Bạch Dạ Lang bị tấn công quả thật là nằm ngoài dự liệu của mọi người. Hàn Mạc và Vân Thương Lan lúc này đều rất bất ngờ, muốn xông lên đỡ, nhưng đã không kịp. Nhị Hổ và ba người ngồi bên đống lửa sớm ra tay, nhằm hướng Mặc Thập Nhị Lang tấn công.
Nhát đao của Mặc Thập Nhị Lang đưa ra rất nhanh, gã tận mắt nhìn thấy lưỡi đao đang nhằm thẳng về phía Bạch Dạ Lang, nhưng bỗng nghe một tiếng “bịch”, lưỡi đao của gã không chạm tới người của Bạch Dạ Lang, cả người bỗng bay lên, giống như một khối đá nặng nề lăn trên tường. Một tiếng va chạm rất mạnh vào bức tường gỗ, nhưng bức tường vẫn chưa bị vỡ, Mặc Thập Nhị Lang sau khi bị bay lên tường, liền từ từ rơi rất mạnh xuống mặt đất, mồm phụt máu tươi, muốn giãy dụa đứng dậy. Hầu Tử nhanh nhẹn xông tới, cầm con dao găm dí vào huyệt thái dương của Mặc Thập Nhị Lang, ôn tồn nói:- Nhúc nhích một cái, là ngươi đi đời!
Mặc Thập Nhị Lang bị đánh bay lên, là do chính Diễm Tuyết Cơ đứng bên cạnh Bạch Dạ Lang xuất chiêu, một cước xuất ra, uy lực rất lớn, nhưng chiêu đó vẫn chưa hoàn toàn xuất toàn bộ công lực, nếu không Mặc Thập Nhị Lang chắc chắn cầm chắc cái chết.
Diễm Tuyết Cơ lạnh lùng nhìn về phía Hầu Tử đang dí dao vào huyệt thái dương của Mặc Thập Nhị Lang, thản nhiên nói:- Nếu không vì nể mặt của Huyền Cơ đại sư, thì ngươi đừng có mơ mà sống được!
Vân Thương Lan sớm đã đứng lên, hai tay nắm chặt lấy, lạnh lùng nhìn về phía Hầu Tử, lạnh lùng nói:- Bỏ con dao xuống, ngươi dám động đến một cộng long của điện hạ, thì hôm nay ta liều mạng với ngươi, cùng ngươi sống chết một phen!Y tuy đã kiệt sức, lại phải đối mặt với một cao thủ như Diễm Tuyết Cơ, nhưng không chút sợ hãi, tinh thần kiên định, đôi mắt bừng sáng, còn tên tùy tùng đi theo sớm cũng đã rút đao cầm trên tay, chỉ chờ lệnh của Vân Thương Lan hạ xuống, là xông về phía trước chém. Nhị hổ và Sầu Ma Can cũng đã sẵn sàng chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên khống chế Vân Thương Lan và tên tùy tùng.
Hàn Mạc cũng đã đứng lên, sắc mặt rất khó coi, Vân Thương Lan cũng như vậy, lại nhìn về phía Mặc Thập Nhị Lang đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói:- Ta cần có một lý do!
Mặc Thập Nhị Lang nhìn chằm chằm Bạch Dạ Lang, lạnh lùng nói:- Bạch Dạ Lang, ngươi có nhớ ta là ai không?
Bạch Dạ Lang từ đầu đến cuối mắt đều nhắm nghiền, cho nên dù Mặc Thập Nhị Lang có cầm cây đao chém y, đến cả lông mày cũng không nhúc nhích, nhưng lúc này khi nghe thấy Mặc Thập Nhị Lang quát lớn, khóe miệng đột nhiên động đậy, từ từ mở to mắt, quay đầu lại, nhìn về phía Mặc Thập Nhị Lang đang nằm dưới đất, lập tức chằm chằm vào đôi mắt ẩn bên trong cái mặt nạ, vẻ mặt bỗng nhiên biến sắc, muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng do cơ thể đã suy nhược, lúc đó rất khó có thể đứng dậy. Diễm Tuyết Cơ có chút hoài nghi, liền vội vã ngồi xuống, đỡ Bạch Dạ Lang ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi:- Bạch đại ca, huynh… làm sao vậy?
Với sự giúp đỡ của Diễm Tuyết Cơ thì Bạch Dạ Lang đã ngồi dậy được, nhìn Mặc Thập Nhị Lang, miễn cưỡng dơ tay lên, tiếng nói có chút run rẩy, nói:- Thả…thả hắn ra!
Hầu Tử nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ, thấy Diễm Tuyết Cơ gật đầu, lúc đó mới bỏ con dao găm xuống, đứng sang một bên, có điều vẫn chưa cất dao đi, vẫn chằm chằm nhìn về phía Mặc Thập Nhị Lang, đề phóng gã lại làm khó dễ Bạch Dạ Lang.
Sắc mặt của Hàn Mạc và Vân Thương Lan đều hiện rõ vẻ hoài nghi, cùng nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Dạ Lang hạ giọng nói:- Tuyết Cơ, đỡ…đỡ ta đứng lên!
Diễm Tuyết Cơ nhíu mày nói:- Bạch đại ca, huynh … huynh không được động đậy, nếu không… nếu không vết thương lại càng nặng…!
Bạch Dạ Lang thở nhẹ một tiếng, nói:- Đỡ ta đứng dậy!
Diễm Tuyết Cơ đành đỡ y đứng dậy.
Bạch Dạ Lang đứng dậy, đi tới gần Mặc Thập Nhị Lang, khóe miệng của Mặc Thập Nhị Lang tuôn trào máu tươi, đôi mắt của gã như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Dạ Lang, thân hình giãy dụa, Vân Thương Lan cuối cùng cũng tiến lên phía trước, đỡ Mặc Thập Nhị Lang đứng dậy.
Bạch Dạ Lang cách Mặc Thập Nhị Lang khoảng ba bước, đột nhiên dừng lại, run rẩy nói:- Ngươi… ngươi là Hiển thái tử?
Mặc Thập Nhị Lang đưa tay ra lau vết máu trên miệng, gã dính một cước của Diễm Tuyết Cơ, tuy không chết, nhưng cũng bị nội thương, cơ thể của gã đã bị nội thương, không thể tấn công lại, lạnh lùng nhìn Bạch Dạ Lang, cười nhạt nói:- Hóa ra tiên sinh còn nhớ đến ta là thái tử sao!
Mọi người ở đây lúc này mới giật mình, nhất là Hàn Mạc.
Bạch Dạ Lang nói một tiếng “thái tử”, khiến tâm trí Hàn Mạc lúc này bị chấn động. Mặc Thập Nhị Lang cũng đã tự thừa nhận mình là thái tử, càng làm cho nét mặt của Hàn Mạc ngày càng biến sắc, hắn không kìm chế được, nhìn về phía Mặc Thập Nhị Lang, khiếp sợ vô cùng.
Mặc Thập Nhị Lang tự nhận là thái tử, đương nhiên không thể là thái tử của Yến quốc, mà Vân Thương Lan lại đi chung với Mặc Thập Nhị Lang, Mặc Thập Nhị Lang nếu là thái tử, thì chỉ có khả năng là thái tử của nước Khánh.
Nhưng thái tử của Khánh quốc, Hàn Mạc đã từng gặp, lúc đó thái tử Khánh quốc cùng công chúa Yến quốc do Tử nhi cải trang tiến hành đại hôn. Hàn Mạc có tham gia, bộ dạng của Khánh thái tử, Hàn Mạc vẫn nhớ rất rõ, vẻ khôi ngô của thân hình thì còn kém xa Mặc Thập Nhị Lang.
Nhưng nhìn Vân Thương Lan đúng là rất quan tâm Mặc Thập Nhị Lang, với thân phận của Vân Thương Lan, người có thể làm cho hắn căng thẳng như vậy, thì Mặc Thập Nhị Lang quả không phải là người bình thường.
Hàn Mạc nheo mắt lại, như nghĩ ra chuyện gì đó, trong mặt như có tia sáng chiếu qua.
Khi hắn đi sứ nước Khánh, Xương Đức Hầu đã từng cùng với hắn trò chuyện, nói đến việc hậu cung nước Khánh có một số chuyện rất bí ẩn, trong đó có chuyện cung Ngọc Hàn bị cháy, thái tử Khánh quốc cùng Hoàng hậu đương thời Khánh quốc đều chết trong đám lửa ấy.
Lẽ nào Mặc Thập Nhị Lang chính là thái tử của Khánh quốc, người đã bị chết trong hỏa hoạn đó? Chỉ có điều nếu như đã bị thiêu chết, vậy tại sao lại vẫn sống đến ngày hôm nay, lẽ nào vụ hỏa hoạn năm đó, thái tử không bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn đó?
Hàn Mạc cảm thấy trong việc này có ẩn tình, hơn nữa bây giờ nhìn thấy Bạch Dạ Lang và Mặc Thập Nhị Lang hình như sớm đã quen biết, còn gọi là “tiên sinh”, tất cả những điều này đều làm Hàn Mạc cảm thấy rất khúc mắc, không hiểu bên trong có ẩn chứa điều gì.
Bạch Dạ Lang dịu dàng nhìn về phía nhìn Mặc Thập Nhị Lang, khẽ thở dài:- Ngươi muốn giết ta?
- Hận là không ăn thịt được ngươi, uống máu nhà ngươi!Mặc Thập Nhị Lang lạnh lùng nói lớn.
Bạch Dạ Lang nhẹ nhàng đẩy Diễm Tuyết Cơ sang một bên, từ từ đi tới trước mặt Mặc Thập Nhị Lang, khẽ nói:- Ngươi vẫn còn sống thì ta đã rất vui rồi, nếu như ngươi muốn giết ta, bây giờ ngươi hãy ra tay luôn đi!
Mặc Thập Nhị Lang đem hết toàn bộ sức lực còn lại, đưa tay ra ngoài, bóp chặt lấy cổ của Bạch Dạ Lang.
Khuôn mặt của Diễm Tuyết Cơ như sầm lại, liền đưa tay ra, Bạch Dạ Lang đã trầm giọng nói:- Diễm Tuyết Cơ, các ngươi…không được động đậy!
Mặc Thập Nhị Lang càng bóp chặt cổ của Bạch Dạ Lang chặt hơn, trong mắt gã hiện rõ vẻ oán hận, gã muốn dùng toàn lực, nhưng do đã bị Diễm Tuyết Cơ đánh trọng thương, cơ thể đã yếu ớt, nên không vận khí lên được.
Hàn Mạc càng cảm thấy rất kì lạ, Bạch Dạ Lang lại cam tâm tình nguyện chết trong tay của Mặc Thập Nhị Lang, rốt cuộc giữa bọn họ có mối liên quan gì với nhau?
Diễm Tuyết Cơ cuối cùng đã lạnh lùng nói:- Sư huynh đã bị trúng hàn độc, ngươi hà tất phải làm như vậy?
- Ngươi thì có liên can gì đến chuyện này?Mặc Thập Nhị Lang lạnh lùng nói.
Diễm Tuyết Cơ cười lạnh nói:- Thực sự nếu ngươi là Hiển thái tử, thì chắc chắn sẽ không quên sư huynh ta đã đối xử với ngươi như thế nào. Cái gọi là một ngày là thầy, cả đời là cũng là thầy, sư huynh đã bỏ ra mười năm để dạy bảo ngươi, tại sao ngươi lại không nhớ? Chỉ nhớ đến thù hận, không nhớ đến ơn nghĩa, ngươi có còn là một đấng chính nam quân tử hay không.Diễm Tuyết Cơ liếc nhìn Bạch Dạ Lang một cái, chậm rãi nói:- Những năm gần đây, ngươi nghĩ sư huynh ta sống tốt đẹp lắm hay sao? Ngươi không biết rằng, sáu năm vừa qua, sư huynh đã quên đi tất cả mọi việc, khi mà sư huynh tỉnh lại, điều đầu tiên mà sư huynh làm là xông thẳng vào cung, muốn báo thù chuyện năm xưa, cũng chính vì nguyên nhân này, mà mới bị cao thủ của Khánh cung bao vây, cơ thể bị trúng hàn độc...!
Mặc Thập Nhị Lang cả người run rẩy, miệng lại phun ra một dòng máu tươi, cả người đổ về phía sau, may là có Vân Thương Lan đỡ gã từ từ ngồi xuống.
Bạch Dạ Lang đau khổ cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, cơ thể đã mềm nhũn ra, cả người ngã ngửa về phía sau, mặt nhìn nên lóc nhà, từ trong miệng một dòng máu phun tung tóe ra, giống y như Mặc Thập Nhị Lang.
Chỉ có điều Mặc Thập Nhị Lang phun ra là dòng máu đỏ sẫm, còn máu của Bạch Dạ Lang tuôn ra có màu đen, thậm chí còn có mùi hôi tanh.
Đứng cạnh hắn là Diễm Tuyết Cơ và Sầu Ma Can đồng thời xông lên phía trước, đỡ lấy hắn, mặt của Bạch Dạ Lang lúc này đã trắng bệch, Diễm Tuyết Cơ vội lấy ngay từ trong người một viên thuốc, liền bỏ vào miệng của Bạch Dạ Lang, liền bị tay của Bạch Dạ Lang ngăn lại, lắc đầu nói:- Không...không cần lãng phí nữa... không cần phải lãng phí nữa, ta...ta không trụ nổi rồi...viên thuốc này... không cứu sống được tính mạng của ta...
Diễm Tuyết Cơ cũng không nói nhiều, cố đưa viên thuốc vào trong miệng, rồi cho y nuốt.
Hàn Mạc tiến về phía trước, đỡ lấy Bạch Dạ Lang, Sấu Ma Can đẩy hắn ra, hắn và Diễm Tuyết Cơ hai người bọn họ, liền đỡ Bạch Dạ Lang về phía đống lửa, cẩn thận giúp y nằm xuống đống cỏ khô.
- Sư huynh bị trúng hàn độc.Hàn Mạc nhíu mày nói.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng gật đầu, thở dài:- Sư huynh đơn thương độc mã xông vào cung, giết chết gần trăm tên lính hộ vệ Khánh cung, cuối cùng bị một mũi tên có tẩm hàn độc, nếu như là người bình thường, thì sớm đã chết rồi. Sư huynh đã dùng khí công để bảo vệ tâm mạch, làm cho chất độc không xâm nhập vào tim được, nhưng... khí công của sư huynh đã bị giảm sút rất nhiều, ngày một suy yếu, hàn độc càng ngày càng lấn sâu vào ngục phủ ngũ tạng, đã không thể làm được gì nữa rồi!
Hàn Mạc lấy từ trong người ra chiếc khăn tay, lau vết máu đen trên khóe miệng của Bạch Dạ Lang, hỏi:- Đột nhập Khánh cung hành thích, muốn giết ai?
Diễm Tuyết Cơ ngẩng đầu nhìn phía Mặc Thập Nhị Lang, thản nhiên nói:- Bạch đại ca muốn giết ai, chắc hẳn hắn là biết rõ nhất.
Trong ánh mắt của Mặc Thập Nhị Lang tỏ ra vẫn chưa nguôi lòng hận thù, đưa tay lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nói:- Nếu như ngươi đột nhập cung để hành thích, một là giết chết ả, hai là chết trong đó, tại sao ngươi vẫn còn sống mà ra ngoài?
Diễm Tuyết Cơ cũng cười lạnh nói:- Nếu ngươi là Hiển thái tử, vì sao còn sống, mà lại phải lén lén lút lút để sống? Ngươi thật sự không có dũng khí giống như Bạch Đại ca, một mình xông thẳng vào cung?
Mặc Thập Nhị Lang nhắm mắt lại, nắm chặt đôi bàn tay.
Vân Thương Lan lại đỡ lấy Mặc Thập Nhị Lang, y chau mày lại, khuôn mặt anh tuấn của y thật khó coi, nhìn chằm chằm về phía Bạch Dạ Lang đang nằm trên đám cỏ khô. cuối cùng chậm rãi nói:- Vị này lẽ nào là... Tĩnh Hà sư huynh?
Diễm Tuyết Cơ liếc nhìn Vân Thương Lan một cái, thản nhiên nói:- Cái tên này, hóa ra ngươi cũng biết.
- Quả nhiên là Tĩnh Hà sư huynh?Vân Thương Lan giật mình nói, y từ từ buông tay đang đỡ Mặc Thập Nhị Lang, từ từ đứng dậy, tiến hai bước lại gần phía Bạch Dạ Lang, thần sắc kỳ dị:- Tĩnh Hà sư huynh, còn... còn sống?
Bạch Dạ Lang hơi thở dồn dập, khóe miệng khẽ cười một cái, nhẹ nhàng nói:- Hóa ra...sư phụ còn thu thêm đệ tử, đây… càng tốt, cuộc đời của sư huynh, cuối cùng... cuối cùng cũng có thể xuôi tay nhắm mắt...!Bạch Dạ Lang quay đầu một cách khó khăn, sắc mặt giờ đây trắng bệch ra như một tờ giấy, hơi thở càng ngày càng yếu, bình tĩnh nói:- Bạch Dạ Lang chính là... chính là Liễu Tĩnh Hà, Liễu Tĩnh Hà... chính là Bạch Dạ Lang, ngươi còn... ngươi còn nhận ra vị... vị sư huynh này?
Vân Thương Lan tỏ vẻ nghiêm nghị, sửa sang lại quần áo, cung kính hành lễ, nói:- Vân Thương Lan xin bái kiến Tĩnh Hà sư huynh. Thánh tướng đã từng nói với Thương Lan, nếu như ta thật sự có một ngày gặp lại sư huynh, nhất định phải cung kính hành lễ. Bởi vì đó là lời mà chính Thánh tướng đã căn dặn ta, bất luận là sư huynh còn sống hay đã chết, Thánh tướng không đuổi sư huynh ra khỏi môn đạo, càng không hề cắt đứt quan hệ thầy trò với huynh, sư huynh kiếp này mãi là đệ tử của Thánh tướng!
Bạch Dạ Lang nghe vậy, nhắm mắt lại, cổ họng mấp máy, nước mắt từ từ ứa ra, thành hai dòng nước chảy xuống.
-o0o-