Tiêu Linh Chỉ tức giận xuống lầu, nàng thấy Hàn Mạc rất đáng giận, mỗi một lần gặp hắn đều bị hắn khinh bạc.
Nàng và Tiểu Quân ra khỏi quán trà đột nhiên cảm thấy tim đập trống ngực, mặt nóng phừng phừng, đành cúi đầu đi nhanh về phía trước, Tiểu Quân đi sau gọi :
- Tiểu thư, đừng đi nhanh quá, nô tì theo không kịp.
Tiêu Linh Chỉ nghĩ đến gương mặt Hàn Mạc là răng cắn chặt vào nhau, nhưng khi hắn hỏi câu kia thì trong lòng gợn sóng không ngớt.
Có phải mình thích hắn không?
Nếu không thích vì sao hắn hỏi câu này mình lại tức giận? chẳng lẽ hắn khinh phù vô lễ? nếu không thích hắn vì sao để ý việc hắn thành thân, để ý việc hắn có nữ nhân khác? Nếu không thích hắn, sao mình lúc nào cũng nhớ đến hắn, luôn nhắc nhở hắn?
Nàng thấy con tim mình đập loạn lên.
- Tiểu thư, cẩn thận!
Tiểu Quân đi sau kêu lên. Tiêu Linh Chỉ giật mình tỉnh lại thì thấy vai mình va phải một vật, vật này rất cứng, làm cho vai nàng đau nhức.
Lúc đó một trận gió thổi qua, dường như có ai đó lùi lại, lại nghe một nam nhân nói:
- Tiểu thư, rất xin lỗi, cô… không sao chứ?
Tiêu Linh Chỉ ngước lên nhìn người nọ, người này đôi mắt rất sâu, mũi cao, dáng người không cao lớn nhưng mang một khí chất đặc biệt. Đôi mắt rất sâu hờ hững khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Linh Chỉ thì toát ra vẻ kinh ngạc, sau đó bình thường trở lại nở một nụ cười.
Bên cạnh người này còn có một nam nhân khôi ngô đi theo, hai người đều mặc bố y, nhìn rất bình thường.
Tiêu Linh Chỉ không cẩn thận đâm vào đối phương, đành xin lỗi:
- Ta không sao, là ta va vào ngươi, thật xin lỗi.
Lúc này Tiểu Quân cũng đuổi tới, chỉ vào nam nhân mắng:
- Ngươi đi đường không có mắt sao? Đụng phải tiểu thư nhà ta ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
Người này không biết trùng hợp hay có duyên thế nào, hắn chính là A Địch.
Vốn tính tình A Địch cực kì kiêu ngạo, kiêu ngạo còn kèm theo sáu phần bướng bỉnh, nhưng gặp phải Tiêu Linh Chỉ, nữ nhân luôn làm cho nam nhân có cảm giác yêu mến nên hắn cũng học cung cách hào hiệp của nam nhân nước Yến:
- Là ta sai, xin lỗi!
Tiêu Linh Chỉ hướng Tiểu Quân:
- Tiểu Quân, đừng hiểu lầm hắn, là ta không cẩn thận va phải người này.
Tiểu Quân vội hỏi:
- Không phải như vậy, tiểu thư, nô tì thấy rõ, người này đi không nhìn đường sau đó mới va vào tiểu thư, hắn mới phải xin lỗi.
Khuất Địch Hãn đi bên cạnh A Địch thô lỗ nói:
- Chúng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào?
A Địch lừ mắt nhìn hắn, Khuất Địch Hãn cúi đầu không dám nói tiếp.
- Cô nương, bây giờ ta có chuyện trong người xin hỏi quý phủ ở đâu, chờ ta xong chuyện nhất định sẽ đến phủ tạ lỗi.
A Địch tận lực để mình nói những câu dịu dàng nhất:
- Ta nói chuyện giữ lời, nhất định làm được.
Tiểu Quân bĩu môi:
- Đi rồi còn có thể trở về, cớ này quá kém.
Tiêu Linh Chỉ cũng nói:
- Không cần, ta không bị thương, ngươi có việc thì cứ tự đi làm.
Rồi không để ý đến hắn nàng đi tiếp đường của mình. Tiểu Quân lườm A Địch một cái rồi cũng chạy theo.
A Địch xoay người nhìn bóng của Tiêu Linh Chỉ lẩm bẩm:
- Không thể tưởng tượng, nữ tử nước Yến có người xinh đẹp như vậy
Khuất Địch Hãn thấp giọng:
- Không thể vì một nữ tử mà làm hỏng chuyện lớn.
- Mỗ biết!
A Địch lại khôi phục vẻ lãnh đạm, đến lúc bóng dáng của Tiêu Linh Chỉ biến mất mới thấp giọng:
- Trời sắp tối, chúng ta đi nhanh một chút.
Khuất Địch Hãn đáp ứng một tiếng, hai người hướng cửa thành bước tới.
Tiêu Linh Chỉ đi nhanh một hồi sau đó mới chậm lại, liếc Tiểu Quân nói nhỏ:
- Người vừa rồi là người nước Phong, xem ra gia gia không đoán sai!
Vẻ mặt Tiểu Quân cũng nghiêm lại:
- Tiểu thư, người nói là?
- Hai gã nước Phong hành tung quỷ dị, đột nhiên xuất hiện ở thành Tịch Xuân, tuyệt không đơn giản. Ta phải tra xem họ muốn làm gì.
Lúc này trời dần tối, trên đường người rất ít.
Tiểu Quân thấp giọng:
- Tiểu thư, nô tì đi theo dõi họ, xem họ làm gì rồi trở về bẩm báo.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:
- Hai người này nếu dám đến Nghi Xuân chắc chắn không phải người thường, ngươi không để ý đến tay của họ sao, đó là người luyện võ. Như vậy đi, ngươi về trước, ta đi theo họ.
- Không được!
Tiểu Quân quả quyết:
- Tiểu Quân không thể để tiểu thư mạo hiểm.
Tiêu Linh Chỉ thở dài:
- Ta đến Nghi Xuân cũng chính vì chuyện này. Hiện giờ gặp hai người kia, nhất định phải điều tra rõ ràng. Thôi được, ngươi đi cùng ta.
Tiểu Quân thở ra một hơi, thấp giọng:
- Tiểu thư, ta thấy hai người này rất có bản lãnh, nhưng không giỏi việc theo dõi, cho nên ta theo dõi họ sẽ không phát hiện ra.
- Vẫn phải hết sức cẩn thận!
Tiêu Linh Chỉ dặn dò:
- Không có lệnh của ta bất kể xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được tự tiện hành động.
Tiểu Quân nghiêm nghị gật đầu.
…
…
Hàn Mạc trở lại quân doanh đã thấy Miêu Võ đứng ngoài chờ đợi, thấy Hàn Mạc trở về Miêu Võ chắp tay nói:
- Đại nhân, ngài đã trở về, ty chức có việc bẩm báo.
Hàn Mạc thấy sắc mặt Miêu Võ nghiêm túc biết có chuyện quan trọng, liền vào lều cùng hắn hỏi:
- Miêu đại ca, có chuyện gì khẩn cấp?
- Đại nhân, ty chức biết lương thực mất tích được dấu ở nơi nào.
Câu trả lời như sấm bên tai, long trời lở đất làm Hàn Mạc giật bắn mình, trầm giọng:
- Miêu đại ca, chuyện này thật sao? Đại ca … làm sao biết được?
Hàn Mạc và Hạ Học Chi giằng co gay gắt nhưng không có tội chứng xác thực thì muốn trừng trị Hạ Học Chi là chuyện mơ tưởng. Hôm nay nếu biết tin tức của lương thực mất tích cùng sổ sách thì Hạ Học Chi sẽ phải quy án.
Trăm vạn cân lương trong kho lương huyện Tịch Xuân không cánh mà bay, sổ sách đều bị hủy, số giấy tờ còn lại căn bản không thể tra ra việc này.
Người của Tây Hoa Thính cũng âm thâm điều tra nhưng không tìm thấy tung tích của lương thực. Bây giờ Miêu Võ bẩm báo rất đúng lúc, chuyện này sao không làm Hàn Mạc khiếp sợ? Hắn rất hưng phấn nhưng tình báo cơ mật như vậy không phải nói tìm được là tìm được, cho nên hắn phải hỏi rõ ràng.
Vẻ mặt Miêu Võ nghiêm nghị:
- Nói đến cũng khéo, hôm chúng ta phát lương vừa lúc thuộc hạ gặp người quen, người đó là đồng hương của thuộc hạ ở Nghi Xuân…
Hàn Mạc biết Miêu Võ là người ở Nghi Xuân, thuộc huyện Hoàng Mai, cho nên gặp đồng hương là chuyện bình thường.
- Đúng rồi, Miêu đại ca, có tin tức người nhà của huynh không?
Hàn Mạc nghĩ đến Miêu Võ còn có vợ con ở Nghi Xuân, cho nên quan tâm hỏi.
Cơ mặt của Miêu Võ co giật rất quái dị, cười khổ:
- Không có tin tức, thuộc hạ nghĩ chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
- Thời gian tới chúng ta tìm kiếm cẩn thận xem, người may mắn được trời chiếu cố.
Hàn Mạc vỗ cánh tay Miêu Võ, nhẹ giọng an ủi:
- Đồng hương của đại ca hiện giờ ở đâu, chuyện này có liên quan gì đến người này?
Miêu Võ hạ giọng:
- Lúc đó thuộc hạ trò chuyện xã giao vài câu, ai biết lúc trò chuyện người đồng hương này lộ ra một bí mật kinh thiên động địa.
- Về chuyện lương mất tích?
- Phải!
Miêu Võ kể:
- Vốn hắn cũng không định nói ra, sau khi lỡ mồm, thuộc hạ khuyên can hắn, thậm chí dùng sức mạnh, hắn mới tiết lộ mọi chuyện.
- Lại đây, ngồi xuống nói.
Hàn Mạc kéo Miêu Võ ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Hắn nói những gì?
Miêu Võ hơi trầm ngâm, dường như sắp xếp lại câu chuyện, sau đó chậm rãi kể:
- Đại nhân, người đồng hương của thuộc hạ trước kia làm việc ở kho lương huyện Hoàng Mai, công việc cũng không quan trọng, chỉ là đánh xe.
- Đánh xe ở huyện Hoàng Mai?
Hàn Mạc nâng cằm, mày hơi nhíu, nghe Miêu Võ kể.
- Phải!
Miêu Võ khẳng định:
- Từ trong miệng hắn thuộc hạ biết được mấy năm gần đây ba huyện phía đông thường xuất hiện chuyện rất kỳ quái, hơn nữa có liên quan đến lương thực.
- Ồ, đại ca nói rõ hơn một chút đi!
- Chuyện là như thế này. Nghi Xuân là quận có sản lượng lương lớn trong nước Yến, hàng năm nộp thuế số lượng cũng lớn. Các huyện đều tích cực thu lương, trừ lương nộp cho triều đình thì còn lại đều phải tập trung trong kho để phòng khi có nạn đói hay cứu tế.
- Chuyện này đệ hiểu!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, phụ thân hắn làm quan Thanh lại ti ở Đông Hải, chuyện như vậy hắn hiểu rõ.
Trừ phần lương nộp lên triều đình thì phần còn lại chia làm hai, một phần đóng vào kho lương của các thế gia, để các thế gia chi tiêu, dù sao các thế gia cùng cần nguồn tài vật rất lớn, nếu không có nguồn cung cấp kinh tế hùng mạnh thì cũng không được coi là đại thế gia. Xét đến cùng sự mạnh yếu của một thế gia chính là mạng lưới quan hệ, nếu không cũng giống các gia tộc bình thường.
Trên thế giới này nói đi nói lại thì mạnh yếu vẫn phải dựa vào thực lực, thực lực chính là tiền của phía sau.
Trừ phần lương thực đưa cho thế gia thì phần còn lại chính là chuyển vào kho lương của quan phủ, kho lương này sẽ do Hộ bộ phân phối, nhưng thường thì triều đình sẽ không can thiệp. Nếu không có tình huống đặc biệt thì Hộ bộ không được quyền điều động lương trong kho này, ngược lại quan địa phương cùng thế gia lại có thể dễ dàng điều động.
Quan địa phương cùng thế gia thường thì sẽ thêm lương thực mới vào để phòng ngừa hao tổn, hư hỏng khi để lâu.
Quan lương khi sử dụng chủ yếu là phòng ngừa thiên tai, như trận hồng thủy lần này vậy, trước tiên sẽ phát lương từ trong kho lương của quan phủ. Ngoài ra thì lúc xảy ra binh biến, khi nội các phát lệnh thì kho lương cũng có thể dùng làm quân lương cho quân đội.
Tóm lại một câu quan lương ở địa phương chính là do quan phủ cùng thế gia quản lý, triều đình không thể động. Muốn động cũng phải có tình huống đặc thù.
- Đồng hương của thuộc hạ tên Miêu Nghĩa, như lời hắn nói thì hai năm nay cứ cách ba bốn tháng thì Tri huyện địa phương sẽ điều động một nhóm nhân thủ ban đêm vận chuyển mấy chục xe vật phẩm đi đến huyện Tịch Xuân.
Miêu Võ kể:
- Miễu Nghĩa chính là một gã xa phu, theo lời hắn, tiền công cũng không ít, nhưng nha môn đã dặn hắn không được tiết lộ chuyện này, nếu không sẽ chém đầu tịch thu tài sản.
- Quả nhiên có chuyện!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Bọn họ vận chuyển chỉ có lương thực?
Miêu Võ kể:
- Mỗi lần bọn họ bắt đầu vận chuyển thì hàng hóa đều đã được gói rất kỹ, đầy mấy chục xe ngựa, rất nặng, còn có nha sai đi theo, không được mở ra xem bên trong. Họ toàn vận chuyển vào ban đêm, ban ngày thì nghỉ, trên đường đều có trạm để nghỉ.
- Tất cả đã lên kế hoạch rất cẩn thận!
Hàn Mạc vuốt cằm:
- Né tránh tai mắt mọi người, là công trình lớn a!
- Tuy nhiên có lần Miêu Nghĩa vô tình phát hiện hàng hóa đang vận chuyển chính là lương thực. Hai năm nay, hắn vận chuyển như vậy khoảng mười lần, mà mấy người phu xe như hắn từ địa chỉ, đến thân nhân đều bị ghi lại, ai dám lộ ra thì … Lúc đó thuộc hạ phải dùng đến biện pháp mạnh thì hắn mới dám kể.
Miêu Võ tiếp tục:
- Miêu Nghĩa cũng là người có chút thông minh, biết mình vận chuyển chính là quan lương.
Hàn Mạc nghĩ một chút rồi hỏi:
- Vậy số lương thực kia bây giờ ở đâu?
Miêu Võ kề sát vào Hàn Mạc mới hạ giọng nói:
- Theo lời hắn thì cụ thể hắn cũng không biết ở đâu. Nhưng mỗi lần đều dừng ở đồi Loạn Thạch, sau đó có người ra tiếp ứng, rồi bọn hắn liền rời đi.
- Đồi Loạn Thạch?
- Đúng!
Miêu Võ gật đầu:
- Hắn không biết lương được vận đi nơi nào, tuy nhiên ty chức đoán chỉ có nơi đó.
- Miêu đại ca, huynh nói chỗ nào?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Miêu Võ.
Ánh mắt Miêu Võ chớp động:
- Âm dương cốc!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: