Quyền Thần

Chương 251: Q.3 - Chương 251: Nửa đêm vào Tú đông cung.




Người từ trong cung tới Hàn phủ lần này họ Khương, xem hình thức lẫn phong thái thì khác hẳn Lăng công công. Lăng Lũy mặt lúc nào cũng hớn hở cười nói, nhưng điệu bộ của lão không khiến người khác thấy khó chịu, còn Khương công công kia mỗi lúc rộ lên cười gương mặt dài và nhọn hoắt của lão chỉ khiến người ta thấy vô cùng khó coi.

Hàn phủ biết trong cung truyền gọi Hàn Mạc, Hàn phu nhân tất nhiên rất ngạc nhiên. Trong cung toàn là hoàng thân quốc thích không biết là ai truyền. Bà nếu có nghĩ tới thì cũng chỉ đoán được là Thục quý phi, liền dặn dò Hàn Mạc rất cẩn thận. Rằng Thục quý phi bây giờ thân phận đã khác xưa, phải biết phân biệt cao thấp mà ứng xử cho đúng đạo. Hàn Mạc cung kính đáp lời mẫu thân. Hàn phu nhân đúng là không thể tưởng tượng Hàn Mạc đã sớm gặp qua Thục quý phi.

Khương công công cưỡi ngựa, Hàn Mạc thì ngồi trên xe ngựa. Cả hai đều biết mình sẽ đi đâu gặp ai nhưng đều lặng thinh, không nhắc một câu đến Tú công chúa. Vài tên hộ vệ mặc áo giáp theo hầu, từ Hàn phủ thẳng tiến vào cung.

Qua cửa Đông cung, men theo đường vòng bên ngoài cung theo hướng nam, vào nội cung, Tú đông cung nằm bên trong khu vực phía nam cung vua.

So sánh với các cung điện khác, Tú đông cung có vẻ rộng lớn quý khí hơn hẳn, ở nội cung, cũng chỉ đứng sau Càn tâm cung, Khôn hòa cung và Ngọc dương điện.

Dù sao chủ nhân của Tú đông cung cũng là hoàng thân quốc thích, là một nhân vật quan trọng, ngay cả cung của Thái tử, Thừa càn cung cũng không bằng.

Nhìn xa, Tú đông cung tựa như một viên ngọc minh châu rực rỡ đính giữa quần thể hoàng cung, hào quang chói mắt, đèn đuốc sáng trưng. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy tràn ngập áng sáng muôn màu, đỉnh cung điện có đính một dãy dạ minh châu rất lớn, xua tan màn đêm phía bên trong.

Hàn Mạc trong lòng cảm khái vô cùng, hắn biết, còn có nhiều điều hắn không ngờ tới, ở nơi này.

Tú công chúa sống một đời xa hoa, hắn đã có nghe bên ngoài truyền tụng, nhưng đến tận tẩm cung của nàng, mới thấy đúng là danh bất hư truyền.

Trên thế giới, chung quy lại có hai dạng người. Một là như Tú công chúa luôn ở ngôi vị tối thượng, bất cứ ý muốn nào của mình cũng có thể thực hiện, vật chất thượng đỉnh tha hồ hưởng thụ và thỏa mãn, sau đó, theo đuổi những khát vọng lớn lao về mặt tinh thần.

Một dạng khác, chính là mẹ con Yến nhi ở thôn Dương Thụ, bần hàn vào loại đáy cùng của xã hội, mục đích sống của họ rất đơn giản, đủ cơm ăn áo mặc hằng ngày.

Trong xã hội loài người, luôn tồn tại sự khác biệt.

Lòng cảm khái, Hàn Mạc càng không khỏi nể phục trí tuệ và sự khéo léo của thợ thủ công thời đại này. Họ không có thiết bị tiên tiến hỗ trợ, mà đã có cơ trí để xây dựng nên một cung đình khổng lồ nguy nga, nếu không phải mục sở thị, thì khó có thể tin trình độ sáng tạo của họ cao thâm đến thế.

Bên ngoài Tú đông cung trông rất tĩnh lặng, cũng không có vẻ gì là canh phòng cẩn mật, nếu không nói là có hơi lơ là. Nhưng Hàn Mạc biết điều này là hoàn toàn ngụy trang.

Trong hoàng tộc chỉ có một vài nhân vật trọng yếu, hộ vệ cho họ, tuyệt không thể dùng mắt thường mà đoán định.

Xe ngựa không ngờ cứ thế đi thẳng vào Tú đông cung, Khương công công tự mình mở mành xe, Hàn Mạc xuống ngựa, nhìn lại Tú đông cung, cảm thấy trong đêm đen, tòa cung điện này có thể nói là tột cùng hoàn mỹ.

Sớm có cung nữ dẫn theo một chiếc đèn lồng rất tinh xảo đến đón, duyên dáng thi lễ:

-Công chúa đang chờ ngài, xin mời ngài theo nô tì.

Cung nữ này mặt mày thanh tú, chừng 13, 14 tuổi, miệng mỉm cười tươi tắn. Hàn Mạc đi theo nàng tiến vào Tú đông cung, người cung nữ đầu vẫn cúi xuống, đưa đèn lồng ra phía trước để dẫn đường.

Nàng đúng là đã quá quen thuộc nơi này, chỉ cúi đầu không cần nhìn đường, vẫn có thể đi thoăn thoắt trong tòa nhà rộng như mê cung.

Xuyên qua một cái hành lang, lại qua một cái lầu nho nhỏ, Hàn Mạc theo chân cung nữ, lòng cảm thấy tòa cung này đúng là rộng lớn kinh người, nhưng điều kỳ quái nhất chính là tòa cung điện này rất ít cung nữ, so với Trường xuân cung của Thục quý phi thì ít hơn nhiều, tuy thỉnh thoảng có nhìn thấy vài bóng cung nữ đi lại, nhưng có thể nói là vô cùng hạn hữu.

Qua một cái cây cổ thụ, dẫm lên đá xen lẫn cỏ cây, hoàng cung tuy lớn, nhưng đi miết ắt cũng đến nơi cần đến.

Hàn Mạc theo chân cung nữ đến một sườn điện, phía trước có hai “gã cung nữ” cung kính cúi chào Hàn Mạc, tiểu cung nữ dẫn đường lúc này mới lui ra, một “gã cung nữ” hạ giọng nói:

-Mời đi theo ta!

Hàn Mạc men theo sườn điện đi vào, không ngờ bên trong không có ngọn đèn nào, toát ra hào quang, hoàn toàn là từ các viên Dạ minh châu đính trên một cây cột lớn nằm chính điện.

Ánh sáng chiếu ra từ các viên Dạ minh châu này rất lấp lánh, hơi có chút gì đó ủy mị yêu kiều.

Lại theo cung nữ đi vào nơi sâu nhất của cung điện.

Lụa, càng lúc càng thấy có nhiều tấm lụa mỏng treo khắp nơi, toàn bộ tẩm cung được bao phủ bởi lụa trắng, nếu không phải Hàn Mạcđã biết đây là tẩm cung của Tú công chúa thì hắn đã tưởng mình lạc vào một xưởng dệt lụa nào đó rồi.

Sau lớp lụa trùng trùng điệp điệp, Hàn Mạc thấy một việc rất kỳ lạ. Đó là một bức rào chắn làm bằng trúc Tương phi, mỗi một cây cao gấp đôi thân người, lại có vô số cây trúc nhỏ hơn vòng xung quanh, quây một vùng không gian lọt thỏm vào bên trong, xa xa nhìn lại, thấy khói sương dày đặc, huyền huyền ảo ảo.

Hàn Mạc nhíu mày, trúc Tương phi vây lấy căn phòng, bên trong ắt là trung tâm của Tú đông cung, nhưng hắn thực không biết được bên trong có gì, và vòng tròn bằng trúc này có tác dụng gì?

Bên trong cung điện, trúc hương thoang thoảng, cùng rất nhiều hương thơm khác trộn lẫn vào nhau, Hàn Mạc thấy mùi hương xông vào mũi, khiến tinh thần sảng khoái, lòng rất thích chí.

Gã cung nữ khẽ kéo một đoạn hàng rào trúc Tương phi, lộ ra một cánh cửa nhỏ, cung kính:

-Mời vào!

Hàn Mạc sửng sốt:

-Đây là đâu? Công chúa đâu?

Cung nữ hé miệng cười:

-Ngài đi vào, sẽ biết!

Hàn Mạc mặt mày nhăn nhó, hàng rào chắn trúc Tương phi này thoạt nhìn cực kỳ quái dị, bên trong không biết có gì, lập tức đề cao cảnh giác, tuy rằng biết Tú công chúa không ngốc đến mức làm tổn hại mình ở đây, nhưng nếu là mượn cơ hội khiến mình một phen khổ sở, khả năng này không phải là không có.

Hắn thận trọng đi vào, vừa bước qua, lập tức thấy cánh cửa đóng lại sau lưng, càng cảnh giác hơn, nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bên trong có một cái ao lớn.

Ao được quây tròn bằng trúc Tương phi.

Ánh sáng Dạ minh châu không còn rực rỡ, mà mơ màng, trên mặt ao phủ kín cánh hoa đủ màu sắc, mùi hương ngào ngạt. Hàn Mạc đã hiểu, vừa rồi, ngoài mùi hương của trúc Tương phi, còn có mùi thơm của các loài hoa trộn lẫn, trách sao toàn bộ cung điện tràn ngập hương hoa.

Mặt ao nhẹ nhàng xao động, cánh hoa trôi nổi bồng bềnh, hơi nước bốc lên mờ mịt, cái ao này, thoạt nhìn thì giống như là một ao nước nóng bình thường.

Hàn Mạc có chút kinh ngạc, nếu là dùng thùng gánh nước nóng đổ vào, với cái ao này, chắc cũng phải hàng trăm thùng mới đủ đầy.

-Tiểu tử, ta chờ ngươi đã lâu!

Hàn Mạc đang kinh ngạc nhìn cái ao đầy hoa, bỗng nghe vang lên giọng nói ngọt lịm thấu xương tủy của Tú công chúa.

Hàn Mạc nhìn về hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy ở một góc ao, Tú công chúa ngâm cả mình trong nước.

Dạ minh châu mờ ảo, Tú công chúa gương mặt cũng như thần tiên giáng thế, nàng khẽ nhô người lên, lộ ra một bờ vai trắng sáng như sữa, nhìn chói cả mắt.

Hàn Mạc không thể không thừa nhận, cho dù Tú công chúa đối đãi với người ngoài thế nào, thì nàng vẫn là một tuyệt phẩm của tạo hóa.

Sức mê hoặc của nàng, là tự thân toát ra, là hữu xạ tự nhiên, dù có đôi chút phóng đãng lơi lả, nhưng sức mê hoặc yêu mị đó cực kỳ tự nhiên, gần như là bản năng của nàng ấy vậy.

Mà Tú công chúa phong thái quyến rũ, cũng là một dạng thiên phú trời ban, đã trở thành nghệ thuật.

Nếu tuổi tác với nữ nhân mà nói, là kẻ thù lớn nhất, có thể khiến nhan sắc tàn phai, xuân thì mai một, nhưng với Tú công chúa thì hoàn toàn ngược lại, năm tháng chỉ khiến nàng càng trở nên mặn mà quyến rũ.

Nữ nhân sợ nhất là thời gian trôi qua, còn Tú công chúa thì dường như càng trải đời, nhan sắc càng đằm thắm, càng nhiều mị lực.

-Thần tham kiến công chúa điện hạ!

Hàn Mạc cung kính nói. Dù lòng hắn dội lên ham muốn mãnh liệt là có thể xuyên thấu làn nước kia, nhưng hắn vẫn duy trì thái độ bình thản, cung kính đúng mực.

Tú công chúa cười giòn tan, bỗng nhiên giơ cánh tay ngà ngọc lên, chỉ vào một góc bên cạnh Hàn Mạc:

-Nơi đó có một thứ đồ vật, ngươi có thể xem.

Hàn Mạc theo tay nàng nhìn lại, chỉ thấy bên kia đặt một bộ bàn ghế ngọc thạch, phía trên bàn bày mấy bộ hồ sơ.

Hàn Mạc đi tới, cầm lên, đó là mấy phong thư lớn nhỏ khác nhau, bên trong là một tờ giấy làm bằng trúc phiến, chi chít chữ.

Hàn Mạc nhíu mày, buông hồ sơ xuống, cầm phiến trúc lên, rọi dưới ánh sáng của dạ minh châu, lướt từ trên xuống, giật bắn mình.

-Ngạc nhiên sao?

Tú cung chúa khẽ cười.

Hàn Mạc buông tấm trúc phiến trong tay, ngẩng đầu nhìn Tú công chúa, mái tóc huyền bồng bềnh trong nước, khuôn mặt trắng tinh như tuyết:

-Đây là hồ sơ tuyệt mật của Đông hoa thính, công chúa vì sao lại giao cho ta xem?

Tú công chúa phá lên cười:

-Là ta chỉ sợ bị ngươi xem thường, là ta muốn cho ngươi hiểu, rất nhiều chuyện, lòng ta rất minh bạch…

Hàn Mạc thở dài:

-Tin tức trong đó, ai biết thật hay giả?

-Người nói gì?

Tú công chúa khép hai cánh tay ngà ngọc trắng nõn lại, nâng một đóa hoa lên, khẽ ép cánh môi đầy đặn mượt mềm vào cánh hoa, sau đó, tung lên không trung, đóa hoa nhiều màu như con bướm xinh nhẹ nhàng phiêu động, la đà rơi xuống mặt nước.

-Ngươi cho là giả sao?

Hàn Mạc trầm ngâm:

-Hồ sơ này nói rất rõ ràng, Tây Môn Lôi Tàng phái người đến Ngụy quốc, lén liên lạc với Hắc kỳ giáo, hơn nữa hồ sơ trình lên hơn một tháng trước, lúc đó, Hắc kỳ chưa lẻn vào Yến Kinh. Công chúa nếu sớm đã biết âm mưu của Tây Môn Lôi Tàng, vì sao Đông hoa thính vẫn án binh bất động?

Tú công chúa chớp chớp hàng mi dày, ánh mắt long lanh, cười duyên dáng:

-Ta nói qua.. chỉ là để cho ngươi hiểu rằng ta không ngốc.

Hàn Mạc nhìn dáng dấp của Tú công chúa, với tuổi tác của nàng, vốn hắn đã không thể để tâm tới, nhưng không hiểu vì sao, gương mặt yêu kiều phong tư mê hoặc say đắm lòng người kia lại không khiến hắn thấy chán ngán, mà ngược lại, còn cảm thấy nàng ấy vốn là một nữ nhân có sức quyến rũ tự nhiên.

Nhưng hắn trong lòng mơ hồ giật mình, đây là hồ sơ mật của Đông hoa thính, thoạt nhìn không hề gỉa, hơn nữa Tú công chúa đã sớm tra ra Tây Môn Lôi Tàng và Ngụy quốc cấu kết, nhưng vẫn lẳng lặng làm thinh, cuối cùng nàng có âm mưu gì?

Hắn lúc này càng hiểu thêm, Đông hoa thính so với mình năng lực cao hơn nhiều, mà tuyệt tác của tạo hóa đang hiện diện trước mắt mình này, yêu kiều ủy mị này cũng là người giảo hoạt hơn mình tưởng tượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.