Lúc Hàn Huyền Đạo từ Càn Tâm điện đi ra, đống thi thể đã được dọn ra bên ngoài cung điện, binh sĩ của Trung Nghĩa doanh bày trận hình cánh cung trước cửa điện, nhìn Hàn Huyền Đạo từ trong bước ra.
"Hoạn kẻ trộm loạn cung, Thánh Thượng bị kinh hãi, chỉ bảo bản quan ủy lạo chư vị." "Quay đầu lại chư vị đều có thể được đến trọng thưởng, chết trận quan binh, cũng sẽ dày thêm trợ cấp." - Thái giám làm loạn, kinh động Thánh thượng, nên Thánh thượng căn dặn bản quan an ủi chư vị.Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:- Sau này chư vị nhất định sẽ được trọng thưởng, những binh sĩ bị chết, cũng được đền bù xứng đáng.
Một tên bộ tướng bước ra khỏi hàng, tiến về trước chắp tay nói:- Thượng thư đại nhân, trong lòng mạt tướng vẫn có một chuyện không hiểu cho lắm.
- Ngươi nói!
- Đại nhân nhận được mật báo, biết rõ tên thái giám kia làm loạn, nên mới điều động chúng ta vào cung bình loạn.Tên bộ hạ cất cao giọng để tất cả quan viên có mặt đều nghe rõ, hắn nói:- Mạt tướng không hiểu, trong cung có Long Tường doanh trấn thủ, sao lai phải điều Trung Nghĩa doanh chúng ta nhập cung?Dừng một chút, gã lại vội nói:- Chỉ là trong lòng mạt tướng không rõ, hơn nữa… hơn nữa ngoại binh không được nhập cung, hôm nay… hôm nay chúng ta nhập cung, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nên mới cả gan hỏi rõ, xin Thượng thư đại nhân giáng tội!
Hàn Huyền Đạo tiến lên phía trước, thần sắc ôn hòa, ông ta nhẹ nhàng vỗ vai tên bộ hạ rồi nói:- Ngươi tên là gì?
- Mạt tướng Triệu Trực!
- Tốt, quả là một hảo hán trung trực.Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, rồi ông ta bình tĩnh nói:- Triệu Trực, không điều Long Tường doanh mà điều các ngươi vào cung, chỉ vì trong lòng bản tướng, các ngươi xưa nay vốn là các dũng sĩ trung thành…!Ông ta đưa tay lên rồi cao giọng nói:- Hôm nay chư vị cũng tận mắt trông thấy, tên thái giám Trần Hồng Đạo làm loạn nội cung, mưu sát Bạch chỉ huy sứ, bản quan cũng không thể hiểu rõ, một tên tổng quản thái giám nho nhỏ, sao lại có gan làm chuyện này?
Triệu Trực cao giọng nói:- Ý của Thượng thư đại nhân là, tên thái giám này… còn có đồng đảng?
Hàn Huyền Đạo giơ tay kia lên, trong tay cầm bức mật hàm được tìm thấy trong thi thể Trần Hồng Đạo, hắn nghiêm giọng nói:- Trước đây bản quan nhận được mật báo, gian tặc trong triều muốn mượn cơ hội long thể Thánh thượng bất an để mưu phản, chỉ có điều không có bằng chứng, hiện nay bằng chứng đã tìm thấy… sau lưng tên thái giám này quả có đồng đảng.
Triệu Trực cất cao giọng nói:- Thượng thư đại nhân, không thể không diệt trừ loạn đảng, đồng đảng của hắn là ai?
Dưới rừng đuốc sáng chói, chiếu rõ khuôn mặt của từng binh sĩ trong Trung Nghĩa doanh, làm ánh lên màu giáp lạnh tanh của đám binh sĩ, trong khi đám binh sĩ vẫn mãi miết nhìn theo Hàn Huyền Đạo.
Cũng trong lúc đó, một loạt tiếng bước chân từ hướng đông vọng đến, kèm theo âm thanh của tiếng áo giáp va chạm vào nhau, tướng sĩ của Trung Nghĩa doanh đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một đoàn Ngự lâm binh đang ào ào kéo đến, dưới ánh trăng, đao gương sáng lóa.
Triệu Trực vung tay lên, đám binh sĩ phía sau đã rút gươm đưa cao, đứng vào hàng ngũ.
Trông thấy đội binh của Long Tường doanh từ từ tiến đến, ánh mắt Hàn Huyền Đạo bỗng lóe sáng, khuôn mặt lai vô cùng điềm tĩnh.
Hồng Tông Minh và Phạm Vân Ngạo hùng hồn dẫn binh đến, sân rồng của Càn Tâm điện rộng lớn hùng vĩ không thua gì Thái Bình điện, hơn hai ngìn người của hai bên đã đứng chật sân rồng, lúc này cả Long Tường doanh và Trung Nghĩa doanh đều đã rút đao đối mặt nhau, ánh mắt quan binh hai bên đều tràn ngập vẻ hung ác.
Hàn Huyền Đạo từ trong đám người bước ra, Triệu Trực đã đặt tay lên cán đao.
- Hàn thượng thư?Phạm Vân Ngạo nhìn thấy Hàn Huyền Đạo, liền tỏ ra kinh ngạc.
Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:- Phạm thượng thư không lẽ cũng là nghe nói trong cung có nội giám làm loạn nên đem binh hộ giá?
Phạm Vân Ngạo lắc đầu nói:- Nội giám làm loạn? Bản quan không hề biết chuyện này. Chỉ vì lúc trước có người bẩm báo bản quan, một cánh quân của Trung Nghĩa doanh đột nhiên xâm nhập Hoàng cung, nên bản quan cứ nghĩ Trung Nghĩa Doanh mưu phản làm loạn, gây bất lợi cho Thánh thượng, nên mới vội vàng chạy đến? Sao Hàn thượng thư lại ở đây, chuyện này… đám quân binh của Trung Nghĩa doanh đều do Hàn thượng thư đem đến sao? Còn chuyện nội giám là sao?
- Nội giám tổng quản Trần Hồng Đạo đã bí mật bày trận trong cung, Bạch Dị… đã bị hắn giết hại!Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo tỏ vẻ nghiêm nghị, ông ta nói:- Bản quan nhận được mật báo, lập tức điều Trung Nghĩa doanh nhập cung hộ giá, chỉ tiếc là… vẫn bị trễ một bước, không thể cứu được Bạch Dị!
Ông ta vừa nói xong, Phạm Vân Ngạo liền biến sắc, Hồng Tông Minh đã lạnh hỏi:- Bạch… Bạch chỉ huy sứ bị giết? Chuyện này… sao có thể được?
- Thi thể đang nằm trong điện, đã là sự thật.Hàn Huyền Đạo bình tĩnh đáp:- Nội giám loạn đảng cũng bị tiêu diệt, làm kinh động Thánh thượng, nên người đã hạ chỉ ra lệnh bản quan đứng ra giải quyết mọi chuyện!
Hồng Tông Minh lạnh cười nói:- Hàn thượng thư, thứ cho mạt tướng nói thẳng, cho dù nội giám làm loạn, ngài cũng không thể bắt được tin nhanh như vậy, không biết tin tức của ngài từ đâu mà có?
Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo vẫn không thay đổi, ông ta nói:- Bản quan thân đứng đầu nội các, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, tất nhiên phải lưu tâm đến tất cả ngõ ngách trong kinh, đối với an nguy của Thánh thượng, càng phải chú trọng hơn nữa.Rồi ông ta trầm giọng nói:- Miêu Tung, ngươi ra đây!
Ông ta vừa dứt lời, đã có một tên thái giám từ sau bước ra, vẻ mặt vô cùng lo sợ, khom người lại, trong tức thời không nói thêm được lời nào.
- Đây là nội giám Miêu Tung, cũng là thái giám bên cạnh Trần Hồng Đạo.Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:- Trần Hồng Đạo âm mưu đêm nay gài bẫy thích sát Bạch Dị, còn Miêu Tung là người hắn tin cậy nhất, nên cũng bị hắn kéo vào âm mưu này.
Hồng Tông Minh nghe vậy, “xẹt” một phát rút đao ra đặt lên cổ Miêu Tung, làm tên Miêu Tung run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệt lại, “á” một tiếng rồi quỳ vật xuống đất.
Hàn Huyền Đạo trầm giọng nói:- Hồng Tông Minh ngươi muốn làm gì?
Hồng Tông Minh chỉ đao vào tên Miêu Tung đang quỳ dưới đất, gã nghiêm giọng nói:- Hàn thượng thư, người này cũng có mưu đồ tạo phản, sao có thể giữ lại được?
- Bản quan từng nói, đêm nay nhập cung, là vì nhận được tin nội giám làm loạn.Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo trở nên khó coi, ông ta lạnh lùng nói:- Nếu không phải hắn suốt đem chạy về báo tin, chỉ e âm mưu của gian tặc đã thành rồi.
Phạm Vân Ngạo cau mày, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh, nói:- Hàn thượng thư, chuyện này… rốt cuộc là thế nào?
- Miêu Tung đi theo Trần Hồng Đạo, nên Trần Hồng Đạo xem hắn như tâm phúc, vì vậy âm mưu đêm nay, Miêu Tung cũng biết không ít. Chỉ vì Miêu công công có lòng trung nghĩa, trung thành tuyệt đối với Thánh thượng, nên khi biết được âm mưu của Trần Hồng Đạo, trên mặt thì giả vờ đồng lòng với Trần Hồng Đạo, nhưng trong lòng vẫn tìm cơ hội bẩm rõ với Nội các. Nhưng vì là tâm phúc của Trần Hồng Đạo nên Miêu Tung không có cơ hội báo tin, vì vậy trước khi Bạch Dị nhập cung, Miêu công công nhân lúc Trần Hồng Đạo đang bày binh bố trận, mới chớp lấy thời cơ xuất cung, suốt đêm chạy đến phủ đệ của bổn quan, đem chuyện này báo lại cho ta biết, bản quan thấy rõ sự việc trọng đại, nên không kịp báo lại với người khác, chỉ đành triệu tập binh sĩ của Trung Nghĩa doanh, lập tức nhập cung hộ giá.Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:- Lý Quân, tướng canh gác cửa Tây quả là người biết phân biệt nặng nhẹ, nên cho chúng ta lập tức nhập cung… chỉ có điều trước sau chúng ta vẫn đến chậm một bước, không thể cứu Bạch Dị…!Nói đến đây, khóe miệng ông ta lạnh cười nói:- Cũng may âm mưu đêm nay của gian tặc thất bại, Thánh thượng thoát khỏi nguy hiểm, đây cũng là chuyện đáng mừng!
Ánh mắt đầy nghi nhờ của Phạm Vân Ngạo chăm chăm nhìn Miêu Tung đang quỳ rạp dưới đất, rồi bình tĩnh nói:- Miêu Tung, chuyện này quả là như vậy?
Miêu tung nơm nớp lo sợ nói:- Quả… quả là như vậy, nô tài… nô tài không dám đồng… đồng lõa với Trần công công…!
Cặp mắt của Hồng Tông Minh có chút đỏ, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ, gã nhìn Hàn Huyền Đạo rồi nói:- Hàn thượng thư, mạt tướng cả gan hỏi thêm một câu nữa, Long Tường doanh trấn giữ Hoàng thành, nếu trong cung có biến, Hàn thượng thư chỉ cần đến tìm chúng ta là được, sao lại phải triệu tập Trung Nghĩa doanh? Hàn thượng thư, ngài bỏ gần tìm xa, chỉ e chuyện này không đơn giản như ngài đã nói?
Hàn Huyền Đạo sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:- Hồng Tông Minh, ngươi nói vậy, bản quan thật không hiểu?
Hồng Tông Minh cười lạnh nói:- Hàn thượng thư, Hồng Tông Minh ta là một võ phu, nên không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, nhưng chuyện đến nước này, có những lời giấu vào trong lòng thì thật khó chịu, nhưng nếu nói ra, xin ngài thông cảm một chút!
Phạm Vân Ngạo chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đứng nghe, còn Hàn Huyền Đạo vẫn thản nhiên nói:- Bản quan thật muốn nghe xem ngươi muốn nói gì!
Thanh đao của Hồng Tông Minh vẫn không thu lại, gã lạnh lùng nói:- Hàn thượng thư, nội giám làm loạn, hiện nay xem ra quả không sai, có điều mạt tướng thật không hiểu, mấy tên thái giám nô tài, không lẽ đã ăn gan hùm mật gấu sao? Sao bọn chúng lại có gan làm loạn trong cung? Hơn nữa mạt tướng nghĩ không ra, mục đích làm loạn của bọn chúng là gì? Chỉ với mấy tên nội giám, không lẽ bọn chúng chỉ dựa vào mấy người mà muốn làm loạn giang sơn Đại Yến hay sao?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:- Hồng Tông Minh, lời nói của ngươi lại có ý khác đúng không? Có gì cứ nói, không cần vòng vo!
- Được.Hồng Tông Minh cao giọng nói:- Mạt tướng nghĩ rằng, đám nội giám này chỉ là một đám bị người khác lợi dụng, mưu hại Bạch chỉ huy sứ, bọn thái giám này tuyệt không có gan làm vậy, sợ rằng phía sau có người giật dây?
- Nói rất đúng.Trên mặt Hàn Huyền Đạo hiện ra một nụ cười thản nhiên, ông ta nói:- Ngươi nói nội giám có đồng đảng, thật giống với bản quan. Bản quan cũng nghĩ, chỉ dựa vào mấy tên nội giám thì không thể làm nên chuyện gì, bọn chúng chỉ là bí quá hóa liều, nhất định bên trong còn có nội tình. Có điều bản quan không biết người đứng sau mà Hồng tham lĩnh nói là ai? Rốt cuộc kẻ nào đứng sau sai khiến bọn chúng dám làm những chuyện tày trời thế này?
- Xem ra âm mưu tối nay, chủ yếu là để ám sát Bạch chỉ huy sứ.Hồng Tông Minh trầm giọng nói, trong mắt vẫn tỏ ra phẫn nộ:- Mạt tướng muốn hỏi Hàn thượng thư, hiện nay trong triều, ai là người kiêng kỵ Bạch chỉ huy sứ nhất? Chỉ cần làm rõ việc này, kẻ đứng sau tự nhiên lộ diện?
Hàn Huyền Đạo vẫn không thay đổi nét mặt, thản nhiên nói:- Hồng Tông Minh, đã như ngươi tự xưng là người võ phu, thì nói chuyện nên sảng khoái một chút, cứ ấp a ấp úng như vậy, thật không phải tác phong của người luyện võ!
- Sảng khoái.Hồng Tông Minh chỉ đao về hướng Hàn Huyền Đạo, chỉ cách khoảng năm ba bước, gã nói:- Hàn Huyền Đạo, chuyện đến nước này, ngươi còn vờ vịt? Trong triều đều biết, bè đảng hiện nay của Hàn gia các ngươi đông vô số, Hàn Huyền Đạo ngươi lại nắm toàn quyền triều chính. Bạch chỉ huy sứ tay nắm binh quyền, ngươi là người kiêng kỵ hắn nhất, vẫn luôn xem hắn là cái đinh trong mắt, chỉ có điều không dám manh động. Chuyện đêm nay, chỉ là âm mưu do ngươi dày công xếp đặt, đám nội giám đó, chỉ là công cụ bị ngươi lợi dụng mà thôi, ngươi… ngươi còn dám xảo biện sao?
Nói đến đây, Hồng Tông Minh khua đao, nghiêm giọng nói:- Các huynh đệ, Hàn Huyền Đạo hại nước hại dân, hắn mới chính là đệ nhất gian thần của Đai Yến ta, nay lại bày kế sát hại Bạch chỉ huy sứ, hôm nay chúng ta phải giết tên gian tặc này để báo thù cho Bạch chỉ huy sứ, để trừ hại cho Đại Yến!
Phía sau hắn liền vang lên tiếng binh sĩ hô hào, rồi rầm rộ tiến về trước.
Triệu Trực cũng lớn tiếng nói:- Bảo vệ Hàn thượng thư!Rồi tiến lên phía trước Hàn Huyền Đạo, binh sĩ của Trung Nghĩa doanh cũng rầm rộ tiến lên trước, hai bên đao gươm giao tranh, một trận hỗn chiến chuẩn bị diễn ra.