Hàn Mạc ngay từ khi nhìn thấy Kim Tiếu Phật đã thấy rõ tên gọi quả đúng với người.
Trong một căn phòng sang trọng ở lầu trên, Kim Tiếu Phật ngồi trên chiếc ghế lớn bọc bằng da gấu trắng, một cô nương tuyệt đẹp đang quỳ gối giúp hắn chỉnh móng chân. Quần áo hắn mặc toàn bộ là gấm lụa màu vàng kim. Đầu hắn đội mũ lông trắng, tai to mặt lớn, tướng mạo hiền lành đôn hậu một cách đáng ngạc nhiên, áng chừng chưa đến bốn mươi tuổi.
Cả người hắn lấp lánh trang sức. Thậm chí, còn đeo cả khuyên tai. Nhìn hắn trông như một trọc phú, sau một đêm chợt trở nên giàu có.
* một đêm giàu có
Trước mặt hắn bày bàn rượu, trên đó không thiếu loại rượu nào, thậm chí có đốt hương thơm.
Thấy Hàn Tân đi vào, hắn vẫy tay, cười hề hề:
- Tam thiếu gia, ta đang định đến tận phủ đón ngài, không nghĩ ngài ở đây, thật là trùng hợp.
Hàn Tân sắc mặt giận dữ, lạnh lùng đối diện Kim Tiếu Phật.
- Lão lục có kể, cục tử vừa nãy, Tam thiếu gia đánh cuộc năm trăm lượng.
Kim Tiếu Phật cả cười:
- Như vậy xem ra trên người Tam thiếu gia không thiếu bạc rồi.
Hàn Tân vươn tay:
- Biên lai cầm đồ đâu?
Kim Tiếu Phật lại cười ha hả:
- Tam thiếu gia không cần vội.
Hắn nhìn Hàn Mạc đứng phía sau Hàn Tân phất tay nói:
- Ngươi đi xuống trước, ta có chuyện cần nói với thiếu gia ngươi.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ngươi là ai, lấy tư cách gì sai khiến ta?
Kim Tiếu Phật giật mình, nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Kim Tiền Phường tại kinh đô nước Yến là nơi giải trí số một, khách quý rất nhiều, rượu ngon gái đẹp cỡ nào cũng có. Kim Tiếu Phật lại là chủ nhân nơi này. Mấy chữ Kim Tiếu Phật rất nổi tiếng, không ai không biết. Chỉ mới nhắc tên cũng đã khiến cho không ít kẻ kinh hồn bạt vía.
Kim Tiếu Phật trong lòng biết rõ cho dù Hàn Tân không vì nể mình thì cũng khó có thể hình dung lại có một người hầu phách lối như thế. Trong lòng giận sôi lên nhưng hắn vốn không phải loại lưu manh ô trọc, cho nên vẫn điềm tĩnh nhìn Hàn Tân, mỉm cười:
- Tam thiếu gia, chuyện chúng ta nói, không nên cho người ngoài nghe thấy. Hay là cho hắn ra ngoài?
Hàn Tân lúc này làm sao dám tách khỏi Hàn Mạc, lập tức nói:
- Hắn là thân tín của ta, không cần để ý.
Kim Tiếu Phật “à” lên một tiếng, quan sát Hàn Mạc kỹ lưỡng, cũng không nhiều lời, cười nói:
- Tam thiếu gia có mang quan ấn theo?
Hàn Tân nói:
- Mang bạc đến, cũng giống nhau?
- Làm sao so sánh vậy được?
Kim Tiếu Phật thở dài:
- Tam thiếu gia, hai ta quen biết từ lâu, là hảo bằng hữu. Lần này ta gặp rắc rối, muốn nhờ Tam thiếu gia ra tay cứu giúp.
Hàn Tân dù bản tính ngang ngược thô lỗ nhưng không phải là kẻ ngốc, mới nghe Kim Tiếu Phật nói như vậy đã đoán ra Kim Tiếu Phật muốn dở thủ đoạn, nắm chặt tay nói:
- Ông chủ Kim, chúng ta đã có thỏa thuận. Ta trả ngươi năm trăm lượng, ngươi đưa biên lai cầm đồ cho ta. Nếu người lật lọng, Hàn Tân ta quyết không chấp nhận.
Kim Tiếu Phật lắc đầu:
- Tam thiếu gia bình tĩnh. Kỳ thật chuyện này không khó, là ta thích một lô đất, lô đất đã này có chủ, mà hiện giờ chủ nhân của nó không muốn bán, nên muốn nhờ Tam thiếu gia giúp một phen. Ở phần giấy tờ nhà còn thiếu con dấu của Bộ hộ. Có con dấu đó thì giấy tờ tất hợp lệ. Không biết Tam thiếu gia chịu giúp việc này hay không?
Hàn Tân khoát tay:
- Chuyện này nằm ngoài khả năng của ta. Nay đến đây ta chỉ muốn lấy giấy cầm đồ về.
Kim Tiếu Phật lắc đầu:
- Tam thiếu gia, nếu ngươi không đồng ý, giấy cầm đồ sợ là…!
Hắn thở dài một hơi, thể hiện bộ dạng bất đắc dĩ.
- Ngươi có ý gì?
Hàn Tân lập tức nhướn mày.
Kim Tiếu Phật trong mắt thoáng cười cợt, chậm rãi:
- Tam thiếu gia, ngài nên biết, ta là người làm ăn, có lợi là làm. Giấy cầm đồ của ngài đã có người mua đi, hắn lúc đó ra giá ba ngàn lượng, ta nhất thời tham tiền nên bán cho hắn rồi. Thật sự có lỗi với ngài.
Hàn Tân cả kinh:
- Ngươi … ngươi nói gì?
Kim Tiếu Phật ra vẻ áy náy, thở dài:
- Sau khi ta bán ra ngoài, lập tức phát hiện việc này không ổn, muốn mua trở về, nhưng… ta ra giá ba ngàn lượng, hắn nhất định không bán.
Hàn Tân đứng bật dậy, chỉ thẳng vào Kim Tiếu Phật nói:
- Con mẹ ngươi, dám đùa giỡn ta?
- Không dám!
Kim Tiếu Phật dựa vào ghế, bình tĩnh nói:
- Tam thiếu gia là con cháu quý tộc, lại là công tử của Thượng thư đại nhân, ta thực không dám đùa ngài. Thật sự là ta mê tiền, ai dà… đều do ta…!
- Ngươi bán cho ai?
- Chính là thân thích của ta.
Kim Tiếu Phật đau khổ trả lời :
- Ta và hắn bây giờ ân đoạn nghĩa tuyệt, phân chia quyền hạn, thật sự không còn quan hệ. Hắn nhờ ta nhắn với ngài, trong ba ngày, nếu không chiếm được lô đất, hắn sẽ cầm giấy cầm đồ đi gặp Thượng thư đại nhân nhờ giải quyết.
Hàn Tân kìm không được cơn giận, sắc mặt trắng bệch, nói:
- Kim Tiếu Phật, ta trả ngươi bạc, giấy cầm đồ ngươi kiếm về cho ta, nếu không được đừng trách ta không khách khí.
- Tam thiếu gia, ta bó tay rồi, cho dù ngài giết ta, ta cũng không tài nào lấy về được.
Kim Tiếu Phật nhún vai tỏ vẻ bất lực:
- Bây giờ giải quyết cũng không phải hết đường. Chỉ cần ngài cho mượn quan ấn, tất cả mọi chuyện đâu sẽ vào đấy.
Hàn Mạc lúc này mới lên tiếng:
- Kim Tiếu Phật, lô đất mà ngươi muốn sở hữu nằm ở đâu?
Kim Tiếu Phật liếc mắt nhìn Hàn Mạc, khinh thường:
- Nơi này có chỗ cho ngươi chõ miệng vào sao?
Hàn Mạc nhếch mép cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Ngươi là người làm ăn, còn muốn giả bộ trước mặt thiếu gia của ta sao?
Kim Tiếu Phật cười hắc hắc:
- Tam thiếu gia, người hầu của ngươi thật không hiểu phép tắc gì cả. Có cần ta giúp ngài giáo huấn hắn không?
Hàn Tân im lặng không nói, Hàn Mạc lạnh lùng đáp:
- Kim Tiếu Phật, Tam thiếu gia vốn nóng tính, không nhẫn lại được. Ta đếm tới ba, ngươi không đưa giấy biên nhận ra, đừng trách ta vô tình.
Kim Tiếu Phật như được nghe chuyện khôi hài nhất từ trước đến giờ, dựa lưng vào, hai tay đan vào nhau, cười tủm tỉm nói:
- Ta thật muốn xem ngươi không khách khí như thế nào!
Hắn đằng hằng một tiếng. Lập tức có bảy tám gã trai to cao vạm vỡ tay cầm đại đao đẩy cửa bước vào, dẫn đầu chính là Dương lão lục.
Những người này vừa bước vào, cửa liền đóng sập lại. Cả bọn vây hai huynh đệ Hàn gia vào giữa.
Hàn Tân mặt tái xanh, hai tay nắm chặt, các khớp xương như rung động.
- Ba!
Hàn Mạc mặt tỉnh bơ, bắt đầu đếm.
Kim Tiếu Phật thích thú nhìn Hàn Mạc. Hắn đối với chàng thanh niên mặc trang phục của kẻ dưới này đúng là rất tò mò. Ngay tại Kim Tiền Phường mà dám lớn tiếng uy hiếp hắn, thật sự không có mấy người.
- Hai !
Thế nhưng Hàn Mạc lúc này lại nhìn chăm chăm vào Kim Tiếu Phật cười rất đắc ý. Nếu ở thành Đông Hải, tụi lưu manh du côn nhìn thấy Ngũ thiếu gia cười như vậy, nhất định kinh hồn bạt vía. Hắn chưa từng gặp Kim Tiếu Phật nhưng vẫn tỏ ra không hề sợ hãi.
(câu cuối mình cũng k sure lắm, bạn check nhé)
- Một!
Vừa dứt lời, chỉ thấy Hàn Mạc tựa một con báo săn mồi, nhanh như tia chớp, phi thân đứng ngay trước mặt Kim Tiếu Phật. Kim Tiếu Phật còn chưa kịp có phản ứng, Hàn Mạc đã ra một cước rất đẹp mắt trúng ngay vào mặt hắn, Nghe “bép” một tiếng, máu tươi bắn ra, đã thấy răng Kim Tiếu Phật từ trong miệng gãy vụn bắn ra tung tóe.
Mọi người ai nấy thất kinh. Ngay cả Hàn Tân cũng không dám tin Hàn Mạc nói là làm, không chút e dè địa vị Kim Tiếu Phật, ra tay không lưu tình.
Mỹ nhân đứng hầu bên cạnh kinh hãi kêu lên, lui vào một chỗ.
Hàn Mạc bước lên, một tay nắm đầu Kim Tiếu Phật, tay kia cầm bầu rượu đập vào đầu hắn, nghe “choang” một tiếng. Bầu rượu vỡ tan. Kim Tiếu Phật máu từ đến đầu chảy xuống khắp mặt. Hàn Mạc không biết lấy ra từ đâu ra một con dao, một tay nắm đầu hắn, một tay dí dao vào cổ, cả cười nói:
- Ông chủ Kim, thế nào, như vậy thoải mái chứ?
Dương lão lục cùng mấy lực sĩ định chạy lại cứu, nhưng Kim Tiếu Phật đã nằm trong tay Hàn Mạc, sợ rằng ném chuột sợ vỡ đồ, nên đành đứng im không dám động thủ.
Kim Tiếu Phật bây giờ trông rất thê thảm, trên mặt, trán dính đầy máu tươi, khóe miệng cũng không ngừng rỉ máu.
- Thật to gan!
Dương lão lục chỉ vào Hàn Mạc, gằn giọng:
- Tiểu tử, ngươi nếu muốn sống ra khỏi Kim Tiền Phường mau thả ra Kim lão bản ra, sau đó quỳ suống van xin, nói không chừng ông chủ Kim mềm lòng tha ngươi một mạng, nếu không….!
- Nếu không thì như thế nào?
Hàn Mạc khẽ động con dao, cổ họng Kim Tiếu Phật máu rịn ra. Vết thương tuy không hiểm, không mất mạng ngay, nhưng máu cứ chảy ra như vậy thì cũng không chừng. Lúc này Kim Tiếu Phật mặt tái mét, toàn thân lạnh toát.