Quyền Thần

Chương 1096: Q.9 - Chương 1096: Ngờ vực




Hai ngày kế tiếp, Hàn Huyền Xương bực bội trong lòng, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đến nha môn làm việc, ngồi ở công đường Thượng thư nha môn bộ Lễ, hai ngày đều chìm trong quá khứ, có đôi khi quan viên bên dưới tiến lên xin chỉ thị công việc, ông ta đều là một bộ dạng đầy bụng tâm tư, quan viên trong nha môn cũng đều nhìn ra Thượng thư đại nhân tâm tình không tốt, không dám tới quấy rầy.

Trưa ngày thứ ba, Hàn Huyền Xương ngồi bất động vô vị, đang muốn từ trong phòng đi ra kiểm tra một ít công việc trong nha môn, cửa phòng chưa mở, chợt nghe ngoài cửa truyền tới từng trận nói thì thầm.

Hàn Huyền Xương nhíu mày, chỗ của ông ta là trung tâm của nha môn bộ Lễ, bên ngoài nội đường Thượng thư là công đường xử lý của bộ Lễ, là nơi quan trọng xử lý công việc trong nha môn bộ Lễ, cũng có thể nói là nơi đầu não của nha môn, nơi bận rộn nhất, ngày thường ít nhất sẽ có một gã Thị lang dẫn đầu xử lý công việc trong bộ Lễ, có các vấn đề lớn thảo luận, liền phải vào trong nội đường trình báo xin chỉ thị, gần như không có thời gian tán ngẫu, hơn nữa xử lý công việc ngay bên cạnh nội đường Thượng thư, cho dù có thời gian, đám quan viên này tự nhiên cũng không dám ở nơi làm việc cười đùa chuyện phiếm không coi Thượng thư đại nhân ở bên cạnh vào đâu.

Cho nên nghe được bên ngoài truyền đến vài tiếng nói thầm thì, Hàn Huyền Xương nhiều ngày buộc chặt tâm can lập tức nảy sinh nghi ngờ, lặng lẽ mở ra một khe hở, chỉ thấy ngoài công đường đang có bốn năm tên quan viên châu đầu một chỗ thì thầm to nhỏ.

Hàn Huyền Xương vốn tâm phiền ý loạn, nhìn thấy mấy tên quan viên này tụ tập một chỗ nhỏ to, không biết tại sao, trong lòng dâng lên một cơn hỏa khí vô danh, hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng hừ lạnh này, giống như đánh vào mặt nước yên tĩnh như đá, lập tức dọa đám quan viên giải tán, tự động trở lại vị trí làm việc của mình.

Hàn Huyền Xương chắp hai tay sau lưng đi vào công đường, sắc mặt hơi hổ thẹn, liếc mắt quét qua mọi người một cái, thản nhiên nói:

- Chư vị thật nhàn nhã làm sao? Nếu nha môn này nhỏ, ta đồng ý để các vị có thể tới nơi khác lớn hơn!

Lời vừa nói ra, đám quan viên đều kinh hãi.

Hàn Huyền Xương đảm nhiệm chức Thượng thư bộ Lễ hơn hai năm, luôn cho người ta cảm giác khoan dung ấm áp, ngoại trừ quan viên dưới quyền sai lầm, Hàn Huyền Xương xưa nay vẫn vô cùng khoan dung với tất cả mọi người.

Công bằng mà nói, tuy rằng Hàn Huyền Xương ở bộ Lễ hai năm, nền móng cũng không sâu, nhưng ở bộ Lễ trong mắt mấy trăm quan viên lớn nhỏ, cũng là người vô cùng hiền lành tốt bụng. Được yêu mến nhất chính là tính tình thoải mái của Hàn Huyền Xương, ông ta mặc dù ở trong nha môn nền móng không sâu, nhưng rất nhiều chuyện thiết lập lại vô cùng thuận lợi, cũng không gặp nhiều trở ngại.

Nhưng Hàn Huyền Xương hôm nay sắc mặt khó coi, lại nói ra lời như vậy, đó là việc chưa từng xảy ra cho tới bây giờ, các quan giật mình kinh hãi, nhưng trong nháy mắt cũng hiểu được, Thượng thư đại nhân hôm nay tức giận, không phải đối với bọn họ, chẳng qua là tâm tình không tốt, giải phóng ra một chút mà thôi.

Lĩnh chức hôm nay xử lý việc trong công đường chính là Lại bộ Tả thị lang Tống Thế Thanh, người này lúc trước cùng Hàn Mạc đi sứ sang nước Khánh, ở trong nha môn rất ủng hộ Hàn Huyền Xương, quan hệ với Hàn Huyền Xương vô cùng hòa hợp, nhìn thấy Hàn Huyền Xương tức giận, bước lên phía trước, chắp tay, hạ giọng nói:

- Thượng thư đại nhân không nên tức giận, chỉ là nghe nói vài chuyện kỳ lạ, mọi người có chút kỳ quái, tụ tập một chỗ nói một hai câu, vẫn xin Thượng thư đại nhân thứ tội!

Các quan đồng loạt đứng dậy, khom người nói,

- Xin Thượng thư đại nhân thứ tội!

Hàn Huyền Xương nhíu mày, nói:

- Tống đại nhân vào đây một chút!

Vào trong công đường, Tống Thế Thanh đi theo, Hàn Huyền Xương lúc này mới hỏi:

- Trong triều mỗi ngày đều có đại sự nảy sinh, cũng chưa từng thấy các ngươi nhỏ to như vậy, hôm nay tụ tập lại một chỗ, lại phát sinh đại sự như thế nào?

Tống Thế Thanh vội nói:

- Đại nhân có chuyện không biết, chuyện này từ ngày trước bắt đầu đã lưu truyền, chẳng qua hôm nay mới bị nói ra thôi.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

- Đại nhân, Đại Lý Tự Khanh Hồ đại nhân và Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân từ ngày hôm trước liền không hề tiến vào nha môn làm việc!

Tống Thế Thanh hạ giọng nói:

- Nghe nói hai vị đại nhân thân thể bất an, đều ở trong phủ dưỡng bệnh, bất cứ kẻ nào cũng không gặp, thời gian gần đây cũng không vào nha môn làm việc gì khác…!

Hàn Huyền Xương giật mình kinh hãi, nhíu mày nói:

- … Ngày hôm kia và hôm qua nội các nha môn hẳn là hai người hắn tuần tự làm, chẳng lẽ… hai ngày nay nha môn nội các chẳng lẽ không có người làm?

- Nghe nói đã nhiều ngày vẫn là Lại bộ Thượng thư chủ trì.

Tống Thế Thanh vội hỏi:

- Hai ngày nay đại nhân không đi nha môn nội các, chắc là không biết được!

Hàn Huyền Xương trong lòng vô cùng khiếp sợ, nếu nói ngày hôm kia bắt đầu, thì đó là ngày kế sau đêm hai người Phạm Vân Ngạo vào phủ Lễ bộ Thượng thư, trong này chẳng lẽ có vướng mắc gì chăng?

Ông ta khẽ trầm ngâm, mới dặn dò:

- Tống đại nhân, ngươi tìm cớ có công vụ tới hai nha môn, phái người vào trong hai nha môn tìm hiểu một chút, xem Phạm đại nhân và Hồ đại nhân có thật sự không tới nha môn làm việc chăng.

Tống Thế Thanh vội vàng đồng ý, lui xuống.

Hàn Huyền Xương chỉ cảm thấy sự việc lộ ra kỳ lạ cổ quái, màn đêm buông xuống đến thăm hỏi mình, ngày kế liền bị bệnh không thể tới nha môn, đây vốn là ý tứ vô cùng sâu xa, mà hai vị quan to nội các không ngờ bị bệnh cùng ngày, vậy lại càng không thể tưởng tượng được.

Ông ta thu thập một phen, ra nha môn bộ Lễ, rồi đi thẳng xe tới nha môn nội các.

Nha môn nội các ở đường 13 phía đông ngoài cửa chính Hoàng thành, ở chính giữa, mà nha môn cửu ti lục bộ của nước Đại Yến, gần như đều ở đường 13 phía đông và đường 8 phía tây, khu vực này chính là nơi trung tâm của toàn bộ nước Đại Yến, không cho phép không mọi người tùy tiện vào, ngay cả tiến vào hai đường phố này cũng khó.

Hàn Huyền Xương chính là Thượng thư bộ Lễ, một khi trở thành lục bộ Thượng thư, cũng liền có được thân phận của quan viên nội các, Hàn Huyền Xương ở trong nha môn nội các, đương nhiên không trở ngại.

Ông ta từ trong nơi làm việc các quan viên nội các đi thẳng tới chỗ trung tâm nội các, quốc sự viện, một nơi tứ hợp tiểu viện lịch sự tao nhã y tĩnh, liền nhìn thấy Hàn Tín Sách và Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường đang thay phiên làm việc.

Hai người nhìn thấy Hàn Huyền Xương vội vàng đi tới, đều lập tức đứng dậy, Hàn Tín Sách dẫn đầu chào đón, cười nói:

- Hôm nay ngài không tới, nhờ người thay phiên trực, làm sao giữa trưa lại chạy tới nơi này?

Tiêu Vạn Trường cũng chắp tay, bình tĩnh nói,

- Hàn đại nhân!

Hàn Huyền Xương cũng hướng về phía Tiêu Vạn Trường chắp tay, nhìn hai bên tả hữu, nhíu mày, hướng phía Hàn Tín Sách nói:

- Đã mấy ngày đều là các ngài ở trong này làm việc sao?

Hàn Tín Sách dường như sớm đã biết ý của Hàn Huyền Xương, cười nói:

- Phạm đại nhân và Hồ đại nhân đều ở lại trong phủ dưỡng bệnh, nha môn nội các này không thể để trống, cho nên ta cũng liền đảm nhận vài việc.

Tiêu Vạn Trường trong mắt xẹt qua một tia đạo quang, mặt không chút thay đổi, sau khi thi lễ, lại trở về vị trí của mình ngồi xuống.

Hàn Huyền Xương sắc mặt khó coi, thì thào tự nói:

- Quả thực không ở đây!

Xoay người liền đi, Hàn Tín Sách nhìn bóng Hàn Huyền Xương rời đi, khẽ vuốt chòm râu, trên mặt ý vị sâu xa.

Tiêu Vạn Trường nâng chén trà lên, nhìn lưng Hàn Tín Sách, lạnh lùng cười, nhưng nụ cười này cũng chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

Hàn Huyền Xương trở lại nha môn bộ Lễ, không quá lâu, Tống Thế Thanh liền lại đây bẩm:

- Đại nhân, Hồ đại nhân và Phạm đại nhân quả thực bị bệnh, hạ quan phái người hướng tới Đại Lý Tự và bộ Binh hỏi thăm, hai vị đại nhân đều là ngày hôm trước bắt đầu không đến nha môn, giống như lời đồn.

Hàn Huyền Xương khẽ vuốt cằm, như thoáng chút suy nghĩ, sau một lát, lại ra nha môn, xe hướng về phủ Thượng thư bộ Binh mà đi, xe đi từ từ, tuy nhiên nửa canh giờ liền tới trước cửa phủ Phạm, chỉ thấy cửa lớn phủ Phạm đóng chặt, ngay cả một gã hộ vệ trông cửa cũng không thấy.

Hàn Huyền Xương xuống xe, xuyên theo hai đầu phố dài nhìn, mơ hồ nhìn thấy trong mấy ngõ nhỏ có đầu lộ ra, chính là lén lút nhìn mình chằm chằm.

Ông ta tự nhiên biết, những người này chỉ sợ là tai mắt của Hàn Huyền Đạo, ở đây dõi theo động tĩnh của phủ Phạm.

Giờ khắc này, Hàn Huyền Xương trong lòng cuối cùng sinh ra một sự phẫn nộ, sau khi sự phẫn nộ này được ông ta cố gắng áp chế xuống, ông ta đột nhiên ý thức được một vấn đề, trong lòng ông ta, đúng là vô tình nảy sinh một trận phản cảm đối với Hàn Huyền Đạo, nếu không tuyệt đối không thể có cơn tức giận vừa dấy lên.

Quyền thế khiến người ta thay đổi, quyền lực đúng là có khả năng khiến con người thay đổi tính cách rất lớn.

Hàn Huyền Xương ở sâu trong nội tâm ngẫu nhiên sẽ tự hỏi, Hàn Huyền Đạo vốn tính tình vẫn như vậy, hay là bởi vì một bước trèo lên quyền thế khiến tính tình của hắn đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

Hơn nửa năm nay, Hàn Huyền Xương cũng không tham gia vào nhiều việc của Hàn Huyền Đạo, mà Hàn Huyền Đạo dường như cũng quên còn có một vị đệ đệ như vậy tồn tại, bãi miễn rất nhiều quan viên, trước đó Hàn Huyền Xương cũng hoàn toàn không biết chút gì.

Hàn Huyền Đạo xuống tay vô cùng độc ác, trong tay ông ta có Yến Kinh phủ, cũng giống như nha môn ở trong kinh bốn phía điều tra rõ ràng, mặt khác, còn có Đông Hoa Thính lén lút rình mò. Đại Lý Tự Khanh Hồ Tuyết Tân kiêng kị đối với thế lực của Hàn Huyền Đạo, nén giận, Đại Lý Tự cũng trở thành nơi Hàn Huyền Đạo dùng để thẩm tra bức cung, rất nhiều quan viên trong này trải qua những hình phạt tàn khốc, bức cung quan viên, khắp Đại Lý Tự mỗi ngày đều tràn ngập tiếng kêu gào thảm, cũng là nơi máu tanh nhất thành Yến Kinh.

Từ xưa đến nay, phía sau bức màn tranh quyền đoạt thế, đều tràn ngập máu tanh và sự tàn khốc, nhưng Hàn Huyền Xương thật khó có thể thích ứng với lòng lang dạ sói không ngờ tới của Hàn Huyền Đạo, vì thanh trừ bè phái đối lập, Hàn Huyền Đạo đại khai sát giới, thủ đoạn tàn khốc, trong lòng Hàn Huyền Xương biết rõ ràng.

Ông ta đứng trước cửa phủ Phạm, do dự một chút, cuối cùng tiến lên gõ cửa, sau một lúc lâu qua đi, bên trong mới truyền đến một giọng nói:

- Lão gia nhà ta bị bệnh, bất cứ kẻ nào cũng không gặp!

Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:

- Ta là Hàn Huyền Xương, nhanh mở cửa!

Bên trong im lặng nửa ngày, một lúc lâu sau, cửa chính mới chậm rãi mở ra, đầu một người hầu hiện ra:

- Hàn đại nhân, lão gia bị bệnh, không thể tiếp khách, mời ngài trở về…!

Tiếng của gã chưa kịp rơi, Hàn Huyền Xương đã một tay đẩy cửa chính ra, ông ta cũng là con cháu chính dòng Hàn gia, đã luyện tập qua "Trường sinh kinh", khí lực thật lớn, tên gia nhân đó làm sao chống đỡ được, cửa chính lập tức bị đẩy ra, Hàn Huyền Xương cũng không thèm nhìn gã, đã nâng bước tiến vào trong phủ.

Ông ta cùng với Phạm Vân Ngạo là thông gia, phủ Phạm này đương nhiên cũng thường xuyên tới nhà, đối với bố cục trong phủ cũng hiểu rõ, bước nhanh tới trong đại sảnh, lúc này sớm đã có một người đi báo, Phạm phu nhân đã vội vàng mà tới. Hàn Huyền Xương thấy dung nhan của nàng vô cùng tiều tụy, nhíu mày, thi lễ, mới nói:

- Phu nhân chớ trách Huyền Xương lỗ mãng, chỉ có điều nghe nói Phạm đại nhân thân thể bất an, đặc biệt tới hỏi thăm, có chút thất lễ, xin chớ lấy làm phiền lòng!

Phạm phu nhân miễn cưỡng cười nói:

- Hàn đại nhân khách khí rồi. Chỉ là… lão gia thân thể không khỏe, đã ngủ, lúc này cũng không thể tiếp khách!

Hàn Huyền Xương quan sát qua lời nói và sắc mặt, cảm giác lời nói của Phạm phu nhân dường như giấu giếm, ngày xưa Phạm phu nhân tự nhiên hào phóng, hôm nay đối diện với mình cũng không dám nhìn thẳng, trong lòng cực kỳ khả nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.