Từ phía sau Hàn Thục, chấp lễ thái giám tay phải cầm một hộp gấm hình chữ nhật, bên ngoài cột một sợi tơ màu đỏ, lão đi đến trước vòi rồng chạm ngọc, thật cẩn thận tháo sợi tơ, đem hộp gấm trao cho thái giám đứng bên cạnh. Thái giám này cũng cực kỳ cẩn thận mở hộp gấm ra, từ bên trong lấy ra một tờ Thánh chỉ màu vàng, nắm ở trong tay, chậm rãi mở ra, nhìn quét qua mấy trăm đại thần đang hướng ánh mắt về phía mình.
Thái giám ho một tiếng, lúc này mới dùng giọng nói the thé tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Trẫm nghe nói xưa nay thiên tử cũng theo đạo luân hồi, thuận theo trời đất, khó có quân vương nào sống cùng thiên thu vạn tuế. Trẫm long thể ngày càng sa sút, tự biết thiên mệnh đã cạn, luân hồi đường lớn thật khó tránh. Nên đặc biệt lưu chiếu hiểu dụ các khanh. Trẫm tại thế 42 năm, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, thừa hưởng đại nghiệp của tiên đế, ngày đêm cẩn thận không dám buông thả. Nay Đại Yến quốc thái dân an, thiên hạ thuận bình, còn là do tổ tiên các khanh dụng công, lòng trẫm rất được an ủi. Nay thiên mệnh đã định, ngàn dặm giang sơn, đại nghiệp tổ tiên không dám hủy hoại, sau khi trẫm về, Thái tử nếu còn lâm triều, thì lập Thái tử làm Đế, ngược lại, thì lập Đại vương làm Đế. Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo dạn dày kinh nghiệm, đạo cao đức trọng, trung thành tận tâm, có thể đảm nhiệm việc chấp chính cho tân quân. Lập Hàn Huyền Đạo làm đại thần phụ chính, lo việc quốc gia đại sự. Ban cho Hàn Huyền Đạo làm Hàn Quốc công, cha truyền con nối, cùng các khanh phụ tá tân quân, phục hưng Đại Yến, nhất thống thiên hạ. Khâm thử.
Chấp lễ thái giám đọc xong, quần thần yên tĩnh khác thường, có vui sướng có khiếp sợ mà cũng có vẻ mặt phẫn nộ cực điểm.
Hàn Huyền Đạo tỏ ra giật mình, nhưng rất nhanh liền quỳ xuống lạy, lớn tiếng nói:
- Thần sợ hãi. Thánh thượng long ân, thần hổ thẹn trong lòng, nguyện cúc cung tận tụy, toàn lực phụ tá tân quân.
Phương Vi Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi, kêu to:
- Việc này… không thể nào!
Y vươn tay ra, dường như muốn nắm lấy cái gì, nhưng cảm thấy tay mình mềm mại vô lực.
Hàn Tín Sách quay đầu cười lạnh:
- Phương đại nhân, lại không biết cái gì không đúng? Thánh thượng di chiếu, có cái gì không đúng? Thánh thượng anh minh, sai Hàn Quốc công phụ tá tân quân, có phải hay không ngươi có dị nghị?
Lúc này trước điện thái giám ôm hộp ngọc hình vuông, nhìn về phái Hàn Huyền Đạo, cao giọng:
- Hàn Quốc công Hàn Huyền Đạo, Thánh thượng ban thưởng công phù.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, khom người đi lên, hai tay nhận hộp ngọc, khi lão nhận hộp ngọc, là lúc toàn thân toát ra một khí thế đầy uy hiếp, khom người nói:
- Thần lĩnh chỉ, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!
Lão cầm hộp ngọc đựng công phù, vô cùng trịnh trọng cúi lạy vài cái, lập tức đứng dậy, chậm rãi quay người, hướng quyền thần, trên mặt đã toát ra thứ hào quang đắc chí.
Đại Yến lập quốc tới nay, ngoại trừ chín thế gia công thần đi theo Yến Võ vương kiến lập giang sơn đều được phong công tước, từ đó về sau, không có thần tử nào được phong công tước, ngoại trừ khai quốc cửu đại công thần. Hàn Huyền Đạo có thể nói là người đầu tiên được phong tước công trong vòng 100 năm nay.
Phương Vi Thanh và đám người Du Lĩnh cảm giác mất mát rất lớn. Nếu trước đây, Hàn Huyền Đạo chỉ dùng thân phận thủ phụ nội các để xử lý quốc sự, có nhiều việc không dám danh chính ngôn thuận xử lý. Nhưng hiện giờ Thánh thượng di chiếu phong lão làm đại thần phụ chính, nói thẳng ra là trước khi Hoàng đế có thể tự mình chấp chính, mọi việc đều do Hàn Huyền Đạo quản. Cũng tựa như đem quyền chấp chính của Đại Yến giao vào tay Hàn Huyền Đạo.
Hoàng đế muốn chấp chính, phải tròn 16 tuổi. Đại vương đăng cơ năm 1 tuổi, chẳng khác nào 15 năm kế tiếp, Hàn Huyền Đạo danh chính ngôn thuận thay mặt hoàng quyền.
Việc này đúng là quá sức tưởng tượng.
Hàn Huyền Đạo trước đây đã quyền thế khinh quốc, giờ có thêm di chiếu, từ nay về sau chắc chắn trở thành Đại Yến đệ nhất nhân, thế lực đạt tới đỉnh. 15 năm làm đại thần phụ chính, quyền lợi ngang Hoàng đế không thể nghi ngờ. Mà 15 năm đó, cũng đủ để Hàn Huyền Đạo đem toàn bộ giang sơn họ Tào trở thành của họ Hàn.
Phương Vi Thanh uất nghẹn họng, đầu óc quay cuồng, tai nghe quần thần chúc mừng Hàn Quốc công, nóng mặt, chỉ vào Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng:
- Là ngụy chiếu, Thánh thượng tuyệt không làm như vậy. Đó là ngụy chiếu. Thánh thượng không thể để lại di chiếu như vậy!
Hàn Huyền Đạo lúc này cũng không im lặng nữa, lão thản nhiên liếc Phương Vi Thanh một cái, bình tĩnh nói:
- Bản quan lúc trước đã nói, nhằm khi Thánh thượng tấn thiên, bụng dạ khó lường nhiễu loạn triều đình, ý đồ gây rối, bản quan tuyệt không lưu tình.
Lão giơ hộp ngọc trong tay lên, trầm giọng:
- Nhận được ân trọng của Thánh thượng, Hàn Huyền Đạo ta từ hôm nay trở đi thay mặt chấp chính, người có công thì thưởng, người có tội thì phạt.
Ánh mắt lão âm trầm nhìn Phương Vi Thanh, lạnh lùng:
- Phương Vi Thanh, ngươi biết tội rồi chứ?
Phương Vi Thanh hai mắt đỏ thẫm, không nhìn Hàn Huyền Đạo, lại nhìn về phía Hàn Thục tiều tụy thất thần đứng đó, cao giọng nói:
- Nương nương, thần đã qua tuổi ngũ thập tri thiên mệnh, nửa đời tận trung Thánh thượng. Hôm nay liều mạng, cả gan hỏi nương nương một câu. Di chiếu này, có đúng là… của Thánh thượng?
Du Lĩnh và đám người liên quan biết sự tình đã đến thời điểm nguy hiểm, nếu Hàn Thục không ra mặt, như vậy mình sẽ nguy nan một sớm một chiều, cả đám liền quỳ lết trên mặt đất, kêu lớn:
- Nương nương… thần tận trung với Thánh thượng. Thánh thượng anh minh, tuyệt sẽ không… sẽ không lưu lại di chiếu như thế.
Hàn Thục mắt nhắm lại, thân hình khẽ run, vẫn không nói lời nào.
Hàn Huyền Đạo trầm giọng:
- Võ sĩ trước điện đâu cả rồi?
Liền có võ sĩ tiến lên, Hàn Huyền Đạo chỉ vào đám người Phương Vi Thanh, lạnh lùng:
- Khinh nhờn di mệnh Thánh thương, tội ác tày trời, đánh chết trước điện!
Hàn Huyền Đạo ra lệnh một tiếng, sớm đã có võ sĩ trước điện mang tới cây trượng, hơn 20 võ sĩ cường tráng cầm một cây trượng bằng gỗ to lớn, không chút do dự, đánh vào đám người Phương Vi Thanh.
Trong lúc kêu thảm thiết, có người vẫn còn cố gào:
- Nương nương… xin hãy làm chủ cho vi thần. Nương nương…
Gậy gỗ bay múa, máu tươi bắn ra, Phương Vi Thanh tuổi tác đã cao, trúng mấy côn, đã hấp hối, y vẫn còn giơ tay, trong miệng muốn hô, nhưng không kịp phát ra thành tiếng, đã có một côn đánh thật mạnh vào đỉnh đầu, vọt óc, chết ngay tức khắc.
Các đại thần khác đang quỳ trên mặt đất, thấy cảnh máu tanh tàn khốc, đến cả quan viên Hàn phái cũng kinh hồn táng đảm, toàn thân phát lạnh. Mà Hàn Huyền Đạo tay nâng công phù, nhìn đám quan viên bị đánh, khóe miệng cười lạnh, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý.
Bỗng trên sân rồng có một bóng người chạy tới, chính là Mục Tín. Y chạy vội tới quỳ trước mặt Hàn Huyền Đạo:
- Đại nhân, Hàn Mạc đã tới trước cửa cung.
Hàn Huyền Đạo ngẩng đầu, lạnh lùng cười, chỉ vào một võ sĩ bạch giáp:
- Truyền lệnh, mở cửa cung, cho Hàn Mạc vào cung. Bản quan thực muốn xem, loạn thần tặc tử này có thể gây nên chuyện gì.
Hàn Thục nghe thấy Hàn Mạc tới, liền mở to mắt.
Mưa tuy nhỏ, nhưng thời tiết nhờ trận mưa này mà trở nên vô cùng mát mẻ. Trên khoảng sân rộng trước điện Càn Tâm, lúc này đã kín mít Ngự Lâm quân. Các tinh binh Ngự Lâm quân đều một thân bạch giáp, trường thương trong tay, trắng xóa một vùng.
Khi Hàn Mạc xuất hiện trên đường lớn bằng ngọc thạch, liền nghe thấy tiếng hô to vang lên. Ngự Lâm quân trường thương đồng thời hướng về phía trước, mũi thương lóe hàn quang, toàn bộ không khí dường như trong nháy mắt đã đóng băng.
Hàn Mạc dẫn đầu, tay đè Huyết Đồng côn, một tay nắm cương ngựa. Phía sau hai bên hắn, là Diễm Tuyết Cơ mặc giáp nhẹ, và Hàn Nguyên hai mắt đỏ thẫm.
Mấy trăm kỵ binh kia cũng không theo vào cung, chỉ có bốn kỵ binh hộ vệ một chiếc xe ngựa chứa quan tài chậm rãi đi đến, mấy người này đi trong khoảng sân rộng lớn, trông cực kỳ nhỏ bé.
Cách trận thế màu trắng do Ngự Lâm quân tạo thành chừng hơn 10 bước, Hàn Mạc ghìm cương ngựa, lạnh lùng nhìn hàng rào thép màu trắng phía trước.
Đôi bên số lượng đúng là như đất với trời, nhưng thần sắc của Hàn Mạc bình tĩnh vô cùng.
- Phịch!
Một tiếng nặng nề vang lên giữa thế trận màu trắng, chợ nghe áo giáp chạm vào nhau kêu lách cách, bức tường khổng lồ lập tức tản ra, từ giữa hình thành một thông đạo, mà giáp sĩ bạch binh trường thương trong tay vẫn còn chỉ về phía trước.
Hàn Mạc thản nhiên cười, Tuyệt Ảnh đã bắt đầu đi về phía trước.
Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấy Hàn Huyền Đạo đứng trước cửa chính Càn Tâm điện. Mấy trăm quan viên xếp hàng hai bên, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Mặc dù ngàn vạn người, ta vẫn đến!
Đám quan viên nhìn thấy Hàn Mạc xuất hiện càng cả kinh. Không ngờ hắn chỉ mang theo mấy người vào cung, không ít người thần sắc đại biến, thầm nghĩ: “Hàn Mạc thật sự quá mức càn rỡ, chỉ có mấy người mà dám xông vào cung, thật sự là tìm đường chết rồi”.
Dưới trời cao, Hàn Mạc độc mã, xuyên qua bức tường bạch giáp lành lạnh, mặt bình thản như không, bình tĩnh đi về phía Càn Tâm điện, lững thững trên sân vắng, giống như đang ở trong một hoàng cung tĩnh mịch.
Hàn Huyền Đạo chắp tay sau lưng, nhìn Hàn Mạc từ xa xa chậm rãi bước tới, mặt vô cảm.
Giữa đất trời, Hàn Mạc trong mắt hồ như chỉ có Hàn Huyền Đạo, mà Hàn Huyền Đạo trong mắt cũng chỉ có Hàn Mạc.
Xuyên qua bức tường bạch giáp, đi qua sân rồng khổng lồ, đi qua cây cầu ngọc thạch hình vòm, bình tĩnh vô cùng đến trước Càn Tâm điện, ánh mắt quần thần liền chuyển từ Hàn Mạc đến cái xe ba gác chở quan tài.
Hàn Huyền Đạo đứng trên bậc thang. Hàn Mạc cưỡi ngựa dừng lại ở dưới bậc thang, liếc mắt nhìn đống thi thể quan viên bị đánh đến chết ở cách đó không xa, mặt như vô thần vô cảm hướng về phía Hàn Huyền Đạo, hai bên bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều cảm thấy trong mắt đối phương sát ý nồng đậm.
- Ta đến rồi!
Hàn Mạc thản nhiên.
Hàn Huyền Đạo cũng cực kỳ lãnh đạm:
- Ta chờ ngươi thật lâu!
- Hy vọng ngươi sẽ không phải chờ lâu nữa.
- Chờ cũng tốt!
Hàn Huyền Đạo chắp tay sau lưng, một bộ ngạo mạn coi khinh thiên hạ:
- Một người khó tránh khỏi mắc bệnh, chỉ cần cuối cùng có thể chữa khỏi, cái gì cũng không quan trọng hết.
- Quả nhiên là như thế!
Hàn Mạc gật đầu:
- Cho nên ta đến chữa bệnh!
Hắn cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Huyền Đạo:
- Trong quan tài là cái gì, ngươi cũng nên biết. Ta là vì ngươi mà đưa hắn trở về!