Quyền Thần

Chương 807: Q.8 - Chương 807: Lời thề không đổi.




“Hàn phu nhân” xinh đẹp như một đóa mẫu đơn nở rộ đứng đầu thành, khi rất nhiều nữ quyến đứng đó đều tái mặt khẽ run, bà lại có vẻ bình tĩnh dị thường.

Thấy Hàn phu nhân không chút động, Tô Quan Nhai ho khan một tiếng, binh sĩ phía sau bà liền cầm trường thương đi lên.

Hàn Mạc gắt gao nhìn chăm chăm “Hàn phu nhân”, ánh mắt cực kỳ quái dị, lập tức lại nhìn sang Tô Quan Nhai, đôi mắt lạnh lùng ánh, hàn quang lóe sáng, sát ý dày đặc.

Cuối cùng “Hàn phu nhân” tháo cái nón trên mặt, xốc khăn che, xinh đẹp như hoa mẫu đơn kiều diễm nở rộ giữa binh đao san sát đầu thành.

- Bích nhi!

Nháy mắt Hàn phu nhân gỡ nón tre xuống, Hàn Huyền Xương không kìm nổi thất thanh gọi.

Hàn Mạc nhìn nữ nhân xinh đẹp đầu thành kia, tuy đã sớm đoán là nàng nhưng khi tận mắt thấy dung nhan xinh đẹp của nàng hiện ra từ sau lớp khăn che mặt tâm hắn không thể kìm nổi mà chùng xuống.

Bích di nương!

Nữ nhân hiền dịu đó lúc này lại làm thế thân của Hàn phu nhân, trở thành con tin của phản quân.

Không chút sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp bình thản vô cùng, thiên quân vạn mã kiếm khí hàn sương dưới thành nhưng hết thảy không khiến nữ nhân ngoài mềm trong cứng này sợ hãi.

Như đang nhìn một bức họa xinh đẹp mỹ lệ, nữ tử dịu dàng này giống như băng sơn thánh nữ trên đỉnh tuyết sơn, tinh khiết vô cùng.

Nàng nhìn Hàn Huyền Xương một cái, lại dừng trên Hàn Mạc dưới thành, thấy Hàn Mạc cũng đang nhìn mình không nén được lộ ra một ý cười dịu dàng.

Đúng vậy, nếu mọi người đều vô sự sẽ không có gì phải lo lắng.

...

Bên cạnh Bích di nương, Phạm Tiểu Thiến cũng hạ nón tre xuống, hiển nhiên nàng cũng có chút khẩn trong, bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy, khăn che mặt hạ xuống lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác Phạm Tiểu Thiến.

Khuôn mặt này rất trẻ con, mặc dù có chút khẩn trương nhưng từ sâu trong đôi mắt lại tràn đầy kiên định.

- Đại nhân, đây... đây không phải Hàn Huyền Xương phu nhân!

Trong số chúng quan viên bên cạnh Tô Quan Nhai chợt nghe thấy một tiếng kinh hô:

- Hạ quan đã gặp qua Hàn Huyền Xương phu nhân, vị này tuyệt đối không phải!

Tô Quan Nhai ngẩn ra, sắc mặt Đường Minh Ngô đại biến.

- Đại nhân, đây cũng không phải thê tử của Hàn Mạc.

Có người khác kêu lên:

- Phạm tiểu thư không phải có dáng vẻ như thế!

Không đợi Tô Quan Nhai nói được gì, bên kia Lão Thái Quân đã cười rộ lên, lão phụ nhân nhìn thiếu nữ đóng giả Phạm Tiểu Thiến khen ngợi:

- Không tồi, người Phạm gia ta đều có tình có nghĩa có đảm lược, Vân Thiến lão nhân không nhìn lầm ngươi, đứa nhỏ này ... là người Phạm gia ta!

Người đóng giả Phạm Tiếu Thiến không ngờ chính là nha hoàn thiếp thân của nàng Vân Thiến.

Sắc mặt Tô Quan Nhai trở nên rất khó coi, rút phắt ra bội đao đâm thẳng vào bụng Vân Thiến, muốn nhìn một chút bụng của Vân Thiến là thật hay là giả.

Bích di nương cũng không chút do dự kéo Vân Thiến ra đằng sau mình, đứng lên trước bảo vệ nàng, bình tĩnh nhìn Tô Quan Nhai không nói lời nào.

Hai mắt Tô Quan Nhai đầy sát khí, ông ta quay đầu trầm giọng:

- Hai nữ nhân này là ai đưa tới?

Trong đám người, một gã Giáo úy hoảng sợ vô cùng bước lên, vừa rồi gã nghe người ta nói người này không phải là Hàn Phu nhân đã biết đại sự không ổn, lại nghe ngay cả Phạm Tiểu Thiến cũng là giả, sắc mặt đã sớm xám như tro.

Tô Quan Nhai tức giận nhíu mày nhìn viên Giáo úy này, lửa giận bốc lên tận đầu giơ tay chém xuống, một đao chém chết viên Giáo úy kia, trên đầu thành mọi người câm như hến.

Tô Quan Nhai cầm bội đao hít sâu một hơi, quan sát Bích Di nương một phen, cười lạnh:

- Thật ra ngươi là người phương nào? Lấy khí chất của ngươi cũng không phải nha hoàn vú nương bình thường!

Sắc mặt Bích di nương không chút thay đổi, cũng không trả lời.

- Cũng là nữ trung hào kiệt!

Tô Quan Nhai cười lạnh:

- Ngươi làm con tin thay thế Hàn Huyền Xương phu nhân, ta nghĩ Hàn Huyền Xương cũng sẽ không mặc kệ sống chết của ngươi?

Lúc này dưới thành hai mắt Hàn Mạc đã ửng đỏ, nhìn Bích di nương ở đầu thành động thân bảo vệ Vân Thiến tâm hắn đã khẩn trương tới cực điểm, mà sâu trong mắt lại tràn ngập sát ý.

Hắn chỉ cần vung tay lên, quân đoàn kỵ binh khổng lồ phía sau sẽ phát động tấn công, Tô Quan Nhai chết chắc không ngờ.

Nhưng lúc này lòng hắn không nhẫn.

Trên đầu thành tuy không phải người có quan hệ huyết thống với mình nhưng vị trí của Bích di nương trong lòng Hàn Mạc cũng cực cao.

Hắn sẽ không quên chính mình đã nói với Bích di nương sẽ bảo vệ nàng.

Cả đời này hắn sẽ không làm trái một lời hứa này.

...

Nhưng lúc này, nghe được một tràng tiếng vó ngựa vang lên sau lưng, nghe thấy có tiếng kêu lên:

- Thánh thượng có chỉ, tránh đường, Thánh thượng có chỉ, tránh đường!

Đang lao vào trận ngũ là một gã thái giám truyền tin, gã thái giám đó là người quen của Hàn Mạc, quan hệ không ít – Lăng Lỗi. Lúc này Lăng Lội thân áo xà xanh hai vuốt ngồi trên lưng ngựa, dưới sự bảo vệ của mấy Ngự Lâm quân cầm đao đi tới trước quân trận.

Lăng Lỗi xoay người xuống ngựa, nhìn chúng thế gia quan viên một cái, cất giọng cao vút:

- Chư vị đại nhân thoát hiểm, trong lòng Thánh thượng rất an ủi!

Chúng quan viên thế gia đều xuống ngựa.

Lăng Lỗi liếc Hàn Mạc một cái, một ánh mắt rất hàm ý, hai người đều hiểu mà không cần nói, y tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một Thánh chỉ, thân giữa thiên quân vạn mã cũng biểu hiện rất bình tĩnh, mở Thánh chỉ cao giọng tuyên đọc:

- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Nay có nghịch thần Tô Quan Nhai thân chịu hoàng ân, được hưởng thánh ấm, không có lòng đền đáp triều đình đền ân quốc gia lại bịt mắt Ngự Lâm tướng sĩ khởi binh tác loạn ý đồ mưu phản. Nay thân là quốc tặc mỗi người đáng tru di. Tuy nhiên ba quân tướng sĩ quả thật là binh lính trung thành của Đại Yến, do bị mê hoặc mới phạm lỗi này. Phàm đã hạ khí giới trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ chỉ giết đầu đảng tội ác. Khâm thử!

Giọng nói của Lăng Lỗi cao vun vút rất sắc, thanh âm truyền thật xa, tuy không chắc mỗi người đều có thể nghe được nhưng rất nhiều người dưới thành đều nghe được rành mạch.

Tô Quan Nhai ở trên thành nghe rõ ràng, cười lạnh, ánh mắt nhìn xuống hoàng thành, hạ giọng:

- Khắp thiên hạ hày đệ nhất vô liêm sỉ là kẻ ở trong Hoàng thành kia.

Tô Vũ Đình đi theo Thái tử mà mưu họa, Tô Quan Nhai và Hoàng đế đều đứng phía sau mà biết rõ chuyện này, hai người lại không ngăn cản chỉ yên lặng xem biến.

Vào thời điểm đó, Hoàng tộc và Tô gia thực tế đã âm thầm liên kết.

Kế hoạch của Thái tử thất bại, tình thế đại biến, Hoàng đế trong thâm cung không chút do dự để cho Tô gia làm người chịu tội thay.

Tô Quan Nhai vào cung là muốn cố gắng lần cuối cùng, muốn liên kết với Hoàng tộc, cùng hắn làm một trận huyết chiến với thế lực thế gia, chỉ tiếc cái tâm này của Tô Quan Nhai không thực hiện được.

Hoàng đế ẩn nhẫn đã nhiều năm, Thái tử thực hiện kế hoạch mà ngài vẫn bàng quan, vốn là do tâm cẩn thận không chắc thắng cũng không dám cuốn cả Hoàng tộc vào trận rung chuyển này.

Kế hoạch của Thái tử thất bại, Hoàng đế đương nhiên càng không thể chắc chắn nắm phần thắng để mà quyết chiến một lần với thế gia. Biết được các quan viên nội các đều được cứu ra, vì muốn bình ổn lửa giận của thế gia, cũng muốn cùng thế lực thế gia đạt thành thỏa hiệp, Hoàng đế không chút do dự đem Tô gia làm kẻ chết thay.

Phạm Vân Ngạo giục ngựa tiến lên, nhìn nhóm Ngự Lâm quân phản loạn, trầm giọng quát:

- Thánh chỉ đã hạ, các ngươi còn không buông binh khí? Thánh thượng đã đáp ứng chỉ cần buông binh khí sẽ bỏ qua chuyện cũ, chẳng lẽ các ngươi muốn cùng quốc tặc xuống hoàng tuyền?

Hàn Mạc giơ cao chiến đao rống giận ba tiếng, lập tức mấy ngàn kỵ binh Tây Bắc cũng đều giơ cao chiến đao rống giận long trời lở đất, hoành tráng vô cùng, khiến cho tim người ta không kìm được mà nhảy thật nhanh.

Trước có cường địch, lại có Thánh chỉ Hoàng đế ban xuống nói rõ là hạ khí giới sẽ không truy cứu, chúng tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, một gã Ngự Lâm quân bỏ xuống thanh đại đao, thanh đại đao rơi xuống đất “choang” một tiếng.

Một âm thanh vang lên, lập tức giống như ngọn lửa thả vào đống củi, lập tức khiến cho quân tâm sụp đỏ, sau đó tiếng lạch cạch vang lên khắp dưới thành.

Tong Ngự lâm quân rất nhiều người ngay từ những hành động đầu tiên đã cảm giác được những gì mình làm dường như có chút không thích hợp, nhưng vì quân lệnh chi cố chỉ có thể phụng mệnh mà làm.

Bây giờ Hoàng đế đã hạ chỉ chỉ khiển trách quốc tặc Tô thị phụ tử, hơn nữa, đối mặt với kỵ binh Tây Bắc dũng mãnh, tướng sĩ phản quân tự nhiên sẽ không còn do dự.

Trong trận phản quân vẫn còn một số tướng lĩnh cực kỳ ngoan cố, đó đều là tướng lĩnh tâm phúc của Tô Vũ Đình và Đường Minh Ngô, thấy đám phản quân bỏ vũ khí lập tức lớn tiếng quát ầm lên:

- Thánh chỉ là giả, nhặt binh khí lên cho ta. Chúng ta là Ngự Lâm quân sao có thể đầu hàng như vậy? Mau, nhặt binh khí của các ngươi lên...!

Có điều, đại thế của phản quân lúc này đã hết, mặc kệ bọn họ kiệt lực mà hò hét cũng không ai để ý tới, các tướng sĩ phản quân lặng lẽ ném binh khí trong tay xuống, đứng yên dưới thành.

Cùng đường mạt lộ, Tô Quan Nhai không giận mà cười, nhìn tướng sĩ phản quân bỏ binh khí dưới thành, thở dài:

- Binh bại như núi đảo, quả đúng như vậy.

Ông ta đặt toàn bộ Tô gia làm tiền cược vào Thái tử và Tô Vũ Đình, khi ngả bài, Thái tử thất bại, Tô gia bị thua, ông ta vẫn muốn cố gắng vãn hồi bại cục.

Nhưng cuối cùng hết thảy đều không thể vãn hồi.

Tô Vũ Đình hờ hững nhìn phụ thân, trầm ngâm một lát mới nói nên lời:

- Phụ thân, chúng ta... thất bại!

Y cười khổ:

- Là con hại người!

Tô Quan Nhai dịu dàng nhìn Tô Vũ Đình, lắc đầu cười:

- Nếu đã làm thì đừng hối hận, nam nhân Tô gia ta chỉ làm những gì mình muốn.

Giọng nói của hắn mềm đi:

- Con trai, bất kể sống hay chết, con phải nhớ kỹ, thế gian này có rất nhiều chuyện căn bản không có đúng sai, nếu con thành công cho dù sai cũng thành đúng, nhưng nếu con thất bại thì cho dù con làm đúng cũng là sai lầm.

Tô Vũ Đình khẽ gật đầu, y ngẩng đầu, nhìn xa xăm vào một nơi nào đó ở Tây thành, tràn đầy tiếc nuối.

Tiêu thái sư liếc Hàn Mạc một cái, chậm rãi khuyên:

- Hàn tướng quân, hạ lệnh tiến công đi, Thánh thượng đã hạ chỉ phải giết đầu đảng, Tô Quan Nhai... phải giết !

Hàn Mạc cũng không nhìn lão, chỉ nhìn Bích di nương trên thành, sắc mặt lạnh lùng.

Hàn Huyền Xương chăm chú nhìn con trai, khẽ thở dìa:

- Mạc nhi, Tô Quan Nhai sẽ không thỏa hiệp buông tha các nàng đâu, Thánh thượng đã hạ chỉ không thể kháng chỉ...!

Ông ta cũng nhướn mắt nhìn Bích di nương trên thành một cái, lắc lắc đầu:

- Hạ lệnh đi!

Hàn Mạc cũng không nhìn phụ thân, hắn chỉ chậm rãi thúc ngựa tiến lên, nhìn Tô Quan Nhai, cao giọng:

-T ô Quan Nhai, ngươi có thể giữ lời hứa?

Lời vừa nói ra rất nhiều người kinh ngạc.

Tô Quan Nhai vốn tưởng mình đã cùng đường, nghe Hàn Mạc nói vậy khuôn mặt vốn tối đen lập tức đầy kinh ngạc, nhìn Hàn Mạc, hắn cao giọng hỏi lại:

- Hàn Mạc, ý của ngươi là?

- Ta cho ngươi ra khỏi thành!

Hàn Mạc bình thản đáp:

- Ngươi không được làm hại các nàng!

Lòng hắn thầm nhủ “Di nương, Mạc nhi đã nói phải bảo vệ nàng, tuyệt sẽ không vi phạm lời thề!”

Trên thành dưới thành vô số người biến sắc.

Bích di nương nghe hắn nói vậy thân thể mềm mại chấn động, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn tướng quân thiếu niên dưới thành, một thân ngân giáp oai cùng hiên ngang.

Nàng biết, là hắn bảo vệ mình.

Khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cười, nữ nhân xinh đẹp này đột nhiên lao tới lỗ châu mai bên thành, thân thể mềm mại nhảy xuống khỏi tường thành.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.