Quyền Thần

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Lựa chọn binh khí




Hàn Mạc đảo mắt qua mọi người rồi cười hì hì nói:

- Các vị sư phụ, theo ý kiến của các người thì ta nên luyện binh khí nào thì vừa tay? Sau này nếu phải lăn lộn trên sa trường thì binh khí nào mới phù hợp với ta?

Mã sư phụ chuyên dùng đao đảo mắt nhìn khắp chung quanh, lão là người đầu tiên mở lời:

- Ngũ thiếu gia, đao chính là soái của trăm binh, nếu muốn chinh chiến sa trường trở thành một đại danh tướng thì luyện đao là thích hợp nhất.

- Mã sư phụ, đao đúng là soái của trăm binh.

Hạng sư phụ cười ha hả nói:

- Nhưng cũng có câu "Thương là vương của trăm binh", ta cũng muốn xem thành soái hay thành vương thì tốt hơn.

Hạng sư phụ ôm quyền hướng về phía Hàn Mạc nói:

- Ngũ thiếu gia, điều này thì không cần phải nói nữa, trên chiến trường chỉ cần dài hơn một tấc là chiếm ưu thế. Thương chính là loại vũ khí có khoảng cách chiến đấu xa nhất, nếu nói về sa trường thì mãnh tướng thành danh nhờ dùng thương có rất nhiều.

Lúc này một võ sư có bộ dạng khá hèn mọn bỉ ổi chợt lên tiếng nói:

- Mãnh tướng thành danh sao? Đúng vậy, lời này cũng không sai, nhưng tứ quốc hai mươi sáu quận, những danh tướng thập phương danh chấn thiên hạ cũng không có người nào dùng thương. Ngũ thiếu gia thiếu niên khí thế oai hùng, tiền đồ vô lượng, trở thành mãnh tướng cũng không phải chuyện nói đùa. Nhưng theo ý ta thì Ngũ thiếu gia chắc chắn sẽ trở thành danh tướng nổi danh khí thôn sơn hà. Ta cũng biết rõ danh tướng Tư Mã Kình Thiên của Ngụy Quốc chính là dùng chùy thành danh.

Người võ sư này vừa nói đến danh tướng thập phương thì tất cả mọi người bao gồm cả Hàn Mạc đều khẽ biến sắc.

Hàn Mạc tuy không biết rõ ràng danh tướng thập phương nhưng cũng đã nghe qua thanh danh, đây là mười vị danh tướng nổi tiếng dưới bầu trời tứ quốc. Bọn họ không những có tài lãnh đạo mà tu vi cũng cao vời mà võ sư bình thường khó thể sánh bằng, dù nói ra tên tuổi của bất kỳ người nào cũng sẽ làm cho người nghe xúc động.

- Ngũ thiếu gia, nếu muốn thành danh thì không bằng theo tại hạ học chùy!

Võ sư bộ dạng hèn mọn bỉ ổi lập tức đảo ánh mắt chờ mong về phía Hàn Mạc.

Mã sư phụ cười lạnh nói:

- Nếu chỉ cần học chùy là có thể trở thành danh tướng thì sư phụ chẳng phải đã là danh tướng rồi sao? Trọng điểm của vấn đề này chính là học sao cho tinh thông, học sâu, đến mức người khác không thể sánh kịp, cũng không phải chỉ cần chọn lựa binh khí là trở thành danh tướng.

La sư phụ trừng mắt nói:

- Mã sư phụ, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ không vừa mắt với chùy sao? Được rồi, không bằng ta và ngài so thử với nhau, để xem thương của ngài lợi hại hay chùy của ta lợi hại.

Mã sư phụ lui về phía sau một bước, cặp mắt chợt trợn trừng, lão cười lạnh nói:

- Đánh thì đánh, Mã mỗ sợ ngươi sao?

Hàn Mạc đang muốn mở lời khuyên bảo thì Hà Tư Nghĩa giáo đầu võ sư đã ho khan, mặt lão trở nên lạnh lẽo rồi thản nhiên nói:

- Ngũ thiếu gia đang ở đây, các ngươi xung đột với nhau còn mặt mũi gì nữa.

Hai võ sư nghe thấy Hà Tư Nghĩa lên tiếng, dù trong lòng vẫn còn tức giận nhưng cũng không dám nói thêm lời nào. Dù sao thì Hà Tư Nghĩa cũng là giáo đầu võ sư, những chuyện to nhỏ của võ sư đều được Hà Tư Nghĩa nói với Hàn Huyền Xương. Đến khi đó chỉ cần Hà Tư Nghĩa nói sau lưng hai câu thì chính mình sợ rằng sẽ phải cuốn gói rời đi, sẽ phải vứt bỏ công việc mà người người mơ ước này.

Trong lòng Hà Tư Nghĩa cũng có chút ý kiến, lão là người sử dụng song câu, trong lòng biết rõ Hàn Mạc muốn học một món binh khí đơn. Nếu Hàn Mạc đi theo võ sư khác học tập thì địa vị của tên sư phụ sẽ được tăng cao, sợ rằng uy vọng của chính mình sẽ bị đạp đổ, cho nên trong lòng lão cũng không muốn để Hàn Mạc học tập theo kẻ khác. Vì vậy lão ôm quyền cung kính hướng về phía Hàn Mạc nói:

- Ngũ thiếu gia, trăm món binh khí đều có ưu khuyết điểm, thật sự không thể nói binh khí nào là nhanh nhất mạnh nhất. Câu nói của Mã sư phụ rất đúng, công phu nông sâu thế nào phải xem cá nhân đó có học được tinh hoa của binh khí hay không. Ngũ thiếu gia hôm nay đưa ra ý kiến chắc cũng đã có sẵn quyết định, trong lòng Ngũ thiếu gia thích loại binh khí nào thì cứ lựa chọn tập luyện, chúng ta đều là những người sử dụng binh khí nhiều năm, dù bất kỳ binh khí nào cũng đều tìm được vài bộ sách võ, đến lúc đó mọi người cùng nghiên cứu, chắc chắn sẽ có nhiều tác dụng.

Hàn Mạc che giấu nụ cười, hắn nghiêm nghị nói:

- Hà sư phụ, lời này của người quả thật đã nói lên những suy nghĩ trong lòng ta. Khi ta còn nhỏ và được nghe nói đến thập phương danh tướng cũng không nghĩ rằng chính mình sẽ trở thành một danh tướng, chẳng qua chỉ muốn chọn một loại binh khí vừa tay, siêng năng khổ luyện, đồng thời cũng nghiên cứu và...Nếu quả thật có thiên phú thì lúc đó mới đi theo một con đường thông thiên.

- Ngũ thiếu gia nói rất đúng!

Mọi người đều đồng loạt gật đầu.

Hàn Mạc lại cười hì hì nói:

- Ta là một người rất lười, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ muốn chọn loại vũ khí đơn giản nhất.

Hàn Mạc đảo mắt nhìn khắp đám người trong phòng luyện công rồi mỉm cười nói:

- Các người xem, dùng gậy thì thế nào?

- Gậy sao?

Đám người đều há hốc mồm.

Gậy hay côn có thể nói là một loại binh khí không có bất kỳ đặc điểm nào đặc biệt trong trăm binh. Gậy thường thẳng tắp một đường, vẻ bề ngoài cực kỳ đơn giản so với bất kỳ một loại vũ khí nào khác.

Hơn nữa những năm gần đây, hình như trong số tướng lãnh chinh chiến sa trường chẳng có kẻ nào dùng côn?

Tài liệu dùng chế tạo gậy có thể nói là tùy ý, nói khó nghe thì trong nhà dân chúng nghèo khổ tầm thường cũng có thể tìm được một cây gậy. Nếu đã là quý tộc thì không thèm quan tâm đến gậy, vì trong mắt quý tộc công dụng của gậy chỉ được tên ăn mày dùng đánh chó mà thôi, cầm trên tay cũng mất hết mặt mũi.

Lúc này cơn mưa bên ngoài đã ngày càng nhỏ, giống như tất cả nước mưa đều đã bị trút xuống, chẳng qua chỉ còn những giọt tí tách.

Hà Tư Nghĩa trở nên trầm ngâm, cuối cùng cũng nói:

- Ngũ thiếu gia, nếu nói theo lý thì thân phận của thiếu gia không nên luyện gậy, nếu thiếu gia thật sự muốn luyện gậy thì chúng ta cũng hiểu rõ vài bộ võ thích hợp.

Hàn Mạc cười hì hì nói:

- Ta biết rồi, gậy là loại vũ khí mà chẳng ai thèm quan tâm, nhưng ta lại cho rằng nếu dùng gậy gỗ quét ngang thiên quân, đứng lặng uy vũ thì quả thật không kém cỏi giống như những gì người ta hay nghĩ đến.

Đám võ sư cũng hiểu được một vài bộ sách võ thuật liên quan tới côn pháp, nhưng cũng không có người nào thật sự nghiên cứu côn pháp, vì vậy lời nói của Hàn Mạc làm tất cả võ sư phải giật mình. Nhưng đám võ sư lại nghĩ, nếu Hàn Mạc tập luyện côn pháp thì tất cả đều trở thành sư phụ, vì vậy mà không có bất kỳ người nào được đối đãi đặc ân, lời nói này quả thật là một phương pháp giải quyết cực kỳ tốt đẹp đối với các võ sư hục hặc lẫn nhau.

- Ngũ thiếu gia nói không sai, nếu luyện tập côn pháp cho tinh thâm cũng cực kỳ có uy lực.

- Không sai, không sai, Ngũ thiếu gia, một gậy quét ngang phá vỡ thiên không, cực kỳ có khí thế. Nếu Ngũ thiếu gia đã thích thì cứ chọn gậy mà luyện tập.

Mã sư phụ đến một góc phòng rút ra một cây gậy sắt rồi đưa cho Hàn Mạc nói:

- Ngũ thiếu gia, nếu dùng gậy thì so ra cũng không thua kém.

Hàn Mạc nhận gậy sắt rồi lắc đầu nói:

- Không được, gậy này quá nhẹ, đánh ra cũng không có khí thế.

Mã sư phụ lại lấy đến vài cây gậy khác nặng hơn, Hàn Mạc đều lắc đầu thở dài, chỉ nói quá nhẹ.

Dù sao hắn cũng là con cháu Hàn gia, thuở nhỏ đã tập luyện Trường Sinh Kinh, khí lực có thể nói là không giống người thường. Tất nhiên những cây gậy mà Mã sư phụ đưa tới cũng khá nặng nhưng Hàn Mạc cầm trên tay lại thấy rất nhẹ, không có bất kỳ cảm giác vừa tay nào.

- Ngũ thiếu gia, cũng không còn loại gậy nào khác nặng hơn.

Mã sư phụ dùng giọng bất đắc dĩ nói:

- Nếu không chúng ta xuất phủ một chuyến, đến tiệm binh khí xem có loại gậy nào vừa tay không.

Hàn Mạc nhìn ra ngoài cửa, hắn cười nói:

- Mã sư phụ, thôi thì để chính ta tự đi, có vừa tay hay không cũng chỉ mình ta biết được rõ ràng.

Hàn Mạc lập tức ôm quyền nói:

- Các vị sư phụ, sau này ta sẽ mời các vị đến Bát Trân Các uống rượu, hôm nay ta sẽ đến tiệm binh khí xem thế nào. Thật sự đã làm phiền các vị sư phụ, đến khi tìm được binh khí vừa tay sẽ quay lại xin các vị chỉ bảo thêm.

Hàn Mạc rời khỏi phòng luyện công, hắn tìm được Hàn Thanh, cũng không quan tâm đến mệnh lệnh không được tự tiện xuất môn của Hàn Huyền Xương. Hắn thản nhiên đi ra khỏi cửa, mưa lúc này đã mỏng như tơ, đã sắp ngừng hẳn.

Vì trời mưa đã dứt cơn nên có rất nhiều người trong Đông Hải thành đi ra đường, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Sau cơn mưa trong không khí có xen lẫn mùi vị của biển cả, Hàn Mạc đã rất quen mùi vị này nên không quan tâm.

Những cửa tiệm binh khí đều nằm ở phía tây Đông Hải thành, đối với con dân Yến Quốc thượng võ thì những cửa tiệm binh khí làm ăn khá phát đạt. Nhưng vì đề phòng những kẻ trắng trợn mua vũ khí cung cấp cho quân phản loạn mà những giao dịch lớn sẽ không bao giờ xuất hiện, chỉ cần mua nhiều hơn năm thanh vũ khí cũng phải đăng ký trong danh sách để nộp cho quan phủ.

Hàn Mạc dẫn theo Hàn Thanh, hắn liên tục đi qua vài ba cửa tiệm binh khí nhưng không tìm được cây gậy vừa tay, không phải không có mà tất cả đều quá nhẹ.

Khi Hàn Mạc tiến vào trong một cửa tiệm binh khí lớn, ông chủ bên trong lập tức nhận ra hắn, lão vội vàng đi ra nghênh đón rồi cung kính nói:

- Ngũ thiếu gia, sao cậu lại có nhã hứng đến đây? Ngũ thiếu gia, nếu không chê thì xin mời vào dùng chung trà.

Ông chủ này cũng họ Hàn, là một người thuộc một chi của Hàn tộc, lão kinh doanh vũ khí, đầu tiên là vì chuyện làm ăn, thứ hai cũng vì Hàn gia mà giám sát xem có giao dịch binh khí quy mô lớn trên con đường này hay không. Vì đặt cọc ngầm ở nơi đây nên Hàn gia vẫn nắm giữ Đông Hải quận cực kỳ chặt chẽ.

Hàn Mạc trước đây cũng đã gặp người này, cũng biết lão họ Hàn, vì vậy hắn cười nói:

- Đây không phải Hàn bá bá sao? Thì ra ngài lặn lội buôn bán nơi đây. Thật sự may mắn, ta đến đây muốn mua một cây gậy nhưng vẫn chưa được thỏa mãn, để ta xem trong cửa tiệm của ngài có thứ nào phù hợp không.

Ông chủ Hàn đưa tay mời Hàn Mạc vào cửa rồi dùng giọng ngạc nhiên nói:

- Ngũ thiếu gia, quý phủ có rất nhiều võ sư, binh khí quý hiếm cũng có rất nhiều, sao lại không nhìn trúng thứ nào?

Hàn Mạc đảo mắt vào trong, bên trong đầy binh khí, tất cả bày khắp bốn phía bùng lên những luồng hào quang sáng như tuyết, rõ ràng đều là binh khí mới.

- Những thứ đó đều quá nhẹ, không vừa tay!

Hàn Mạc dùng ánh mắt tò mò đánh giá cửa tiệm binh khí, hắn mở lời khen ngợi:

- Hàn bá bá, binh khí trong cửa tiệm của ngài khá nhiều, có lẽ đều là hàng thượng phẩm.

Ông chủ Hàn đưa Hàn Mạc vào bên trong cửa tiệm, lão ra lệnh tiểu nhị dâng trà rồi cười nói:

- Ngũ thiếu gia, nếu là người khác thì dù bị đánh vỡ đầu ta cũng sẽ nói đây là vũ khí thượng đẳng, nhưng Ngũ thiếu gia đã hỏi thì ta cũng không dám nói lời dối trá. Thật ra những thứ vũ khí tốt nhất trong Đông Hải thành đều đã được những nhà quan lại quyền quý mua hết vào quý phủ, làm gì còn xuất hiện ở cửa hàng?

Ông chủ Hàn dừng lại một chút rồi thở dài:

- Thật ra Yến Quốc chúng ta vốn không luyện chế được binh khí hạng nhất, nếu nói đến tính chất thì phải là người Ngụy Quốc luyện chế mới tốt.

- Người Ngụy quốc sao?

- Đúng vậy!

Ông chủ Hàn nói:

- Quặng sắt quặng đồng của Ngụy Quốc nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa bọn họ cũng có thợ rèn tốt nhất, rèn ra binh khí, chậc chậc, thật sự là hàng thượng phẩm. Ta cũng đã từng gặp qua vài loại vũ khí Ngụy Quốc, quả thật cao minh hơn vũ khí của Yến Quốc chúng ta rất nhiều.

- Trong cửa tiệm của ngài có vũ khí Ngụy Quốc không?

- Không có!

Ông chủ Hàn lắc đầu thở dài:

- Đã từng mua được vài món nhưng đều bán đi với giá cao, người Ngụy Quốc sẽ không dễ dàng đem vũ khí của nước mình bán cho kẻ khác. Chẳng qua quốc lực bần hàn, khi muốn dùng bạc thì mới lén lút bán ra ngoài. Đông Hải Quận của chúng ta quá xa xôi, cách Ngụy Quốc hơn ngàn dặm, hơn nữa còn bị Nam Dương Quận của Khánh Quốc ngăn cách, hai nước không tiếp giáp với nhau, Nam Dương Quận lại kiểm tra rất nghiêm, nếu muốn có được binh khí Ngụy Quốc thì thật sự rất khó khăn.

Cặp mắt của ông chủ Hàn đột nhiên trở nên sáng rực, lão nói:

- Ngũ thiếu gia, cậu vừa nói gì? Cậu muốn mua gậy sao?

Hàn Mạc cười tủm tỉm gật đầu nói:

- Đúng vậy, Hàn bá bá, cửa tiệm của ngài có gậy không? Càng nặng càng tốt nhé.

Ông chủ Hàn hưng phấn nói:

- Ngũ thiếu gia, cậu không nói thì ta quên mất, nơi này của ta vẫn còn một cây đồng côn của người Ngụy Quốc, đã vứt trong sân bốn năm năm, vì thứ này không ai thèm mua nên ta cũng không quan tâm. Nếu cậu không nói thì ta đã quên, vào thôi, ta dẫn cậu đi xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.