Tiêu Hoài Ngọc!
Đây là một cái tên thần kỳ, một cái tên vang vọng thiên hạ.
Tên này, khiến người Yến tràn đầy kính sợ trong lòng, cũng tràn đầy cảm giác an toàn, nhưng lại khiến người Ngụy và người Khánh đứng ngồi không yên, vô cùng sợ hãi.
Chỉ một người này, dùng lực bản thân, chống đỡ biên cảnh nước Yến, cam đoan lê dân nước Yến không bị kẻ thù bên ngoãi giẫm đạp, cũng bởi người này, mười mấy năm qua như một ngày, trấn thủ ở biên quan, khiến kẻ thù bên ngoài không dám nhìn trộm lãnh thổ nước Yến.
Ánh mắt Hàn mạc sáng lên, gần như cùng lúc, xoay người xuống ngựa với Tào Ân, mà thành viên sứ đoàn phía sau cũng đều xuống ngựa.
Tiêu Hoài Ngọc hành lễ xong, thân thể đứng thẳng.
Hắn nhìn qua rất bình thường, cũng không tráng kiện, thậm chí có hơi gầy yếu, nhưng thân hình gầy yếu này, đứng ở đó lại khiến người ta có loại cảm giác trầm ổn như núi.
Da hắn ngăm đen, mũi cũng cao ngất, lông mi đậm, đôi mắt sáng ngời có thần, nhìn qua tràn đầy tinh lực.
Bộ mặt hắn góc cạnh rõ ràng, khiến người ta cảm giác kiên nghị lại bình tĩnh.
Đây là Tiêu Hoài Ngọc!
Đây là quân thần!
Đây là hổ phương Đông!
…
Tào Ân sớm tiến tới đón, đỡ lấy Tiêu Hoài Ngọc, hòa nhã nói:
- Sao Đại tướng quân lại tự mình ra nghênh đón? Ngài quân vụ bề bộn, bản hầu sao có thể khiến ngài đích thân nghênh đón. Không cần đa lễ, không cần đa lễ!
Khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Hoài Ngọc rất cung kính, nói:
- Hầu gia và sứ đoàn liên tục đi đường, một đường vất vả, doanh địa sớm đã an bài ổn thỏa, Hầu gia và các vị tạm thời nghri tạm. Sắc trời đã tối, ngày mai sẽ đón gió tẩy trần cho Hầu gia và các vị.
Tào Ân cười nói:
- Làm phiền Đại tướng quân!
Tiêu Hoài Ngọc quay đầu, nhìn Hàn Mạc cạnh Tào Ân, ôn hòa cười nói:
- Vị này là Hàn phó sứ Hàn Mạc đúng không? Lần này ngài hộ vệ sứ đoàn, chiến thắng mà vể, vất vả công lớn, vất vả rồi!
Lời này của hắn giống như gió xuân, khiến Hàn Mạc ấm áp trong lòng, cất bước lên phía trước khom mình thi lễ:
- Hàn Mạc gặp qua Đại tướng quân!
Tiêu Hoài Ngọc lại cười nói:
- Không cần nói nhiều, vào quan nghỉ tạm!
Lập tử Tiêu Hoài Ngọc và chúng tướng thủ hạ đón sứ đoàn vào Lâm Dương quan, vào quan hơn mười dặm, đó là nơi dừng chân của quân Tây Bắc ở Lâm Dương quan, nơi này đã sớm bố trí doanh trướng cho sứ đoàn.
Hàn Mạc phân phó bí mật giao thám báo nước Ngụy bắt được cho quân Tây Bắc, mặc dù phía quân Tây Bắc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn rất vui vẻ nhận hơn mười tên thám báo nước Ngụy.
Sứ đoàn nếm qua đồ ăn, liền lập tức vào doanh nghỉ ngơi.
Bao gồm cả Hàn Mạc, mấy ngày liền sứ đoàn từ trên xuống đều hành quân gấp, cũng quả thật không chịu nổi mệt mỏi, lần này trở lại quốc thổ của mình, thả lỏng trong lòng, từ trên xuống dưới đều an ổn ngủ.
Ngày tiếp theo Hàn Mạc tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần hưng phấn, một đêm nghỉ ngơi, thật sự xua tan toàn bộ mệt mỏi.
Rời doanh, nhìn bốn phía, lúc này mới thấy quân doanh Tây Bắc liên miên, cờ bay phấp phới, lúc nào cũng truyền tới tiếng hét chiến đấu, đó là tướng sĩ Tây Bắc đang huấn luyện.
Hắn tới doanh trướng Hồng Tụ, đã có lại viên hắc ám tắm rửa cho nàng, lúc này đang ngồi tựa trên giường, lại viên hắc ám chưa kịp cho nàng uống cháo.
Hàn Mạc tiến lên, nhận bát cháo, tự mình đút, sau khi lại viên hắc ám rời khỏi, Hồng Tụ liền hỏi:
- Ca ca, còn bao lâu chúng ta có thể về nhà? Sau khi về nhà, có thể thấy gia gia sao?
Hàn Mạc ôn hòa cười nói:
- Nếu gia gia ở nhà tự nhiên có thể nhìn thấy. Chẳng qua… lão nhân gia ngài bề bộn công việc, cũng không biết ở phủ hay ở nhà.
Thấy Hồng Tụ lộ ra vẻ thất vọng, vội nói:
- Chẳng qua trong nhà còn có các tỷ tỷ muội muội, các nàng chắc chắn ngóng trông muội về.
Hồng Tụ trầm mặc một phen, hơi buồn rầu nói:
- Vì sao việc này muội nhớ không rõ? Tại sao muội không nhớ muội còn có tỷ tỷ muội muội.
Hàn Mạc an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, hết bệnh rồi, tất cả đều có thể nhớ lại.
Chỉ có điều trong lòng Hàn Mạc thật sự hơi mâu thuẫn, hắn không biết mình hy vọng cô nương này nhớ lại việc đen tối ở kinh thành, một lần nữa trở lại Tây Hoa Thính tiếp tục kiếp sống đen tối như vậy, hay là quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống khác dưới sự an bài của mình.
Hắn cau mày, trầm ngâm.
Hồng Tụ thấy Hàn Mạc không có động tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Ca ca, huynh… làm sao vậy?
Hàn Mạc “ồ” một tiếng, phục hồi tinh thần cười nói:
- Có muốn xem biển rộng không?
- Biển rộng?
Đôi mắt sáng ngời của Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc, mang theo nghi hoặc, hiển nhiên hai chữ “biển rộng” này có vẻ rất xa lạ trong đầu nàng.
- Mênh mông vô bờ, đều là nước trong suốt.
Hàn Mạc cho Hồng Tụ ăn một ngụm cháo, dịu dàng nói:
- Trên biển là thuyền lớn, mặt biển còn có chim chóc xinh đẹp bay lượn… !
Ánh mắt Hồng Tụ sáng lên, lập tức nói:
- Đến khi nào chúng ta đi?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Chờ thân thể muội khôi phục, nhất định cho muội xem biển rộng.
Ăn xuong chén cháo, dười sự cầu xin đáng thương của Hồng Tụ, Hàn Mạc lại kể một chuyện xưa ngắn cho nàng, sau khi khuyên nàng nghỉ tạm, lúc này mới ra khỏi lều trại, không khí trong lành thấm vào ruột gan, ánh nắng mới lên sáng khác thường.
Hàn Mạc nhìn xa xa, vô số tinh kỳ bay giữa không trung, tiếng binh khí va chạm trong quân doanh không ngừng lọt vào tai, lại nghe rất rõ ràng tiếng quát lớn của không ít tướng lãnh.
Một gã hộ vệ Ngự lâm quân phi ngựa tới, xoay người xuống ngựa, bẩm:
- Tướng quân, Hầu gia phân phó, ở biên quan nghỉ tạm một ngày, ngài mai lại khởi hành về kinh!
- Hiện giờ hầu gia ở nơi nào?
- Đại tướng quân đang tuần tra quân doanh cùng Hầu gia.
Hộ vệ Ngự lâm quân nói:
- Hầu gia phân phó, nếu tướng quân nghỉ ngơi xong, hãy tới quân doanh quan sát một phen!
Cơ hội như vậy, Hàn Mạc tự nhiên sẽ không bỏ qua, có thể nhìn thấy tình trạng huấn luyện của quân Tây Bắc dưới trướng Tiêu Hoài Ngọc, tự nhiên là chuyện cầu còn không được.
…
Ở sâu trong quân doanh Tây Bắc, Tiêu Hoài Ngọc vẫn một thân quân phục, thần sắc bình tĩnh, mang theo hơn mười tên thuộc cấp cùng tuần tra trong quân doanh với Tào Ân, Tổng binh Lâm Dương quan Ngũ Thiên Thiệu tự nhiên cũng ở trong đó.
Cưỡi ngựa qua mấy nơi đóng quân, cuối cùng Tào Ân khẽ thở dài:
- Đại tướng quân huấn luyện có tố chất, binh sĩ Tây Bắc ta dũng mãnh, có Đại tướng quân trấn thủ ở Tây Bắc, Đại Yên ta không lo!
Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:
- Tướng sĩ phục vụ quên mình, mới bảo đảm biên cương Đại Yến ta bình an, mạt tướng không dám kể công!
Tào Ân cười ha ha nói:
- Xưa nay Đại tướng quân đều như thế, tuy rằng công lao lớn, cũng không muốn thừa nhận mình có công.
Hắn nhìn quân doanh Tây Bắc liên miên không dứt, cuối cùng hỏi:
- Hiện giờ quận Lâm Dương tập kết bao nhiêu binh mã?
Quân Tây Bắc thủ vệ toàn bộ tuyến Tây Bắc nước Yến, từ Thủy Quan của Ngô Quận tới Lâm Dương quan của quận Lâm Dương, biên cảnh hơn ngàn dặm, sáu quan ải, cộng lại đồn trú mười hai vạn tướng sĩ Tây Bắc.
Binh lực biên cảnh, cũng không phải phân bố đều, quận Lâm Dương đối mặt quận Nam Dương nước Khánh là quan trọng nhất, thuộc nơi chiến lược, binh lực đóng ở đây tự nhiên nhiều hơn một chút, ở Lâm Dương quan, số lượng quân sĩ bình thường duy trì khoảng ba vạn người, chiếm một phần tư tổng binh lực quân Tây Bắc, mà Tổng binh quận Lâm Dương Ngũ Thiên Thiệu, cũng là mãnh tướng mạnh nhất thủ hạ của Tiêu Hoài Ngọc, là do Tiêu Hoài Ngọc tự mình đề bạt lên, trong sáu Tổng binh, quyền thế và lực ảnh hưởng đều đứng đầu, cũng là nhân vật số hai trong quân đội Tây Bắc gần với Tiêu Hoài Ngọc nhất.
Quân Tây Bắc điều động, thành Yến Kinh chưa bao giờ hỏi đên, toàn bộ gần như đều ở trong tay Tiêu Hoài Ngọc.
Cũng bởi vì quân Tây Bắc do một tay Tiêu Hoài Ngọc nắm, cho nên Tiêu tộc chiếm đoạt đất đai không nhiều tài nguyên cũng không phong phú, lại có thể đứng đầu trong các thế gia nước Yến.
Tiêu Hoài Ngọc một tay nắm quân quyền, trước đây tự nhiên có vô số người lo lắng trong lòng, dù sao nắm giữ một đội quân hùng mạnh như vậy, binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc thật sự cũng quá khủng bố.
Nhưng từ khi Tiêu Hoài Ngọc lên làm Đại tướng quân quân Tây Bắc tới nay, một lòng bảo vệ biên cương lãnh thổ, huấn luyện quân đội, hơn nữa giảm bớt áp lực trong lước, lại khai khẩn đất hoang ở biên cương, gieo trồng cốc mạch, trong quân cũng có xưởng rèn, chăn nuôi, tận lực tự cung tự cấp, chưa bao giờ có hành vi bất kính đối với triều đình.
Mười mấy năm như một ngày, toàn bộ nước Yến từ trên xuống dưới, bất kể là yêu thích hắn hay kiêng kỵ hắn, đều khâm phục từ đáy lòng đối với nhân phẩm của Tiêu Hoài Ngọc.
Quan trọng nhất là, ai cũng biết, an nguy nước Yến, toàn bộ gắn liền với Tiêu Hoài Ngọc, chỉ có vị danh tướng này trấn thủ biên quan, mới có thể bảo vệ nước Yến an toàn.
Lúc này Tào Ân nhìn quân doanh xa xa, cũng đánh giá được, tướng sĩ đóng ở quận Lâm Dương hiện giờ xa xa không chỉ ba vạn.
Tiêu Hoài Ngọc nghe Tào Ân hỏi, trả lời:
- Gần đây mạt tướng đã bí mật điều động hai vạn người từ phía đông tới, binh lực bên này khoảng năm vạn người!
Tào Ân gật đầu nói:
- Đại tướng quân anh minh. Tuy nói lần này là cuộc chiến Ngụy Khánh, Đại Yến ta không tham dự, nhưng… Trái tim phòng người không thể không có, chúng ta vẫn phải sớm phòng bị.
- Trước mắt kết làm đồng minh với nước Khánh, trong minh ước định ra quân Tây Bắc nước Yến ta hơi kiềm chế đối với kỵ binh nước Ngụy, minh ước nhưu vậy, chúng ta vẫn phải làm được.
Tiêu Hoài Ngọc trầm ngâm một chút, mới không nhanh không chậm nói.
Ngũ Thiên Thiệu phía sau hắn không kìm nổi nói:
- Hầu gia, mạt tướng có một chuyện thật sự khó hiểu, muốn thỉnh giáo Hầu gia!
Tào Ân dừng ngựa lại, thần sắc bình tĩnh, ôn hòa cười hỏi:
- Ngũ Tổng binh muốn hỏi cái gì?
- Mạt tướng muốn hỏi, vì sao lúc này triều đình muốn kết minh với người Khánh?
Ngũ Thiên Thiệu thần sắc nghiêm nghị:
- Vì sao không kết minh với nước Ngụy tấn công Khánh? Nước Khánh nhìn như hùng mạnh, thực tế không chịu nổi một kích, nếu có thể liên minh với nước Ngụy, nhất định có thể san bằng nước Khánh, gạt bỏ nước Khánh trên bản đồ!
Tào Ân hơi nhíu mày, lập tức cười nói:
- Thánh thượng có suy nghĩ của Thánh thượng, chúng ta làm thần tử, nghe mệnh lệnh của Thánh thượng là được, không cần suy nghĩ nhiều!
Ngũ Thiên Thiệu cũng không cam lòng, trầm giọng nói:
- Hay là đám quan viên thành Yến Kinh sống yên ổn quá quen, đã không có gan? Đại Yến ta qua nhiều thế hệ tiên đế, đều lấy thống nhất thiên hạ làm lý tướng, vì sao lần này lại ngồi xem cơ hội như vậy chạy trốn?
- Im miệng!
Mắt Tiêu Hoài Ngọc xẹt qua tàn khốc:
- Nói xằng nói bậy, bất kính với Hầu gia nữa, xử theo quân lệnh!
Ngũ Thiên Thiệu đối với Tiêu Hoài Ngọc, tự nhiên cực kỳ kiêng kị, tuy rằng không dám nói nữa, nhưng thần sắc trong đôi mắt, hiển nhiên rất không cam lòng.
Tào Tân nhíu mày, nhìn chúng tướng Tây Bắc phía sau Tiêu Hoài Ngọc, trong lòng cũng hiểu được, tướng lãnh quân Tây Bắc, hiển nhiên rất hy vọng đánh một trận, hiển nhiên rất bất mãn đối với việc triều đình liên minh nước Khánh không xuất chiến.
Nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Mạc đang cưỡi ngựa tới đây, hai tên Ngự lâm quân đi theo bên người.
- Kẻ nhu nhược!
Trông thấy Hàn Mạc cưỡi ngựa tới, Ngũ Thiên Thiệu hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngụm nước miếng trên mặt đất, mà tướng lãnh khác theo sau Hàn Mạc, cũng đều là tướng lãnh cao cấp trong quân Tây Bắc, Đô Chỉ huy sứ, Thiên tướng Tống lĩnh đều ở trong đó, lúc này nhìn thấy Hàn Mạc tới, đều lộ ra vẻ chán ghét, trong đôi mắt lại mang theo vẻ khinh thường.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: