Hàn gia là một danh môn vọng tộc trong Cửu đại thế gia Yến Quốc, đồng thời cũng là gia tộc danh vọng cao nhất trong Đông Hải quận, tất nhiên cũng vì vậy mà có tộc quy cực kỳ nghiêm khắc. Theo những gì Hàn Mạc biết thì tộc quy không ít hơn năm mươi điều, nếu vi phạm bất kỳ một điều nào thì đều chịu sự trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Tỷ nhi thuộc vào tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội trong thế giới này, cũng chính là kỳ nữ. Tuy Hàn gia không có bất kỳ lời nói nào muốn xúc phạm đến tầng lớp này nhưng một kỳ nữ không thể nào tiến vào trong Hàn gia, nếu có chuyện như vậy xảy ra thì chỉ sợ rằng Hàn gia sẽ bị tất cả các gia tộc khác trong Yến Quốc chế nhạo. Tuy đám đệ tử gia tộc lớn cũng không thiếu những kẻ duy trì những mối quan hệ như vậy nhưng không có bất kỳ kẻ nào gióng trống khua chiêng đón một kỳ nữ vào gia tộc.
Hàn Mạc vừa nghe đến hai chữ tỷ nhi thì ngoài kinh ngạc chính là cảm thấy vấn đề này khó giải quyết.
- Lần trước ta không nhịn được phải đi theo đám người kia đến Phiêu Hương Viện uống hoa tửu.
Hàn Nguyên thản nhiên nói:
- Ngày đó ta đến đúng vào cuộc thi Hoa Khôi Tái, người được tuyển làm hoa khôi chính là Hương Ngọc Nhi, vì vậy đám người kia chỉ đơn giản chọn Hương Ngọc Nhi rồi đẩy ta vào... ....
- Sau đó hai người vui sướng vài lượt, sau đó huynh đã yêu nữ nhân kia sao?
Hàn Mạc trợn trừng mắt, hắn giơ ngón cái lên nói: Truyện "Quyền Thần "
- Tứ ca, tình cảm của huynh thật phong phú, như vậy mà đã yêu rồi.
Hàn Nguyên cười khổ nói:
- Tiểu Ngũ, lúc này mà ngươi còn tâm tư để đùa giỡn sao? Ngươi cũng biết đấy, tuy ta muốn kết hôn với Hương Ngọc Nhi nhưng trong nhà tuyệt đối sẽ không cho phép, dù nàng có xuất thân trong sạch nhưng lại là người của xuân lâu, không thể nào nói rõ ràng được.
Hàn Nguyên dừng lại một lúc, trong mắt hắn bùng lên vẻ phẫn nộ, hắn cắn răng nói:
- Nhưng hôm qua ta đến Phiêu Hương Viện thì Hương Ngọc Nhi đã bị Tiểu Diêm Vương bắt đi rồi, cũng không biết bây giờ thế nào. Ta...Ta lại không thể vì vậy mà gây chiến, nếu để ông nội và cha biết được thì chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Vành mắt Hàn Nguyên đỏ ửng lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
- Tiểu Diêm Vương và chúng ta thường hay xích mích, hắn cũng biết Hương Ngọc Nhi là nữ nhân của ta, hắn làm như vậy là cố ý chọc giận ta, cũng không biết hắn sẽ tra tấn Hương Ngọc Nhi thế nào.
Hàn Mạc trừng mắt nhìn Hàn Nguyên, hắn trầm giọng nói:
- Tứ ca, lúc này đau thương cũng có được gì đâu, chuyện này huynh đừng quan tâm đến nữa, cứ giao hết cho đệ. Huynh trở về tắm rửa cho sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon, đến khi huynh tỉnh dậy, đệ chắc chắn sẽ cho huynh được nhìn thấy Hương Ngọc Nhi.
- Thật...Thật sao?
Hàn Nguyên mở to mắt, trong ánh mắt bùng lên cái nhìn vui sướng.
- Đệ đã đồng ý thì có bao giờ sai hẹn đâu?
Hàn Mạc đỡ Hàn Nguyên dậy, hắn mỉm cười nói:
- Được rồi, đã nói với huynh nhiều lần rồi, đàn ông Hàn gia máu có thể chảy nhưng không được rơi nước mắt.
Hàn Nguyên hình như rất tin tưởng năng lực Hàn Mạc, hắn gật đầu thật mạnh.
Đợi đến khi Hàn Nguyên đi xa thì Hàn Mạc mới nhìn bóng lưng của hắn rồi thở dài:
- Tứ ca ơi là Tứ ca, tính tình của người sao nhu nhược như vậy, gặp phải chuyện thì không biết nên làm sao, như thế này sao tốt lên được.
Nếu tính tổng cả hai đời của Hàn Mạc lại thì đã hơn bốn mươi năm, tuy hắn còn nhỏ tuổi hơn Hàn Nguyên nhưng nếu nói về tâm lý thì trưởng thành hơn rất nhiều.
- Hàn Thanh!
Hàn Mạc dùng giọng điệu sắc bén khẽ hô một tiếng.
Hàn Thanh lập tức xuất hiện trước mặt Hàn Mạc, hắn cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, có chuyện phải làm sao? Từ trận Điêu Quang Đấu lần trước đã mấy tháng rồi chưa được động thủ, lần này cũng nên học hỏi thêm chút kinh nghiệm, nếu không những gì thiếu gia đã dạy sẽ trở nên bỏ bê hết à?
- Thiếu gia ta từ năm tám tuổi đã mang theo các ngươi đi huấn luyện, nếu các ngươi mà bỏ bê thì còn thua cả đầu heo.
Hàn Mạc cười hì hì, vẻ mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc:
- Những gì Tứ ca vừa nói ngươi đã nghe rõ chưa?
- Thiếu gia, tiểu Thanh đều nghe rõ, không thiếu một chữ nào. Đây là những gì thiếu gia đã dạy bảo, những gì nên nghe nem xem xét và nhưng gì không nên nghe không nên xem xét.
Hàn Thanh khôn khéo nói.
- Vậy là tốt rồi, ngươi gọi thêm vài người nữa, dẫn bọn họ đi làm chuyện này cho ta...Biết làm thế nào rồi chứ?
Hàn Mạc sờ cằm hỏi, lúc này vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh lùng, rất khác biệt so với vẻ mặt khi đối diện với Hàn phu nhân và Nhị tông chủ, đồng thời còn cực kỳ tỉnh táo:
- Phải hết sức cẩn thận, đừng gây ra những rắc rối khác, nếu không đừng trách thiếu gia không khách khí.
- Vâng, Ngũ thiếu gia!
Hàn Thanh nói một tiếng tí tửng, vẻ mặt hắn trở nên hứng thú, hắn khẽ nói:
- Tiểu Diêm Vương kia, có phải nên... ....
Hàn Thanh nhấc bàn tay phải lên rồi đẩy mạnh xuống.
- Hừ!
Hàn Mạc trợn trừng mắt:
- Thiếu gia ta đã nói rồi, không được phép gây chuyện, thời cơ vẫn chưa tới.
Hàn Thanh gật đầu nói:
- Vâng, thiếu gia, ta phải đi, trước tiên phải tìm được vị trí của Hương Ngọc Nhi.
Hàn Thanh vừa chạy đến cầu thì lập tức gặp một người đàn ông trung niên mập mạp phúc hậu, hắn không khỏi lên lên:
- Cha, sao người lại đến đây?
Người đàn ông trung niên này chính là phụ thân của Hàn Thanh, là Hàn Nghiêm quản gia Thanh Lại phủ, tất cả mọi người cao thấp trong Thanh Lại phủ đều gọi lão là Hàn bá.
Hàn bá hỏi:
- Ngũ thiếu gia có bên trong không?
- Vâng, có bên trong!
Hàn bá khẽ gật đầu rồi bước nhanh vào nhã thất, khi nhìn thấy Hàn Mạc đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài thì vội hỏi:
- Ngũ thiếu gia, đại tông chủ muốn cậu đi qua một chuyến, ngài nói có chuyện tìm thiếu gia, cậu nhanh chân lên một chút.
Hàn Mạc nghe được ba chữ đại tông chủ thì thân thể khẽ chấn động, hắn nói:
- Đại gia gia muốn tìm cháu sao?
Nếu nói người làm Hàn Mạc cảm thấy sợ hãi nhất trong tất cả số người cao thấp trong Hàn gia thì chính là vị đại tông chủ Hàn Chính Càn cực kỳ âm trầm kia. Mỗi lần Hàn Mạc nhìn thấy lão thì cảm giác trên người có sâu lông bò qua, toàn thân không được tự nhiên.
- Đúng vậy, đã có người đến truyền lời, cậu mau đi qua.
Hàn Mạc không dám chậm trễ, hắn sửa soạn lại y phục rồi vừa đi vừa hỏi:
- Ngài biết người tìm ta có chuyện gì không?
- Cũng không biết!
Hàn bá cười ha hả nói:
- Những chuyện của đại tông chủ thì hai quý phủ ai dám mở miệng hỏi nhiều?
Hàn Mạc bước đi rất nhanh, hắn lại hỏi:
- Cha cháu thì sao?
- Đại nhân đang ở trong quận phủ thủ!
- Chỗ Hắc Diêm Vương sao?
Hàn Mạc dừng chân rồi quay đầu hỏi:
- Ngài đến chỗ Hắc Diêm Vương làm gì?
- Hình như có liên quan đến chuyện thu thuế!
Hàn bá trả lời:
- Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta cũng không biết rõ. Thiếu gia, trong nhà thì có thể được nhưng nếu đã ra ngoài thì không thể gọi là Diêm Vương này nọ, để tránh khỏi hiểu lầm. Cậu mau đến phủ đông, cũng đừng để cho đại tông chủ phải chờ, mỗi ngày ngài đều có rất nhiều chuyện phải làm, đừng để ngài nổi giận.
... ....
Hắc Diêm Vương là một biệt danh, người này có tên là Tiêu Mạc Toản, là quận trưởng Đông Hải quận.
Hàn gia là gia tộc có danh vọng và lực hiệu triệu nhất trong Đông Hải, đồng thời cũng là gia tộc khống chế cả mạch máu quân sự và kinh tế. Nhưng người lãnh đạo cao nhất trong Đông Hải quận có danh nghĩa với chính phủ chính là quận trưởng Đông Hải quận được triều đình phái đến.
Nếu nói theo tình hình chính trị thì Tiêu Mạc Toản chính là quan phụ mẫu của Đông Hải quận, rõ ràng là một cán đao, dù là Hàn gia cũng phải kiêng kị vài phần.
Tiêu Mạc Toản là đệ tử dòng nhánh của Tiêu gia, một gia tộc đứng hàng thứ nhất trong Cửu đại thế gia Yến Quốc, trước đây hắn được chỉ định đến làm quận trưởng Đông Hải quận cũng vì được chính Tiêu Thái Sư quan đại thần nội các đương triều đề cử, đây là nhân vật cực kỳ có bối cảnh. Yến Quốc là một quốc gia kỳ quái, tình hình chính trị của bọn họ có thể nói là khá dị dạng, vì nguyên nhân lịch sử nên những thế gia đại tộc khống chế tất cả quyền lợi quốc gia, vì vậy mà vương quyền quốc gia cũng không quá mức uy nghiêm.
Tất cả thuế trong Đông Hải quận phần lớn đều do Hàn gia thu nhận, sau đó Hàn gia mới chuyển đến Đông Hải quận phủ. Điều này tuy có vẻ rườm rà nhưng chứng tỏ quyền lực khống chế kinh tế trong Đông Hải quận của Hàn gia.
Nhưng cũng có một vài loại thuế mà Hàn gia không được phép nhúng tay vào, một là thuế muối, hai là thương thuế.
Hai loại thuế này đều do nha môn Đông Hải quận thu lại, nói cách khác hai quyền lực thu nhập thuế này được Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận nắm trong tay. Vì nguyên nhân này mà Hàn gia và Tiêu Mạc Toản có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng hai bên đều kiêng kỵ thực lực và bối cảnh của đối phương, cả hai đều biểu hiện rất khách khí. Truyện "Quyền Thần "
Vì Tiêu Mạc Toản có nước da ngăm đen, hơn nữa lại là loại người âm hiểm nên dân chúng lén gọi lão là Hắc Diêm Vương.
Tiểu Diêm Vương cướp Hương Ngọc Nhi chính là con trai duy nhất của Hắc Diêm Vương, tên này ỷ vào quyền thế của cha mà làm xằng làm bậy trong Đông Hải quận, có thể nói là tội ác chồng chất. Cũng vì vậy mà Tiểu Diêm Vương từng nhiều lần phát sinh xung đột với đệ tử Hàn gia.
... ....
Phủ Tổng Đốc Đông Hải và Đông Hải Thanh Lại phủ chính là câu nói trong miệng của người ngoài, đây là gọi theo chính danh, nhưng trong miệng người Đông Hải thì gọi là Đông phủ và Tây phủ.
Hàn Mạc vào Đông phủ thì lập tức hỏi địa phương của Hàn Chính Càn, sau đó hắn nhanh chóng đi đến thư phòng trong chính viện.
Khi đến thư phòng, Hàn Mạc khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói âm trầm và khàn khàn của Hàn Chính Càn:
- Tiểu Ngũ à? Vào đi!
Hàn Mạc đẩy cửa tiến vào lập tức nghe được những mùi hương đặc biệt của thư phòng dày đặc thư hương và văn chương. Khi vào cửa thì hắn xoay người khẽ đóng cửa lại, sau đó mới tiến thẳng vào phòng trong. Trên đường đi toàn là những giá sách khổng lồ, đủ loại, nghe nói trong thư phòng này không những có thư tịch của Yến Quốc mà còn có rất nhiều loại của Khánh Quốc, Ngụy Quốc và Nam Phong Quốc, nếu hiểu rõ tình hình chung của các quốc gia thì cực kỳ có lợi.
Hàn Mạc cũng không biết thư phòng đầy sách này là Hàn Chính Càn muốn bày ra làm bộ hay thật sự đã từng đọc qua rồi.
Phòng trong là một gian nhỏ cực kỳ tao nhã, bầu không khí có chút u tối, cổ kính. Một lão nhân đầu bạc trắng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi sau một chiếc bàn gỗ lim, trên mặt bàn đầy một bộ giấy và bút mực rất ngăn nắp, lão nhân đang thuận tay cầm lấy bút lông, cũng không biết đang viết thứ gì.
Khi thấy Hàn Mạc tiến vào thì lão nhân mới ngẩng đầu lên nói;
- Gần đây có chăm chỉ luyện công không?
Gương mặt lão nhân cực kỳ tang thương, da mặt đã sớm nhăn nheo nhưng cặp mắt vẫn cực kỳ lợi hại. Cặp mắt lão giống như một con dao nhỏ, dù kẻ nào bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy không được thoải mái.
Hàn Mạc dù không sợ trời sợ đất nhưng khi đứng trước mặt vị đại tông chủ cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
- Vâng, vẫn rèn luyện chăm chỉ.
Cái mà Hàn Chính Càn gọi là luyện công cũng không phải khí công thần võ gì cả, chẳng qua chỉ là Trường Sinh Kinh được truyền dạy qua các đời Hàn gia, chỉ có đệ tử trực hệ mới được phép tu luyện. Thật ra đây chẳng qua chỉ là một bộ võ công có thể thông qua điều tức thân thể để tăng cường khí lực. Nghe nói trước kia Đông Hải Vương luyện Trường Sinh Kinh đại thành nên có được thần lực tan vàng nát đá, vì vậy mới trở thành thế lực hùng bá một phương ở Đông Hải. Truyện "Quyền Thần "
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, giọng nói uy nghiêm lại vang lên:
- Công phu không thể nghỉ ngơi, đây là võ công bắt buộc của Hàn gia chúng ta, nếu chậm trễ thì đừng trách đại gia ta không khách khí.
- Vâng!
Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Chính Càn thì trở nên ngoan ngoãn giống hệt như một con cừu non.
- Lần này gọi ngươi tới chính là chuẩn bị cho ngươi một chút.
Hàn Chính Càn chậm rãi nói:
- Khi ngươi mười sáu tuổi thì trong phủ đã thu xếp cho một thị tì nha đầu xứng đáng, nhưng ngươi lại nhiều lần từ chối, việc đó ta cũng không rảnh quan tâm. Lúc này ta đã tìm được một người, chỉ qua chỉ vì ngươi không thích nha đầu nên ta tìm cho một người lớn tuổi, ngươi về chuẩn bị đi, hai ngày nữa người này sẽ tiến vào.
- Sao cơ ạ?
Hàn Mạc chấn động, hắn há hốc miệng, nửa ngày sau cũng nói không nên lời.