục tòa phủ đệ đều chiếm nhiều đất, nhưng không thể phủ nhận, mỗi nhà mỗi hộ đều nuôi võ sư hộ viện, hơn nữa khu vực trung tâm ở khu này, có mấy phủ đệ là chỗ ở của trưởng lão Hạ tộc, cũng làm cho nơi này có vẻ quan trọng hơn, lại càng không có người dám xâm phạm.
Nơi này là vùng cấm của dân chúng bình dân.
Tại một tứ hợp viện phía tây, tuy rằng không tính rất lớn nhưng cũng tinh xảo, hơn nữa bên cạnh là một mảnh rừng trúc lớn, vị trí rất tốt, luôn có thể ngửi thấy mùi trúc phát ra từ trong rừng.
Đêm đã khuya, rừng trúc sau cơn mưa lại tản ra mùi trúc nồng đậm, bay theo gió bao phủ toàn bộ tứ hợp viện, gẫn như mỗi ngõ ngách trong tứ hợp viện đều có thể ngửi thấy mùi trúc này.
Trong phòng chính của tứ hợp viện, tri huyện Tịch Xuân Hạ tri huyện đang nằm trên giường hưởng thụ sự hầu hạ của hai cô gái xinh đẹp.
Tứ hợp viện và hai cô gái xinh đẹp này, đều do Hồng Ngộ Tu của tiệm thóc Đại Hồng hiếu kính hắn.
Cho tới hôm nay Hạ tri huyện vẫn còn hơi sợ hãi trong lòng, sau khi bị Tô Khắc Ung phái người bắt vào tù, hắn đã cho rằng hết thảy của mình đều xong rồi, cho dù mình không chết trong tù, chỉ sợ ngày sau cũng chỉ có thể trải qua quãng đời còn lại của mình trong nhà giam.
Lúc đó, hắn mất hết can đảm, vì tránh nỗi khổ da thịt, khi quan viên Lại bộ thẩm vấn hắn, không ngờ chưa cần đánh, có gì nói đó, rất ngay thẳng.
Tuy rằng tạm thời tránh khỏi nỗi khổ da thịt, nhưng chứng cớ phạm tội mình cung khai cũng đã đủ bãi miễn chức quan còn thêm chém đầu thị chúng.
Tư vị chờ chết trong nhà giam cũng không dễ chịu, chỉ có điều hắn vạn lần không ngờ chuyện tình lại thay đổi nhanh như vậy.
Giáo úy Hạ Miễn quân phòng thành mang theo quân phòng thành vây công huyện nha, xung đột vũ trang với Ngự lâm quân.
Lúc ấy Hạ tri huyện ở trong nhà tù, nhìn thấy một đám quan viên Lại bộ và Ngự lâm quân cầm vũ khí tiến vào, quả thật lòng như tro tàn, còn tưởng rằng giờ chết đã đến, ai ngờ đám người này dùng quan lại phạm tội trong nhà tù làm con tin, muốn bức Hạ Miễn mang theo quân phòng thành lui lại.
Chỉ có điều không thuận lợi như quan viên Lại bộ tính toán, khi quân phòng thành mang theo đám người Tô Khắc Ung và Tiếu Mộc tiến vào nhà tù, con đường con tin đã không còn tác dụng gì.
Bản thân Hạ tri huyện cũng u mê mà được cứu ra khỏi nhà tù, sau đó đưa về phủ, nghỉ ngơi trong nhà một ngày cũng không tỉnh táo lại.
Khi hắn hiểu được mình đại nạn không chết, lập tức khấu đầu trăm cái với Bồ Tát, hôm nay lại nghe nói Tô Khắc Ung “sợ tội tự sát”, trong nhất thời hiểu được, mảnh đất này là của hạ gia, trên mảnh đất này ai có thể đối đầu với Hạ gia?
Cho nên hắn bắt đầu khôi phục hưng phấn ngày xưa.
Tối nay, hắn dùng danh nghĩa việc công sai, lén lút tới tứ hợp viện thuộc về mình này, hắn muốn hai cô gái xinh đẹp này an ủi cho hắn.
Hắn biết, chỉ cần phong lưu khoái hoạt với hai cô gái này, mình có thể quên đi nỗi sợ hãi Tô Khắc Ung mang đến cho mình rất nhanh.
Nằm trên giường lớn mềm mại, Thanh Thanh thân thể đầy đặn đang vểnh cái mông trắng, quỳ gối giữa hai chân hắn, dùng cái miệng khéo và đầu lưỡi linh hoạt như rắn dập tắt lửa nóng cho hắn.
Tiểu Liễu Ngọc thân hình thon dài làn da tuyết trắng cũng dùng bộ ngực đầy đặn cọ đi cọ lại trên bờ vai của hắn, một ngón tay lại vẽ lòng vòng trên ngực hắn.
Kỹ năng miệng lưỡi của Thanh Thanh kinh người, khiến Hạ tri huyện dục tiên dục tử, cả người thoải mái, không kìm nổi nâng mông lên, muốn xâm nhập càng sâu.
Hai cô gái này xuất thân từ thanh lâu, rất lẳng lơ câu dẫn nam nhân, rất nhiều kỹ thuật hầu hạ nam nhân, hơn nữa hiện giờ các nàng sống dựa vào Huyện thái gia, tự nhiên muốn nịnh hót, thi triển tất cả vốn liếng, muốn cho Huyện thái gia được thỏa mãn nguyên vẹn.
- Tiểu kỹ nữ… !
Hạ tri huyện kích động mà vươn về phía trước:
- Cái miệng này… cái miệng này của nàng khiến lão gia… yêu thích… !
Tốc độ hắn nhanh dần, rất nhanh liền ngừng lại.
Thanh Thanh nhổ đồ chơi kia ra, che miệng, phun thứ trong miệng vào trong cái chén bên cạnh, lúc này mới dùng đôi mắt quyến rũ liếc Huyện thái gia, gắt giọng:
- Lão gia… Tiểu dâm phụ… sắp bị ngài giết chết… Ngài cũng không hề thương tiếc tiểu dâm phụ… !
Hạ tri huyện cười ha ha nói:
- Bản lĩnh kia của nàng, lão gia ta biết được, nếu như dễ chết như vậy, sao còn là tiểu dâm phụ… !
Hắn vươn tay nắm lấy phía dưới của Tiểu Liễu Ngọc, lập tức cười dâm dục nói:
- Cô bé, nàng đã ẩm ướt như vậy, có phải muốn lão gia ta lau cho hay không… !
- Lão gia, ngài thật là xấu… !
Tiểu Liễu Ngọc vỗ bộ ngực hắn một cái, cười ha ha không ngừng.
- Xoay người!
Hạ tri huyện bảo Thanh Thanh:
- Lão gia chơi nàng từ phía sau… Lão gia thích nhất là tấn công bờ mông lớn này của nàng… !
Thanh Thanh rất nghe lời xoay người ghé xuống giường như chó cái, cái mông trắng vểnh lên, quay đầu, đôi mắt quyến rũ có thể chảy ra nước, nũng nịu nói:
- Lão gia, ngài nhẹ nhàng một chút… !
Lúc này động đào nguyên của nàng cây cỏ đã tràn đầy sương, vô cùng ướt át.
- Kỹ nữ còn giả bộ xử nữ!
Hạ tri huyện dùng sức đánh vào mông trắng của nàng, liền muốn dựng thương mà vào, lại nghe một hồi bước chân vang lên, lập tức “phanh” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra.
Đầu rồng của Hạ tri huyện vốn nhô lên, lúc này bị dọa nháy mắt mềm xuống, lập tức thấy một đám tướng sĩ thân mặc giáp trụ tuôn vào, đại đao sáng ngời, sắc lạnh lóng lánh, tiến lại vây quanh.
Vì thuận tiện làm việc này trên giường, cũng không có lấy chăn đệm, hai cô gái xinh đẹp nhìn thấy binh sĩ tiến tới, không có chăn đệm che giấu, thất kinh chỉ có thể nhảy xuống giường, trốn vào góc phòng, Hạ trị huyện lại trần truồng nửa quỳ ở trên giường, trợn mắt há mồm, nhìn qua cực kỳ đáng khinh.
Khi hắn tỉnh táo lại, đã bị năm sáu binh sĩ vây quanh.
- Các ngươi… các ngươi là ai?
Cuối cùng Hạ tri huyện tỉnh táo lại, quát:
- Biết bản quan là ai chẳng? Thật là to gan!
- Trợn to mắt của ngươi lên, thấy rõ khôi giáo của chúng ta, ngươi nên biết chúng ta là ai!
Một tên binh sĩ nói.
Hạ tri huyện hơi đánh giá, giật mình nói:
- Các ngươi là… là Ngự lâm quân?
Hắn có chút không dám tin, không phải nói hai ngày này Ngự lâm quân vô cùng thành thật, giấu đầu không dám nhúc nhích giống như rùa sao? Như nào tối này lại đột nhiên làm khó dễ?
Hắn còn chưa nghĩ nhiều, một tên binh sĩ đã tiến tới nắm tóc dài của hắn kéo xuống giường, đại đao gác cố hắn lạnh lùng nói:
- Phụng lệnh Hàn tướng quân, bắt lấy tội phạm quan trọng chạy trốn, nhanh chóng viết hành vi phạm tội, ký tên đồng ý, nếu không… giết không tha!
- Hành vi phạm tội? Đồng ý?
Nhất thời Hạ tri huyện vô cùng kinh hoảng, đầu óc hỗn loạn, hắn cũng nghe được cái tên mấu chốt:
- Hàn tướng quân? Các ngươi.. các ngươi nói Hàn Mạc? Hắn… Hắn như nào lại… !
Đầu óc hắn hơi lờ mờ.
Theo tin tức tin cậy, không phải Hàn Mạc mất tích sao? Đám Ngự lâm quân này nói phụng lệnh Hàn Mạc, chẳng lẽ… !
Hạ tri huyện cảm thấy trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Mấy binh sĩ khác cũng nhanh chóng hành động, đã có một tên binh sĩ lấy giấy bút ra đặt trên mặt đất trước mặt Hạ tri huyện, trầm giọng nói:
- Nhanh viết!
Hạ tri huyện đang trần truồng, hiện giờ làm sao còn một chút bộ dáng tri huyện, thê thảm nói:
- Các ngươi… các ngươi muốn ta viết cái gì? Ta… ta có tội gì?
- Ngươi khai gì với Tô Thị lang, hiện giờ viết lại một lần nữa!
Binh sĩ lạnh lùng nói:
- Nếu sai một chuyện, một khi tra ra, giết không tha!
- Các ngươi… các ngươi thật to gan, ta… ta là mệnh quan triều đình, các ngươi… sao các ngươi dám đối với ta như thế… !
Hạ tri huyện tới tình cảnh này rồi còn mạnh miệng một phen.
Hắn hoài nghi đây là cảnh trong mơ.
Không có đạo lý này, mình vừa mới đi ra từ nhà giam, sẽ không phải đi vào nhanh như vậy chứ? Hơn nữa Hàn Mạc mất tích, không có tin tức, những người này tự xưng phụng lệnh Hàn Mạc tiến tới,điều này có chút không thích hợp!
Sẽ không phải là quá mức khẩn trương, nên đang ngủ mơ ác mộng chứ?
Nghĩ đến đây, Hạ tri huyện cảm thấy có thể, không kìm nổi nói với một tên binh sĩ bên cạnh:
- Ngươi… ngươi đánh ta một cái, xem ta có đau hay không!
Đám binh sĩ đều sửng sốt.
Hạ tri huyện thấy mọi người không ra tay, vì thế đưa một ngón tay vào trong miệng dùng sức cắn xuống. Hét thảm một tiếng “A”, hắn rốt cục hiểu được, đây không phải trong mộng, mà là thật sự.
Chính mình… lại phải xui xẻo một lần nữa!
Chẳng qua hắn lại không rõ ràng lắm, ngay lúc này, mấy người bạn ngục ngày trước của hắn, lúc này cũng giống hắn hưởng thụ đãi ngộ như nhau. Cho nên, trong đêm khuya này, có mấy thanh lâu, mấy phủ đệ, mấy biệt viện đều xuất hiện bóng dáng dũng mãnh của Ngự lâm quân.
Bọn họ cần làm đều cùng một việc, bởi vì chứng cớ của đám phạm quan rơi vào tay quân phòng thành bị tiêu hủy, cho nên dưới ánh đao lạnh lẽo của Ngự lâm quân, đám phạm quan lại viết lời khai lần nữa, rất thức thời mà ký tên.
Lúc Ngự lâm quân nhẫn nhịn, ai cũng không nhìn thấy năng lực của bọn họ, đợi khi bọn họ thật sự buông tay, người đối mặt với bọn họ mới chính thức cảm nhận được, mỗi một binh sĩ Ngự lâm quân đều là một con hổ!
Ngự lâm quân, chung quy là quân đội hùng mạnh nhất nước Yến!
…
…
Hiện giờ Huyện nha Tịch Xuân hoàn toàn nằm trong tay quân phòng thanh, trong huyện nha giam lỏng quan viên Lại bộ cùng với giam giữ Tiếu Mộc và hơn hai mươi tướng sĩ Ngự lâm quân trong nhà tù, đều được trông coi cẩn thận.
Xác chết của Tô Khắc ung đặt ở trong căn phòng khác biệt, vài tên binh lính quân phòng thành canh giữ nơi này.
Bóng đêm tối mờ, phần lớn trong huyện nha nội đều yên tĩnh trừ một chỗ.
Tây viện huyện nha, đó là nơi không lâu trước Tô Khắc Ung dẫn người kiểm toán, trong nội vụ này, hơn hai mươi quan binh tụ tập đánh bạc trong này, mà Hạ Miễn dĩ nhiên còn làm nhà cái.
Hai cái bàn kê sát lại cũng không nhỏ, trên bàn tràn ngập bạc vụn và ngân phiếu, một mảnh ồn ào.
Đối với đám người tham gia quân ngũ mà nói, đánh bạc là thú vui lớn nhất của bọn họ, hơn nữa mấy chục người tụ tập đánh bạc, không có bất cứ kẻ nào dám tới đây quấy rầy, cực kỳ ồn ào!
Cũng không biết vận may của Hạ Miễn tốt hay là thắng bởi quan uy, trước mặt hắn chồng đầy ngân phiếu và bạc, vẻ mặt tươi cười, cao giọng nói:
- Đặt lớn đặt nhỏ, nhanh nhanh, thắng rồi trở về làm thịt con mụ lẳng lơ thoải mái một chút, thua cũng đừng ủ rũ, trở về ông đây mang các ngươi đi kiếm bạc… nhanh nhanh nhanh, đặt nhiều thắng nhiều… !
Đang náo nhiệt lại nghe cửa lớn đóng chặt truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Đám người này đang náo nhiệt nhốn nháo, giọng người này lớn hơn người kia, chỉ sợ giọng nói nhỏ hơn người khác, lực chú ý đều đặt trên ván bài, quả thật không ai để ý tới tiếng đập cửa.
Qua một lúc, tiếng đập cửa cực kỳ mạnh mẽ, “thùng thùng thùng”, gần như muốn đập hỏng cửa, một tên binh sĩ gần cửa lớn nhất cuối cùng nghe được, vốn định bỏ mặc nhưng âm thanh quá mạnh, không có cách nào khác tự mình chạy ra mở cửa, cũng chưa kịp nhìn bên ngoài, chỉ mắng một câu:
- Chạy đi đầu thai à? Con mẹ nó muốn đánh bạc không biết tới sớm!
Hắn thở phì phì trở về bên bàn, tiếp tục hò hét.
Cửa lớn bị đẩy ra nhẹ nhàng, ngoài cửa, một đám Ngự lâm quân áo giáp sáng ngời tay cầm đại đao, đôi mắt tràn ngập sát khí, giống như mãnh hổ săn mồi chung quanh, lạnh lùng nhìn ván bài trong phòng.
Phía trước Ngự lâm quân, một gã quan quân trẻ tuổi mang theo nụ cười trên mặt, khôi giáp tinh xảo, đầu đội mũ báo, một người đi nhanh vào trong phòng, cầm một vật bước vào trong, dừng trên chiếu bạc, cao giọng nói:
- Ta đến đánh bạc, Hạ Miễn, tiền đặt cược này, ngươi có dám thu hay không?
Đám binh sĩ phòng thành này đánh bạc đang hăng, đang thét to một tiếng, chợt thấy đồ vật kia rơi trên bàn, đều giật mình kinh hãi, lập tức có người cả kinh kêu lên:
- Đây… đây là đầu người!
Trên bàn nhiều hơn một đầu người máu chảy đầm đìa!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: