Hàn Mạc nghe vậy, mày nhíu lại, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, vẫn mang theo nụ cười có vẻ rất khiên nhường, lúc này hắn chậm rãi ngồi xuống, đặt chén rượu trên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn mặt Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:- Ngũ Tổng binh, vấn đề của ngài… Ta nghe chưa rõ, xin ngài lặp lại lần nữa!
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:- Quả nhiên giả ngây giả dại. Bản tướng liền hỏi lại một lần, Hàn gia các ngươi bịt mắt Thánh thượng, phá hỏng Đại Yến ta liên minh Ngụy tấn công Khánh, mục đích ở chỗ nào?
Tay phải Hàn Mạc nắm chặt, lúc này không còn vẻ kính cẩn lúc trước, mà lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, giọng nói lạnh lùng:- Ngũ Tổng binh, cơm có thể ăn bậy, nói không thể lung tung, đạo lý này… ngài nên hiểu rõ hơn ta. Cái ngài gọi là “bịt mắt”, “phá hư” là có ý gì?
Ngũ Thiên Thiệu cũng nắm tay cười lạnh nói:- Hay là bản tướng nói sai rồi phải không?
- Ngài nói sai rồi.Hàn Mạc thản nhiên nói:- Ngài dùng hai chữ bịt mắt nói Hàn gia ta, Hàn Mạc chỉ cho ngài nhất thời kích động, cũng không so đo với ngài, nhưng ngài nói Thánh thượng bị bịt mắt, đó là nói Thánh thượng không anh minh, dễ bị người bịt mắt… Nếu Thánh thượng biết được Ngũ Tổng binh nói ngông cuồng như thế, lại không biết mặt rồng có giận hay không?
Hàn Mạc nói hời hợt, mọi người ở đây đều hơi biến sắc, chỉ có điều Tiêu Hoài Ngọc vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, dường như hết thảy trước mắt hắn đều không nghe thấy, không nhìn thấy.
Ngũ Thiên Thiệu vừa nghe Hàn Mạc nói như vậy, cũng hơi biến sắc.
Hắn không thể tưởng được lời Hàn Mạc không ngờ sắc bén như vậy, hai ba câu liền cài cho mình một tội danh, lúc này hiểu được trong lòng, người thanh niên nhìn qua nhã nhặn này không đơn giản.
Hắn là Tổng binh một quan, chính là trọng tướng biên quan, được cho là quan lớn một phương, nếu nhục mạ Hàn gia vài câu, chỉ là kết thù hận với Hàn gia, không có tội gì lớn.
Nhưng khinh nhờn Hoàng đế, đó là tội rất lớn, lời này hắn nói trước mắt bao người, nếu Hàn Mạc thật sự muốn nắm, lợi dụng điều này để công kích, có Tiêu Hoài Ngọc bảo vệ mình, mình chưa chắc bị vạch tội, nhưng cũng sẽ phiền toái rất lớn.
- Ngươi không cần chụp mũ linh tinh.Ngũ Thiên Thiệu ngẩn ra, lập tức cười lạnh nói:- Bản tướng đọc sách ít, không thể so với công tử ăn chơi các ngươi, chọn chữ tìm tội, bản tướng không tốn công thứ đó.
Hàn Mạc thản nhiên nói:- Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc không có hứng thú tìm tội gì, chỉ muốn nhắc nhở Ngũ Tổng binh, nói chuyện phải có chừng mực, theo như lời ngài nói, không nên chụp mũ linh tinh!
Ngũ Thiên Thiệu bị Hàn Mạc phản bác như vậy, nhất thời quả thật không dám nói lung tung, nhưng càng tức giận trầm giọng nói:- Vậy ngươi trả lời bản tướng, vì sao Hàn gia các ngươi kiên trì liên minh nước Khánh ở trong triều?
- Hàn Mạc tuổi còn trẻ, chỉ là Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, chức tránh là bảo vệ an toàn của Thánh thượng và thành Yến Kinh.Hàn Mạc ngồi thẳng người, lưng nhô lên, đối mặt với chúng tướng Tây Bắc cùng Ngũ Thiên Thiệu phẫn nộ chất vấn mình, không hề kinh hoảng, bình tĩnh nói:- Về phần quốc sách của triều đình, đó là Thánh thượng và nội các quyết định, Ngũ Tổng binh hỏi ta vấn đề này, Hàn Mạc… thật khó trả lời!
Tiêu Hoài Ngọc nghe tới đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt.
- Thật khó trả lời?Ngũ Thiên Thiệu cười ha ha, đi ra từ sau bàn, tới giữa yến hội, tay chỉ Hàn Mạc nói:- Bản tướng là người thô tục, được đại soái đề bạt, hiện giờ thân là Tổng binh Lâm Dương quan, nhưng ta vẫn có gì nói vậy như cũ, sẽ không lòng vòng quanh co. Ngươi khó trả lời, bản tướng tới giúp người trả lời… !
Khóe mắt Hàn Mạc liếc lên, thản nhiên cười nói:- Đang muốn mời Ngũ Tổng binh chỉ giáo!
Ngũ Thiên Thiệu nắm tay nói:- Ba chữ đơn giản, ham an nhàn mà thôi!
- Lời này đến từ đâu?
- Đám quan to trong kinh, đều quen sống ngày yên ổn, ngợp trong vàng sơn, hàng đêm ca hát, sao mà hưởng thụ.Ngũ Thiên Thiệu lạnh lùng nói:- Mười vạn binh sĩ biên quan, ngày đêm thao luyện, đông hè thao luyện, chịu vô số gian khổ vì để trở thành một đội quân thiết huyết, bảo vệ quốc gia, phải hoàn thành di nguyện của Đại tiên đế Đại Yến, dẹp yên bốn bể, nhất thống thiên hạ. Hiện giờ xuất hiện cơ hội, mượn cơ hội công thành cướp đất khuếch trương lãnh thổ, Hàn gia các ngươi vì sao lại kiên trì liên minh nước Khánh không chiến? Hay là khiếp đảm trong lòng, không dám chiến một trận với nước Khánh? Hoặc lo lắng đại chiến nổi lên, ảnh hưởng cuộc sống đám quý nhân các người?
Tuy rằng thần sắc Tào Ân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia đã lộ ra vẻ giận dữ.
Hắn liếc Tiêu Hoài Ngọc bên người một cái, thấy Tiêu Hoài Ngọc bất động như núi, lẳng lặng ngồi ở đó, trầm ổn im lặng, dường như cũng không có ý tứ ngăn cản Ngũ Thiên Thiệu.
Các tướng lãnh đang ngồi đều nhíu mày, bọn họ đều biết tính tình Ngũ Thiên Thiệu nóng nảy, nhưng tình cảnh hôm nay, người này uống rượu, lúc này say khướt cũng rất không khôn ngoan.
Lễ bộ thị lang Tống Thế Thanh thật sự nghe không được, đứng dậy, chắp tay nói:- Ngũ… Ngũ Tổng binh, Hàn tướng quân trung quân đền nợ nước, xử lý cẩn trọng, lần này đi sứ nước Khánh, càng vất vả công lao càng lớn, ngài… ngài cần gì phải nói lời đả kích như vậy?
Ngũ Thiên Thiệu liếc mắt nhìn Tống Thế Thanh, biết là một vị Lễ bộ thị lang.
Hắn ở quân Tây Bắc, ngoại trừ Tiêu Hoài Ngọc, là nhân vật có lực ảnh hưởng nhất, tinh thông võ nghệ binh pháp, hơn nữa dưới tay có một đám người, lại được Tiêu Hoài Ngọc coi trọng, thân là Tổng binh đứng đầu quân Tây Bắc, làm sao lại để Lễ bộ thị lang vào mắt, thứ nhất trong lòng tức giận, lửa giận dồn nén hồi lâu bùng nổ, thứ hai lúc trước cũng uống không ít rượu, cảm giác say dâng lên, lập tức bước hai bước, nắm áo Tống Thế Thanh, cười lạnh nói:- Ngươi là ai, lại dám giáo huấn bản tướng? Bản tướng ra trận giết địch, ngươi còn dưới đũng quần đàn bà, lại dám nói chuyện với bản tướng như vậy?
Tông Thế Thanh này cũng là người có chút cốt khí, vẻ mặt tức giận, nâng tay mở tay Ngũ Thiên Thiệu, ai biết cánh tay Ngũ Thiên Thiệu này giống như sắt ngàn cân, Tống Thế Thanh dùng sức toàn lực, nhưng cũng không động đậy được một chút.
Thấy Tống Thế Thanh nghẹn đỏ mặt, Ngũ Thiên Thiệu lập tức đắc ý cười to, chỉ cười hai tiếng, lại thấy một bàn tay đặt lên tay mình, tay kia dùng một chút lực, quả thật kéo Tống Thế Thanh khỏi bàn tay mình.
Ngũ Thiên Thiệu nhíu mày, lại tức giận, liếc mắt nhìn, đúng là Tiếu Mộc đứng dậy.
- Ngũ Tổng binh uống say rồi.Tiếu Mộc lạnh mặt:- Tống đại nhân tốt xấu cũng là mệnh quan triều đình, Ngũ Tổng binh không nên đối đãi như thế!
Ngũ Thiên Thiệu tức giận trong lòng, cảm giác say dâng lên, bị Tiếu Mộc nắm tay, chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, tay kia thành quyền, vung ngang về phía mặt Tiếu Mộc.
Hắn ra tay cực kỳ đột ngột, ai cũng không thể tưởng được, đường đường Tổng Binh Lâm Dương quan, dám ra tay với Tiếu Mộc ngay trước mặt Tiêu Hoài Ngọc và Tào Ân.
Bản thân Tiếu Mộc hiển nhiên cũng không thể tưởng được, nhưng hắn không hổ là cao thủ nhất đẳng trong Ngự lâm quân, nắm tay Ngũ Thiên Thiệu đánh lại, thân thể hắn chợt lóe sang bên, cũng không đón đỡ với Ngũ Thiên Thiệu.
Hắn là Hộ quân tham lĩnh Ngự lâm quân, so ra kém chức Tổng binh của Ngũ Thiên Thiệu, cũng không dám thật sự ra tay với Ngũ Thiên Thiệu.
Ai biết thân thủ của Ngũ Thiên Thiệu cũng rất dũng mạnh, Tiếu Mộc né tránh vốn tưởng rằng tránh được nắm tay Ngũ Thiên Thiệu, nhưng sau khi thân thể tránh qua, bỗng nhiễn cảm thấy đầu vai đau nhức, đúng là bị nắm tay kia của Ngũ Thiên Thiệu đánh vào đầu vai, một cỗ lực lượng va chạm, Tiếu Mộc cảm thấy đầu vai đau nhức, thân thể không tự chủ lui về sau, mắt thấy té trên đất, trong nháy mắt thân thể Hàn Mạc đứng lên, một bàn tay vươn ra, đỡ Tiếu Mộc trầm giọng hỏi:- Có sao không?
Tuy rằng Tiếu Mộc cảm thấy đầu vai đau nhức, cũng chịu đựng lắc đầu nói:- Không sao!
Ngũ Thiên Thiệu vừa ra tay, ngoại trừ Tào Ân và Tiêu Hoài Ngọc, mọi người lập tức đều đứng lên, có người kêu lên:- Tổng binh đại nhân… không thể… !
Sắc mặt Tào Ân càng thêm khó coi, nhưng hắn kiềm chế vô cùng tốt, Tiêu Hoài Ngọc ung dung thản nhiên, hắn cũng không nói lời nào.
Chỉ có điều hắn lại không rõ, vì sao đến lúc này Tiêu Hoài Ngọc vẫn không nói một lời.
Đây hiển nhiên rất không bình thường.
…
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, chậm rãi đi đến trước mặt Ngũ Thiên Thiệu, bình tĩnh nhìn vị Tổng binh quân Tây Bắc này, đầu Ngũ Thiên Thiệu cao hơn Hàn Mạc nhiều, dường như cũng không ý thức được mình vô lễ, cũng lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, trong đôi mắt tràn ngập hương vị khiêu khích.
Không khí trong trướng, nhất thời rất quỷ dị.
Hàn Mạc và Ngũ Thiên Thiệu bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời tướng sĩ đều yên lặng không tiếng động, không biết tiếp theo Hàn Mạc sẽ ứng phó thế nào.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc một hít sâu một hơi, chậm rãi nói:- Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc kính ngài trấn thủ biên cương vì nước, chính là chiến tướng công huân của Đại Yến ta, việc này… coi như bỏ qua… !Hắn nói xong câu đó, không nói thêm lời nào, xoay người muốn trở về vị trí của mình.
Ngũ Thiên Thiệu lại vươn tay, muốn đánh qua đầu vai Hàn Mạc, chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể Hàn Mạc hiện lên như quỷ mỵ, trong lúc Ngũ Thiên Thiệu kinh hãi, lại cảm thấy tay mình căng thẳng, đã bị Hàn Mạc khống chế.
Phản ứng và động tác của Ngũ Thiên Thiệu rất nhanh, trong nháy mắt Hàn Mạc chụp cổ tay hắn, bàn tay hắn cũng khéo léo chụp lại, cũng khống chế tay Hàn Mạc, trong nháy mắt hai người đều nhanh chóng khống chế cổ tay đối phương.
Trong nháy mắt khống chế cổ tay Hàn Mạc, Ngũ Thiên Thiệu liền không khách khí tăng sức lực, muốn mượn cơ hội trị Hàn Mạc.
Hắn vũ dũng, có tiếng trong quân Tây Bắc là khí lực rất lớn.
Dùng lực đối với Hàn Mạc, lại không dám thật sự dùng toàn lực, chỉ năm thành khí lực mà thôi, nhưng hắn cũng rất tự tin, tuy chỉ năm thành lực, nhưng không tới một lát, người trẻ tuổi trước mắt sẽ thống khổ không chịu nổi, không chừng sẽ cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Nhưng dần dần, không có thấy vẻ đau đớn trên mặt Hàn Mạc, trái lại cổ tay mình lại dần dần đau đớn, khí lực người thanh niên này dường như cũng không yếu hơn mình, thậm chí còn mạnh hơn mình.
Hắn ý thức được không ổn, muốn gia tăng khí lực, nhưng cảm thấy mạnh tay mình bị nhấn, trong nhất thời cánh tay mình tê dại, không dùng được khí lực.
Mọi người ở đây thấy hai người nắm cổ tay nhau, đứng tương đối, liền biết hai người đang so khí lực.
Tướng lãnh quân Tây Bắc biết bản lĩnh Ngũ Thiên Thiệu, cũng không lo lắng Ngũ Thiên Thiệu chịu thiệt, trái lại lo lắng Ngũ Thiên Thiệu làm nhục Hàn Mạc trước mặt mọi người, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái.
Ai ngờ một lúc lâu sau, mọi người không thấy trên mặt Hàn Mạc có vẻ đau đớn, trái lại nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của Ngũ Thiên Thiệu đỏ bừng lên, thậm chí trên trán toát ra mồ hôi hột.
Mọi người kinh ngạc một hồi, ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ chịu thiệt chính là Ngũ Thiên Thiệu?
Lúc này cổ tay Ngũ Thiên Thiệu bị hàn Mạc nắm đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn lại rất kiên cường, đau đớn vẫn cười lạnh nói:- Không thể tưởng được… Ngươi cũng có khí lực như thế… Xem ra những đàn bà kia cũng không hao phí bao nhiêu thể lực của ngươi…!
Hàn Mạc lãnh đạm nhìn Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:- Ngũ Tổng binh nói ai là đàn bà?
- Không phải ngươi mang theo đàn bà bên người sao.Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:- Đi sứ nước Khánh, bên người còn mang theo nữ nhân, Hàn tướng quân thật đúng là tiêu dao… !
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức hiểu được, đàn bà trong lời Ngũ Thiên Thiệu nói, tất nhiên là chỉ Hồng Tụ.
Sắc mặt hắn chợt lạnh, Ngũ Thiên Thiệu châm chọc hắn, hắn thật ra nhẫn nhịn, ngay cả ra tay với Tiếu Mộc bộ hạ mình, hắn cũng nhịn, nhưng không thể tưởng được không ngờ người này khinh nhờn Hồng Tụ, Hàn Mạc rốt cuộc không kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, hừ lạnh một tiếng, vung mạnh tay lên, tay mình thoát khỏi tay Ngũ Thiên Thiệu, Ngũ Thiên Thiệu cảm thấy một lực lượng khổng lồ đẩy thân thể mình ra sau, thân thể không tự chủ mà lùi hai bước.
- Câm mồm ngươi lại!Hàn Mạc lạnh lùng nói, cũng không nhiều lời với hắn, trở về vị trí của mình.
Ngũ Thiên Thiệu chịu thiệt trước mặt mọi người, lập tức vô cùng xấu hổ, còn muốn lên tiếp, lại nghe Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:- Ngũ Thiên Thiệu!
Ngũ Thiên Thiệu ngẩn ra, chắp tay nói:- Đại soái!
Tiêu Hoài Ngọc buông chén rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:- Đi ra ngoài lĩnh năm mươi quân côn, từ hôm nay trở đi, không cho ngươi uống một giọt rượu, nếu trái lệnh… liền rời khỏi quân Tây Bắc đi!
Giọng hắn không lớn, nhưng cực kỳ có lực, mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.
Mí mắt Ngũ Thiên Thiệu nhảy dựng, còn muốn nói gì, mày Tiêu Hoài Ngọc đã nhăn lại, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh lụng, Ngũ Thiên Thiệu nhìn thấy không dám nhiều lời, chỉ không cam lòng trừng mắt liếc Hàn Mạc, lui ra từ trong trướng, tự lĩnh quân côn.