Quyền Thần

Chương 377: Q.4 - Chương 377: Sự tình cấp bách.




Hàn Mạc tuy rằng tin vào chủ nghĩa duy vật, không hề mê tín, tuy nhiên giữa hoàn cảnh âm trầm này, nhìn thấy phía trước dưới ánh lửa chiếu rọi có một hình ảnh mờ nhạt, tinh thần trong nháy mắt khẩn trương lên, không khỏi nhiên mà liên tưởng đến chữ "quỷ", nắm chặt đồng côn, nheo mắt nhìn kỹ, đã thấy bóng dáng kia in trên tường, xem ra là ngồi, bởi vì không khí trong thông đạo hang đá rất loãng, ánh lửa trên cây đuốc nhảy lên vặn vẹo, cũng đem bóng dáng kia xoay vặn vẹo từng khúc mà chiếu rọi lên vách đá, chợt ẩn chợt hiện, thật đúng là dọa người.

Hàn Mạc rất nhanh phát hiện, phía trước thông đạo hơi trống trải một ít, trên vách đá bên kia không ngờ một người vặn vẹo dựa vào, người nọ mặc một thân xiêm y màu trắng, dưới ánh lửa chiếu rọi thấy rất rõ, lưng tựa vào vách đá, không nhúc nhích, giống như là đã chết.

Chỉ nhìn đến quần áo kia, Hàn Mạc lập tức cả kinh, kia rõ ràng là Tiêu Linh Chỉ.

Hắn bước nhanh đến, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ khuôn mặt người nọ, đúng là Tiêu Linh Chỉ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, hàm răng cắn chặt, cặp môi vốn hồng nhuận thơm tho lúc này trở nên xanh xao, đôi mắt xinh đẹp cũng nhắm chặt, chợt thấy chợt không, thật đúng là giống như người chết.

Hàn Mạc cả kinh, vội vàng lấy tay dò xét hơi thở nàng, lại cảm giác chóp mũi của nàng còn ấm áp, còn có hơi thở.

-Quân sư!

Hàn Mạc nhẹ giọng kêu lên một tiếng, Tiêu Linh Chỉ vẫn như trước không hề có động tĩnh.

Hàn Mạc ngẩng đầu lên hướng thông đạo phía trước nhìn, một mảnh tối đen, cũng không biết thông đạo này dài bao nhiêu, càng không biết thông đạo này có xa lắm không, lúc này không khí bên trong thông đạo cực kỳ loãng, ngọn lửa chập chờn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tắt. Tiêu Linh Chỉ nếu là còn ở lại chỗ này, cho dù sẽ không đau quá mà chết, chỉ sợ cũng sẽ bởi vì thiếu không khí mà ngạt thở.

Hàn Mạc nhìn kỹ thì thấy trên váy của Tiêu Linh có vệt máu dài loang lổ, cũng không biết máu tươi này từ đâu đến, mười phần là bị thương ở đùi.

Hắn không biết Tiêu Linh Chỉ làm như thế nào bảo toàn được tính mạng, khoảng cách cao như vậy, nếu không có giảm bớt lực xung kích vào thân thể, tất nhiên là sẽ tan xương nát thịt

Lập tức không do dự, trước tiên đem đồng côn dùng sức cắm vào bên trong đá, bằng khí lực của hắn, việc này rất đơn giản, sau đó hắn liền khẽ khàng ôm lấy Tiêu Linh Chỉ, chỉ sợ va chạm mạnh sẽ khiến thương thế của nàng chuyển biến xấu. Cho nên tận lực thong thả mềm mại ôm lấy Tiêu Linh Chỉ, rồi với tay lấy đồng côn, xoay người lại đi trở về đường cũ.

Giữa hang đá khổng lồ, tuy rằng trần nhà đóng kín,nhưng dù sao diện tích rất lớn, bên trong chứa không ít không khí, nơi đó đối với sự khôi phục sinh lực của Tiêu Linh Chỉ hiển nhiên là có lợi nhất.

Cũng không biết tiêu phí bao nhiêu thời gian, rốt cục cũng về tới tảng đá lớn giữa hang đá, Hàn Mạc cảm giác không khí xung quanh đầy hơn rất nhiều, hô hấp cũng thư sướng không ít.

Hắn chọn một nơi bằng phẳng, thật cẩn thận buông Tiêu Linh Chỉ xuống, mặc dù trong lòng rất nóng ruột vì thương thế Tiêu Linh Chỉ, nhưng xung quanh toàn đất đá rất cứng cũng không có chỗ nào có thể đặt xuống, chỉ có thể phụ thuộc vào nhóm lửa tàn mà tính toán. Điều khiến cho hắn căng thẳng nhất chính là cây đuốc tạm thời trên đồng côn đã cháy hết, rốt cục tắt, bốn phía lập tức tối đen trở nên giơ tay không thấy năm ngón.

Hàn Mạc lẳng lặng ngồi bên người Tiêu Linh Chỉ, mũi chợt ngửi được mùi máu tươi, trong lòng biết là từ trên người Tiêu Linh Chỉ tràn đến.

Hắn mới vừa rồi mới phát hiện ra, đùi phải Tiêu Linh Chỉ khẳng định là bị thương không nhẹ, một phen di chuyển, đoán chừng miệng vết thương lại càng mở rộng ra, cho nên mùi máu tươi tanh nồng hơn.

Máu người là thứ quan trọng, một khi mất máu quá nhiều, tính mạng sẽ trở nên rất nguy hiểm.

May mắn là trên người hắn luôn mang theo Kim sang dược, đó là đồ vật bất ly thân của Tây Hoa Thính, đối với việc trị liệu thương thế da thịt phải nói là cực kỳ hữu hiệu, chỉ khó khăn ở chỗ là có nên hay không nên xốc váy cùng tiết khố Tiêu Linh Chỉ lên, để bỏ thuốc trị thương cho nàng?

Dù sao Tiêu Linh Chỉ ngày thường biểu hiện là một người vô cùng kín đáo, lúc này là tính huống cấp bách, nhưng hắn cũng không dám chắc nghĩa nử khuê các của Tiêu gia này sẽ dễ dàng mà để cho người khác cởi bỏ xiêm áo của mình.

Mặc dù bây giờ hôn mê bất tỉnh, nhưng là một khi tỉnh lại, biết mình đã được rịt thuốc, tất nhiên hiểu Hàn Mạc đã chạm tay vào da thịt nàng, đến lúc đó nàng tỏ thái độ như thế nào đúng là hắn cũng không dám tưởng tượng.

Hàn Mạc có thể hiểu rõ, thời đại này, có nhiều nữ nhân xem sự trong sạch của mình ngang với tính mạng.

Nhưng hắn tuyệt nhiên không thể trơ mắt mà nhìn Tiêu Linh Chỉ máu tươi chảy mãi, dần dần tới gần cái chết. Hàn Mạc vốn dĩ không cho phép bởi vì lễ giáo mà khoanh tay đứng nhìn

Hắn chỉ do dự một chút, cuối cùng tấm lòng cứu người đã thắng, trong bóng đêm đưa tay chạm vào quần áo Tiêu Linh Chỉ, với đến một nửa, dừng một chút, nghe được hô hấp Tiêu Linh Chỉ rất là suy yếu, lại không do dự, đặt tay lên chân nàng, đụng tới cái váy dài. Hắn đã cùng Diễm Tuyết Cơ hoan ái nhưng giờ đụng vào váy của Tiêu Linh Chỉ, hắn lại có cảm giác tay của mình có chút run run, trong lòng cũng hơi có chút mất tự nhiên.

Nhẹ nhàng xốc váy lên, bên trong là quần lụa, chất liệu thật tốt, sờ tay vào thấy cực kỳ êm ái dễ chịu, Hàn Mạc một tay vuốt quần của nàng từ dưới lên trên, thử dò xét thương thế ở chỗ nào.

Tay lần lên theo quần cẩn thận mà tìm kiếm, mặc dù vốn là cái quần lụa, nhưng là bó chặt vào chân Tiêu Linh Chỉ nên vẫn có cảm giác rất rõ ràng là đang chạm vào da thịt nàng.

Hàn Mạc thuở nhỏ đã tu tập cách đấu thuật, biết quân nhân đầu tiên phải luyện thành chính là hạ bàn công phu, nếu hạ bàn không xong, chẳng khác nào cây không có rễ, thì không thể luyện tập đến trình độ võ thuật cao siêu hơn được.

Võ công Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc tại sơn cốc đã chứng kiến, mặc dù không coi là cao thủ đứng đầu, nhưng tuyệt đối không kém, cho nên hạ bàn công phu của nàng đương nhiên cũng rất lợi hại.

Hạ bàn công phu, nói thẳng ra là công phu luyện cơ đùi.

Phụ nữ tập võ, độ đàn hồi của hai chân so với nữ nhi bình thườn đương nhiên mạnh hơn rất nhiều.

Chân của Tiêu Llinh không mất đi vẻ mịn màng trắng trẻo của nữ nhân, lại co giãn đàn hồi rất tốt, nếu không phải là lo lắng cho thương thế của nàng, đối với Hàn Mạc được vuốt ve đôi chân của nàng cảm giác rất là thích thú.

Cuối cùng tại bắp đùi, tay hắn chạm vào một chỗ ướt át, ấm nóng. Hàn Mạc đưa tay lên ngửi, mùi máu tanh dĩ nhiên là cực kỳ nồng nặc, nhất thời rõ ràng, tay hắn chạm vào chính là miệng vết thương, cảm giác ướt át trên tay chính là máu tươi từ vết thương chảy ra.

Hàn Mạc nhẹ nhàng dùng hai tay tiếp tục sờ mó, lúc này cũng không có mối bận tâm nào khác, dùng sức xé rách quần ở chỗ vết thương, tức thì hiện ra da thịt bên trong, chỉ tiếc tối đen như mực, không thể thấy rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cảm nhận mềm mại không tả xiết.

Hàn Mạc lại lấy từ trong người ra một mảnh cẩm khăn, tay lại lần đến miệng vết thương, dựa vào cảm giác nhẹ nhàng lau.

Tiêu Linh Chỉ mặc dù hôn mê, nhưng thần kinh đùi như trước vẫn rất mẫn cảm, lúc Hàn Mạc lau khẽ, chân của nàng hơi co giật, điều này làm cho Hàn Mạc càng thêm cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay làm đau nàng.

Cảm giác lau rửa máu tươi xung quanh vết thương không sai biệt lắm, Hàn Mạc lập tức lấy ra Kim sang dược, rồi lại sờ soạng mà đổ vào miệng vết thương của Tiêu Linh Chỉ.

Kim sang dược này cực kỳ trân quý, là loại dược vật đặc biệt của Tây Hoa Thính, Kim sang dược bình thường thì khác xa, dẫu là có bạc cũng không mua nổi thứ dược phẩm này.

Kim sang dược, chỉ cần đổ vào vết thương một chốc lát đã có thể cầm máu chữa thương, giúp miệng vết thương nhanh khép kín lại, hơn nữa sau khi khép lại, không để lại sẹo.

Điều lo lắng duy nhất là nếu lượng Kim sang dược quá ít thì sẽ không thể hoàn toàn bao trùm vết thương, cho nên Hàn Mạc đem hơn phân nửa bình Kim sang dược bỏ vào miệng vết thương, chỉ để lại một ít để phòng bị sau này có thể xuất hiện thương thế.

Xong xuôi đâu đó, Hàn Mạc mới kéo xuống một mảnh bố khăn, che đùi của Tiêu Linh Chỉ lại.

Vừa vặn lúc đó, đột nhiên cảm giác được thân thể Tiêu Linh Chỉ giật mình, ngay lập tức bên người một đạo kình phong kéo tới, lần này tử độ cực nhanh, Hàn Mạc trở tay không kịp, mặc dù gắng hết sức để chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh trúng đầu vai.

Nhưng vì công lực không mạnh, nên Hàn Mạc mặc dù bị đánh trúng đầu vai, bất quá cũng chỉ là một đau đớn nhỏ, cũng không lo ngại, thân hình của hắn trong nháy mắt né tránh đi.

- Ngươi. . . nếu tới gần lại đây, ta. . . sẽ giết chết ngươi!

Tiêu Linh Chỉ thanh âm suy yếu vang lên.

- Ngươi. . . ngươi là ai? Nơi này. . . nơi này là nơi nào?

Hàn Mạc biết, mới vừa rồi bị một cước, chính là Tiêu Linh Chỉ dùng chân trái đá ra, hiển nhiên vốn là nàng đã tỉnh lại, phát hiện có người chạm vào cơ thể, cho nên không chút do dự đá ra rồi một cước.

Trong hang đá nhìn không rõ vật, Tiêu Linh Chỉ tự nhiên không biết là Hàn Mạc vì nàng chữa thương, chỉ tưởng địch nhân.

- Là ta!

Hàn Mạc thấy nàng tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm:

- Nàng cảm thấy trong người thế nào?

Tiêu Linh Chỉ nghe ra giọng nói Hàn Mạc có chút giật mình, thanh âm như trước suy yếu:

- Ngươi. . . ngươi là Hàn Mạc?

-Tất nhiên là ta.

Hàn Mạc thản nhiên cười.

Một hồi yên lặng trôi qua, Tiêu Linh Chỉ mới nói:

-Ngươi cũng rơi vào bẫy. Bẫy sập rồi sao?

Hàn Mạc thở dài nói:

- Cái bẫy này chính là dành cho ta, nàng chỉ là bị liên lụy mà thôi.

Dừng một chút, cau mày hỏi:

- Chẳng qua là nàng ... vì sao cũng đến cốc Âm Dương?

- Ngươi tới, ta tự nhiên cũng tới.

Tiêu Linh Chỉ mặc dù thân ở hoàn cảnh như thế, nhưng tính tình lạnh lùng cũng không có thay đổi.

-Ta tới đây, không có liên quan gì đến ngươi. Ta rơi vào bẫy rập, cũng không có liên quan đến ngươi, cũng không phải là vì ngươi liên lụy!

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Quân sư, tình huống bây giờ, nàng cần gì phải căng thẳng như thế!

-Ngươi và ta vốn không có dính dáng gì. Chỉ là hai người xa lạ.

Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng ho khan, thanh âm có vẻ tương đương suy yếu:

- Không phải ta đột nhiên ra tay là vì giúp. . . trợ giúp ngươi, chẳng qua là ta cũng muốn bắt Nam Phong nhân kia.

-Nàng biết hắn?

- Có nhận biết hay không, không liên quan gì đến ngươi cả.

Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:

- Hàn Mạc, ngươi ngày xưa coi như là thông. . . người thông minh, lúc này đây, ngươi là một người bị người khác tính kế? Người thông minh, cũng có. . . cũng có lúc tính sai sao?

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Nghĩ chu đáo cũng có lúc sơ suất. Càng huống chi, ta thật sự không được tính là thông minh.

- Thì ra ngươi cũng hiểu được khiêm nhường là gì!

Tiêu Linh Chỉ nhẹ giọng nói, bỗng nghe nàng thanh âm cực kỳ nghiêm khắc nói:

- Hàn Mạc, ngươi. . . ngươi vừa làm gì…. làm gi ta hả?

Nàng thanh âm, đúng là vô cùng phẫn nộ.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.