Trong phòng, ngọn đèn dần dần tối sầm xuống, là vì dầu đang cạn. Hàn Mạc đứng dậy đổi cây đèn khác rồi thắp lại. Dưới ánh sáng của ngọn đèn mới, Bạch Dạ Lang nhìn Hàn Mạc đầy vẻ mong chờ, đợi câu trả lời của Hàn Mạc.
Hàn Mạc ngồi xuống, dựa vào lưng ghế trầm tư, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Ngươi muốn ta làm gì bây giờ?
- Luyện võ cho ta.
Bạch Dạ Lạng nói không chút do dự.
- Dạy võ công của ngươi cho ta.
- Thế thì ta được ích lợi gì?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ Lang:
- Ngươi nên biết, không ai bỏ thời gian để làm những việc không có ích lợi.
Bạch Dạ Lang nhếch mép cười một cách quái dị, rồi nghiêm mặt đáp:
- Ta từng nói, ta muốn giết ngươi không hề khó!
- Trí nhớ của ngươi tệ thật, ta cũng từng nói, muốn ta dạy võ công cho ngươi không phải là một việc dễ dàng.
Hàn Mạc nâng ấm trà rót một ly, nhấp một ngụm rất tao nhã. Thuộc dòng máu quý tộc chính gốc, Hàn Mạc nhận được sự giáo huấn về lễ nghi quý tộc toàn diện hơn Bạch Dạ Lang rất nhiều, mỗi động tác của hắn đều toát lên phong thái quý phái nho nhã từ trong xương tủy.
Hắn không mảy may sợ sệt, mà chỉ thấy sự trấn tĩnh, trên mặt thậm chí còn mang một cái cười nhàn nhạt.
Bạch Dạ Lang cau mày, hỏi:
- Hàn Mạc, thế thì người muốn thế nào?
- Ta chỉ biết rằng võ nghệ của ta rất rất có ích đối với ngươi, thậm chí có thể phá vỡ cái “cổ lọ” đã gò bó võ công của người trong nhiều năm.
Hàn Mạc nheo mắt cười:
- Ngươi đi cầu cứu người khác, mà lại buông lời dọa dẫm, xem ra ngươi cũng không được thông minh lắm!
Bạch Dạ Lang nhìn Hàn Mạc với vẻ mặt lạnh băng, cũng trầm mặc lúc lâu mới hỏi:
- Phải thế nào thì ngươi mới đem võ công của ngươi truyền thụ cho ta?
- Truyền thụ?
Hán Mạc suy nghĩ, cười nói:
- Từ này các hạ dùng đúng lắm, sư dạy đệ tử, từ xưa tới nay đều chiếu theo quy tắc này mà làm.
- To gan!
Bạch Dạ Lang bỗng đứng phắt dậy, tỏ vẻ lạnh lùng nói:
- Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi cũng đòi làm sư phụ ta? Hàn Mạc, cái gan của ngươi thật là làm cho ta thán phục!
Hàn Mạc mất hứng:
- Các hạ hiểu nhầm rồi, ta chưa nói gì cả mà!
- Hừm!
Bạch Dạ Lang lạnh nhạt hứ một tiếng, nghĩ rằng gan của con người trẻ tuổi này không biết luyện thế nào mà nên, liệu mình có nên nói ra thân phận thật để trấn áp thằng ranh con không biết trên dưới này không?
Có điều vẻ trấn tĩnh của gã công tử này cũng gây chút cảm tình.
Hàn Mạc nâng ly trà, uống một cách từ tốn, trông rất nhàn hạ.
Bạch Dạ Lang chau mày, xem ra Hàn Mạc đã đoán trúng chỗ yếu của mình, lòng ham muốn đối với võ thuật của mình đã làm cho Hàn Mạc ỷ thế đắc thắng.
Hàn Mạc thật tình cũng không muốn ra oai trước mặt Bạch Dạ Lang, nhưng cũng nên nâng mình lên, thế này mới có thể nói chuyện phải quấy với Bạch Dạ Lang. Bạch Dạ Lang cần sự giúp đỡ của hắn, mà Hàn Mạc lúc này không cần ở Bạch Dạ Lang một điều gì.
Trên sa trường, hắn đã học được “Bát bộ côn pháp” và Huyết đồng côn, ngay đến con chiến mã cưỡi trên lưng cũng là trong trăm ngàn ngựa chọn một. Nhưng đồng thời cũng hiểu ra rằng, cuộc chiến trên sa trường không giống với việc đánh nhau thông thường.
Có được “cách đấu thuật”, lại có thêm “trường sinh kinh”, tuy có thể giúp hắn đối phó với đa số tình huống, nhưng nếu gặp phải một cao thủ võ đạo thật sự vẫn ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm.
Đơn cử như con người trước mắt đây, Bạch Dạ Lang nếu dã tâm lấy tính mạng mình thì thật sự hắn cũng không cách gì ứng phó cho nổi.
Nghĩ thế làm Hàn Mạc trong lòng vẫn canh cánh một chút bất an.
Hắn biết rất rõ, muốn thực hiện những hoài bão của mình, muốn bảo vệ những người quanh mình, thì phải cần một điều, đó là trước tiên phải bảo vệ được chính mình, chỉ có tự vệ được rồi mới có thể làm tốt những việc khác.
Võ công của mình tiến bộ, rõ ràng là có thể tiếp nhận tinh hoa võ học từ Bạch Dạ Lang.
Trông qua thì biết Bạch Dạ Lang rất không hài lòng về Hàn Mạc, đứng lên, phất vạt áo một cái, mở cửa bước ra.
Hàn Mạc ngồi trên ghế, không một chút động đậy, thần sắc rất bình thản, nhưng trong lòng thì có hơi phân phân do dự, hắn không dám chắc Bạch Dạ Lang liệu có còn quay lại.
Nhưng chỉ trong vài cái chớp mắt, đã thấy Bạch Dạ Lang bước vô phòng.
- Ngươi làm sư phụ của ta là tuyệt đối không thể được.
Bạch Dạ Lang có vẻ suy nghĩ rất kĩ rồi mới đưa ra quyết định:
- Ngươi dạy cho ta võ thuật, ta dạy ngươi nội công và khinh công, sức mạnh và thân pháp... ngươi tuyệt đối không thua thiệt gì!
- Thế thì chúng ta làm việc cùng nhau với thân phận gì?
Trong lòng Hàn Mạc nhẹ nhõm hẳn, nheo mắt cười hỏi.
Bạch Dạ Lang hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngươi có thể gọi ta là sư huynh.
- Sư huynh?
Hàn Mạc mở to mắt.
Bạch Dạ Lang nổi giận:
-Chẳng lẽ nào ngươi vẫn không hài lòng? Hàn Mạc, ngươi tưởng ta dễ tính lắm sao?
Hàn Mạc đứng lên quay về phía Bạch Dạ Lang nghiêm túc hành lễ
- Sư huynh, xin nhận của sư đệ một lạy. Sư đệ trẻ người non dạ, ngày sau ắt cần sự chỉ bảo của sư huynh nhiều. Mong sư huynh toàn tâm chiếu cố cho đệ.
Bạch Dạ Lang vẫy vẫy tay một cách không kiên nhẫn nói:
- Một kẻ như ngươi mà cũng đòi người khác nể mặt.
Hàn Mạc cười ha hả, đi đến rót một ly trà dâng cho Bạch Dạ Lang.
Tuy không rõ thân phận và lai lịch thật của Bạch Dạ Lang, nhưng Hàn Mạc không phải kể ngốc, hắn có thể nhìn ra tên này nhất định không phải hạng tầm thường, có thể làm huynh đệ với người thế này, Hàn Mạc cũng tạm hài lòng được rồi.
Trước buổi tối hôm nay, hắn chưa từng nghĩ rằng mình kết giao huynh đệ với một kẻ “điên loạn” như thế.
- Võ công và nội lực của ngươi không thành vấn đề.
Bạch Dạ Lang không phí thời gian, nói tiếp:
- Thứ mà ta truyền dạy cho ngươi, một là “Khí kinh” lưu truyền lại từ đời Chiến Quốc, dùng để củng cố nguyên khí, luyện được Khí kinh, có thể làm ngũ quan sáng sủa, ngũ cảm tăng cường, tinh thần sảng khoái, cơ thể nhanh nhạy...Tối hôm đó có lẽ ngươi cũng đã nhìn thấy, ta có thể lên xuống theo ý muốn,t rong võ đạo gọi là “Nhún một cái tám trượng”, không phải là nói quá. Có điều... ngươi muốn đạt đến công phu đó, không dày công tu luyện suốt năm năm thì khó mà đạt được.
- Khí kinh?
Hàn Mạc lẩm nhẩm một mình.
- Danh tướng thời chiến quốc là Bạch Khởi, Danh tướng đời Hán Hàn Tín, danh tướng thời tam quốc Chu Công Cẩn, Mãnh Mạnh Khởi, danh tướng thời Tề Mục Đạo..!
Bạch Dạ Lang nói chậm rãi:
- Nhưng người này đều đã luyện qua Khí kinh.
Hàn Mạc sửng sốt, nếu đó là sự thật, Khí kinh đúng là một báu vật của võ lâm.
- Ngoài Khí kinh, ta còn dạy cho ngươi một bản lĩnh khác, đó là bộ pháp được đút rút từ Kinh dịch mà ra, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái hóa vạn tượng. Lấy sáu mươi quẻ của nó làm phương hướng cho bộ pháp.
Bạch Dạ Lang nói:
- Đây là thái cực bộ, bao la vạn tượng, ta luyện tập mười sáu năm, cho đến nay mới chỉ luyện hết bộ pháp của ba quẻ,...
Nhìn Hàn Mạc một cái:
- Có thể học được bao nhiêu thì còn xem bản lĩnh của ngươi, luyện thái cực bộ, ngươi phải bắt đầu từ quẻ càn...
- Võ công của ta gọi là thuật chiến đấu âm dương đại cách khai thiên lập địa, tất cả có mười hai bộ...
Hàn Mạc nửa thật nửa giả nói:
- Người thật lòng muốn học, thì cứ từng chiêu từng thức từ từ mà học, xong mỗi một chiêu phải có sự cho phép của ta thì mới được học chiêu tiếp theo.
Thuật chiến đấu theo lối quân sự của Hàn Mạc chia làm 12 bộ, có quyền thuật chuyên môn, thuật chân, thuật cầm nắm..., nói ra thì không đến nỗi phức tạp, nếu chú ý học hỏi, hai ba tháng đã có thể nắm bắt hết toàn bộ bí kíp, nhưng điều này tuyệt đối không thể nói rõ với Bạch Dạ Lang.
Bạch Dạ Lang ngạc nhiên nói:
- Võ công của ngươi tên thật là dài, nó đến từ đâu vậy?
- Ngươi cứ học đi là được.
Hàn Mạc nghiêm nghị đáp:
- Ngươi cũng từng nói, đây là kĩ thuật cao cấp nhất trong võ đạo, lai lịch của nó là thực sự không tiện tiết lộ.
Bạch Dạ Lang đáp lại có vẻ rất biết điều:
- Ừm, nếu đã nếu vậy thì ta không hỏi nữa.
- Nếu không phải có việc quá đột xuất, ta với ngươi sau này dành thời gian luyện tập.
Hàn Mạc nhìn Bạch Dạ Lang nói.
- Được!
Bạch Dạ Lang gật đầu nói:
- Thế thì đêm nay ta dạy trước cho người pháp môn vận khí của Khí kinh.
Hàn Mạc đương nhiên mừng hết cỡ, đồng ý ngay.
Khí kinh thật sự thật ra là một pháp môn vận khí điều hòa âm dương, Hàn Mạc vừa tiếp xúc, liền cảm thấy nó khác xa với Trường sinh kinh, so với Trường sinh kinh thì cách vận khí của Khí kinh phức tạp hơn nhiều.
- Quy tắc vận khí của Khí kinh là để điều khí chạy khắp toàn thân.
Bạch Dạ Lang dùng một giọng nói rất nhẹ rất trầm thấp giảng giải, thỉnh thoảng chấm nước trên bàn vẽ vẽ, có vẻ rất nhẫn nại.
Nếu không phải sự thực bày ra trước mắt, Hàn Mạc thực sự không thể tin được tên Bạch Dạ Lang ghê gớm với bộ dạng như một kẻ điên này lại khêu đèn đêm chỉ giáo cho mình võ nghệ. Tuy là hắn ta đến cầu mình, nhưng tinh thần say võ thuật của Bạch Dạ Lang lúc giảng giải cũng làm Hàn Mạc có hơi cảm động.
Đợi đến khi Hàn Mạc đã nắm sơ qua về lí luận, biết Khí kinh là cái gì, tia nắng của bình minh đã ló rạng, hai người đàm đạo suốt đêm, một dạy một học, thời gian qua nhanh không hay biết.
- Thôi trời sáng rồi, ta phải đi thôi.
Bạch Dạ Lang đứng lên nói:
- Tối nay ta lại đến, ngươi dạy ta khai... khai thiên lập địa âm dương cách đấu thuật.
May mà hắn ta vẫn nhớ cái tên này.
Mở cửa ra, không khí của buổi sáng từ ngoài của tràn vào trong phòng.
Bạch Dạ Lang đang định đi ra cửa, lại đứng khựng lại, vỗ vỗ bụng, nghĩ ngợi, rồi mới quay lại trong nhà, rót một ly trà, tu cạn, lẩm nhẩm trong miệng:
- Tối nay ngươi chuẩn bị một ít đồ ăn đêm... ta đói rồi...!
Không nói thêm gì, chắp tay quay lưng, thong thả bước ra cửa đi mất.
Hàn Mạc ngơ ngẩn một lát, cuối cùng lắc lắc đầu cười, cảm thẩy cơ thể qua một đêm tu luyện đã mệt rã rời, đóng cửa lại, để nguyên áo lên giường nghỉ ngơi.
Chàng cần tịnh dưỡng tinh thần, hôm nay còn phải chuẩn bị đến Đông hoa thính để gặp Thính trưởng Tú công chúa, còn phải đến lấy lương bổng ở chỗ nàng ấy nữa.