Nhóm hải tặc lấy ra cung tên, có người thì bò lên cột buồm nhìn ra xa. Hàn Mạc đi theo phía sau Đỗ Băng Nguyệt, vội chạy tới mép thuyền, phát hiện Tiêu Đồng Quang đang run rẩy nhìn hắn, ánh mắt nghẹn khuất tỏ ý không muốn mới ra khỏi hang sói lại phải chui vào hang hổ.
Quả nhiên, phía xa xa trên mặt biển, xuất hiện hai bóng đen to lớn, nhìn kỹ là hai chiếc thuyền, so sánh với thuyền của hải tặc thì lớn hơn nhiều lắm.
Chân mày Đỗ Băng Nguyệt nhíu lại, nhìn chăm chú, nghiêng đầu nói với Hàn Mạc:
- Tiểu Ngũ ca, thuyền của chúng ta trên biển cũng được xem là lớn rồi. Thật không thể tưởng tượng được, nhóm người kia còn có thuyền lớn hơn hẳn. Hơn nữa, đối phương lại có những hai chiếc, vậy thì càng hiếm gặp nữa, ta xem chừng đấy không phải thuyền bè người bình thường.
Hàn Mạc đưa mắt nhìn hai chiếc thuyền đó trong chốc lát, khóe miệng lộ ra nụ cười nói:
- Nguyệt Nhi, ngươi đoán không sai đâu. Đấy không phải thuyền bè dân biển, mà là chiến thuyền Trấn Phủ Quân chúng ta.
Chiến Thuyền Trấn Phủ Quân…
Mặt Hàn Nguyên trầm xuống, ngồi ngay mũi thuyền trên boong tàu, dáng vẻ đầy lo lắng.
Đêm đó đột nhiên nhìn thấy thuyền hải tặc tấn công, thật sự hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Dù sao ở trên biển cũng không có đám nhân mã nào dám khoa trương như thế, công kích khiêu khích chiến thuyền Trấn Phủ Quân. Mặc dù hắn cảm giác có điều mờ ám, nhưng với trách nhiệm thống lĩnh Trấn Phủ Quân Thành Tư nhìn thấy thuyền kẻ địch, trong lòng sốt ruột cầu công trạng nên hét to lên có hải tặc đánh lén ban đêm, hạ lệnh hai chiến thuyền truy kích.
Sau khi hai chiến thuyền rời khỏi đây đuổi theo, dưới màn đêm, tính cơ động không bằng thuyền nhỏ nhanh nhẹn được, nhanh chóng bị mất dấu kẻ địch, đành ấm ức quay về.
Nào ngờ, tiếp theo lại truyền đến tin thuyền thu thập hải vật ở bên kia bị tập kích, Thành Tư mới biết đã trúng kế điệu hổ ly sơn, hối hận thì đã muộn, đành phải hướng Xương Đức Hầu xin chịu tội.
Khi Hàn Nguyên biết được Hàn Mạc bị bắt, vẻ mặt đầy kinh hãi, vô cùng lo lắng, lập tức ra lệnh triệu tập chiến thuyền Trấn Phủ Quân, cố gắng lục soát trên biển.
Xương Đức Hầu lo lắng tung tích của Hàn Mạc, đó là điều tự nhiên. Hàn Nguyên lập tức đón thuyền nhỏ trở về doanh trại, nói rõ tình huống cho Hàn Huyền Linh. Hàn Huyền Linh nghe tin, biết Xương Đức Hầu hạ lệnh phái thuyền đi lục soát, cũng không do dự, lệnh cho hai chiến thuyền cỡ trung, do thống lĩnh Hoàng Tĩnh Đan hiệp trợ Hàn Nguyên tìm kiếm tung tích Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang.
Trong lòng Hàn Nguyên nóng như lửa đốt, Hoàng Tĩnh Đan cũng hiểu tâm ý của hắn, tuần tra tới lui trên biển hơn ba ngày. Hàn Nguyên gần như không hề chợp mắt, ở trên biển tìm được mấy tiểu đảo. Có một tiểu đảo có hải tặc, vừa nhìn thấy chiến thuyền Trấn Phủ Quân, đảo chủ bị hù dọa đã dẫn toàn bộ ba mươi người trên đảo ra quỳ nơi bờ biển, nơm nớp lo sợ.
Trên biển cũng đụng phải một số thuyền hải tặc. Nhìn thấy cờ xí chiến thuyền Trấn Phủ Quân, toàn bộ bọn chúng bị làm cho hoảng sợ tập trung nơi mũi thuyền, chờ Trấn Phủ Quân đến kiểm tra. Sau một hồi lục soát chung quanh, vẫn không tìm thấy tung tích Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang. Có không ít thuyền hải tặc ở xa xa trông thấy thuyền Trấn Phủ Quân, hốt hoảng bỏ chạy, ngay cả mặt mũi cũng không dám đụng.
Hàn Nguyên một bụng đầy lửa giận. Đường đường là Ngũ công tử Hàn gia, thế mà đám hải tặc này dám hạ thủ, trong lòng hắn không thể nào kiềm được sự giận dữ.
Hoàng Tĩnh Đan bước tới, khẽ thở dài, lời nói hòa nhã:
- Tứ thiếu gia, không cần quá lo lắng. Ngũ thiếu gia người hiền ắt có mạng thiên tướng, không việc gì đâu. Đám hải tặc kia không dám xuống tay với Ngũ thiếu gia.
- Nhưng không thấy được Tiểu Ngũ, lòng ta không thể nào bình tĩnh được.
Hàn Nguyên nắm quả đấm lại nói:
- Đám hải tặc chết tiệt, Hàn gia ta đối với bọn chúng nhân từ, thế mà bọn chúng lại không hề biết tốt xấu. Tiểu Ngũ nếu như có mệnh hệ gì, ta thề sẽ mang theo tướng sĩ Trấn Phủ Quân tru diệt sạch sẽ đám hải tặc.
Trong lòng Hoàng Tĩnh Đan thầm nghĩ, đấy chỉ là những lời cuồng ngôn của hài tử. Sách lược Hàn Gia vốn dùng hải tặc để nuôi binh. Nếu không còn hải tặc, Trấn Phủ Quân hiển nhiên phải bị cắt giảm. Vì vậy tự nhiên Hàn gia không thể nào chỉ vì Hàn Mạc mà tru diệt toàn bộ hải tặc được.
Thế nhưng nếu như Hàn Mạc thật sự xảy ra chuyện, hải tặc Đông Hải chỉ sợ phải đối diện với công kích cường liệt nhất từ trước đến nay. Mặc dù không đến nỗi toàn bộ bị diệt, nhưng mất đi sáu bảy phần thì hoàn toàn có khả năng.
- Tứ thiếu gia, người cũng đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, về khoang thuyền nghỉ ngơi chút đi. Một khi có tin mới, ta lập tức thông báo cho người biết.
Hoàng Tĩnh Đan vỗ vỗ bả vai Hàn Nguyên, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nội tâm của hắn cực kỳ khâm phục tình cảm máu thịt của huynh đệ Hàn thị. Hàn Mạc cùng đường huynh Hàn Nguyên chung sống với nhau cực kỳ hòa hợp, thuở nhỏ đã có tình cảm nồng hậu, xem như huynh đệ keo sơn.
Hàn gia chỉ cần có lực lượng đoàn kết giữa các huynh đệ như thế này, thì thế cục nhất định sẽ vững như Thái Sơn.
Trong mắt Hàn Nguyên hiện lên đầy tia máu, lắc đầu miệng cười khổ nói:
- Hoàng thúc, tìm không được Tiểu Ngũ, ta làm sao có thể ngủ được.
.....
Chợt nghe nơi mũi thuyền truyền đến tiếng hét lớn:
- Thống lĩnh đại nhân, phía trước có thuyền bè!
Ở trên biển liên tục đụng phải không ít thuyền bè. Mỗi một lần là thêm một lần mất niềm tin, cho nên lúc này nghe tin phía trước có thuyền, Hàn Nguyên cũng không lấy làm phấn chấn lắm, đi theo Hoàng Tĩnh Đan đến bên mép thuyền.
Hàn Nguyên nhìn ra xa xa. Mặc dù trời tươi sáng nhưng cũng không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Lúc này, ống nhòm còn chưa xuất hiện. Bởi vì thiếu hụt thủy tinh, dù rằng nguyên lý chế luyện ống nhòm không quá khó khăn, nhưng Hàn Mạc cũng thể chế tạo được vì thiếu nguyên liệu.
Thuyền biển thời đại này, trên cột buồm bố trí đài quan sát. Bình thường thì trên đài quan sát sẽ an bài một gã có nhãn lực thật tốt, tiến hành công việc quan sát trên biển.
Thông thường mà nói thì, tuyển chọn binh sĩ quan sát rất nghiêm khắc, phải có nhãn lực cực kì tốt. Trong dân chúng bình thường có nhiều đệ tử có nhãn cực cực tốt, thì cho dù tố chất thân thể không đủ cứng rắn, Trấn Phủ Quân cũng sẽ đặc biệt tuyển mộ, cho lên thuyền làm binh quan sát.
Mỗi một thuyền đều sẽ an bài bốn đến năm người như vậy. Thiết lập hai đài quan sát, thay phiên nhau trực chiến, chú ý tình huống trên biển. Bình thường mà nói, đãi ngộ với binh sĩ nà còn tốt hơn một chút so với binh sĩ thông thường.
Tên binh sĩ quan sát từ phía trên truyền xuống tin tức:
- Bẩm thống lĩnh đại nhân, cái thuyền kia thoạt nhìn qua thì có thể là thuyền hải tặc.
Hoàng Tĩnh Đan lập tức nói:
- Phát ra cờ hiệu, để cho bọn họ dừng lại cho chúng ta kiểm tra!
Binh quan sát lập tức phát ra cờ hiệu, mệnh lệnh cho chiếc thuyền ở phía xa không chuyển động nữa, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.
Quả nhiên, chiếc thuyền bên kia thấy được cờ hiệu của Hàn gia, liền dừng lại bất động. Hai chiếc Trấn Phủ Quân, một trái một phải, tăng tốc chạy nhanh tới bên cạnh chiếc thuyền hải tặc.
Hàn Nguyên đứng ở đầu thuyền, quả đấm nắm lại. Đợi đến lúc tới gần chiếc thuyền kia, nhìn thấy trên đó có không ít người đang đứng bên mép thuyền nhìn ra xa. Một người trong đó có thân ảnh rất quen thuộc, tâm tình hắn kích động gọi to:
- Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, là đệ sao? Ta là Tứ ca, Tiểu Ngũ!
Hoàng Tĩnh Đan cũng nhìn thấy trên chiếc thuyền kia có bóng dáng một người cực kì giống Hàn Mạc, thầm mừng rỡ trong lòng. Nhưng hắn còn tưởng rằng Hàn Mạc đang bị hải tặc khống chế, trầm giọng phân phó:
- Mọi người chuẩn bị, cầm binh khí lên, bên kia chính là hải tặc!!
Một thanh âm từ bên đó vang lên:
- Tứ ca, đệ ở chỗ này. Ha ha, ca thật là lợi hại a, tìm tới được nơi này!
Trong thanh âm tràn đầy sự vui mừng, đó còn không phải là Hàn Mạc thì là ai nữa.
Chiến thuyền chạy rất nhanh tới bên cạnh thuyền hải tặc, một trái một phải tạo thế gọng kiềm. Hoàng Tĩnh Đan cao giọng quát lên:
- Bọn ngươi nghe kỹ, ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, tiếp nhận Trấn Phủ Quân chúng ta kiểm tra.
Binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng trên sàn thuyền. Trong lúc hai chiếc thuyền cập vào, binh sĩ Trấn Phủ Quân từ hai bên lập tức rút đao mang súng, phóng mạnh lên thuyền hải tặc, đem vây tất cả người trên thuyền đó lại.
Lông mày Đỗ Băng Nguyệt dựng ngược, nắm chặc chủy thủ. Nhóm hải tặc bốn phía có chút bối rối, nhưng vì phải bảo hộ Đỗ Băng Nguyệt ngay bên cạnh, nên cầm chắc đao đề phòng.
Hàn Mạc nhíu mày lớn tiếng nói:
- Tất cả để binh khí xuống đi, đều là người mình cả, không nên có hiểu lầm.
Hàn Nguyên nhanh chóng vọt lên thuyền hải tặc, trong tay nắm chặc thanh hải đao, kích động nhìn Hàn Mạc. Nhưng ngay sau đó vẻ mặt lạnh lùng quét qua đám người Đỗ Băng Nguyệt, quát lên:
- Là các ngươi bắt trói đệ đệ của ta?
Nhóm hải tặc đối mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu như nói hết sự thật, thì trong đám người này quả thật phần lớn tham dự hành động đánh lén đêm đó.
Hàn Mạc vội vàng nói:
- Tứ ca, hiểu lầm rồi. Bọn hắn đã cứu ta, đều là người của mình, không nên trách cứ nữa.
Ngay lúc nói chuyện đã kéo Hàn Nguyên qua một bên.
Hàn Nguyên vừa nghe Hàn Mạc nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nói:
- Thì ra là người mình, các huynh đệ thu hồi binh khí đi.
Tiến tới, ôm cổ Hàn Mạc, kích động nói:
- Tiểu tứ thúi, Tứ ca tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện, thiệt làm ta sợ muốn chết!
Hàn Mạc nghe được thanh âm chân thành của hắn, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ, biết hắn một mực lo lắng cho mình, trong lòng vô cùng cảm động, cũng ôm chặt lấy Hàn Nguyên, cười lớn nói:
- Tứ ca, Tiểu Ngũ làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?!
Tướng sĩ Trấn Phủ Quân nghe thấy phân phó của Hàn Nguyên, vội vàng thu hồi đao. Đỗ Băng Nguyệt cũng lệnh cho nhóm hải tặc thu hồi vũ khí. Không khí kiếm bạt giương cung nhất thời được buông xuống.
Hàn Nguyên nhìn thấy rõ ràng đám người này là hải tặc, nhưng Hàn Mạc lại nói rằng đây là ân nhân cứu mạng, nhất thời không hiểu rõ nguyên nhân. Hắn buông Hàn Mạc ra, ôm quyền thi lễ đám người Đỗ Băng Nguyệ, lớn tiếng nói:
- Ta là Hàn gia lão Tứ, cảm ơn các vị xuất thủ tương trợ!!
Người Hàn gia cùng hải tặc có ngàn vạn mối liên hệ, cho nên Hàn Nguyên biết ngay đối phương không phải địch nhân, dựa theo quy tắc trên biển mà hành xử.
Bọn họ không quá lúng túng, tất cả vội vàng ôm quyền, cung kính nói:
- Tứ thiếu gia khách khí!
Hoàng Tĩnh Đan đi tới bên cạnh Hàn Mạc, cười nói:
- Ngũ thiếu gia, không có chuyện gì là tốt rồi. Tổng đốc đại nhân cùng Tam lão gia, tất cả đều vô cùng lo lắng. Hôm nay bình an vô sự, thật sự là quá tốt mà.
Hắn nói "Tam lão gia", hiển nhiên để chỉ Hàn Huyền Xương.
Đúng lúc này, lại nghe thấy một thanh âm đầy oán hận:
- Các ngươi...các ngươi mau đem đám hải tặc này bắt lại, chính bọn hắn bắt cóc bản quan, các ngươi tính giúp đỡ cho hải tặc sao?
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng noi, đã thấy Tiêu Đồng Quang lặng lẽ chui vào giữa đám người Trấn Phủ Quân, vẻ mặt âm lãnh, chỉ vào đám người Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng nói:
- Bọn họ thiếu chút nữa hại chết bổn quan, ta nhất định phải giết sạch bọn chúng!
Tất cả bọn người Đỗ Băng Nguyệt đều giật mình, không nghĩ tới Tiêu Đồng Quang lại có thủ đoạn như vậy, nhất thời ai ai cũng tay nắm chặt binh khí.
Hàn Mạc nhíu mày, Hoàng Tĩnh Đan trầm giọng nói:
- Tiêu đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Bọn họ là hải tặc...!!
Tiêu Đồng Quang lạnh lùng nói:
- Bắt cóc bổn quan. Nếu Trấn Phủ Quân các ngươi dám làm việc trái với quốc pháp, bỏ qua cho bọn chúng, đó chính là cấu kết với hải tặc, sau khi bổn quan về kinh, sẽ dâng tấu kể tội các ngươi.
Hoàng Tĩnh Đan và Hàn Nguyên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Rồi thì Hàn Mạc híp mắt, lững thững tiến tới bên cạnh Tiêu Đồng Quang. Đột nhiên đoạt lấy đại đao trong tay một binh sĩ Trấn Phủ Quân, chỉ thấy ánh đao lóe lên, lưỡi đao trong nháy mắt đã kề ngay cổ họng Tiêu Đồng Quang. Mọi người tại đây đều vô cùng kinh hãi.
Hàn Nguyên cau mày nói:
- Tiểu Ngũ, đệ làm cái gì vậy? Mau buông tay ra, không được vô lễ với Tiêu đại nhân!
Hắn dĩ nhiên là không ngốc, Hàn Mạc nếu làm bị thương Tiêu Đồng Quang, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tưởng nổi.
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tiêu Đồng Quang, cười híp mắt nói:
- Tiêu đại nhân, người nói bọn họ là hải tặc sao?
Tiêu Đồng Quang cắn răng nói:
- Hàn Mạc, ngươi...Ngươi muốn làm gì? Ngươi không tiêu diệt hải tặc, mà...mà nói lời vô lễ với bản quan quan, ngươi...ngươi thật quá to gan rồi đó!!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hải tặc? Tiêu đại nhân, người phải biết, hải tặc chân chính đã bị tiêu diệt ở trên đảo rồi, ở đây đều là những dân chúng hiền lành tuân thủ vương pháp. Ngươi muốn cho Trấn phủ quân ta mang tội danh tàn sát dân chúng sao?.
Hắn chỉ vào Đỗ Băng Nguyệt và mọi người rồi lạnh nhạt nói:
- Người phải biết rằng nếu không có bọn họ, người đã chết ở trên đảo rồi.
Tiêu Đồng Quang cảm giác được lưỡi dao rét lạnh, không nhịn được mà muốn rụt cổ lại, nhưng lưỡi dao của Hàn Mạc lập tức nhích lại gần hơn.
Hàn Nguyên cùng Hoàng Tĩnh Đan đều không rõ nguyên do trong đó, không nhịn được mà nhíu mày. Bất quá hai người đều biết, Hàn Mạc mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng hắn từ trước tới nay làm việc luôn có chừng mực. Nếu hắn đã làm như vậy, tự nhiên sẽ có đạo lý riêng của hắn.
Trong lòng Tiêu Đồng Quang vẫn căm ghét hải tặc ở Tiên Nhân Đảo đã bắt cóc hắn, lúc trước bị hải tặc khống chế, tự nhiên chỉ có thể ẩn nhẫn không dám phát tác. Nhưng lúc này tướng sĩ Trấn phủ quân đã đến, đương nhiên là hắn muốn báo cái thù này.
Trừ việc đó ra, hắn còn một tâm tư khác, chính là muốn khơi mào cừu hận giữa hải tặc và Hàn gia .
Hắn sẽ lấy tội cấu kết với hải tặc mà uy hiếp Trấn phủ quân tàn sát hải tặc của Tiên Nhân Đảo. Từ xưa tới nay hải tặc luôn coi trọng nghĩa khí, nếu Trấn phủ quân làm như vậy, nhất định những hải tặc từ trước tới nay quy luôn phục Hàn gia sẽ tấn công Hàn gia. Tới lúc đó, uy tín của Hàn gia với hải tặc sẽ sụt giảm rất lớn, điều này đối với Hàn gia đương nhiên không phải chuyện tốt rồi!
Chẳng qua là Tiêu Đồng Quang vạn lần cũng không nghĩ tới, hắn làm nhiều trò như vậy trước mặt tướng sĩ Trấn phủ quân, nhưng Hàn Mạc lại dám động dao găm với mình. Lá gan của người trẻ tuổi này thật sự lớn bằng trời luôn!
Với hành động như vậy, Hàn Mạc sẽ bị khép vào tội phạm thượng, nếu muốn truy cứu thì cũng không phải là tội nhỏ nha!
Nhưng Hàn Mạc lại có vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ dưới con dao của hắn chỉ là một con mèo hay một con chó con thôi! Khóe miệng hắn thậm chí còn không cố kỵ mà mang theo một nụ cười.
. . .
Đám người Đỗ Băng Nguyệt lúc này cảm động nghĩa cử của Hàn Mạc đến rơi nước mắt.
Hàn Mạc thà rằng đắc tội khâm sai cũng muốn bảo vệ bọn họ, điều này khiến cho bọn họ không thể nào không phát ra cảm kích từ tận trong nội tâm. Không ít người cảm thấy, nếu đi theo làm thủ hạ Hàn Mạc thì nhất định sẽ được Hàn Mạc bảo vệ tốt hơ, tiền đồ của mình nhất định sẽ vô cùng rực rỡ.
Còn Đỗ Băng Nguyệt thì cảm thấy nụ cười rất âm trầm cùng sát khí của Hàn Mạc lúc này lại vô cùng rực rỡ mà đáng yêu.
Hàn Mạc vẫn trấn định mà lãnh đạm, còn Tiêu Đồng Quang lại càng hoảng hốt, âm thanh mang theo một tia kinh hoảng nói:
- Hàn. . . Hàn Nguyên, còn… còn ngươi nữa. . . !
Hắn nhìn Hoàng Tĩnh Đan rồi nói:
- Các ngươi. . . Các ngươi cứ để mặc cho Hàn Mạc ngông cuồng như thế sao? Không còn để Vương pháp vào mắt sao?
Không đợi hai người trả lời, thanh âm Hàn Mạc bỗng biến đổi trở nên lạnh như băng:
- Tiêu Đồng Quang, ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy hải tặc ở đâu?
Tiêu Đồng Quang mặc dù cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vẫn cường ngạnh nói:
- Thì. . . Thì đang ở trước mắt ngươi đó?
- Ở đâu?
Hàn Mạc tiếp tục hỏi một câu nữa.
Tiêu Đồng Quang chợt thấy sát khí trong mắt Hàn Mạc, nhịn không được mà rùng mình một cái, nhất thời làm cho hắn không dám trả lời.
Hàn Mạc ghé sát vào hắn thấp giọng nói:
- Tiêu đại nhân! Nói thật cho ngươi biết, hiện tại nếu ta giết ngươi ném vào biển cả, cũng sẽ không có người nào biết. Ngươi nhìn xem, bốn phía mặc dù có rất nhiều người, nhưng mà ta cam đoan rằng không có ai dám đem việc này tiết lộ ra ngoài.
Hàn Mạc nói xong câu đó, cả Hàn Nguyên cùng Hoàng Tĩnh Đan cùng tất cả tướng sĩ Trấn phủ quân đều hiểu cả ... Ừhmm...Àhh! Ý tứ kia rất rõ ràng đó, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy đâu!
Tiêu Đồng Quang giật mình, thân hình hắn trở nên run rẩy, hắn tin tưởng rằng Hàn Mạc sẽ làm chuyện này.
Hàn Mạc âm lãnh cùng tàn khốc từ trong xương, hắn cũng đã lĩnh giáo.
- Ta. . . Không nhìn thấy hải tặc!
Tiêu Đồng Quang chán nản nói.
- Vậy bọn họ là…?
Hàn Mạc chỉ vào đám người Đỗ Băng Nguyệt hỏi.
Tiêu Đồng Quang đối với tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này không thể làm gì hơn đành không cam lòng mà nói:
- Là ân nhân cứu mạng của chúng ta!
Hàn Mạc ha ha cười một tiếng, lớn tiếng hỏi:
- Mọi người có nghe rõ hay không?
Tướng sĩ Trấn phủ quân lập tức cùng kêu lên nói:
- Nghe rõ!
Thanh âm cương mãnh, vô cùng có khí thế. Ngay cả Hàn Nguyên cùng Hoàng Tĩnh Đan cũng nén cười mà lớn tiếng hồi đáp.
Hàn Mạc để dao xuống, cười híp mắt nói:
- Đại nhân công chính liêm minh, nhìn rõ mọi việc, Hàn Mạc rất là khâm phục!
Đỗ Băng Nguyệt cùng đám hải tặc cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, họ biết được nguy cơ đã qua nhất thời hoan hô. Nếu nói lúc trước phần lớn mọi người đối với sự cơ trí cùng tỉnh táo Hàn Mạc cảm thấy khâm phục, thì lúc này lại càng cảm kích phát ra từ trong nội tâm, bởi Hàn Mạc thật sự xem bọn họ là người của mình. Kết quả là sau khi Hàn Mạc đe dọa Tiêu Đồng Quang một phen, khiến cho đám hải tặc cảm nhận được sự chân thành của Hàn Mạc vì bọn hắn mà can đảm đối địch với khâm sai đại nhân, nhất thời sinh ra lòng tận trung.
Có thể vì bộ hạ mà đối nghịch với cấp trên, sao mà không khiến cho bộ hạ tận trung chứ.
Trong lòng Hàn Mạc tự nhiên tính toán rất rõ ràng, Hàn gia cùng Tiêu gia bằng mặt không bằng lòng cũng không phải là một ngày hay hai ngày, rất nhiều sự tình đều có sự nghiêm trọng khác nhau. Cho dù hôm nay mình đắc tội Tiêu Đồng Quang một lần nữa, thì cũng chỉ vẽ cho quan hệ vốn không tốt đẹp gì thêm chút râu ria thôi. Tiêu Đồng Quang ở Tiêu gia cũng không có thực quyền quá lớn, nếu không Hàn Mạc cũng phải suy nghĩ xem có thể đắc tội hắn được hay không đã.
Hắn dĩ nhiên sẽ không giết Tiêu Đồng Quang, chẳng qua là dùng thủ đoạn này làm cho hải tặc đang nhớ nhà mà thu nạp nhân tâm của đám người này.
Ngày sau nếu hắn muốn lợi dụng những người này làm đại sự, thì phải lấy được sự tín nhiệm cùng trung thành của những người này, rất hiển nhiên cách làm của hắn đã lấy được hiệu quả vô cùng tốt, trong mắt của những người này rõ ràng tràn ngập sự cảm kích.
. . .
Hoàng Tĩnh Đan tựa hồ cũng nhìn ra ý tứ trong đó, lập tức phân phó các tướng sĩ rút về thuyền, đồng thời bảo vệ cho Tiêu Đồng Quang đang không cam lòng mà rời đi. Hàn Mạc phân phó binh sĩ đem hai rương gỗ của Đảo chủ đưa cho mang đi.
Đợi đến khi Hoàng Tĩnh Đan cùng Hàn Nguyên trở về chiến thuyền, Hàn Mạc mới đi đến trước mặt đám người Đỗ Băng Nguyệt, chắp tay hòa nhã nói:
- Làm cho mọi người sợ hãi rồi.
Mọi người nhất tề ôm quyền xưng không dám, còn có có người nói:
- Ngũ công tử, người vì chúng ta mà đắc tội với tên khâm sai kia, mọi người cảm tạ ân tình của người, ngày sau nếu có phân phó gì mọi người dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng khôngchối từ.
Mọi người cũng rối rít nói:
- Hết thảy do Ngũ công tử sai khiến!
Hải tặc mặc dù hung hãn, nhưng tính tình lại thẳng thắn, lấy nghĩa khí làm đầu. Nếu đã nhìn thuận mắt ai, thì sẽ nguyện ý thổ lộ tình cảm kết làm bằng hữu, giống như Hàn Mạc đã cứu tính mạng bọn họ, bọn họ sẽ mang ơn hắn.
Mọi người cũng không phải ngốc, biết Hàn Mạc còn có điều muốn nói cùng Đỗ Băng Nguyệt, tất cả đều rối rít lui ra. Trong giây lát, trên boong thuyền chỉ còn lại Hàn Mạc cùng Đỗ Băng Nguyệt.
- Nguyệt Nhi, ta phải đi rồi.
Hàn Mạc ôn nhu nói.
Đỗ Băng Nguyệt vẻ mặt có chút ảm đạm, thanh âm rất thấp nói:
- Huynh. . . Huynh phải đi sao?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ừh! Bất quá sẽ rất nhanh gặp lại thôi.
Dừng lại một chút, hắn cười híp mắt nhẹ giọng nói:
- Sao ta có cảm giác muội không nỡ để ta đi nhỉ?
Đỗ Băng Nguyệt đỏ mặt, dậm chân nói:
- Huynh. . . Huynh nói nhảm!
Hàn Mạc ha hả cười một tiếng, thở dài nói:
- Chiếu cố cha muội cho tốt nhé, liệu pháp đá lấy lửa nếu gián đoạn sợ sẽ phiền toái. Sức khỏe của cha muội khá hơn, thì hãy học bản lãnh của ông, cha muội đã tung hoành Đông Hải cả nửa đời người rồi, kinh nghiện rất phong phú, muội sẽ học được rất nhiều điều đó!
- Vâng!
Đỗ Băng Nguyệt khẽ gật đầu:
- Muội sẽ chiếu cố tốt cho cha muội, cũng sẽ học bản lãnh của người cho thật tốt.
Hàn Mạc vui mừng cười một tiếng, rồi lại trầm mặc một chút, cười nói:
- Ta phải đi rồi, Muội. . . Bảo trọng nhé!
Đỗ Băng Nguyệt vội nói:
- Huynh chờ một chút! Nói đoạn nàng xoay người chạy vào khoang thuyền, rất nhanh giơ lên một cái túi, cũng không biết là thứ gì, đưa cho Hàn Mạc nói:
- Huynh cầm đi!
- Cái gì vậy?
- Xuân quả!
Đỗ Băng Nguyệt thản nhiên cười:
- Trên bờ không phải là không có loại trái cây mùa xuân này sao? Đủ cho huynh ăn mấy ngày đó.
Hàn Mạc không nghĩ tới Đỗ Băng Nguyệt tính tình cuồng dã mà cũng tỉ mỉ ra phết. Trong lòng sinh ra một tia cảm động, bèn cầm lấy cười nói:
- Cảm ơn muội!
Đỗ Băng Nguyệt muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, đột nhiên nàng làm một động tác khiến cho Hàn Mạc giật mình.
Nàng ghé sát lại bên cạnh Hàn Mạc hôn lên mặt hắn một cái, rồi đỏ mặt giống như một con thỏ chạy vào khoang thuyền, không chịu ra nữa.(A bư: dễ xương wá, ước giề Bư cũng được xuyên việt như anh í)
Không nghĩ tới Đỗ Băng Nguyệt lại dũng cảm như thế, quả nhiên là nữ trung hào kiệt a!
Hàn Mạc cảm thán ngơ ngác đứng một hồi, rốt cục mới trở lại chiến thuyền. Lúc này, Đỗ Băng Nguyệt mới dẫn Đại Bảo cùng đám hải tặc đứng ở mép thuyền nhất tề ôm quyền với Hàn Mạc:
- Ngũ công tử đi đường cẩn thận!
- Mọi người bảo trọng!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
Chiến thuyền chạy rất nhanh, dần dần kéo dãn khoảng cách cùng hải tặc. Hàn Mạc trông thấy Đỗ Băng Nguyệt đứng ở đầu thuyền, dưới ánh mặt trời thân ảnh xinh đẹp ấy dị thường động lòng người ấy đang từ xa xa nhìn mình.
. . .
Hàn Nguyên tới gần Hàn Mạc mang theo nụ cười hỏi:
- Tiểu Ngũ à! Đệ cùng nàng đã tò tí te rồi sao?
Hàn Mạc ha hả cười một tiếng, ôm bả vai của Hàn Nguyên. Huynh đệ hai người đứng ở đầu thuyền nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, sinh ra một loại hào khí không nói nên lời.
Đứng ở mép thuyền, Hàn Mạc đem sự tình đầu đuôi nói cho Hàn Nguyên nghe.
Đối với Tứ ca, hắn không giấu diếm điều gì, mỗi người cũng cần phải có một người đáng để tín nhiệm chứ. Hắn đem mọi chuyện giấu trong lòng của mình nói hết ra.
Hàn Nguyên nghe được thì trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới Hàn Mạc lại trải qua một thời gian nguy hiểm mà kích thích vạn phần như vậy. Hắn thỉnh thoảng lúc thì kích động lúc thì tức giận, khi thì hoan hô rồi cuối cùng hoàn toàn chìm đắm vào trong câu chuyện.
Đợi đến khi nghe Hàn Mạc nói muốn khai thông chuyện mua bán trên biển, thì luôn miệng tán thành. Đây là một chuyện rất tốt thú vị mà, hơn nữa một khi thành công, hiển nhiên sẽ trợ giúp rất lớn với Hàn gia.
Hàn Nguyên đối với đệ đệ mình cực kỳ khâm phục đến nỗi không còn gì biểu đạt được nữa, hắn hận không được cùng Hàn Mạc trải nghiệm sự kiện ly kỳ hồi hộp kia. Chẳng qua khi nhắc tới Đỗ Băng Nguyệt, trên mặt hắn lại tỏ vẻ lo lắng.
- Nàng là một cô nương dũng cảm.
Hàn Nguyên nghiêm mặt nói:
- Chẳng qua là. . . !
- Là cái gì?
Hàn Mạc nháy mắt hỏi.
- Tiểu Ngũ, đệ thích nàng ta sao?
Hàn Nguyên nghiêm nghị hỏi.
- Thích?
Hàn Mạc ha hả cười một tiếng:
- Nếu nói thật thì hẳn là tán thưởng đi, còn chưa chạm tới tình yêu nam nữ mà. Đệ cũng không có hoa tâm như vậy đâu, ha hả, đệ là một người rất thuần khiết đó!!
Hàn Nguyên hơi trầm mặc rồi nói:
- Tuy đó là một cô nương tốt, bất quá xuất thân của nàng thì không tốt. Nếu các ngươi không có tình yêu nam nữ thì không sao, nếu là có thì ta lo trong nhà sẽ không đồng ý đâu.
Thế gia đệ tử thân là quý tộc, cho dù là bàng chi thân phận hơi kém một chút, nhưng những cô gái bình thường cũng không thể vào được cửa. Thế gia Yến quốc rất bá quyền, cho nên quy củ thế gia rất nhiều.
Hàn Mạc thân là trực hệ đệ tử của Hàn gia, là huyết mạch chánh thống của quý tộc Yến quốc, đừng nói Đỗ Băng Nguyệt thân phận hải tặc không biết lễ nghi, dã tính khó thuần, mà cho dù là nữ nhi nổi tiếng của hương thân, cũng chưa chắc có tư cách tiến vào hậu cung của hắn.
Hàn Nguyên chính là lo lắng điểm này, nếu Hàn Mạc mà có tình yêu nam nữ với Đỗ Băng Nguyệt, đến lúc đó Đỗ Băng Nguyệt mà vào nhà, chắc chắn các trưởng lão nhất định sẽ ngăn cản, mà Đại Tông Chủ sẽ là người thứ nhất không đồng ý.
Nề nếp và uy vọng của Hàn gia không được phép khinh nhờn.
Hàn Mạc trầm ngâm một lúc lâu, mới thản nhiên nói:
- Gia quy là chết, người mới là sống, người có thể tạo ra gia quy. Nếu như có một ngày đệ thích một nữ nhân, thì bất kể thân phận của nàng là gì, đệ nghĩ đệ sẽ không e ngại áp lực từ bất kỳ kẻ nào!
- Nhưng tạo ra gia quy, luôn là những người cao cao tại thượng đó.
Hàn Nguyên nhẹ giọng nói.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định, nhìn sóng biển xanh rì nhộn nhạo, chậm rãi nói:
- Vậy chúng ta hãy tranh thủ làm người tạo ra quy củ đi!