Hàn Mạc còn đang suy đoán không biết ai đang ngồi ở vị trí trống trước mặt đã nhận thấy bên ngoài có một người vội vã đi vào. Người này đến bên Quốc cữu, ghé tai nói nhỏ một câu. Quốc cữu khẽ gật đầu, đứng dậy, chắp tay với mọi người, nói:
-Chư vị xin chờ một lát!
Lão lại chắp tay với Tào Ân, cười cười, rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Tào Ân và Hàn Mạc liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đôi bên đều ngầm ý bảo đối phương cẩn thận chú ý.
Các quan viên Khánh Quốc rất hào hứng với buổi tiệc tùng. Một số quan viên không ngờ còn nhân cơ hội sờ soạng người thị nữ bên cạnh. Các nàng thị nữ này cũng rất ngoan ngoãn, để mặc bọn họ tuỳ ý. Chỉ có vài thị nữ khẽ tránh người đi, liền bị bọn họ cất tiếng cười quái dị. Cả đám quan viên Khánh Quốc đúng thực không chút nào e ngại Tào Ân và ngoại sứ Yến Quốc, kẻ nào kẻ đấy hết sức càn rỡ.
Cũng có vị danh sĩ thoạt nhìn người như chó bưng chén rượu, nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn thị nữ bên cạnh. Gã híp mắt cười nói:
-Rượu ngon phải có người uống cùng, phải có người ngọc ngồi cạnh bên. Lại, lại đây, cùng ta uống một ly này!
Nói rồi, gã đưa chén qua, ép người thị nữ uống rượu cùng.
Khánh Quốc trọng văn hơn võ.
Đối với đại đa số văn nhân mà nói, cái gọi là danh sĩ, phải là người không câu nệ Nguỵ Tấn, phải có hành vi phóng túng, lời nói phải khiến người nghe ngạc nhiên, không chút tầm thường. Không có kẻ hạ lưu, chỉ có người phong lưu, kẻ hạ lưu ở Khánh Quốc cũng chỉ có thể coi như là phong lưu mà thôi.
Cái gọi là nỗi tịch mịch của kẻ thánh hiền thời xưa thật ra chỉ là sự phóng túng của bọn danh sĩ mà thôi!
Quan viên Khánh Quốc không ai thèm để ý đến Tào Ân và ba người, đều nói chuyện, cười đùa ầm ĩ.
Hàn Mạc bình tĩnh, cởi bội đao bên hông xuống, cầm trong tay. Hắn nâng thanh kiếm ngang với mặt bàn, rồi đặt mạnh xuống. Bội đao va chạm với mặt bàn vang lên một tiếng “rắc”, nhất thời khiến không ít người kinh động. Vô số ánh mắt đổ dồn lại nhìn về phía hắn.
Thị nữ đứng bên Hàn Mạc xinh đẹp tựa một đoá hoa tươi lặng lẽ nở rộ cũng vì tiếng bội đao va chạm với mặt bàn mà giật mình hoảng sợ. Nàng quay đầu nhìn, khuôn mặt xinh đẹp thoáng biến sắc.
Thị nữ này dĩ nhiên đã được phủ Quốc cữu cẩn thận huấn luyện, chuyên phục vụ yến tiệc.
Trên thực tế, các quý tộc Khánh Quốc gần như đêm nào cũng ca hát, yến tiệc liên miên, chỉ khác nhau ở quy mô lớn nhỏ của từng buổi tiệc mà thôi.
Chỉ cần là người địa vị một chút, trong phủ đệ của người đó nhất định sẽ có một vài thị nữ dung mạo xinh đẹp được huấn luyện cẩn thẩn, chuyên phục vụ cho các buổi yến tiếc. Kể từ khi Khánh Quốc lập nước hai mươi năm cho đến nay, vốn ban đầu chỉ cần những nữ nhân hầu hạ đơn giản bên cạnh, càng về sau này, việc lựa chọn thị nữ càng khó khăn. Không những thị nữ được chọn phải xinh đẹp, mà còn phải biết nhiều thủ thuật câu kéo khách, tính nết dịu dàng. Thị nữ hầu hạ bên cạnh còn phải uống rượu, ăn tiệc cùng khách quan, chính vì thế các nàng trở thành một phần không thể thiếu được của các buổi yến tiệc và trong các buổi lễ của gia đình quý tộc.
Quốc cữu là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Khánh Quốc hiện nay, nắm quyền thế rất lớn. Thị nữ trong phủ đệ của lão dĩ nhiên cũng phải ở cấp bậc cao, các nàng đều phải hiểu biết nhiều.
Hàn Mạc đột nhiên đặt bội đao trên bàn, khiến thị nữ bên cạnh giật mình. Từ khi nàng ta vào phủ đến nay, đã từng hầu hạ không ít người, nhưng chưa từng gặp khách quan nào dám mang binh khí vào phủ Quốc cữu.
Nhất thời, các quan viên Khánh Quốc đều tức giận. Có người không chút khách khí nói:
-Đúng là kẻ vũ phu thô tục, làm ô uế cả bầu không khí văn nhã này!
-Đúng là man quốc, không hiểu được lễ nghi của thượng bang. Thật chẳng ra thể thống gì.
Có người nói.
Hàn Mạc không thèm để ý đến mấy lời nói lạnh nhạt của người Khánh Quốc. Hắn quay đầu, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của người thị nữ bên cạnh, liền cười dịu dàng, nói:
-Cô nương, đừng sợ hãi. Cái đao này chỉ dùng để giết kẻ tiểu nhân gian tà mà thôi!
Hàn Mạc vừa nói dứt lời, một vị quan ở phía đối diện tức thì đứng lên. Người này có chòm râu dê rất dài, Hàn Mạc vẫn còn nhớ rõ chính người này lúc trước đã từng châm chọc hắn, đây cũng là người đã ngăn hắn mang đao vào phủ.
Vị râu dài này không chút khách khí, chỉ thẳng vào Hàn Mạc, trách mắng:
-Ngươi nói đao này chỉ dùng giết kẻ tiểu nhân gian tà, chẳng hay ngươi muốn giết ai?
Hàn Mạc không trả lời ngay, quay sang thị nữ cười nói:
-Cô nương, giúp ta châm rượu!
Thị nữ kia thấy Hàn Mạc cười ấm áp như vậy, xúc động, nàng vẫn quỳ như trước cầm lấy bầu rượu rót thêm cho Hàn Mạc. Hàn Mạc nâng chén rượu, khẽ mỉm cười, nói:
-Đa tạ nàng!
Hắn nhẹ nhàng thưởng một ngụm rượu, rồi mới ngẩng đầu, nhìn người râu dài, thản nhiên nói:
-Các hạ kích động như thế, chẳng lẽ cho rằng tại hạ đang nói ngươi? Chẳng lẽ các hạ tự nhận mình là loại tiểu nhân gian tà sao?
Người râu dài biến sắc, cả giận nói:
-Ngươi nói cái gì?
-Tại hạ nói các gì, chẳng lẽ các hạ không nghe thấy hay sao?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Nếu các hạ không nghe thấy, có thể hỏi người bên cạnh, chắc chắn sẽ có người nghe được lời tại hạ nói!
Các quan viên Khánh Quốc nhất thời ầm ĩ, người trước người sau xì xào trao đổi, dĩ nhiên đều là không vừa lòng với cách nói của Hàn Mạc.
-Hàn tướng quân, người Yến Quốc các người đến đây là để cầu hoà, sao có thể vô lễ với Tiền đại nhân?
Một người đang ngồi ở giữa cao giọng nói:
-Tiền đại nhân chính là ngự sử trung thừa, sao có thể để ngươi nói xằng nói bậy thế nào cũng được?
Ngự sử vốn là quan chịu trách nhiệm quản lý, giám sát, nói thẳng ra là bên nha môn chuyên vạch tội kẻ khác. Đứng đầu là ngự sử đại phu, sau còn có hai gã ngự sử trung thừa nữa.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn người nọ, thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
-Vị đại nhân này dường như đang hiểu lầm, Đại Yến ta chưa bao giờ cầu hoà trước bất cứ ai. Thông thường thì, Đại Yến ta giải quyết tranh chấp hết sức đơn giản!
Hắn cầm lấy bội đao trên bàn, lạnh lùng nhìn kỹ người kia, gằn từng tiếng:
-Dùng đao giải quyết!
Những lời này của Hàn Mạc dường như sắp dấy lên một trận sóng gió, thì bên ngoài cửa chợt vang lên một tiếng hô to:
-Quốc sư đến!
Nhất thời, tất cả mọi người trong đại sảnh im lặng, không ai bảo ai đều đứng lên, nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy Quốc cữu đi cùng một gã đạo sĩ tiến vào. Vị đạo sĩ này mặc đạo bào bát quái, tay cầm một cái phất trần, râu tóc bạc phơ, nhìn qua rất có phong thái của bậc tiên phong đạo cốt.
Tay áo phất phơ, Quốc cữu và vị đạo sĩ tóc bạc tiến vào đại sảnh. Tất cả mọi người Khánh Quốc trong sảnh bất thần đều quỳ gối khom người, thi lễ với vị đạo sĩ này, nhất loạt hô:
-Tham kiến Quốc sư!
Hàn Mạc và Tào Ân liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày. Từ vẻ mặt của Tào Ân, Hàn Mạc có thể nhận ra Hầu gia dường như cũng không hiểu biết nhiều lắm về vị Quốc sư này.
Quốc sư chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, không chút để ý đến ai, đi theo Quốc cữu, ngồi phía bên phải. Theo sau vị quốc sư này, không ngờ còn có hai đạo sĩ áo bào xanh, thấy Quốc sư ngồi xuống liền khoanh chân ngồi yên bất động theo ở hai bên phải trái của Quốc sư.
Tuy rằng Quốc sư không hề để ý đến việc đứng dậy thi lễ của các quan viên và danh sĩ Khánh Quốc nhưng không ai để ý. Tất cả mọi người đều chờ cho Quốc sư và Quốc cữu ngồi xuống rồi mới lục tục ngồi xuống theo.
Quốc cữu cười, quay sang Tào Ân giới thiệu, nói:
-Hầu gia, vị này chính là Quốc sư của Đại Khánh ta, tề thiên quan chủ Thuần Dương tiên sư!
Lại quay qua Thuần Dương tiên sư, lão giới thiệu tiếp:
-Quốc sư, vị này chính là Xương Đức Hầu gia, chính sứ của Yến Quốc. Còn vị này là phó sứ Yến Quốc Hàn Mạc Hàn tướng quân!
Thuần Dương tiên sư liếc mắt nhìn Xương Đức Hầu một cái, rồi lại liếc nhìn Hàn Mạc, chỉ khẽ gật đầu, không nhiều lời.
Hàn Mạc còn đang quan sát vị Thuần Dương tiên sinh kia bỗng cảm giác được có một cặp mắt quái dị đang nhìn chằm chằm vào mình. Hắn nhận ra, chủ nhân cặp mắt chính là người ngồi phía sau Thuần Dương tiên sư, là một gã đạo sĩ áo xanh.
Vị đạo sĩ kia cũng đầu tóc bạc phơ, râu trắng toát, khuôn mặt dài dài, mới nhìn qua cũng có chút phong thái tiên nhân, chỉ có điều đôi mắt lại đầy vẻ thù hằn, chăm chăm nhìn Hàn Mạc, tựa như muốn xơi tái hắn vậy.
Hàn Mạc nhíu mày, không rõ vị đạo sĩ này vì sao lại nhìn mình thù hằn như vậy.
Quốc cữu dường như cũng nhận ra vị đạo sĩ kia và Hàn Mạc đang nhìn chằm chằm nhau, liền cười nói:
-Hàn tướng quân, vị này chính là Viên thiên sư Viên Đạo Linh, vốn là quan chủ núi Phù Bình, hiện giờ đang là đại đệ tử của Quốc sư, cũng là hộ pháp thiên sư!
Ba chữ “Viên Đạo Linh” vừa rót vào tai Hàn Mạc, nhất thời hắn cũng chưa nhận ra điểm kỳ lạ nào, nhưng vẫn thấy đối phương nhìn mình đầy oán độc, Hàn Mạc không nhịn được liền quan sát dung mạo của đối phương, càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc.
“Viên Đạo Linh” Hàn Mạc thầm nhắc lại cái tên này. Đột nhiên, hắn chợt nhớ ra, vị Viên thiên sư Viên Đạo Linh này không ngờ hắn đã từng gặp qua.
Lúc trước, gia tộc họ Diệp ở quận Bột Châu làm phản, khi hắn bị bao vây ở Hàn Diệp Thành từng phái sát thủ Ảnh Tử Vệ đến ám sát tướng lãnh Hắc lão thử quân thế gia, Tiêu Linh Chỉ cũng bị Hắc lão thử của Diệp gia gây thương tích, bị trúng kịch độc, suýt mất mạng.
Hàn Mạc lúc ra khỏi thành tìm kiếm hoa Khổ lệ, liền gặp phải một gã đạo sĩ mưu mô xảo quyệt, định cướp lấy hoa Khổ lệ trong tay hắn đi. Cuối cùng vị đạo sĩ đê tiện định đánh lén Hàn Mạc này bị hắn đánh cho một trận, còn cắt đi chòm râu của lão.
Vị thiên sư Viên Đạo Linh này chính là vị đạo sĩ đê tiện hắn đã gặp ngày đó.
Chuyện này xảy ra đã từ hơn một năm trước, nếu không phải hôm nay Viên Đạo Linh đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc này, Hàn Mạc làm sao có thể nhớ nổi chuyện ở Hàn Diệp Thành kia.
Giờ nhớ ra thân phận của đối phương, hắn mới hiểu được vì sao gã lại nhìn mình đầy oán độc như vậy.
Viên Đạo Linh dĩ nhiên cũng đoán được Hàn Mạc đã nhớ ra ân oán lúc trước, liền lạnh lùng cười, vẻ mặt càng thêm u ám. Hàn Mạc cũng khẽ mỉm cười, giơ tay đặt dưới hàm, tạo thành dáng chòm râu, ung dung ngồi đó, khiến Viên Đạo Linh ngồi bên kia trợn mắt phẫn nộ.
Thuần Dương tiên sư nhắm đôi mắt lại, tựa như một khối tượng đá, không chút biến sắc. Không khí trong cả sảnh đường nhất thời yên tĩnh.
Quốc cữu rốt cuộc cũng nâng chén rượu lên, đầu tiên hướng phía Tào Ân, sau đó mới lại nâng chén, cất cao giọng nói:
-Chư vị, hôm nay là tiệc tẩy trần chào mừng sứ đoàn Yến Quốc. Hầu gia và Hàn tướng quân đã cất công đi ngàn dặm đưa công chúa tới, hết sức tận tâm mong cho việc ký kết giữa hai quốc gia được tốt đẹp. Một chén này, ta đề nghị chúng ta cùng kính Hầu gia, Hàn tướng quân và Tống đại nhân!
Ngoài ba vị đạo sĩ, tất cả mọi người đều nâng chén, kính rượu với Xương Đức Hầu, nhưng đều không để ý đến Hàn Mạc và Tống Thế Thanh.
Tào Ân mỉm cười, nâng chén rượu lên, nhưng chưa uống ngay, mà quay sang Quốc cữu cười hỏi:
-Quốc cữu, mọi người đã đến đủ rồi sao? Nếu chưa đủ, chúng ta có thể chờ một chút cũng được!
Nói xong, y liền đánh mắt về bên phải, tuy rằng vị trí lớn nhất đã có Quốc sư Khánh Quốc ngồi, nhưng chỗ này vẫn còn trống.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: