Bọn người đó đến đúng như trong dự đoán, nhưng sự xuất hiện ngang nhiên không kiêng nể của chúng thì là không thể ngờ, điều này làm cho Hàn Mạc rất buồn bực, không biết nên đánh giá những kẻ lén tập kích này là quá ngu xuẩn hay là quá tự tin nữa.
- Đại nhân, tôi dẫn người đi bắt sống vài tên.
Tiếu Mộc hỏi ý kiến Hàn Mạc:
- Đem chúng về, hỏi xem rốt cuộc chúng muốn làm gì?
Hàn Mạc lắc đầu:
- Không được. Chúng dừng ở đó, hành tung kỳ lạ, e rằng có gian kế gì đây, chúng ta không được hành đồng thiếu suy sét. Cứ mặc bọn chúng, bảo vệ lương thực mới là việc quan trọng.
Tiếu Mộc gật đầu nói:
- Tuân lệnh đại nhân!
Bên phía Tiết Thiệu đã hạ lệnh cho cung thủ lắp sẵn tên vào cung, đợi những kỵ sĩ bí ẩn kia xông đến thì lập tức bắn tên. Bỗng thấy đám người đó dừng lại ở đằng xa, Tiết Thiệu chau mày lấy làm khó hiểu.
Hắn đến bên Hàn Mạc hỏi nhỏ:
- Đại nhân, tôi nghi rằng những tên này có âm mưu gì khác, có kẻ địch nào cố ý để chúng ta nhìn thấy chứ?
Hàn Mạc cười nói:
- Không sai, có điều chúng ta có mấy ngàn người, cứ cho là bọn chúng có vài trăm thì cũng không phải lo lắng, huống hồ chi là mười mấy tên này. Mọi người chú ý cảnh giác một chút thì bọn chúng không dám tới gần đâu. Ngươi xem, nơi chúng dừng lại nằm ngoài tầm tên của ta.
Miêu Vũ nói nhỏ:
- Đại nhân, phải chăng bọn chúng đến chỉ để thăm dò thực hư chúng ta? Có chắc là chúng không có những cánh quân khác lén tập kích chúng ta chứ?
Tiêu Mục lắc đầu nói:
- Thám thính chúng ta thì cũng có thể lắm, nhưng nói tập kích cướp lương của ta thì chắc là không phải.
- Nghĩa là thế nào?
Miêu Võ hỏi.
- Trong nước Yến ta cũng có những bọn cướp lang bạt khắp chốn, nhưng quân số chúng không đông, không làm nên trò gì to tác. Bọn này chỉ cần bị quan binh truy đuổi thì chạy tán loạn như khỉ vỡ đàn, chúng rất sợ triều đình. Chúng ta vận lương triều đình, có cờ quạt đàng hoàng, đám thổ phỉ này có không có gan quấy rầy đâu, mà có gan cũng không làm gì được.
Tiếu Mộc phân giải.
- Thế liệu có khi nào bọn thổ phỉ các nơi liên kết nhau không?
Tiết Thiệu chau mày hỏi tiếp:
- Ta cũng biết, bọn thổ phỉ nước Yến tuy không đáng sợ, nhưng có rất nhiều đảng phái, mà cũng có liên kết nhau ít nhiều. Nghe nói không ít đảng phái kết nghĩa anh em với nhau. Các đảng phái binh lực không nhiều, cũng vì thế mà chúng tháo chạy rất nhanh, hễ nghe phong phanh có quan binh vây bổ là chúng chuồn như chạch, có mà bắt được... lần này không biết liệu chúng có cấu kết nhau cùng đến cướp lương không!
- Bọn người này luôn cho mình là kẻ trượng nghĩa, nói lời nghĩa khí, lập ra quy củ đàng hoàng...Số lương này vận chuyển đến cứu tế thiên tai, nếu chúng liên kết nhau để cướp lương chẩn tế thì đã vi phạm nội quy của chính mình. Cũng có khả năng xảy ra, nhưng đa phần thì chúng không làm thế.
Hắn nhìn sang Hàn Mạc một chút, thấy Hàn Mạc đang lắng nge, bèn nói tiếp:
- Đại nhân, bọn thổ phỉ đó chỉ là phường ô hợp, muốn cướp lương cũng phải lập ra đội ngũ mấy ngàn người, cũng có nghĩa là phải hợp mười mấy băng đảng lại mới đủ, việc lớn thế này nhất định không qua mắt triều đình được, nếu để triều đình biết được thì chúng khó sống. Vì vậy, chúng không có gan, cũng không đủ thực lực để cướp lương.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, bọn thổ phỉ trong giang hồ không đủ gan cũng như lực lượng để đối phó với chúng ta. Thế thì bọn này là ai mà dám tấn công chúng ta?
Tiếu Mộc và Miêu Võ nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Thực ra có một vài điều, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không tiện nói trực tiếp ra.
- Trên lãnh thổ nước Yến, có đủ sức tổ chức một đội quân đông đảo đến tấn công đoàn xe vận chuyển, chỉ có các đại gia tộc mới làm được. Nhất định là các thế gia chống đối Hàn gia có ý gây khó dễ cho đoàn vận chuyển.
Trấn Cổ Thủy là đất của Tiêu gia. Có năng lực đối phó với đoàn xe vận chuyển cũng chỉ có Tiêu gia.
Có điều mọi người đều hiểu, Tiêu gia có hồ đồ đến mức nào cũng sẽ không tập hợp người tấn công đoàn xe vận chuyển lương ngay trên đất của mình. Nước Yến dù sao cũng còn có Đông hoa thính, dù kế hoạch của Tiêu gia có hoàn hảo đến đâu, cũng không thực hiện trên địa bàn của mình để tránh phiền phức.
Tiêu gia tuy thế lực lớn mạnh, nhưng lúc này ra tay chống lại Hàn Mạc thì cả gia tộc họ Tiêu sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm ngay.
Vì vậy, nếu có kẻ muốn tập kích quân binh triều đình, nhất định sẽ không ra tay lộ liễu thế. Chỉ có khả năng như Tiêu Linh Chỉ đã nói, thiêu hủy lương lực, hòng cản trở làm Hàn Mạc không thể kịp thời vận chuyển lương thực đến Nghi Xuân. Bất luận kế hoạch nào thành công, cũng có thể đem tai ương đến cho Hàn Mạc.
Cũng có nghĩa là, nếu quả thật có kẻ muốn tập kích quân đội, mục đích của chúng chỉ có hai điểm.
Một, đương nhiên là tấn công đoàn xe lương, đưa Hàn Mạc vào tình cảnh khốn đốn, gián tiếp ảnh hưởng đến Hàn gia. Mục đích này, chỉ có các đại gia tộc nước Yến mới nhìn ra.
Hai, chính là muốn cản trở, thậm chí là thiêu hủy lương thực cứu tế, làm tình cảnh của quận Nghi Xuân càng thêm hỗn loạn, không cách nào cứu vãn. Đây là cảnh mà các nước địch muốn nhìn thấy.
Vì vậy, đoàn xe lương nhìn qua thì binh tướng hùng hổ, thực tế đang đối đầu với những nguy hiểm chết người.
Hàn Mạc đến lúc nãy nghĩ không ra, Hoàng đế giao cho mình nhiệm vụ này rốt cuộc là vì tin tưởng mà chiếu cố đến, hay là vì những nguyên nhân khác không nói ra được.
***
- Tôi thấy, có thể là thám tử nước địch.
Tiết Thiệu hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Bọn chúng ắt là đang muốn cản trở chúng ta đến Nghi Xuân, nên đón đường chúng ta. Ta xem, mười mấy tên này, dù có muốn quấy rầy chúng ta... hành vi cố tình lộ diện của chúng, mục đích là làm cho chúng ta lo âu thấp thỏm, tổn hao sức lực...!
Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:
- Tiết H quân úy nói có lý lắm, ta nghĩ tình hình có lẽ đúng vậy.
Hàn Mạc gọi Tiết Thiệu bằng cả chức vụ, phần nào nói lên mức độ căng thẳng lúc này.
Thực ra, Hàn Mạc thật lòng vẫn mong đây là một tốp thám tử nước địch, hắn không muốn nhìn thấy nước Yến trong hoàn cảnh này, chỉ vì có kẻ muốn đối phó với mình mà gây tai họa cho nạn dân Nghi Xuân. Nếu quả thật là vậy, nước Yến rất có thể sẽ sa vào con đường mất nước.
- Đại nhân, nhìn xem!
Miêu Võ trầm giọng nói:
- Chúng đang di chuyển!
Hàn Mạc chau mày, quả nhiên nhìn thấy mười mấy tên ấy dãn ra thành hai tốp trái phải, trải ra thành hình cái quạt. Trong đêm vắng, tiếng ngựa hí cùng với tiếng gió rít hòa lẫn.
- Giữ vững đội hình!
Hàn Mạc nghiêm giọng hạ lệnh:
- Nhìn thấy địch tiến đến, lập tức bắn tên. Không có lệnh của ta, không được xông ra. Bảo vệ lương thực là trọng yếu.
- Vâng!
Ba phó tướng lập tức tản đi, dặn dò quân lính tập trung cảnh giác.
Hai đội kỵ binh bí ẩn không nhích lên, chúng đứng ngoài tầm tên, chỉ lặng lẽ vây thành một vòng, quan sát đoàn xe lương. Có vẻ như chúng chỉ có ý quấy rầy, gây hoang mang cho tướng sĩ của đoàn xe.
Hàn Mạc thần sắc ảm đạm, chỉ đứng lặng nhìn đám người bí ẩn kia.
Bọn kỵ binh kia có vẻ khá xem thường đoàn xe, chúng ngồi trên những con tuấn mã chắc khỏe, đứng ung dung, cứ như đang trêu ngươi đoàn xe.
Khóe miệng Hàn Mạc bổng nở một nụ cười, hắn đi vào giữa đội ngũ, mượn Tam thạch cung của Tiết Thiệu, lấy vài mũi tên, rồi quay người lên ngựa.
- Đại nhân, ngài...
Tiếu Mộc lấy làm khó hiểu.
- Luyện tay một chút!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Các người tuyệt đối không được tự ý hành động.!
Nói xong giương cung vỗ mông ngựa. Con tuấn mã phóng như bay về phía những tên kỵ sĩ bí ẩn phía trước.
Tiết Thiệt nhìn thấy thế rất bất ngờ, kêu lên:
- Hàn huynh đệ...!
Hàn Mạc người với ngựa liền một khối, lướt đi như một cơn lốc, chỉ vài bước nước đại, khoảng cách đến tốp người kia không còn xa.
Những kỵ sĩ kia thấy có người xông đến thì định rút đi, nhưng nhìn chỉ có một người một ngựa, thì đứng lại xem xét. Những tên đứng hình quạt thì đang vẫy mã tấu trong tay.
Hàn Mạc không nói tiếng nào, ghìm ngựa lại, giương cung lắp tên, kéo dây, bắn! Một hơi một mạch, không một động tác thừa nào.Tam thạch cung, tên bắn ra vừa nhanh vừa mạnh, bay như một ngôi sao băng vô hình trong màn đêm, xé gió lạnh lướt đi. Chỉ nghe "véo" một tiếng, rồi mũi tên cắm vào một tên kỵ sĩ. Khoảng cách còn khá xa, mũi tên không biết từ đâu đến, đến hắn có phản ứng thì đã nghe một tiếng "phập", mũi tên xuyên vào vai, tên kỵ sĩ bị trúng tên ngã khỏi ngựa lăn ra đất.
May mà lực bắn của Hàn Mạc còn nhẹ, mà chỗ trúng tên cũng không hiểm lắm. Hàn Mạc nếu ngắm vào cổ, một phát chết không kịp hoàn hồn!
Tên kia lăn ra đất, đồng bọn thất đều thất kinh, lập tức ấp đến đỡ dậy, rồi quất ngựa nói:
- Rút!
Cả bọn hoang mang, tiếng tiêu lanh lảnh vang lên, có lẽ là để báo động cho cả bọn cùng rút, rồi chúng lẳng lặng biến mất trong màn đêm.
Hàn Mạc cho ngựa đi lên, dắt con ngựa mà chủ nhân của nó vừa trúng tên về, Tiết Thiệu vội vã lên đón, vừa kinh ngạc, vừa hoan hỉ.
- Không hiểu mục đích đến đây của bọn chúng là gì.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Có điều tặng ta con ngựa này cũng khá lắm, bọn người này cũng chu đáo thật, đến tham quan quân đội của ta một chặp mà đã trả phí một con tuấn mã!
Tiết Thiệu cười hớn hở, nói:
- Hàn huynh đệ, rất có bản lĩnh! Một mũi tên đẩy lui chúng, làm cho ta càng lúc càng bái phục!
Miêu Võ cưỡi ngựa đến nói:
- Bọn ở phía sau lưng đoàn xe cũng đã rút đi.
Đợi Tiết Thiệu kể lại đầu đuôi việc vừa rồi, Miêu Võ kinh ngạc nói:
- Đại nhân quả là vũ dũng hơn người!
- Chỉ là cho chúng dễ bề ước lượng chúng ta là ai thôi!
Hàn Mạc vừa cười vừa nói, bỗng nhiên chau mày lại, mắt nheo nheo nói:
- Có điều gì đó không ổn, bọn chúng chực cả mấy canh chờ, một mũi tên liệu đủ làm cho chúng sợ mà rút không? Rốt cuộc chúng là người của ai, định làm trò quái gì?
Tiết Thiệu nói:
- E rằng chúng khôcng bỏ đi dễ dàng thế đâu. Chúng nhất định còn quay lại. Chúng còn quay lại, ta và đại nhân xông lên giết!
Hàn Mạc trầm ngâm, lầm bầm:
- Quân sư nói có lẽ chúng sẽ xuất hiện vào lúc đổi ca gác,...có lẽ lúc nãy chúng đến quá sớm, chỉ quấy rầy một lúc rồi rút. Nhưng chúng ta có đến mấy ngàn người, chúng có dám không...!
Hắn xuống ngựa, trả cây ngạnh cung lại cho Tiết Thiệu, đi đến ngồi bên một xe lương, chau mày suy tư.
- Việc bất thường, ắt có quỷ kế!
- Chúng đã xuất hiện, nhất định không phải chỉ để diễu võ dương oai. Rốt cuộc thì mục đích của chúng là gì...
- Đợi tất cả ngủ say...!
Tiết Thiệu nói chậm rãi:
- Nhưng chúng ta dù nghỉ ngơi cũng mở mắt cảnh giác, chúng không thể có cơ hội, trừ khi... đúng, lúc thay gác!
- Thay gác?
Hàn Mạc nhìn thẳng Tiết Thiệu. Thấy Tiết Thiệu và Linh Chỉ đều nghĩ vậy, Hàn Mạc hỏi:
- Vì sao là lúc ấy?
- Lúc thay lính canh, tuy là đã có đề phòng, nhưng dù sao cũng sẽ có chút lơ là... mọi người sẽ không chú ý lương thực, đó là cơ hội tốt nhất...!
Tiết Thiệu vuốt chòm dày, có vẻ suy tư: Tuy là không chắc sẽ thành công, nhưng còn hơn là tấn công lúc này, lúc mà không có cả cơ hội đến gần xe lương. Lúc này chẳng phải là chúng không dám đến gần, lại vì một mũi tên của Hàn huynh đệ mà bỏ chạy?
- Thế nếu chúng ta không thay gác?
- Hàn huynh đệ, thế không thể được!
Tiết Thiệu cười nói, y biết rằng Hàn Mạc ở trong quân ngũ chưa lâu, nên có một số quy tắc chưa thông, mới giảng giải:
- Các huynh đệ đã mệt nhọc cả ngày nay, tiếp theo còn cả mấy ngày đường nữa, nhất định phải giữ gìn sức lực, nếu không sẽ không chịu được. Nếu tinh thần sức lực thương tổn, thì ảnh hưởng đến tiến độ...!
Đến bên cạnh nói nhỏ:
- Huống hồ là, trong quân phải bình đẳng, công bằng đối đãi nhau, nửa này nghỉ, nửa kia cũng phải được nghỉ, nếu không lòng quân không thống nhất, tất dẫn đến tan ra...
ha ha! là vậy đấy!
Hàn Mạc có vẻ đã hiểu ra điều gì, nhếch mép cười:
- Cũng có nghĩa là, chúng cũng nghĩ thế mà cho rằng chúng ta nhất định sẽ thay gác!
Tiết Thiệu gật đầu nói:
- Đường dài, không thể không luân phiên nghỉ ngơi!
Mắt Hàn Mạc bỗng léo lên, có vẻ như nghĩ ra được kế gì, cười ha ha nói:
- Thì ra là vậy...!
Hỏi Miêu Vũ:
- Miêu tham lĩnh, Báo đột doanh chúng ta, có khẩu lệnh gì đặc biệt không ?
HẾT QUYỂN III