Hàn Mạc nhìn thấy trong sơn cốc đã không còn người khác, vốn định ra ngoài gặp, nhưng cẩn thận nghĩ lại, giờ phút này, gặp lại cũng như không, lúc này gặp mặt cũng không phải chuyện gì tốt với hai bên.
Hắc Mộc Địch chỉ trầm ngâm một lát, cuối cùng đem bộ hạ bị thương lên ngựa cùng với kỵ sĩ kia, không nói lời nào, xoay người lên ngựa dẫn một đám bộ hạ bị thương cưỡi ngựa rời khỏi thung lũng.
Hàn Mạc chỉ nhìn gã chậm rãi rời khỏi, khi mất bóng gã, xác định trong thung lũng đã không còn người khác, mới chui ra từ bụi cỏ, cau mày nhìn cửa cốc, hơi thoáng suy nghĩ.
Chứng kiến hôm nay quả thật kinh hồn bạt vía, trước khi vào cốc, hắn thật không ngờ tối nay lại gặp được tình cảnh phấn khích như thế.
Gió lạnh từng trận, Hàn Mạc trầm mặc một lát, mới lẩm bẩm:
- Đó… đó là Nam Xà Bố Tốc Cam?
Hắn vẫn còn có chút không tin vừa rồi nhìn thấy chính là Bố Tốc Cam, một trong Thập phương danh tướng.
Hồng Tụ đứng phía sau hắn, nhíu mày lại, trầm mặc một lát mới nói:
- Nếu người cưỡi ngựa trắng kia chính là Bố Tốc Cam, vậy… người áo đen là ai? Có thể khiến Bố Tốc Cam trọng đãi với hắn như vậy, lai lịch của người áo đen kia… chỉ sợ không dưới Bố Tốc Cam!
Hàn Mạc nheo mắt lại.
Thật ra từ khi lão già áo đen bắt đầu ra tay, Hàn Mạc đã biết thân phận của lão nhất định không bình thường, trong thiên hạ này, có thể có được thực lực khủng bố như vậy, đầu tiên hắn đã nghĩ tới Thập phương danh tướng.
Thập phương danh tướng, tồn tại vượt qua người bình thường, trên võ đạo, đó là người đã đột phá cực hạn.
Hàn Mạc cũng biết, Thập phương danh tướng, năm người trong triều, năm người không nắm quyền, cũng bởi vì có năm người không nắm quyền, cho nên hắn cũng không thể xác định rốt cuộc lão già kia là ai.
Chỉ có điều, cho dù là bất kỳ ai trong đó, hiện giờ nhúng tay vào chuyện Phong Quốc, giao thủ với Bố Tốc Cam, như vậy chắc chắn có âm mưu rất lớn sau lưng.
Hàn Mạc chỉ cảm thấy, rất nhiều chuyện ở Phong Quốc tuyệt đối không đơn giản giống như mình nghe, ở sau quốc gia không lớn này, dường như chứa đựng một kế hoạch kinh người nào đó.
…
Đêm đã khuya, trong hiệu buôn Quan Thị, Quan Mộ lẳng lặng ngồi trong phòng, ngọn đèn lập lòe trên bàn. Thời gian trôi qua, Hàn Mạc vẫn chưa trở về, cuối cùng lão thở dài, khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
- Đại chưởng quỹ, ta đã sớm biết Hàn Mạc nhất định sẽ không trở về!
Dương Liên bên cạnh cười lạnh nói:
- Cơ hội tốt như vậy, nếu hắn không đi còn đợi tới khi nào? Ném tất cả cục diện rối loạn cho chúng ta, bản thận lại giống như con thỏ.
Quan Mộ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lời này ít nói thì tốt.
Lão dừng một chút, thấp giọng nói:
- Chuẩn bị chút bạc đi, việc cần bãi bình lần này không thiếu được phải tiêu một lượng bạc lớn… Bạc bên này không đủ, liền mượn hai nơi khác chuyển lại đây… Phải vượt qua cửa này mới tốt!
Dương Liên chắp tay xưng vâng, lập tức thấp giọng nói:
- Đại chưởng quỹ, nếu Hàn Mạc không rời khỏi, chúng ta tiêu chút bạc, thật sự có thể qua cửa này. Chẳng qua… lúc này Hàn Mạc rời khỏi, không chừng người Phong sẽ nghi ngờ chúng ta, chỉ sợ tốn bạc… cũng chưa chắc có thể bãi bình việc này!
Quan Mộ trầm mặc một chút mới nói:
- Chỉ cần người Phong không có chứng cớ chính xác mười phần, dù có hoài nghi cũng sẽ không tùy tiện động tới chúng ta. Tới thời điêm bất đắc dĩ, chúng ta đành xin ra quốc thư, nghĩ tới người Phong bọn họ cũng không dám làm địch với nước Khánh ta!
- Xin quốc thư?
Dương Liên nhíu mày nói:
- Một khi xin quốc thư, chuyện tình có thể sẽ thành lớn. Trong quốc thư chỉ đích danh Đại chưởng quỹ là quan viên nước Khánh, có lẽ người Phong sẽ không khó xử chúng ta, nhưng… Việc này chắc chắn liên lụy tới chính trị hai nước, hơn nữa… Sau này người Phong cũng sẽ giám thị nghiêm mật hiệu buôn chúng ta, một khi bị nhìm chằm chằm, hiệu buôn Quan Thị ta ở Phong Quốc chẳng khác nào trên danh nghĩa… !
Quan Mộ thở dài:
- Nếu bạc cũng không qua được cửa này, vạn bất đắc dĩ, đành phải xin quốc thư!
Đúng lúc này, lại nghe tiếng bước chân vang lên, tinh thần Quan Mộ chấn động, quay đầu nhìn phía cửa lớn, chỉ thấy Hàn Mạc đã bước nhanh vào, quần áo trên người ướt sũng, vào cửa liền nói:
- Đại chưởng quỹ, mượn bộ quần áo thay đổi!
Quan Mộ thấy Hàn Mạc, vừa mừng vừa sợ, Dương Liên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt lập tức xẹt qua một tia xấu hổ.
- Dương Liên, lấy quần áo cho Tiểu Thủy thay!
Quan Mộ vội vàng nói.
Dương Liên lập tức đi lấy quần áo, Quan Mộ lại tự mình rót rượu cho Hàn Mạc:
- Tới, thân thể lạnh, uống chén rượu cho ấm người!
Hàn Mạc nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, cười nói:
- Để Đại chưởng quỹ chờ sốt ruột. Mưa mùa hạ, chậm trễ trên đường, Đại chưởng quỹ không nên phiền lòng!
Hắn tự nhiên cũng sẽ không nói những việc chứng kiến trong sơn cốc cho Quan Mộ.
Quan Mộ lại rót rượu cho Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Tiểu Thủy, công việc hoàn thành, lão phu cần phải chúc ngươi. Hậu sinh khả úy… ngươi tới đây chẳng qua hai ba ngày, lại có thể hoàn thành chuyện tình khó khăn như vậy trong sớm chiều, lão phu… không thể không phục!
Hàn Mạc cười ha ha, cũng không nói gì.
Rất nhanh Dương Liên mang quần áo tới, Hàn Mạc vào nhà thay đổi, Quan Mộ lại sai Dương Liên đưa nồi đất vào trong phòng, đặt lên lò lửa, bên trong hầm thịt cách thủy, mời Hàn Mạc ngồi cạnh bếp lò, hai người đều cầm bình rượu, vừa ăn thịt vừa uống rượu, vô cùng thích ý.
Bụng Hàn Mạc cũng đang đói khát, ăn lưng bụng mới cầm bình rượu, nghiêm mặt nói với Quan Mộ:
- Đại chưởng quỹ, lần này tới Phong Quốc, người Hàn Mạc phải tạ ơn nhất chính là ngài! Ân tình của Đại chưởng quỹ, lần này Hàn Mạc ghi khắc trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ báo đáp!
Quan Mộ nghe Hàn Mạc nói như vậy, trong lòng rất thoải mái, xua tay cười nói:
- Tiểu Thủy quá khách khí. Chẳng qua là giúp chút chuyện, nếu không phải Tiểu Thủy ngươi cơ trí phi phàm, chuyện này cực kỳ khó thành công!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Đại chưởng quỹ, không cần nói, tại hạ rõ ràng trong lòng. Lần này hiệu buôn mọi người ra tay trợ giúp, đã là mạo hiểm rất lớn, nếu là người ngoài, chưa chắc đã giúp đỡ!
Điều này hắn nói rất đúng, thật ra lúc này nếu không có hiệu buôn Quan thị giúp đỡ, Hàn Mạc tuyệt đối không thể cứu Chu Tiểu Ngôn khỏi thành Thần Sơn đơn giản như thế.
Không có Quan Mộ giúp đỡ, cũng không thể có được quân cờ La Nhật Húc này, đây là quân cờ liên quan tới toàn cuộc, hoàn toàn do Quan Mộ đưa tới.
Quan Mộ khẽ mỉm cười, nhìn Hàn Mạc:
- Tiểu Thủy, chuyện qua cầu rút ván, đời này lão phu gặp nhiều. Không gạt ngươi, lúc trước lão phu thật sự lo lắng ngươi buông tay mà đi như vậy, hiện giờ… Ài, hổ thẹn hổ thẹn!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Ta cũng thật sự nghĩ tới chuyện đi, cũng chỉ sợ Đại chưởng quỹ không ứng phó được cục diện hỗn loạn này, nếu có rắc rối, đến lúc đó vẫn sẽ mang tới phiền toái cho ta, một khi đã như vậy, không bằng ta ở lại giúp Đại chưởng quỹ bãi bình cục diện hỗn loạn này, sau này mọi người cũng thoải mái một chút!
Hắn giơ bình rượu nhỏ lên, lại kính Quan Mộ một lần, hai người đều ngửa đầu uống cạn, hiện giờ ăn thịt uống rượu bên bếp lò, hai người đều cảm thấy không khí cực kỳ hòa hợp.
- Ngươi có thể ở lại, lão phu rất vui mừng.
Quan Mộ chậm rãi nói:
- Tiểu Thủy ngươi có tình có nghĩa, tại thế đạo này, cũng không dễ dàng. Lời nói xuất phát từ trong lòng lão phu, lão phu có thể kết giao với hậu sinh như ngươi, trong lòng rất vui… Lão phu thật sự có một thỉnh cầu, không biết có nên nói hay không!
Hàn Mạc cười nói:
- Đại chưởng quỹ, giữa hai ta, không nên khách sao, có gì chỉ bảo, ngài cứ nói đừng ngại!
Thần sắc Quan Một nhìn qua hơi xấu hổ, trầm mặc một chút, mới ghé sát lại thấp giọng nói:
- Tiểu Thủy, thứ lão phu cầu, ngươi đừng chê cười.
Hàn Mạc sửng sốt, nghe lão nói vậy, thật sự không biết lão muốn cầu cái gì.
- Lão phu năm nay năm mươi ba, bàn về tuổi tác, mạo muội mà nói, có thể làm được ông nội ngươi!
Quan Mộ thấp giọng nói:
- Chỉ có điều lão phu kính ngươi thiếu niên anh hùng, có tình có nghĩa, không dám trèo cao quá mức, hôm nay muốn cùng ngươi kết nghĩa anh em… Không biết Tiểu Thủy có nguyện ý hay không?
Nhất thời Hàn Mạc không hiểu được lời Quan Mộ nói, không khỏi nhìn Quan Mộ, cũng không trả lời lập tức.
Quan Mộ khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu Thủy, lão phu nói rõ một chút, là muốn kết nghĩa anh em với ngươi… Không biết có được vinh hạnh này hay không?
Hàn Mạc giật mình, hắn quả thật không thể tưởng được, Quan Mộ lại đưa ra vấn đề như vậy, một ông lão nửa trăm tuổi, lại đề nghị kết nghĩa anh em với một người trẻ tuổi hai mươi như mình, điều này thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
Sau khi ngẩn ra, Hàn Mạc vội vàng nói:
- Đại chưởng quỹ, chuyện này… chuyện này không dám nhận!
Quan Mộ lắc đầu thở dài:
- Lão phu cũng biết chuyện này khiến Tiểu Thủy khó xử, là lão phu trèo cao, coi như lão phu chưa nói gì qua, chê cười chê cười… !
Trên mặt lão tràn đầy vẻ thất vọng.
Hàn Mạc thấy Quan Mộ nói như thế, hơi ngượng ngùng, vội nói:
- Đại chưởng quỹ… Nếu ngài nói như thế, nếu Hàn Mạc cự tuyệt, thật sự không biết phải trái, quá mức kiêu căng. Chỉ có điều… !
Quan Mộ nghe vậy, vui vẻ nói:
- Tiểu Thủy đáp ứng rồi?
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Đó là ủy khuất Đại chưởng quỹ!
Quan Mộ nghe Hàn Mạc nói vậy, biết hắn đồng ý, vẻ mặt lập tức vui mừng, vội vàng gọi Dương Liên, để hắn bài trí hương án ở trong phòng, lập tức muốn kết bái anh em trước hương án.
Dương Liên chợt nghe Quan Mộ muốn kết bái huynh đệ với Hàn Mạc, há to miệng, trợn mắt há mồm, không dám tin, nhưng hắn không phải hạng người ngu dốt, suy nghĩ một chút, liền hiểu được mấu chốt trong đó.
Nói cho cùng, Quan Mộ quyết tâm muốn lấy Hàn gia làm đường lui sau này, cho nên muốn dùng hết biện pháp liên kết một chỗ với Hàn Mạc, kết nghĩa huynh đệ này, tuy nói rất vớ vẩn, nhưng cẩn thận nghĩ tới, cũng là một bước diệu kỳ.
Ít nhất kể từ đó kéo dài quan hệ hai người, hai người không những chỉ có ân huệ, còn có tình nghĩa, cũng tương đương quan hệ với Hàn Mạc càng thêm chắc chắn.
Dương Liên cũng biết việc này không thể để người khác biết, cho nên bài trí hương án rất cẩn thận, dâng hương thắp đèn, trang nghiêm khác thường.
Đợi hương án chỉnh tề, lúc này Quan Mộ mới kéo cánh tay Hàn Mạc, quỳ xuống trước hương án, dâng hương cầu nguyện, như vậy đã kết thành huynh đệ khác họ với Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng cảm thấy chuyện này hơi buồn cười vớ vẩn, nhưng từ chuyện này hắn lại cảm giác được, Quan Một có lòng muốn kết giao mình, tuy không rõ mục đích thật sự của đối phương, nhưng cũng cảm thấy đối phương cũng không có ác ý, hơn nữa kết nghĩa kim lan, Quan Mộ mang theo mười phần thành ý, lập tức dở khóc dở cười trong lòng, hai người kết nghĩa kim lan ngay trước hương án.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: