Biến cố lớn ở Yến Kinh, Hàn Mạc xa ngoài mấy trăm dặm tự nhiên không rõ ràng lắm, âm mưu trong kinh rất lớn, từng bước gian nguy, mà thương đội của hiệu buôn lại một lần thuận lợi.
Sau khi Tống quản sự và mấy tên tâm phúc của hắn bị Hàn Mạc chế ngự, dọc theo đường đi nơm nớp lo sợ, cũng không dám có chút kiêu ngạo nữa, ban đêm tìm được nơi ngủ trọ, mấy tên đó cùng Tống quản sự thành thật lôi thân thể chưa khỏi hẳn đi gác đêm, mà Tống quản sự lại gian khổ khác thường, ngoại trừ mỗi ngày phải cho ngựa ăn vài lần, buổi tối còn phải mất nửa đêm gác trông hàng, mấy ngày qua đã kiệt sức, cả người rõ ràng gầy đi một vòng.
Chẳng qua những người khác đều hả giận trong lòng, nhìn Tổng quản sự ngày xưa âm hiểm tham lam hiện giờ dễ bảo, mọi người đều rất hả giận, trong lòng đều cảm kích Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng không biết, trong kinh chẳng những An Ngọc Thanh đã bị đầu độc chết, hơn nữa ngày tiếp theo Ngụy sứ liền tới thành Yến Kinh, hắn chỉ biết, qua hai canh giờ có thể ra khỏi địa giới quận Bột Châu, tới giao giới giữa nước Yến và Phong Quốc, mà ở đó xây dựng một quan ải nhỏ, gọi là “Ải Phong quan”!
- Vào quan rồi, không nên nói nhiều, cũng đừng tùy tiện rút đao!
Nhìn thấy bóng quan ải xa xa phía trước, Thiết Khuê ngăn mọi người lại, cao giọng nói:
- Bảo vệ xe, đi theo ta, cho dù gặp chuyện gì, không có lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi vào quan, còn một ngày đường mới có thể tới Nam Quận, một đoàn đường này cũng không dễ đi, đều là đường rừng, tuy nói người Phong Quốc dưới tình huống bình thường sẽ không ra tay với thương đội, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng cẩn thận… Đúng rồi, sau khi vào quan, không được tùy tiện ăn đồ ăn không rõ ràng, ta đã chuẩn bị đủ lương khô, ngày tiếp theo, tới thời gian, ta sẽ sai người phân phát lương khô… !
Hàn Mạc thấy vẻ mặt Thiết Khuê cực kỳ nghiêm nghị, giải thích vấn đề nhìn như không nặng không nhẹ, nhưng trong lòng hắn hiểu được, một khi Thiết Khuê đã trịnh trọng giải thích chuyện này, vậy tự nhiên có đạo lý, cho nên lắng nghe rất chăm chú.
Dù sao hắn cũng lần đầu vào Phong Quốc, cũng không hiểu Phong Quốc, mà lời Thiết Khuê nói hiển nhiên là lời của người từng trải.
Thiết Khuê nói xong, lập tức ra hiệu cho một tên tiêu sư bên cạnh, người kia gật đầu, lấu một bó vải trắng từ trong lòng ra:
- Đây là mảnh vải trắng, hiện giờ ta bắt đầu phát cho mọi người, mỗi người một, đều buộc lên tay phải cho ta… Nhớ kỹ, nhất định phải buộc phía trên tay phải, trước khi tới mục tiêu, tuyệt đối không được cởi xuống!
Hàn Mạc hơi nghi hoặc, lúc này Trẫm Lão Tam tới gần, thấp giọng nói:
- Có lẽ Thủy Đại sự không biết, buộc mảnh vải này trên cánh tay thì đại biểu chúng ta là thương nhân đứng đắn, tiến vào Phong Quốc chỉ là buôn bán, không làm bất cứ chuyện gì khác ở Phong Quốc, người Phong Quốc nhìn thấy chúng ta buộc vải trắng, sẽ không quá khó xử chúng ta… Chẳng qua nếu buộc vải trắng rồi, trên đường sẽ không thể chủ động nói chuyện với người Phong Quốc, một khi bị phát hiện, bọn họ sẽ nói chúng ta phá hỏng quy củ, không cần thẩm vấn, nói chuyện bằng binh đao!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ý của ngươi là, buộc mảnh vải trắng này, thì không được nói chuyện với người Phong Quốc?
- Vâng!
Trầm Lão Tam cười ha ha:
- Ai biết vì sao người Phong Quốc lại lập quy củ kỳ lạ như vậy. Chẳng qua quy củ này bắt đầu được định ra từ một năm trước, mỗi lần vào quan, đều phải buộc mảnh vải trắng!
- Nếu cài ở dây lưng thì sao?
Hàn Mạc hỏi.
Trầm Lão Tam giải thích:
- Hiện giờ Phong Quốc rất loạn, hơn nữa người Phong Quốc kiêng kị nhất là người nước khác cũng xen vào quốc sự của bọn họ, cho nên một năm trước mới hạ lệnh “Bạch điều xá” (mảnh vải trắng đặc xá).
- Bạch điều xá?
Hàn Mạc lặp lại cái tên kỳ quái một lần.
- Người nước khác tiến vào Phong Quốc, nếu bị phát hiện trên cánh tay không có buộc vải trắng, đều bị cho là thám tử bắt lại tiến hành thẩm vấn, nếu tra ra không phải là thám tử, cũng sẽ không khó xử, chỉ đưa về nước!
- Nếu buộc vải trắng lên, người Phong Quốc sẽ không tùy tiện bắt, nhưng định ra quy củ rồi, nếu ngầm cấu kết với người Phong Quốc làm bậy, một khi bị phát hiện, có thể không lịch sự thẩm vấn, trực tiếp chém đầu!
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
- Người Phong Quốc, làm việc thật trực tiếp!
- Phong Quốc là nơi man di, chưa khai hóa, cũng không nghĩ ra biện pháp cao minh!
Trầm Lão Tam cười nói:
- Chẳng qua nói gì thì nói, người Phong Quốc cũng không dã man khủng bố như người ngoài truyền miệng, bọn họ vẫn nói đạo lý, hơn nữa các cô gái Phong Quốc đều… !
Đột nhiên nghĩ tới Hàn Mạc là Đại sự, câu nói tiếp theo thu về, không dám nói tiếp.
Hàn Mạc cười ha ha, thật ra hắn biết Trầm Lão Tam muốn nói gì phía sau, đơn giản là Phong nữ đa tình!
Tất cả mọi người buộc vải trắng lên tay, Hồng Tụ nhíu mày, do dự một chút, rốt cục vẫn buộc vải trắng lên tay.
Thiết Khuê thấy mọi người đều đã buộc, giục ngựa đi kiểm tra một lần, xác nhận không có sai, mới cao giọng nói:
- Ta lặp lại một lần nữa, vào Phong Quốc, nói ít, đi theo ta là được, nếu có ai làm hỏng hành trình, đừng trách Thiết Khuê ta trở mặt vô tình!
Tất cả mọi người đều đáp tiếng, lúc này Thiết Khuê mới giục ngựa tiến lên, phất tay nói:
- Đi!
…
Phong Quan là quan ải phải qua khi tiến vào Phong Quốc từ quận Bột Châu, so với quan ải nguy nga khí thế hào hùng khắp Trung Nguyên, Phong quan chỉ có thể xem như một quan ải rất nhỏ.
Một năm trước, nếu muốn vào quan tiến vào Phong Quốc cũng không phải chuyện khó, nhưng sau này Phong quan đột nhiên đóng cửa lớn lại, ngoại trừ thương đội, không cho phép người thường ra vào, hơn nữa Phong Quốc gia tăng binh lực ở Phong quan, đóng chừng hơn ba trăm người, cho dù thương đội ra vào cũng phải kiểm tra nghiêm khắc.
Ngay từ đầu, đám thương nhân mơ hồ biết Phong Quốc hơi rối loạn, không dám vào Phong Quốc buôn bán, nhưng sau đó từ Phong Quốc truyền ra tin tức, người Phong Quốc chẳng những cam đoam ngoại thương an toàn, hơn nữa mấy thế lực Phong Quốc đạt thành hiệp nghị, các hiệu buôn bố trí tại Phong Quốc, cấm việc binh đao trong phạm vi năm dặm.
Chính bởi như thế, lúc này đám thương nhân mới không cắt đứt buôn bán ở Phong Quốc.
Có thể cắm rễ buôn bán ở Phong Quốc, chẳng nhưng lợi nhuận tương đối khá, hơn nữa danh tiếng ở đó cũng không nhỏ, rất được người Phong yêu thích, một khi ngừng kinh doanh, chỉ sợ rối loạn qua đi, sẽ không có cơ hội tiếp tục buôn bán ở Phong Quốc.
Nếu lúc chiến loạn rời khỏi không dám tiếp tục buôn bán, danh vọng hiệu buôn ở Phong Quốc chắc chắn sẽ rơi xuống nghiêm trọng, người Phong tuyệt đối không hoan nghênh hiệu buôn như vậy.
Thương đội của hiệu buôn Quan thị tới dưới Phong quan đã qua chính ngọ, nắng gắt treo trên cao, có thể nhìn thấy rõ ràng võ sĩ Phong Quốc nghiêm nghị đứng trên quan ải.
Khôi giáp người nước Phong khác với ba nước Trung Nguyên khác, khôi giáp các tướng sĩ phần lớn chế bằng kim loại, có một số còn chế bằng da thuộc, mà khôi giáp người Phong lại dùng da lót bên trong, bên ngoài chế bằng gỗ trúc, nhìn qua tạo hình không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất trên trán đều quấn khăn đen, phía trên lại cắm một cái lông chim.
Hàn Mạc nhìn thấy hình dạng võ sĩ Phong Quốc, lập tức có một loại cảm giác mới.
Bởi vì Phong quan đóng cửa, chỉ cho phép thương đội ra vào, cho nên không nhiều người lui tới. Dù sao hiệu buôn có thể buôn bán trong cảnh nội Phong Quốc không nhiều lắm, hơn nữa hết sức rối loạn, các thương gia cũng sẽ không thường xuyên ra vào. Tuy người Phong Quốc đã cam đoan, nhưng ai dám khẳng định tất cả người Phong đều không động tay với thương đội bên ngoài tới.
Nhìn thương đội tới dưới quan, còn nhìn thấy trên tay mỗi người đều quấn vải trắng, đầu thành lập tức có người cao giọng hỏi:
- Các ngươi là hiệu buôn nào?
- Hiệu buôn Quan thị!
Thiết Khuê một người một ngựa tiến lên cao giọng đáp.
- Hiệu buôn Quan thị có mấy cửa hiệu ở Phong quốc ta?
- Ba cửa hiệu!
Thiết Khuê trả lời:
- Ba quận Phong Quốc, đều có một!
- Các ngươi muốn tới cửa hiệu nào?
- Quan Mộ Nam Quận!
Một gã võ sĩ Phong Quốc giống như thủ tướng đứng trên tường thành nắm một cuốn sổ trong tay, lẩm nhẩm ngay đầu thành, dường như đang kiểm tra cái gì.
Hàn Mạc nhìn thấy, không kìm nổi bật cười, chỉ cảm thấy người Phong thật sự đáng yêu, nếu thật sự có lòng giả mạo, vấn đề của tướng sĩ thủ quan kia tuyệt đối không làm khó được.
Chẳng qua rất nhanh liền cảm thấy chuyện tình chưa chắc đơn giản như vậy, cho dù người Phong có đơn thuần, cũng không thể chỉ hỏi vài vấn đề vô dụng như vậy.
Rất nhanh, chỉ thấy thủ tướng đầu thành đóng sổ, cao giọng nói:
- Chờ!
Thiết Khuê quay đầu lại, nhìn Tống quản sự, lại nhìn Hàn Mạc, nói:
- Tống quản sự, chuẩn bị tiền qua quan!
Tống quản sự tội nghiệp nhìn Hàn Mạc, tiếp theo, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Túi bạc trên người hắn, sớm bị Hàn Mạc lấy đi, bạc bên trong đều bị đám tiểu nhị chia, cũng không có bạc đưa đi.
Hàn Mạc tự nhiên hiểu được chuyện gì, giục ngựa tiến đến, tới bên người Thiết Khuê hỏi:
- Cần bao nhiêu?
- Không cần nhiều lắm. ba năm lượng bạc cũng đủ!
Thiết Khuê nói:
- Sau khi rời quan, cho thêm mấy lạng bạc nữa!
Hàn Mạc hiểu rõ trong lòng, gật đầu.
Lúc này cửa quan ải chậm rãi mở ra, thủ tướng kia vẫy tay bên này, Thiết Khuê phất tay nói:
- Vào quan!
Hắn dẫn đoàn xe chậm rãi tiến lên, ra hiệu cho Hàn Mạc, Hàn Mạc hiểu được giục ngựa tiến lên, tới bên người thủ tướng kia liền xuống ngựa, chắp tay cười nói:
- Làm phiền làm phiền!
Hắn nhét nén bạc đã chuẩn bị vào trong tay chủ tướng kia.
Thiết Khuê nói chỉ cần ba năm lượng, nhưng trên người Hàn Mạc không mang bạc vụn, một nén bạc này cũng khoảng 20 lạng, thủ tướng kia nhận lấy, đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười, nhét bạc vào túi to bên hông, giơ tay vỗ bả vai Hàn Mạc:
- Sau khi các ngươi vào quan, không được phép ra tay, muốn ta phái nhiều người bảo vệ hay không?
Hàn Mạc sửng sốt, hắn không biết nội tình, lời này của thủ tướng hắn nghe lại không hiểu ra sao cả.
Hàn Mạc thật sự không rõ đây là ý tứ gì!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: