Trên mặt biển, giữa vô tận cơn sóng nhộn nhạo bỗng xuất hiện một tia đỏ sẫm trào lên từ đáy biển, hơn nữa màu đỏ ấy càng lúc càng nồng đậm, từ từ khuếch tán ra trên mặt nước. Cảnh tượng đỏ sẫm ấy mang đến cho tất cả mọi người sự sợ hãi và bất an sâu sắc.
Những binh sĩ bên mạn thuyền lập tức buông trường thương trong tay xuống, cầm lấy cung tên dự bị để bên cạnh, gương cung lắp tên, rối rít nhắm về mặt biển chờ đợi.
Hàn Mạc vọt tới bên mép thuyền, trông thấy làn nước biển đỏ sẫm, hắn cam chắc đó chính là máu tươi đang nhuộm đỏ mặt biển. Lập tức cả kinh nói:
- Này... Này, có chuyện gì xảy ra?
Hỏi xong những lời này, dường như hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, một dự cảm bất tường lập tức bao phủ lấy tâm can hắn.
Ngư ty quan ở bên cạnh run giọng nói:
- Giao... Quái giao... !
Hàn Mạc sắc mặt đại biến, quả nhiên là như thế.
Hắn vẫn chưa từng tới khu vực biển sâu như thế này bao giờ. Mặc dù cũng biết trong biển rộng tuyệt đối không thiếu những động vật biển ăn thịt người, nhưng cho đến tận hôm nay, mặt biển sóng êm gió lặng đã làm cho hắn hoàn toàn không ý thức đến những nguy hiểm như thế đang rình rập.
Một người bị vây quanh trong an tĩnh sẽ quên mất nguy hiểm. Đó chính là sự mất cảnh giác trong nhân tính của con người.
“Sống ở yên tĩnh an lành, chết tại lúc nguy nan.”
Hàn Huyền Xương cũng biến sắc mặt, mấy tên võ sĩ Lang Giáp Doanh theo thuyền ra biển thấy cảnh tượng huyết thủy như thế, lập tức rút ra yêu đao sắc bén, che chắn bảo vệ cho Xương Đức Hầu Tào Ân.
Trong nhất thời, bọn họ cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng thích khách xuất hiện.
- Hàn đại nhân, xảy ra chuyện gì?
Tào Ân nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Hàn Huyền Xương vẻ mặt ngưng trọng trả lời:
- Hầu gia, chỉ sợ là dưới biển đang có quái giao đột kích.
- Quái giao?
Tào Ân ngẩn ra, khuôn mặt bình tĩnh xinh xắn lúc này mới lộ ra vẻ giật mình:
- Ngươi nói là dưới biển có loại vật như trong sách thường miêu tả… Quái ngư ăn thịt người?
Tào Ân vẫn luôn sống tại Yên Kinh, ngoại trừ xem những miêu tả về quái giao ở trong sách, thực tế đúng là chưa bao giờ thấy qua loại động vật biển ăn thịt người như thế.
- Đúng vậy!
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, đột nhiên phất tay:
- Tất cả chuẩn bị, chỉ cần nhìn thấy nó lộ ra trên mặt biển, lập tức bắn chết nó cho ta.
Thanh âm của hắn tuy nghiêm trọng nhưng lại vô cùng trấn định, hiển nhiên đối với loại tình huống phát sinh này đã sớm có sự chuẩn bị.
Những binh sĩ Trấn phủ quân bên mép thuyền lúc này mới thể hiện ra việc rèn luyện nghiêm túc của mình, đồng loại gương cung lên. Gần một trăm tay cung trên hai chiếc thải châu thuyền đều cùng nhắm ngay mặt biển, chờ quái giao vừa nổi lên mặt nước liền bắn chế nó.
Trên mặt biển bắt đầu xáo động mạnh, tầng tầng bọt nước cuồn cuộn nổi lên, huyết thủy cũng càng lúc càng đậm. Một lát sau, chỉ thấy từ đáy biển nổi lên một thi thể không toàn vẹn, một bên đầu đã bị cắn nát, trông đáng sợ dị thường.
Lại có hai gã mò trai nổi lên từ đáy biển, họ hét lên thảm thiết. Một người trong đó đã bị cắn đứt một cánh tay, huyết thủy từ chỗ tay cụt chảy ra ròng ròng. Hắn đau đớn quẫy vùng trên mặt nước càng làm cho huyết thủy nơi cánh tay cụt lan ra rất nhanh trên mặt biển.
Những người trên thuyền cũng vô cùng chấn động, trong mắt người nào cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi. Tiếng kêu thảm thiết như cào xé ruột gan của người mò trai truyền lên từ mặt biển đánh thẳng vào tận tâm can mỗi người.
Sợ hãi lan tràn!
---
- Hầu gia, đây chính là nguyên nhân vì sao tổ tiên Hàn gia không thỉnh chỉ xuống biển thải châu.
Hàn Huyền Xương thở dài nói tiếp:
- Cho dù hàng năm thải châu quy mô nhỏ tiến cống cho triều đình cũng đều chết mất vài người. Nếu như thải châu với quy mô lớn như lần này… nếu không chết mười người tám người, sợ rằng rất khó mà hoàn thành nhiệm vụ.
Tào Ân cau mày, rốt cục nói:
- Vô luận làm cái gì, luôn luôn có hy sinh.
Bọn binh sĩ bên mép thuyền không dám có chút nào buông lỏng, đều mở to hai mắt quan sát mặt biển nhưng quái giao kia vẫn chưa lộ ra trên mặt nước, chỉ có từng người mò trai đang hoảng loạn lần lượt nổi lên trên mặt nước.
- Mau kéo bọn hắn lên!
Hàn Mạc hét đến khản giọng.
Ngư ty quan nhìn Hàn Mạc, giọng nơm nớp lo sợ nói:
- Ngũ... Ngũ thiếu gia, không thể kéo lên!
- Tại sao?
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Ngư ty quan, lúc này hắn cũng không thèm quản chức quan của người đó là cao hay thấp:
- Dưới biển có quái giao, nếu không kéo lên, chẳng lẽ tùy ý để quái giao ăn thịt bọn họ?
Hàn Mạc biết cái gọi là quái giao chính là một loại sói biển được xưng là Sa Ngư.
- Ngũ thiếu gia, quái giao sau khi ăn no, tự nhiên sẽ rời đi.
Ngư ty quan lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Nếu quái giao không rời đi, việc thải châu sẽ không có cách nào tiến hành được.
Hàn Mạc cả kinh trong lòng, từ vẻ bất đắc dĩ trên mặt Ngư ty quan, có thể thấy được tình huống này thường xuyên phát sinh trong quá khứ.
Không trách được lúc trước khi xuống biển, vẻ mặt những người mò trai đều trở nên thành khẩn, nhìn trời cầu nguyện. Đó chính là họ cầu xin tình huống như hiện tại sẽ không xuất hiện. Đó chính là điều mà họ mong mỏi, có thể còn sống quay trở lên thuyền.
- Lấy thịt người để đuổi quái giao đi?
Hàn Mạc bỗng cảm thấy trong lòng trở nên rét lạnh từng cơn.
Gió biển rất nhu hòa nhưng sự hoảng loạn lúc này đã lan khắp toàn bộ những người mò trai đang nổi trên mặt biển. Những đôi mắt đỏ ngầu tia máu mở lớn, hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, ai nấy đều không biết quái giao sẽ phát động công kích lúc nào, ai sẽ là người tiếp theo nhận lấy số phận bi thảm.
Hàn Mạc xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều chờ quái giao nổi lên mặt nước.
- Những thứ cung tên này có thể gây thương tổn cho quái giao sao?
Hàn Mạc liếc nhìn Ngư ty quan bên cạnh, thanh âm tức giận hỏi.
Học thức đầy đủ của kiếp trước giúp hắn có những hiểu biết nhất định về quái giao, đó chính là Phách Vương trong biển. Mặc dù mưa tên của đám binh lính tuy sắc bén nhưng Hàn Mạc tuyệt đối không tin mấy mũi tên đó có thể bắn chết quái giao da dày thịt rắn kia.
Cho dù bắn trúng, quái giao trong nháy mắt có thể lặn xuống nước, cung tiễn thủ sẽ không có quá nhiều cơ hội để tiêu diệt nó.
- Không thể gây thương tổn được.
Ngư ty quan lại thấp giọng nói:
- Tuy nhiên sẽ làm quái giao chấn kinh, khiến nó tạm thời tránh né, những người mò trai sẽ có đủ thời gian để lên thuyền.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Chấn kinh? Tạm thời tránh né sao? Nó sẽ rất nhanh quay trở lại. Hơn nữa bắn tên như vậy, trên mặt biển toàn là người mò trai, nói không chừng sẽ bắn chết rất nhiều người của mình, như vậy sẽ giải quyết ra sao?
Ngư ty quan lại trầm ngâm, chốc lát sau mới lắc đầu nói:
- Không có biện pháp, trước kia cũng chỉ làm như vậy mà thôi.
- Ngu xuẩn!
Hàn Mạc lạnh lùng lầm bầm, nhìn về phía thải châu thuyền của Hàn Huyền Xương, thấy hắn đang chắp tay sau lưng nghiêm túc nhìn ra mặt biển, bên cạnh hắn là Tào Ân đang được những võ sĩ Lang Giáp Doanh hộ vệ, sắc mặt cũng ngưng trọng nhìn mặt biển.
- Người đâu!
Tiêu Đồng Quang bỗng nhiên kêu lên:
- Mau mang Bổn quan đến bên mép thuyền để ta xem thử quái giao kia là dạng nào? Làm sao nó có thể ăn thịt người được?
Lão tiểu tử đó trong mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ nhưng lúc này đang ở trên thuyền, không hề sợ quái giao công kích, cho nên hắn rất nhanh cảm thấy hứng thú với chuyện đang xảy ra dưới biển.
Hàn Mạc khinh bỉ nhìn hắn, người nầy không lo lắng cho tính mạng của những người mò trai, trái lại còn có tâm tình đi xem náo nhiệt, thật là lòng dạ rắn rết.
- Nhìn kìa, nổi lên rồi, nổi lên rồi!
Một tiếng hét to vang lên, tất cả mọi người đều bị tiếng thét đó làm chấn động tinh thần.
Trên mặt biển đầy huyết thủy quả nhiên hiện lên một vệt màu đen.
Một đầu quái thú thân dài bốn năm thước, đầu dựng thẳng, vây đuôi ngắn, hàm răng dài lởm chởm hình răng cưa nổi lên trên mặt biển đầy máu, chiếc đuôi khuấy động tạo thành vô số ngọn sóng mãnh liệt. Quái giao xông thẳng đến một gã mò trai, để lại đằng sau đuôi một vệt nước trắng xóa kéo dài.
Người mò trai đó thất thanh hét lớn:
- Cứu mạng, cứu mạng!
Hắn toàn lực né tránh nhưng tốc độ của quái giao quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cắn ngang người đó, xé thành hai khúc. Huyết thủy bắn tung tóe lên trên không trung rồi đổ xuống như một cơn mưa máu, tạo thành một mảng nước biển màu đỏ sẫm.
Những người trên thuyền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết đó, ai nấy đều lộ ra vẻ không đành lòng.
- Bắn tên!
Hàn Huyền Xương hét lớn.
- Xoát xoát xoát!
Một trận mưa tên từ hai chiếc thải châu thuyền lập tức bắn ra, nhắm thẳng về phía quái giao trên mặt biển.
Mưa tên đầy trời, khí thế kinh người. Quả thật có không ít mũi tên bắn trúng quái giao nhưng cũng chỉ là số ít. Phần lớn đều rơi vào những cơn sóng nước do quái giao quẫy mình tạo ra. Những mũi tên còn lại đối với quái giao chẳng khác nào gãi ngứa cho nó, không những không thể đả thương nó mà ngược lại càng làm nó trở nên điên cuồng khát máu hơn. Vừa xét nát một người mò trai, nó lại tiếp tục xông đến một gã khác.
Trận mưa tên đó cũng đã bắn nhầm vài người mò trai dưới biển.
Đáng thương thay cho những người mò trai, chẳng những phải lo tránh né công kích của quái giao mà phải còn tránh né những mũi tên của người bên mình. Kết cục quả nhiên cực kì bi thảm, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ vang dội trên mặt biển khiến người người đều run rẩy tận tâm can.
Hàn Mạc mặc dù không được tính là người có tấm lòng bác ái nhưng nhìn thảm trạng trên mặt biển, hắn cảm thấy trong lòng mình đau nhói từng cơn.
Hắn không có quan niệm cấp bậc mãnh liệt, mặc dù cảm thấy may mắn vì được xuất thân từ thế gia đại tộc, hài lòng với cuộc sống giàu sang nhưng chưa bao giờ hắn xem thường bất luận người nào, tận trong xương tủy hắn vẫn luôn trân trọng tính mạng của mỗi con người.
Tiếng kêu thảm thiết của những người mò trai vô tội giống như những nhát đao liên tục chém thẳng vào đầu hắn.
“Hưng, bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!”
Hàn Mạc lẩm bẩm tự nói, nhìn quái giao đang tàn sát bừa bãi trên biển, hắn chỉ cảm giác bầu máu nóng của mình dần dần sôi trào lên.
“Xoảng!”
Hàn Mạc đưa tay ra, rút lấy thanh đại đao nơi thắt lưng của tên lính đứng bên cạnh, nghiến chặt ra rồi quát lớn:
- Lão tử giết chết ngươi!
Tựa như một ánh sao rơi hoa mỹ, thân hình hắn chợt từ mép thuyền phóng thẳng lên, sau đó nhanh nhẹn như một viên hầu, lao thẳng về phía quái giao đang tàn sát bừa bãi. Đại đao trong tay mang theo tiếng gió rít gào, nhằm thẳng vào đầu quái giao mà bổ tới.
Một thoáng khi Hàn Mạc từ mép thuyền nhảy xuống, tất cả mọi người kinh hô, ngay cả Tiêu Đồng Quang đang ngồi một bên quan sát thảm trạng mặt biển cũng hiện lên vẻ kinh hãi trong mắt, kêu lên thất thanh.
Bên kia, Hàn Huyên Xương chỉ thấy từ thuyền đối diện có một thân ảnh nhảy vào trong biển, vẫn chưa rõ tình huống cụ thể đã nghe Ngư ty quan hô lớn :
- Không được bắn tên, không được bắn tên, Ngũ thiếu gia xuống biển rồi, không được bắn tên.. !!!
Hàn Huyền Xương thất kinh, ngay cả Tào Ân cũng đẩy hộ vệ ra, vọt tới bên mép thuyền, nhìn thân ảnh trên mặt biển, kinh hô :
- Hắn… Hắn muốn làm cái gì?
Rồi dùng thanh âm lanh lảnh kia quát to:
- Không được bắn tên! Ai cũng không được bắn tên!
Nhìn bộ dáng hắn, trông có vẻ còn lo lắng hơn Hàn Huyền Xương về an nguy của Hàn Mạc.
Hầu gia đã lên tiếng, hơn nữa xuống biển lại là Ngũ thiếu gia của Hàn gia, những binh sĩ kia ăn gan báo cũng không dám bắn tên, vội vã buông cung tên, giật nảy người nhìn Hàn Mạc đã nhảy vào trong biển.
Hàn Mạc trước lúc nhảy xuống biển, mặc dù hơn nửa phần do nhiệt huyết, nhưng thật ra hắn cũng không phải là người vọng động.
Nhị lão gia tử vẫn một mực trong viện dưỡng lão, từng nói qua với Hàn Mạc:
- Người trẻ tuổi nếu không vọng động, thì cũng không phải là người trẻ tuổi, không phải là người nhiệt huyết. Nhưng chỉ vọng động một cách thiếu suy nghĩ, tất nhiên sẽ làm con đường tương lai của hắn ta vô cùng gập ghềnh, mà đối với thế gia đệ tử mà nói, vọng động một cách vô vị, có đôi khi sẽ ngang bằng với tử vong!
Cho nên, khi vọng động, Hàn Mạc thường thường hành động trên cơ sở phân tích kỹ lưỡng bằng lý trí.
Đối với sinh vật biển, hắn không hiểu quá nhiều. Nhưng lấy kiến thức thô thiển về đại dương của hắn, thì vừa rồi cũng đoán được đang hoành hành tàn sát bừa bãi trên biển là một con quái giao, cũng chưa phải là bá vương chân chính trên biển.
Bởi vì đầu quái giao này vẫn còn nhỏ!
Thân thể nó chỉ dài năm sáu thước, mặc dù đã rất kinh khủng, nhưng vẫn chỉ là một đầu quái giao còn nhỏ. Nói cách khác, đầu quái giao này vẫn chưa trưởng thành, cũng không có kinh nghiệm như bá vương chân chính trên biển.
Còn trẻ luôn thiếu kinh nghiệm, quái giao và loài người về điểm này không có gì bất đồng.
Hàn Mạc cũng không cho là mình có thể thủ thắng đầu quái giao còn nhỏ này, nhưng hắn cần đánh cuộc một keo, vì nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực cùng với những tính mạng đang kinh hoàng trên biển đi đánh cuộc một keo!
Có đôi khi, dũng khí bộc phát có thể đem vận khí đến bên mình.
Vận khí của Hàn Mạc rất tốt. Khi hắn như khỉ vượn nhảy vào biển rộng, tựa như lúc hắn từ mép thuyền nhảy xuống thì đã đoán trước, vì thế hắn lại thật sự đã rơi vào tấm lưng rộng rãi của quái giao.
Quái giao cảm giác được sống lưng trầm xuống, khiến tính hung bạo của nó càng thêm cuồng liệt, nó giãy dụa thân thể, muốn đem Hàn Mạc từ trên lưng mình hất ngã.
Hàn Mạc đứng không vững, quơ tay túm được vây lưng quái giao, tay cầm đao không chút do dự đâm về phía lưng quái giao hắn lo không thể đâm vào, nên lần này dùng toàn lực.
Khí lực của Hàn gia đệ tử, gần như có thể so sánh với trâu, nghe “phốc” một tiếng, máu tươi từ cơ thể quái giao phun ra, giống như hoa tuyết nở rộ, văng khắp nơi. Tất cả mọi người thấy tình cảnh này, đều kêu ra một tiếng “A...!!!”
Đại đao đâm vào lưng quái giao, sự đau đớn khiến dã tính nó nổi lên, chợt từ biển xông ra, mang theo bọt sóng lẫn máu vọt lên giữa không trung, mang Hàn Mạc cùng bay lên.
- Chết đi...!!!
Hàn Mạc rống giận, liền muốn bằng vào đại trên lưng quái giao, đem cắt nó thành hai nửa.
Đang lúc hắn muốn dùng lực, chợt thấy quái giao xoay người lưng hướng xuống biển. Hàn Mạc lập tức ngã ra, nếu còn muốn nắm chuôi đao, rất có thể lại đem đao đã cực khổ đâm vào rút ra, đành phải trong nháy mắt buông chuôi đao ra mà nắm chặt lấy vây lưng quái giao.
Thân thể quái giao lại bắn ra một lực rất lớn làm Hàn Mạc thầm kêu không tốt, hai tay từ trên vây lưng trơn tuột buông ra rơi thẳng xuống biển.
- Mạc nhi...!!!
Hàn Huyên Xương trên thuyền nhìn thấy, kêu lên một tiếng kinh hô.
Tào Ân cũng thất kinh, mặt biến sắc, càng có thật nhiều người kêu lên :
- Ngũ thiếu gia cẩn thận!
Trong một thoáng rơi vào trong biển, Hàn Mạc lập tức cảm giác không ổn. Tuy không hoàn toàn hiểu rõ tính tình quái giao, nhưng hắn biết, nó cũng giống như loài mãnh thú khác, vô luận trên đất bằng hay trên biển, một khi bị chọc giận, bản tính khát máu của chúng sẽ gia tăng gấp bội. Kế tiếp, quái giao chắc chắn sẽ bắt đầu tấn công mình thảm thiết.
Trong tay của hắn đã không còn vũ khí.
- Ngũ thiếu gia, tiếp lấy!
May là trên thuyền vẫn có binh sĩ cơ mẫn, ném đại đao, nhưng từ không trung rơi xuống, Hàn Mạc không thể tiếp được, đại đao liền chìm vào đáy biển.
Thế nên lại có mấy người gấp rút ném trường thương, đại đao xuống nữa.
Đợi đến khi Hàn Mạc vất vả tiếp được một cây trường thương, quái giao một lần nữa xông đến, mở miệng như chậu máu ra, trên răng thậm chí vẫn còn giắt huyết nhục những người mò trai lúc trước.
Hành động trong biển, độ nhạy bén của Hàn Mạc tự nhiên là kém xa quái giao. Trong cơn đau đớn, quái giao nhận thức Hàn Mạc chính là kẻ địch của nó, bèn bỏ qua hết thảy, muốn cắn xé Hàn Mạc ra từng mảnh nhỏ.
Hàn Mạc tự biết tình thế nguy cấp, hướng mặt bên kia bơi tới. Quái giao vừa đến, Hàn Mạc chỉ khoát tay hai lượt, quái giao đã ở ngay bên người, cắn vào vai hắn.
Hàn Mạc sắc mặt đại biến, muốn tránh né, nhưng tốc độ của quái giao thật sự rất nhanh. Tuy dồn hết sức nhưng vẫn bị quái giao cắn mất một miếng thịt, nhất thời đầu vai đau đớn khó nhịn. Hắn nghiến răng, trong nháy mắt này, vung trường thương, cánh tay đột nhiên phát lực, mũi thương đâm vào con ngươi quái giao, nhất thời đâm mù một con mắt quái giao.
Cũng không biết vì lây nhiễm khí thế của Hàn Mạc, những người thái châu (mò ngọc trai) vẫn đang hoảng sợ, hay do sự ương ngạnh từ trong xương tủy của người Đông Hải phát ra, hai gã thái châu vào giờ khắc này, thế nhưng lại cầm trường thương nổi trên mặt nước, cùng nhau hô:
- Ngũ thiếu gia, chúng ta giúp người!
Trường thương nhất tề đâm tới quái giao, còn một thanh khác cũng đâm thẳng vào tròng mắt còn lại của quái giao.
Nhất thời hai con ngươi quái giao bị đâm hỏng, trở nên mù lòa.
- Các ngươi cẩn thận một chút!
Hàn Mạc chịu đựng cơn đau đớn trên vai, thét lớn. Sau đó, liền lấy cây thương đâm vào mắt quái giao làm vật dẫn, nhích tới gần quái giao, một lần nữa tung mình bay lên lưng quái giao.
Bờ vai hắn đang chảy máu, trong nước biển có muối, vết thương ngâm nước biển đã lâu lại càng thêm đau xót đến nỗi không nói nên lời, tựa như ngàn vạn con kiến ở miệng vết thương đang ngọ ngoạy. Nhưng Hàn Mạc hiểu, mặc dù quái giao đã bị thương, nhưng lúc này nó lại càng hung mãnh, nếu mình chỉ hơi sơ ý, rất có thể sẽ mất mạng trong miệng con quái giao đã hoàn toàn bị chọc giận này.
Quái giao quả nhiên là hoàn toàn bị chọc giận. Nước biển đục ngầu máu đỏ bị sóng lớn đánh oang ra khắp nơi, vây đuôi nó hung hăng vung ra, đánh thẳng vào gã thái châu. Gã bị đánh bay ra xa trên mặt biển, phun ra một ngụm máu tươi, xem ra đã hấp hối rồi.
Hàn Mạc lật người ngồi lên sống lưng quái giao, một lần nữa bắt được chuôi đao đang đâm trong cơ thể quái giao, giận giữ hét :
- Chết đi súc sinh!
Hai chân hắn đang kẹp trên lưng quái giao, năm ngón tay trái đã đâm lên lưng quái giao năm lỗ máu. Năm ngón tay hắn đâm vào trong đó bấu thật chắc, mà tay kia đang nắm chuôi đao, lợi dụng Trường Sinh kinh tích cóp tứng tí khí lực, cắn chặt hàm răng, hợp lực đâm cáng mạnh hơn xuống phía dưới.
Khí lực của hắn đầy đủ để vung mạnh đại đao, liều mạng chém xuống liên tục, xé vỡ lưng quái giao ra.
Nơi đại đao đi qua, da thịt quái giao liền tách ra làm dôi, máu tươi trong cơ thể từ vết thương phun ra ngoài, bắn lên toàn thân Hàn Mạc đầm đìa, khuôn mặt anh tuấn đỏ sẫm máu tươi, nhìn qua cực kì dữ tợn, kinh khủng.
Người trên hai chiếc thuyền đều tận mắt thấy, trong cơn hoảng sợ lại mang theo sự kích thích, dưới sự lo lắng còn mang theo lòng khâm phục.
Điều khiến cho mọi người cảm động vì mọi người biết Ngũ thiếu gia hắn không để ý an nguy bản thân nhảy xuống biển, tuyệt không phải vì kích động. Không ai mang tính mạng mình ra đánh cuộc như vậy, hoàn toàn không được tiếng thơm gì. Mục đích của hắn chỉ là cứu những người thái châu, dù những người này trong mắt quý tộc chỉ là kẻ địa vị ti tiện.
Lòng người không dễ thu phục, nhưng biểu hiện ngày hôm nay của Hàn Mạc khiến cho rất nhiều người đối với hắn cảm ân đái đức.
Nếu quý trọng tính mạng người khác, người ta tự nhiên sẽ cảm kích tận xương tủy.
Làm một người con dòng cháu giống, có thể vì những tính mạng ti tiện mà không quan tâm tính mạng tôn quý của mình, trong mắt quý tộc xem ra có chút ngu ngốc, nhưng lại không thể không tôn kính, mà trong mắt người ti tiện, không nghi ngờ gì, họ sẽ coi Hàn Mạc là người cùng phe với mình.
Hành động lần này của Hàn Mạc, không những được mọi người kính trọng, cho dù là cả Hàn gia cũng sẽ được hưởng lợi.
Quái giao đã kiệt sức, nhưng vẫn liều mạng giãy dụa, nhưng nó không biết, nó càng giãy dụa, đao của Hàn Mạc kéo càng nhanh, nó cũng sẽ càng nhanh chết.
Một cái miệng khổng lồ đầy máu trên lưng quái giao đang mở rộng, cũng chỉ có khí lực như Hàn Mạc, mới có thể làm được việc này. Hiện giờ, máu tươi trong cơ thể quái giao đang tuôn ra ngoài ồng ộc, máu chảy hết khiến cho quái giao giãy dụa càng ngày càng yếu, khí lực cũng càng ngày càng cạn.
Trên mặt biển tràn đầy máu, trong gió mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Tiêu Đồng Quang ngồi ở mạn thuyền nhìn tràng cảnh này không nhịn được phải nôn mửa từng chặp. Hắn mang theo vẻ mặt lạnh lùng khi xem quái giao đấu với Hàn Mạc, ánh mắt lóe ra sát cơ mịt mờ, trong lòng thầm lẩm bẩm :
- Tiểu tử thúi này, sao không bị quái giao cắn xé thành mảnh nhỏ?
Đợi hết thảy đều yên tĩnh, quái giao đã ngừng dãy giụa, chỉ nổi lều bều trên mặt nước, tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó đều lớn tiếng hoan hô.
Hàn Mạc nằm trên xác quái giao, thở từng hơi hổn hển. Mặc dù mùi máu tươi nồng nặc làm hắn buồn nôn, nhưng hiện giờ hắn cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, muốn nghỉ ngơi một chút.
... ...
Tào Ân nhìn trận chiến kinh tâm động phách người giao dã đấu này, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nhìn Hàn Mạc đang nằm mọp trên thi thể quái giao, đầu lông mày hắn nhướng lên, không biết trong dạ đang mừng hay lo, một hồi lâu mới khẽ thở dài:
- Gặp chuyện tỉnh táo, hạ thủ quyết đoán! Hàn gia đệ tử... Quả nhiên lợi hại!
- Hầu gia quá khen!
Hàn Huyền Xương cũng thở phào một hơi thật dài, vẻ mặt trước thì khiếp sợ sau là tán thưởng.
Ông quả thật đang kiêu ngạo. Ở thời điểm nguy cấp nhất, là người của Hàn gia xuất thủ, hơn nữa người này lại là con trai của mình, trong lòng ông cảm thấy hãnh diện vô cùng.
Đem bọn họ cũng kéo lên, người bị thương mau trị thương!
Hàn Huyền Xương phân phó:
- Không bị thương thì nghỉ ngơi một chút!
Người phía dưới vội vàng truyền lệnh đem những người thái châu kéo lên.
Hàn Mạc đã đi lên. Tất cả mọi người vung tay hoan hô. Bọn họ vì hoan hô Ngũ thiếu gia, vì sự dũng cảm mà hoan hô.
Toàn thân Hàn Mạc đầm đìa máu tươi, trên mặt vì máu đọng lại mà lộ vẻ dữ tợn dị thường, hắn chỉ nhìn Tiêu Đồng Quang cười cười, nhìn thấy trong mắt Tiêu Đồng Quang xẹt qua vẻ thất vọng, cười híp mắt nói:
- Tiêu đại nhân, người thất vọng ư?
- Cái gì?
Nhìn khuôn mặt khủng bố của Hàn Mạc, tim của Tiêu Đồng Quang có chút lạnh giá.
Hàn Mạc tiến tới, nhẹ giọng nói:
- Phải chăng đại nhân đang suy nghĩ, tại sao ta không táng thân trong hàm răng sắc nhọn của quái giao?
Trong mắt Hàn Mạc lóe lên quang mang âm lãnh làm cho Tiêu Đồng Quang không nhịn được cả kinh, thất thanh nói:
- Không… Không dám!
Chợt cảm thấy những lời này thật mất mặt mũi, ho khan một tiếng rồi ổn định tâm thần, ra vẻ trấn định nói:
- Hàn... Hàn Hải quản bản lãnh thật là lợi hại a! Quả nhiên... Hắc hắc, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Rất giỏi, rất giỏi!
Hàn Mạc ha ha cười một tiếng, không để ý đến Tiêu Đồng Quang, mà lúc này đại phu đã nhanh chóng đi lên, tẩy rửa băng bó vết thương trên vai Hàn Mạc. Bọn họ có thuốc trị thương rất trân quý, đợi đắp thuốc, băng bó kĩ càng xong, Hàn Mạc mới mỉm cười vỗ vỗ vai đại phu, đi thẳng vào trong thay y phục.
Mọi người không kể nan hay nữ, đều lấy ánh mắt sùng kính nhìn hắn. Điều này tất nhiên để lại cho Hàn Mạc chút đắc ý, thế nhưng không tự mãn quá nhiều, ngược lại còn để sâu trong nội tâm một ít lo lắng.
- Lưỡi dao quá sắc, dễ dàng bẻ gãy, danh tiếng quá sức, chỉ sợ sẽ có phiền toái
Hàn Mạc thầm than trong lòng.
Chờ hắn tắm rửa sạch sẽ thay y phục đi ra ngoài, chỉ thấy những người mò trai trong lòng vẫn còn sợ hãi ngồi ở khắp thuyền, sắc mặt mỗi người ít nhiều đều mang sắc trắng bệch.
Một màn kinh khủng kia, trong thời gian ngắn chỉ sợ có rất ít người có thể quên được!
- Đều nghỉ ngơi trước một chút đi!
Ngư ty quan trấn an:
- Quái giao đã bị Ngũ thiếu gia chém chết, một lát nữa, mọi người lại xuống biển!
Hàn Mạc nhíu mày, lập tức tiến lên phía trước nói:
- Đại nhân, nguy cơ chưa giải trừ, không cho kẻ nào xuống biển
- Cái gì?
Ngư ty quan ngẩn ra:
- Này… Quái giao đã bị giết, chúng ta vẫn phải mò châu nữa đó!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Đầu quái giao này đã chết, không phải là đã hết nguy hiểm. Ta và phụ thân đã bàn qua! Nhớ kĩ, không được cho ai xuống biển vào lúc này!
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Thi thể trên biển có vớt lên không?
Ngư ty quanthở dài:
- Phần lớn cũng chỉ còn lại phần chân tay cụt! Hay là hải táng họ đi, để họ an nghỉ trong biển!
- Không được!
Hàn Mạc nói rất nghiêm túc:
- Đem thi thể của bọn họ vớt lên đi! Còn có chỗ hữu dụng!
Rồi hơi trầm ngâm nói:
- Ta đi gặp phụ thân!