Hàn Mạc liếc nhìn các cô gái một lần, sau đó quay lại nhìn Hàn Tư Viễn, thấy một vết thương bởi đao trên mặt hắn, liếc mắt nhìn là biết mới bị thương, là vết thương lần chinh phạt này để lại, chỉ sợ các vết thương khác trên người cũng không ít, hòa nhã nói:
- Viễn thúc, lần chinh phạt này, công của ngài rất lớn, đi đầu trận chiến, không nhục uy danh Hàn gia, Tiểu Ngũ cũng rất khâm phục!
Hàn Tư Viễn cười ha ha nói:
- Ngũ Thiếu Gia, người Đông Hải chúng ta, từ nhỏ đã không sợ chết.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hỏi:
- Viễn Thúc, tài sản địa vị của Diệp gia tại nước Yến, hơn nữa trang bị bọn họ, so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều, ngài có biết tại sao bọn họ không chịu được một kích, không cần mười ngày, thì thua trong tay chúng ta?
Hàn Tư Viễn ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Là chúng ta công phá quan Lê Cốc, hơn nữa quân Diệp gia không có ý chí chiến đấu, hèn nhát như chuột, sao có thể là đối thủ của chúng ta?
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Viễn thúc, đó là nguyên nhân bên ngoài mà thôi. Viễn thúc thử nghĩ, quân lương của Diệp gia hơn rất nhiều so với quân thế gia, trang bị của bọn họ cực tốt, lại có ưu thế địa lợi, vì sao sau khi chúng ta công phá quan Lê Cốc, lại mất ý chí chiến đấu? Viễn thúc cũng thấy được, thế gia quân vừa vào quan, dân chúng sáu huyện quận Bột Châu đều có người khởi nghĩa, giúp chúng ta bắt người của Diệp gia, vì sao bọn họ phải làm như vậy?
Hàn Tư Viễn ngây người trong giây lát, không biết như thế nào trả lời.
- Lòng dân!
Hàn mạc bình tĩnh nói, tuy hắn trẻ tuổi, nhưng khi bắt đầu nói chuyện, lại rất lão luyện, chậm rãi nói:
- Bởi vì Diệp gia mất đi lòng dân, cho nên dù họ có tài lực và trang bị hùng mạnh , nhưng khi gặp thất bại, thì vỡ tan ngàn dặm, dân chúng bên trong càng không đoàn kết.
Dường như Hàn Tư Viễnhiểu ra điều gì, gật đầu nói:
- Đúng!
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra một nụ cười, nói:- Ta biết Viễn thúc nhất định hiểu được. Diệp gia thất bại nhắc nhở cho chúng ta, lại báo cho chúng ta, cho dù gia tộc có mạnh mẽ như thế nào, thì nền móng cơ bản của chúng ta chính là lòng dân, không thể trái lòng dân, nếu mất lòng dân, chắc chắn sẽ có kết cục thảm hại.”
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:
- Nhưng hành động của Viễn thúc hôm nay, lại không hướng tới lòng dân. Các nàng thành thật giao ra tất cả, đó đều là bạc các nàng cố gắng gượng cười đổi trở về, chúng ta nên thấy đủ, càng nên tôn trọng các nàng, nhưng Viễn thúc chẳng những không đối xử tử tể với các nàng, ngược lại… ai, Viễn thúc, chúng ta là quân đội vào thành đầu tiên, hơn nữa dưới lầu đều là tướng sĩ và dân chúng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, dân chúng sẽ đối với chúng ta Hàn gia như thế nào, Hàn gia chúng ta cần chính là lòng dân, vậy lòng dân từ đâu mà đến ?
Tuy trên mặt Hàn Mạc vẫn còn nụ cười thản nhiên, nhưng Hàn Tư Viễn nghe ra được sự lạnh lẽo trong lời hắn nói, không kìm nổi nói:
- Ngũ Thiếu Gia, bọn họ là đồ đê tiện, có gì đáng tôn trọng? Các nàng chỉ là một đám kỹ nữ, không bằng một con ngựa.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Các nàng có tay có chân, ngũ quan đầy đủ, chỗ nào nhìn không phải là người?
- Thế nhưng…!
Hàn Tư Viễn hơi nóng nảy, hắn thật không thể tưởng tượng Hàn Mạc tìm mình khó xử vì một đám kỹ nữ.
- Ngài cảm thấy các nàng sống mà bán rẻ tiếng cuời, giống như xác không hồn, thân phận hèn mọn, cho nên không có tư cách làm người phải không?
Giọng nói của Hàn Mạc trở nên uy nghiêm:
- Nhưng ngài có nghĩ tới tại sao các nàng phải ở đây mặc cho nam nhân lăng nhục, tại sao phải cố gắng gượng cười cả ngày, sống một cách miễn cưỡng hay không? Ta nghĩ các nàng cũng không muốn sống một cuộc sống như vậy, các nàng có ngày hôm nay, mỗi người đều có một câu chuyện đau khổ, ngài dựa vào cái gì tra tấn các nàng? Có phải ngài cảm thấy chúng ta là quý tộc, trong mắt chúng ta mạng sống của các nàng là không đáng giá, chắc Viễn thúc không quên Diệp gia cũng là quý tộc, nhưng bây giờ bọn họ không bằng heo chó, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi sinh mạng, cho nên, quý tộc không có khả năng giàu có vĩnh viễn, mà dân đen… cũng có tôn nghiêm của chính mình!
Hàn Mạc cũng không phải người mang chủ nghĩa tự do vĩ đại, hắn có dã tâm, có khát vọng, nhưng không thể nghi ngờ, hắn đến từ thế giới văn minh, biết tài sản của con người có ít có nhiều, thân phận có trên dưới, thế nhưng sinh mạng và danh dự là như nhau.
Hắn thân là quý tộc, nhưng mà chưa bao giờ tự cho mình thành quý tộc, theo góc độ nào đó, đối với dân chúng nghèo hèn, hắn rất cảm thông.
Loại lý niệm này, đương nhiên không phải tất cả quý tộc đều có, cho nên khi hắn nói ra lời này, Hàn Vư Viễn há hốc miệng, không biết như thế nào trả lời, mà trong mắt Chu Tiểu Ngôn phía sau hiện lên một chút ánh sáng.
Nhất là đám cô nương cũng cực kỳ kinh ngạc, lập tức vô cùng cảm động.
Không một ai lại nghĩ tới sự chua xót của bản thân các nàng, cũng không có người quan tâm các nàng đau khổ, đám quý tộc chỉ biết đùa bỡn các nàng, tất cả mọi người đều chửi các nàng là một đám kỹ nữ ngàn người vuốt ve vạn người cưỡi, nhưng có ai nghĩ tới, tại sao các nàng rơi vào con đường này.
Cố gắng cười vui dưới đau thương, có mấy người có thể cảm nhận được.
Các nàng bị cướp bóc, bị lừa bán, hoặc bị quan phủ phân phối, hoặc hoặc bởi vì mua bán mà sa ngã vào cánh cửa kỹ nữ này, quanh năm không ngừng, chăm chỉ luyện cầm kì thư họa, vì lấy lòng nam nhân, đợi cho hoa tàn, ắt phải sống đau khổ suốt đời.
Thế nhưng vị quý tộc trẻ tuổi này, lại từng chữ châu ngọc, nói lên tiếng lòng của các nàng.
Không có một tiếng động, không ít cô gái khẽ nghẹn ngào, đôi mắt sưng đỏ.
Hàn Tư Viễn khó khăn nói:
- Ngũ Thiếu Gia, lần này là ta sai lầm!
- Không phải ngài sai lầm, mà là làm trái quân lệnh, lại càng không tôn trọng uy danh Hàn gia.
Hàn mạc bình tĩnh nói :
- Nếu không cho mọi người một lời giải thích, danh dự Hàn gia chúng ta sẽ bị giảm mạnh.
Hắn áp sát vào tai Hàn Tư Viễn, thấp giọng:
- Cho dù các gia tộc khác làm xằng bậy, Hàn gia chúng ta tuyệt đối không để mất đi danh dự, càng không thể mất đi lòng dân, Viễn thúc, ngài hiểu chưa?
Hàn Tư Viễn nhíu mày, cuối cùng nói:
- Ngũ Thiếu Gia, ngài nói đi, nên xử lý như thế nào, Hàn Tư Viễn ta tuyệt đối không có hai lời.
Quân thế gia không giống quan quân, bọn họ là quân đội gia tộc lập ra, Hàn Mạc là trực hệ Hàn gia, dù vai vế thấp, nhưng thân phận cực cao, lời hắn tại quân thế gia tất nhiên là quân lệnh.
Hàn Mạc trầm ngâm, rốt cục nói:
- Hàn Tất Đồ, quân lệnh nói như thế nào ?
- Bẩm Ngũ Thiếu Gia, quân lệnh nói rõ, sau khi vào thành, chém giết vô tội , giết không tha!
Hàn Tất Đồ trả lời.
Hàn Tư Viễn ngẩn ra, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngũ Thiếu Gia chẳng lẽ ngài muốn ta chết?
Hàn Mạc không trả lời, chỉ nhìn mười danh binh sĩ nơm nớp lo sợ, lạnh lùng nói:
- Là ai đem cô nương ném xuống lầu?
Có hai tên binh sĩ đi ra nói:
- Dạ… là chúng tôi!
Hàn Tư Viễn lập tức nói:
Bọn chúng không liên quan, là ta phân phó họ ném xuống, tất cả tội, ta một mình gánh chịu
Hắn đứng dậy, cầm lấy đao để trước Hàn Mạc, nói:
- Ngũ Thiếu Gia, ngài muốn ta chết, ta tuyệt không hai lời, bây giờ ngài giết ta đi.
Hàn Mạc thở dài:
- Viễn thúc, ở chiến trường ngài là một vị anh hùng, tiểu Ngũ kính trọng ngài, càng khâm phục ngài. Ngài phạm sai lầm, cuối cùng phải cho mọi người công lý.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Hai người bọn họ hai người phụng lệnh ngài, biết rõ phạm quân lệnh cũng không khuyên ngài, hơn nữa tay dính máu tanh, cũng chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!
Hàn Tư Viễn nắm chặt đại đao, khép lại ánh mắt, cười khổ nói:
- Ngũ Thiếu Gia, chỉ mong Hàn gia chúng ta thật có thể thành tựu một phen sự nghiệp.
Hắn đương nhiên hiểu được, Hàn gia thu mua lòng dân là vì sao, Hàn Mạc muốn giết chính mình, là giết gà dọa khỉ, dùng để lập uy, để chứng minh lập trường Hàn gia đạo nghĩa.
Chính mình chết đi, chẳng những có thể bù đắp danh dự, còn có thể cấp các tướng sĩ cảnh kỳ.
Già trẻ trong nhà, ngày sau nhờ Ngũ Thiếu Gia chiếu cố.
Hàn Tư Viễn khom người thi lễ, không có hai lời, ánh đao nhoáng lên, cắt qua cổ, máu tươi phun ra, thân thể gục trong vũng máu.
Đôi mắt hai tên binh sĩ lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền cắn răng, đều tự cầm lấy bội đao, đồng thời khom người nói:
- Ngày sau làm phiền Ngũ Thiếu Gia chiếu cố trong nhà già trẻ!Cũng đều tự sát mà chết.
Trong nháy mắt ba cỗ thi thể nằm ngang dọc trên sàn, máu tươi chảy ròng.
Hàn Mạc nhắm lại con mắt, trong lòng nói:
Hàn gia có tướng sĩ như vậy, thế nào không thành nghiệp lớn!
Một lúc lâu sau, hắn mới đứng dậy, nhìn mặt binh sĩ nói:
- Các ngươi trở lại doanh, nhận 30 quân côn!
Các binh sĩ cùng kêu dạ, sửa sang lại áo giáp, mang thi thể ba người Hàn Tư Viễn, rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
…
Bên trong một mảnh yên lặng, nhưng dưới lầu rất nhanh truyền tới tiếng kinh hô, Hàn Tất Đồ đi xuống cao giọng nói:
- Ba người này lạm sát vô tội, vi phạm quân pháp, đã bị Ngũ Thiếu Gia xử tử, nếu có kẻ lạm sát vô tội, cũng có kết cục như vậy!
Rất nhanh, dưới lầu ltruyền đến một trận hoan hô, đều là âm thanh của dân chúng, có thể theo quân đội kỷ luật nghiêm minh, ít nhất mạng sộng của dân chúng được bảo đảm, không ít người đã bắt đầu hỏi “Ngũ Thiếu Gia” là người như thế nào.
Binh sĩ dưới lầu, nhìn thấy Hàn Tư Viễn thân là phó tướng cũng không tránh được quân pháp, càng thêm kính sợ.
Đám cô nương trên lầu chỉ cảm thấy không thể tin nổi, vị công tử trẻ tuổi này, không ngờ thật sự làm chủ cho các nàng, giết chết mấy người thủ phạm tại chỗ, cảm giác như mơ giữa ban ngày.
Quý tộc hà hiếp nhỏ yếu, tự nhiên thấy nhiều, nhưng việc hôm nay, là ngoài dự đoán của mọi người. Dũng mãnh như Hàn Tư Viễn, chỉ vì vài câu nhẹ nhàng của Hàn Mạc, liền tự sát tạ tội, tại trong mắt các cô gái này, quả thực là không thể tin nổi.
Ánh mắt các cô gái nhìn Hàn Mạc, lập tức kính sợ vào cảm kích.
- Mỗi người tự tìm đường ra đi, trở về tìm hắn lấy chút lộ phí, đi như thế nào, các ngươi tự mình quyết định.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn các cô gái một cái, thở dài, quay đầu nói với Hàn Thanh:
- Ngươi lấy bạc trong quân, chia cho mỗi người một chút, để cho các nàng tự sinh tự diệt.
Hắn không nói thêm, mang theo nhóm người Chu Tiểu Ngôn bước nhanh xuống lầu.
Ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu, vài thớt ngựa chạy như bay tới, trên lưng đều có lá cờ, đó chính là binh sĩ liên lạc, Hàn Mạc thấy họ vội vã, gọi lại hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Vài tên kị binh cũng nhận ra Hàn Mạc, có một người nói:
- Hồi bẩm Ngũ Thiếu Gia, các nơi gửi đến báo cáo, tất cả quân Diệp gia đã đầu hàng, chúng ta đang muốn đi bẩm báo đại nhân!
- Phụ thân ở nơi nào?
Hàn Mạc hỏi.
- Ở quậnthủ phủ.
Kỵ binh trả lời:
- Lúc đại chiến bắt đầu, quận thủ quận Bột Châu Triệu Tịch Tiều bị Diệp gia nhốt trong đại lao quận thủ phủ, vừa mới thả ra, hiện giờ đại nhân đang ở quận thủ phủ!
Hàn Mạc gật đầu, nói:
- Chúng ta còn người ở phủ đệ Diệp gia không?
Ba cửa bị phá tốc độ nhanh thế này, cũng không biết các thứ trong bảo khố của phủ Diệp gia có bị chuyển đi hay không.
- Hồi bẩm Ngũ Thiếu Gia, người chúng ta còn ở đó.
Kỵ binh nói:
- Chẳng qua Tiêu đại tướng quân dẫn người vào phủ, hơn nữa phái người tìm lang y chung quanh, có huynh đệ của chúng ta thấy, bọn họ dường như có người bị thương, được khênh vào Hàn phủ, hình như Tiêu tướng quân rất suốt ruột.
Hàn Mạc hơi nghi hoặc, tướng sĩ bình thường bị thương, Tiêu Hoài Kim cũng không suốt ruột như vậy, có thể để cho Tiêu Hoài Kim bối rối, tất nhiên không phải người thường, hắn nhíu mày hỏi:
- Biết ai bị thương không?
Kị binh trả lời:
-Thuộc hạ không thấy, cho nên không thể xác định. Nhưng có huynh đệ nói, hình như là quân sư bị thích khách đâm trọng thương thương, thương thế rất nặng, hiện giờ tìm lang y chữa cho quân sư!
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, quân sư, chẳng phải là Tiêu Linh Chỉ, chẳng lẽ Tiêu Linh Chỉ bị Chuột Đen gây thương tích?