Tiếng mưa gió ầm ầm ngoài cửa cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàn Mạc, mãi đến lúc tiếng đập cửa vang lên hắn mới mơ màng mở mắt. Lúc này nến trong phòng đều đã tắt, Hàn Mạc bắt buộc phải đốt đuốc lên, trong phòng lập tức sáng rực, khi nghe được tiếng đập cửa lại vang lên có tiết tấu bên ngoài thì trong lòng hắn cảm thấy rất nghi ngờ:
- Đêm hôm khuya khoắt mưa to gió lớn thế này kẻ nào đến đây? Người trong phủ đều đã ngủ, chẳng phải hồ tiên quỷ yêu đến đây quyến rũ ta đấy chứ?
Trước khi Hàn Mạc nằm ngủ đã dựa theo những gì Hàn Thấm phân phó mà viết hai truyện ngắn Liêu Trai, trong đầu hắn vẫn còn mơ hồ hiện lên tình cảnh hồ ly huyễn hóa thành mỹ nhân đến gõ cửa vào lúc đêm khuya, nhưng hắn cũng biết rõ đó chẳng qua chỉ là chuyện hư cấu, không phải là thật. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói:
- Ai đó? Đêm hôm khuya khoắt còn muốn để người khác ngủ hay không?
Hàn Mạc vừa nói vừa tiến về phía trước.
- Ngũ thiếu gia, ta là Hàn Nghiêm!
- Hàn bá sao?
Hàn Mạc sững sờ, tuy Hàn bá chỉ có thân phận là nô tài ở Hàn gia nhưng Hàn Mạc cũng chỉ có vai vế là con cháu, cũng không dám dùng lễ nô tài đối đãi với lão, vì vậy hắn phải vội vàng chạy ra mở cửa.
Khi mở cửa Hàn Mạc lập tức nhìn thấy Hàn bá đứng trước cửa hành lang, lão nở nụ cười nói:
- Ngũ thiếu gia, quấy rầy cậu rồi.
Hàn Nghiêm thấy Hàn Mạc ở trần, trên người chỉ có duy nhất một cái quần cộc thì cặp lông mày khẽ nhăn, lão nói:
- Ngũ thiếu gia, cậu nên về phòng mặc thêm y phục vào.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Không có gì, không có gì, như thế này mới mát mẻ. Hàn bá, bây giờ đã là nửa đêm, sao người còn chưa ngủ? Có chuyện gì cần tìm Tiểu Ngũ sao?
Hàn bá thở dài nói:
- Ngũ thiếu gia, nha đầu thị tì mà đại tông chủ tuyển chọn cho cậu đã được đưa đến, cậu...Cậu nên mặc thêm y phục vào.
Hàn Mạc trở nên sững sờ, giữa đêm mưa sa gió giật mà đưa nha đầu thị tì đến sao? Rõ ràng chọn thời gian cũng không được tốt.
Hàn Mạc khẽ quay đầu, lúc này mới phát hiện ra một nữ tử đứng quay lưng phía sau Hàn Nghiêm. Nữ tử đội mũ rơm, tấm lụa đen bên cạnh mũ rơm đã ướt đẫm, đang liên tục nhỏ xuống từng giọt nước. Y phục bó sát trên thân thể nữ tử, thân thể dịu dàng và mềm mại giống như dùng đao khắc, bờ eo thon mềm không thể tả, dưới eo là cặp mông tròn trịa và đầy đặn bị y phục áp sát cực kỳ tinh tế, cặp chân thon dài và thẳng tắp khép lại thật chặt. Dù Hàn Mạc chỉ nhìn từ phía sau cũng có thể khẳng định nữ tử này là cực phẩm thế gian, cũng chính là cực phẩm mỹ nhân trong suy nghĩ của hắn.
Thân thể nữ tử đang run lên nhè nhẹ, bộ dạng yếu đuối của nàng lập tức làm Hàn Mạc thu hồi ánh mắt tán thưởng, hắn vỗ tay nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh... ....
Hàn Mạc đột nhiên nhìn thấy Hàn bá dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn mình, hắn lập tức gãi đầu rồi cười hì hì nói:
- Các người đợi một chút, ta sẽ ra ngay.
Khi Hàn Mạc lại mở cửa ra một lần nữa thì đã mặc đầy đủ y phục, hắn nói:
- Mời vào, mời vào.
Hàn bá lúc này mới cung kính nói với nữ tử:
- Liễu Như Mộng, cô có thể vào.
- Liễu Như Mộng sao?
Hàn Mạc khẽ thì thào một cái tên, dù chỉ là đọc khẽ cũng làm người ta sinh ra cảm giác như thật như ảo. Hàn Mạc thậm chí hoài nghi nữ tử này có phải hồ ly hóa thành hình người hay không?
Bởi vì Hàn Mạc thấy tuy nữ tử toàn thân ướt đẫm nước mưa nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng và thanh nhã, loại khí chất này không phải nữ nhân tầm thường có được.
Khi vào phòng Hàn Mạc thấy thân thể Liễu Như Mộng vẫn liên tục run lên cầm cập, hắn vội hỏi:
- Trên người nàng đều là nước mưa, vì vậy nên tranh thủ thời gian tắm rửa, thay đổi y phục, nếu không chắc chắn sẽ cảm lạnh. Đúng rồi, Hàn bá, bây giờ có nước ấm không?
Hàn bá mỉm cười nói:
- Ngũ thiếu gia cứ yên tâm, nước ấm đã chuẩn bị đầy đủ, ta sẽ lập tức đưa đến.
Hàn Mạc hướng về phía Liễu Như Mộng nói:
- Buồng trong là chỗ ở của nàng, ta sẽ ở bên ngoài, à, đã thu thập xong, nàng có thể tiến vào xem thử.
Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy thân thể có vẻ cực kỳ yếu đối của Liễu Như Mộng thì Hàn Mạc lại sinh ra cảm giác muốn được chăm sóc.
Hàn Mạc dẫn Liễu Như Mộng vào buồng trong rồi cười nói:
- Đây là chỗ ở của nàng.
Đây là một gian phòng nhỏ nhưng cực kỳ thoải mái và xinh đẹp, bốn vách tường đều được đóng bằng gỗ, mộc mạc tự nhiên. Những dụng cụ trong phòng cũng cực kỳ trang nhã, bàn trang điểm, sập hoa, bàn nhỏ, lư hương, gương đứng, màn trướng, giường, vải sa, gối thêu, đèn lưu ly...Đầy đủ tất cả mọi thứ, thậm chí trong góc phòng cũng có một thùng tắm.
Chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy rõ nơi đây chu toàn hơn gian ngoài của Hàn Mạc rất nhiều, đây chính là những gì mà Hàn bá sắp xếp vào những ngày trước.
Liễu Như Mộng tiến vào phòng, nàng nhìn qua màn lụa và thấy rõ tất cả. Nàng trước tiên cảm thấy ngẩn ngơ, nhưng sau đó lại khẽ nói:
- Cám ơn!
Chỉ một câu cám ơn đã làm cho Hàn Mạc giật mình. Giọng nói của Liễu Như Mộng quả nhiên giống như âm thanh rút hồn, cực kỳ uyển chuyển và trong trẻo làm tâm thần kẻ khác chấn động.
Hàn bá ho khan hai tiếng, lúc này lão vội nói:
- Liễu Như Mộng, vị này chính là Ngũ thiếu gia, sau này cô sẽ là nha đầu thị tì của cậu ấy, cậu ấy...Sẽ là chủ tử của cô.
Thân thể mềm mại của Liễu Như Mộng khẽ run lên, nhưng nàng vẫn khẽ thi lễ với Hàn Mạc:
- Như Mộng xin ra mắt Ngũ thiếu gia!
Liễu Như Mộng đứng thẳng người lên, cuối cùng nàng duỗi cánh tay tuyết trắng rồi khẽ đặt chiếc mũ rơm xuống, gương mặt trắng sáng rực rỡ lập tức xuất hiện.
Bờ môi như làn nước, da thịt trắng như tuyết, cặp lông mày lá liễu cực kỳ đều đặn và xinh đẹp, cặp mắt quyến rũ như hồ ly tinh. Cái cằm đầy đặn phối hợp với cặp mắt lập tức làm cho Hàn Mạc nghĩ đến ba chữ hồ ly tinh. Đúng vậy, gương mặt Liễu Như Mộng quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, đừng nói đến đàn ông, dù là nữ nhân thì cũng sẽ bị gương mặt xinh đẹp quyến rũ kinh người của nàng hấp dẫn.
Nhưng cũng từ trong cặp mắt quyến rũ như hồ ly mà Hàn Mạc nhạy cảm phát hiện ra vẻ ưu thương và bất đắc dĩ chôn giấu tận sâu bên trong.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng vẫn còn dính vào hạt mưa trong suốt, hai túm tóc dán chặt trên gương mặt tuyết trắng. Gương mặt trắng mịn và những sợi tóc đen nhánh, trắng đen giao hòa vào nhau, cảm giác đối lập cực kỳ mãnh liệt, cảm giác tuyệt mỹ rời xa thế tục cũng bùng lên dữ dội.
- Xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trong mắt lại ẩn giấu ưu thương.
Hàn Mạc đứng trước gương mặt điên đảo chúng sinh của Liễu Như Mộng mà không khỏi thầm than một tiếng.
Hàn bá lập tức ho khan nói:
- Ngũ thiếu gia, ta đi lấy nước ấm!
Hàn bá nói xong thì lập tức đi ngay.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Mạc chỉ cản thấy quả tim đập lên thật mạnh, hắn không thể ngờ đại tông chủ lại sắp xếp cho mình một giai nhân quốc sắc thiên hương như vậy. Đây rõ ràng là mỹ nhân đẹp nhất, quyến rũ nhất mà mười tám năm xuyên việt hắn được nhìn thấy, hắn tất nhiên cũng biết rõ một mỹ nhân như vậy chắc chắn có một thân phận không kẻ nào lường trước được.
Đại tông chủ nói sẽ tìm một nha đầu thị tì lớn tuổi, nhưng Hàn Mạc không thể nhìn rõ độ tuổi từ gương mặt quá mức xinh đẹp của nàng. Nếu chỉ là gương mặt tuyết trắng thì nói nàng mười sáu mười bảy tuổi sợ rằng cũng có người tin.
Nhưng thân thể đầy đặn và cực kỳ lồi lõm của nàng không phải là thứ mà thiếu nữ bình thường có được, loại khí chất thanh nhã siêu phàm thoát tục và vẻ quyến rũ kinh người bùng ra từ cặp mắt đẹp cũng là thứ mà thiếu nữ bình thường không thể có. Trong lòng Hàn Mạc khẳng định Liễu Như Mộng ít nhất cũng hai mươi tuổi, vì chỉ những thiếu nữ gom góp một thời gian dài mới có được vẻ quyến rũ chấn động như vậy.
Liễu Như Mộng thấy Hàn Mạc một mực đứng trước mặt nhìn mình thì thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, ta...Nô tỳ không muốn làm phiền đến ngài...Ngài có thể ra ngoài nghỉ tạm.
Liễu Như Mộng rõ ràng hạ lệnh đuổi khách.
Hàn Mạc sửng sờ nhưng khoảnh khắc sau đã tỉnh ngộ, mình nhìn nàng chằm chằm dù sao cũng không tốt, dù sao thì người ta cũng vừa mới đến đây, dù thật sự là nha đầu thị tì của mình thì cũng cần có thời gian để thích ứng chứ? Huống hồ đại tông chủ đã từng nói, tuyệt đối không được xem nàng là nha đầu thị tì. Hàn Mạc lập tức cười lên ha hả, biểu hiện của hắn lộ rõ vẻ bình tĩnh:
- Tốt lắm, ta ra ngoài trước, đến khi Hàn bá đưa nước tới thì nàng tắm rửa rồi đi ngủ, ngày hôm sau ta sẽ tìm nàng nói chuyện.
Hàn Mạc đang muốn quay đầu rời đi thì Liễu Như Mộng đã thản nhiên nói:
- Như Mộng là nô tỳ, cũng không có ý muốn trèo cao. Nói chuyện thì miễn, thiếu gia sau này nếu có gì phân phó, chỉ cần truyền mệnh cho nô tì là được.
Hàn Mạc không ngờ mình vấp phải cây đinh, hắn cười ngượng ngùng rồi vén rèm bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:
- Hai tay ở cùng một chỗ, ở giữa chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm, không sợ sau này chẳng nói được lời nào. À, nhất định là vừa mới đến nên thẹn thùng, không sao không sao, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nghĩ đến chuyện sau này sẽ cùng một giai nhân tuyệt sắc và cực kỳ mê người ở cùng một chỗ, trong lòng Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ cao hứng. Hắn tuy không phải là loại người hiếu sắc nhưng kẻ nào mà chẳng thích cái đẹp, có một mỹ nhân như vậy ở cùng phòng, nếu nói không có chút tâm tư thì hoàn toàn giả dối. Dù đại tông chủ đã nghiêm khắc căn dặn nhưng sau này không cẩn thận mà va quệt da thịt với nhau, rõ ràng đây chẳng phải vấn đề gì lớn.
Hàn bá cũng không biết xách đến hai thùng nước từ nơi nào, lão rót vào trong thùng tắm, sau đó lại chuẩn bị bỏ đi. Liễu Như Mộng nhịn không được chỉ trỏ hai căn phòng có những tấm rèn vải dày đặc, nàng nói khẽ:
- Nơi đây...Chỗ này không có cửa gỗ sao?
Hàn bá mỉm cười nói:
- Ngươi không cần phải lo, Ngũ thiếu gia là chính nhân quân tử, hơn nữa trong phủ cũng đã sớm có công đạo, rèm cửa sẽ có tác dụng hơn so với cửa gỗ. Ngươi cũng biết rồi đấy, nha đầu thị tì phải cùng ngủ với chủ nhân trong một căn phòng, nếu bày cửa gỗ thì chẳng phải thành hai gian rồi sao? Nếu thật sự bị người ta phát hiện ra thì thật sự không tốt.
Hàn bá dừng lại một chút rồi nói:
- Đại tông chủ đã sớm căn dặn, tất cả hành vi đều phải chú ý, chẳng những phải bảo vệ sự an toàn của ngươi mà đồng thời phải quan tâm đến cả Hàn gia.
Trong mắt Liễu Như Mộng lập tức bùng lên cái nhìn bất đắc dĩ, nàng gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Hàn bá lúc này mới cung kính thi lễ và xách hai thùng nước ra ngoài, khi lão thấy Hàn Mạc đang nằm vểnh râu trên giường xem Đông Hải Địa Chí thì khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, đại tông chủ đã căn dặn, cậu cũng biết rõ tất cả rồi. Tấm rèm này dày hơn so với bình thường, nếu Liễu Như Mộng không cho phép thì cậu...Cậu không được tiến vào.
Lời này có chút khách khí, nhưng Hàn Mạc cũng hiểu rõ tất cả ẩn ý bên trong, nếu không được Liễu Như Mộng cho phép thì chính mình không được bước chân vào. Hàn Mạc có chút uất ức, hắn khẽ nói:
- Hàn bá, rốt cuộc cháu và nàng ai là chủ nhân?
Hàn bá mỉm cười nói:
- Cậu là chủ tử...Nhưng nàng cũng không phải là nô tỳ!
Hàn bá xách hai thùng nước trong tay rồi cười ha hả đi ra ngoài, lão còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Hàn Mạc đợi một lúc lâu mà không thấy có tiếng nước chảy, chẳng lẽ Liễu Như Mộng không chịu tắm rửa?
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng hỏi khẽ của Liễu Như Mộng:
- Ngũ...Ngũ thiếu gia, người đã ngủ chưa?
- Chưa!
Hàn Mạc cười hì hì, hắn không ngờ Liễu Như Mộng lại chủ động nói chuyện, vì vậy hắn ra vẻ trấn định nói:
- Liễu...À, Như Mộng tỷ, có chuyện gì vậy?
- Không...Không có gì.
Giọng nói của Liễu Như Mộng hình như có chút kinh hoàng, nhưng khoảnh khắc sau đã khôi phục lại bình tĩnh:
- Chỉ hỏi xem có phân phó gì hay không?
- Không, không có gì. À, Như Mộng tỷ, tỷ cứ tắm rửa đi, ta sẽ không nhìn trộm đâu...À, không phải, ta sẽ không quấy rầy tỷ.
Hàn Mạc nói lộ ra khỏi miệng, hắn nhịn không được phải tự vả vào mặt mình rồi thầm nghĩ:
- Ta rõ ràng là người thuần khiết, sao lại nói ra những lời như vậy? Nhưng đây cũng chẳng qua chỉ là lời nói, ta nhất định sẽ không nhìn trộm nàng tắm rửa.
Một lát sau Liễu Như Mộng lại hỏi:
- Này...Ngươi đã ngủ chưa?
- Chưa!
Hàn Mạc đáp, Liễu Như Mộng lại không nói gì.
Một lát sau Liễu Như Mộng lại hỏi, Hàn Mạc cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm gì? Sao lúc nào cũng hỏi ta đã ngủ chưa?
- Vì... ....
Giọng nói làm toàn thân người khác trở nên mềm nhũn của Liễu Như Mộng lại vang lên:
- Vì chỉ khi ngươi đi ngủ ta mới...Mới dám tắm rửa.