Tiết Hồng Tụ nói rất điềm tĩnh, giống như kẻ muốn giết chỉ là một con chó. Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán trong lòng, may mà nha đầu này là thuộc hạ của mình, là bạn chứ không phải địch, nếu gặp phải một địch thủ hồng nhan như vậy, thật là chuyện rất đau đầu. Nàng trong đêm đem về bảo đao, đủ chứng minh kỹ năng hắc ám của nàng đã đến mức xuất sắc phi thường, nếu muốn giết kẻ nào, chỉ sợ không phải là chuyện khó khăn.
Chỉ có điều, Tiết Hồng Thụ chủ động đề xuất giết Mộ Dung Hạc, làm cho tâm tình Hàn Mạc thoải mái vô cùng. Điều này chí ít đã biểu đạt, ở trong lòng nha đầu này hắn là người rất đáng cho nàng phải mạo hiểm.
Những việc Hàn Mạc làm ở Tây Hoa thính, đã đủ khiến cho một người trẻ tuổi như hắn có được uy tín, đủ khiến các thành viên Tây Hoa thính lấy hắn làm gương, răm rắp tuân lệnh.
- Không được.
Không chờ Hàn Mạc trả lời, Bùi Anh Hầu đã trầm giọng nói:
- Vạn lần không thể.
Hàn Mạc không trả lời ngay, mà thu lại đao, chậm rãi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống xong rồi mới nói:
- Bùi chủ sự, ngươi lo lắng việc gì?
Bùi Anh Hầu chắp tay nói:
- Đại nhân, Mộ Dung Hạc có ác tâm muốn hành thích đại nhân, đại nhân hiện giờ trên tay có nhân chứng vật chứng, giao cho Hình bộ…!
Hắn nói chưa xong, Hàn Mạc đã xua tay nói:
- Ngươi sai rồi, ta chỉ có thanh đao này, không có nhân chứng… đừng cho rằng ta đem Thi Liên Vân trở về đây là bắt y làm nhân chứng, nếu y thật sự muốn là nhân chứng, thì ta đã không cứu. Thi Liên Vân cho dù có chết, cũng sẽ không bán đứng Mộ Dung Hạc để làm chứng vì ta. Mà Thi Liên Vân không ra mặt làm chứng…!
Hắn chỉ vào thanh đao trên bàn, thản nhiên nói tiếp:
- Thì vật này cũng coi như không được tính là vật chứng!
Bùi Anh Hầu cung kính nói:
- Ty chức hiểu ý của đại nhân. Mộ Dung Hạc đối nhân xử thế tàn độc, ty chức cũng hận không thể nhanh chóng giết phắt hắn đi, nhưng chúng ta tuyệt đối không vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng đại sự. Tên Mộ Dung Hạc dù sao cũng là đại tướng của triều đình, Tây Hoa thính ám sát đại tướng triều đình, một khi chuyện bại lộ, đại nhân tất sẽ chịu liên đới, ty chức thẳng thắn mà nói, nếu như chỉ có một Tây Hoa thính ta, Tây Hoa thính hành sự bí mật, không sợ ai, nhưng… nhưng bây giờ còn có Đông Hoa thính tồn tại. Các nha môn bình thường có thể không đủ khả năng tra rõ chân tướng, nhưng Đông Hoa thính có khả năng này.
Hàn Mạc biết ý tốt của Bùi Anh Hầu, chính là nghĩ đến đại cục, khẽ gật đầu.
Bùi Anh Hầu thấy Hàn Mạc không trách tội, mới tiếp tục nói:
- Mộ Dung Hạc không là cái thá gì cả, nhưng so với ty chức, đại nhân chắc càng hiểu rõ y là người của Tiêu gia, một khi có chuyện, Tiêu thái sư nhất định sẽ tra cứu, dưới sức ảnh hưởng của lão, đủ khiến Đông Hoa thính ra tay điều tra chuyện này.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Từ trước đến giờ, Đông Hoa thính đã có khúc mắc với Tây Hoa thính, chỉ cần bọn chúng tra ra việc này có liên quan đến chúng ta, hậu quả đối với đại nhân mà nói, là một chuyện rất phiền toái.
Hàn Mạc nói:
- Lời ngươi nói không sai. Kỳ thực ta cũng chưa có nghĩ qua sẽ dùng lực lượng của Tây Hoa thính đi đối phó Mộ Dung Hạc, thân phận của y không đáng cho Tây Hoa thính ra tay.
Bùi Anh Hầu do dự một hồi, mới hỏi:
- Đại nhân, Mộ Dung Hạc nếu đã có dã tâm muốn giết ngài, sau này, chúng ta có phải cần tăng cường bảo vệ đại nhân không?
Hàn Mạc mỉm cười:
- Không cần, Mộ Dung Hạc muốn giết ta, một lần thất bại, sẽ còn có lần thứ hai… ta cũng đang đợi hắn động thủ lần nữa.
Nâng cằm lên, làm như có chút suy tư, chầm chậm nói:
- Có một loài chó điên, cứ cho rằng chúng là mạnh nhất, chỉ có điều chúng không biết rằng, trên thế gian này còn có hổ, khi con chó hoang hú lên tứ bề, nó vốn không biết có một con hổ sẽ nhắm lúc nó điên cuồng nhất, chọn đúng thời cơ, vù… trong chốc lát cắn đứt cổ nó, xé nát xương thịt nó.
Con ngươi trong mắt hắn xẹt lên tia nhìn sắc lạnh. Bùi Anh Hầu và Tiết Hồng Tụ nhìn nhau, bọn họ cảm thấy, tên Thính trưởng tuổi trẻ này bề ngoài xem có vẻ nhã nhặn, lương thiện hơn người, nhưng nói về sự thâm độc, hắn cũng thâm độc hơn người.
…
…
Trong hoa viên phủ thái sư, Tiêu thái sư đang ngồi bên hồ nước. dựa lưng vào cái trường kỷ lớn, xem hai con chó đang đùa giỡn trên cỏ, mặt mày vốn u ám của lão lại mang dáng vẻ của một lão nhân gia hiền hòa.
Một chiếc áo nhẹ nhàng đắp lên người lão, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiêu Linh Chỉ:
- Gia gia, ban đêm rất lạnh, gia gia hãy mặc thêm chiếc áo này nhé.
Tiêu thái sư quay đầu lại, nhìn Tiêu Linh Chỉ, mỉm cười nói:
- Trên dưới Tiêu phủ, cũng chỉ có cháu còn hỏi han ân cần.
Tiêu Linh Chỉ dịu dàng nói:
- Mọi người chỉ là vì kính sợ gia gia, không dám đến quấy rầy mà thôi.
- Cháu chính là người dám nói.
Tiêu thái sư mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Sự việc giải quyết như thế nào?
Tiêu Linh Chỉ hơi nhíu mày, rốt cục nói:
- Hàn Mạc lại ra tay can thiệp ạ!
Tiêu thái sư dim dim đôi mắt, thần sắc dậy sóng, có điều không bất ngờ, chỉ thản nhiên nói:
- Quả nhiên là nghé không sợ hổ, nói như thế Thi Liên Vân vẫn chưa chết?
- Thi Liên Vân đã tự sát, theo như của Mộ Dung Hạc, thì Thi Liên Vân đã chết rồi.
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Tuy nhiên chúng ta vẫn chưa kiểm tra thi thể, cho nên chưa thể xác định.
Bàn tay già nua rắn rỏi của Tiêu thái sư cuộn lại thành nắm đấm, giọng nói có chút lạnh lùng:
- Cái tên ngu xuẩn này, làm việc không dứt khoát, gây bất lợi, bây giờ muốn thu dọn tàn cuộc cũng không thể…!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng bóp vai của Tiêu thái sư:
- Gia gia, Thi Liên Vân nếu đã dám tự sát, cũng coi như hắn thật sự có bản lĩnh nam nhi, cháu nghĩ hắn sẽ không để lộ sự việc của Mộ Dung Hạc cho Hàn Mạc biết đâu.
- Lão phu cũng hiểu rõ.
Tiêu thái sư từ từ trả lời:
- Chỉ có điều một số việc Mộ Dung Hạc đã làm, Thi Liên Vân biết quá rõ, hắn rơi vào tay Hàn Mạc, sẽ là hậu hoạn. Thi Liên Vân có thể đi dự tiệc rượu của Hàn Mạc, giữa hai tên này nhất định có mối quan hệ nào đó… chúng ta làm việc cần phải cẩn thận, tỉ mỉ, không thể lộ dấu vết… cho dù Mộ Dung Hạc vẫn còn hữu dụng, nhưng ta không muốn thấy cảnh tên ngu xuẩn này bị người khác ăn tươi nuốt sống.
Tiêu Linh Chỉ lông mày nhíu lại, nói:
- Gia gia, kỳ thực thế cục trước mắt chúng ta vốn không nên so đo quá mức với Hàn gia. Tô gia mới thật sự là địch thủ trọng yếu nhất của chúng ta.
Tiêu thái sư dường như rất yêu quý đứa cháu gái này, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói cũng rất bình tĩnh:
- Linh Chỉ, lão phu sao có thể không biết lúc này có rất nhiều địch thủ trực tiếp, đối với Tiêu gia chúng ta không phải là chuyện tốt. Tô Quan Nhai mưa kế thâm sâu, bất kỳ việc gì xem qua cũng giống như thối lui ba bước. Nhưng dụng tâm của lão ngược lại là hiểm ác nhất. Lão ta nắm giữ Lại bộ, mỗi năm đều mượn cơ hôi khảo sát các quan lại, tìm ra quan viên Tiêu thị chúng ta đủ loại lỗi lầm, để loại trừ bớt đi. Tuy chúng ta có thể tiếp tục bổ sung quan viên mới, nhưng tiến vào nha môn, nếu muốn khống chế lại tuyệt đối không phải dễ dàng. Ngược lại, các quan lại Tô gia bọn chúng, tuy chức vụ dường như không được cao, nhưng nắm giữ rất nhiều nha môn quan trọng, lại còn thâm căn cố đế, toàn bộ triều đường cũng chỉ có vị trí các quan lại của Tô gia bọn chúng ở các nha môn là vững chắc nhất. Tính hình này mà kéo dài, rất là nguy hại cho chúng ta. Bao nhiêu lo lắng của lão phu cũng là vì một gã Tô Quan Nhai đó.
Lão nhận tách trà xanh mà Tiêu Linh Chỉ dâng lên, nhấp một ngụm, rồi đưa tách trà lại cho Tiêu Linh Chỉ, nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Hàn gia tuy rằng có đang khởi sắc, đã có không ít quan viên ở các nha môn, nhưng nếu muốn trở thành trụ cột, cũng mất một vài năm công phu. Điều đó không dễ. Cho dù Hàn Huyền Xương nhậm chức ở Lễ bộ hai tháng nay, hiện giờ rõ ràng đang phát huy vị thế của mình, nhưng Lễ bộ về căn bản không nắm quyền khống chế đại cục. Cho nên Hàn gia nhìn thì tưởng quật khởi, trên thực tế, quyền lực có hạn. Chính bọn họ cũng hiểu được, tuyệt đối không dám ra mặt đối kháng với Tiêu gia. Liên minh Phạm gia, cũng chính là thể hiện sự khiếp nhược của mình với Tiêu gia mà thôi. Đối với Hàn gia, lão phu đã sớm có đối sách. Cứ cách một năm, tập trung toàn lực nhằm vào Hàn gia loại trừ bớt quan viên. Hoặc là điều động nha môn, khiến bọn họ ngồi một chỗ không yên. Chỉ cần như vậy, Hàn gia nhìn như thanh thế lớn, trên thực tế không dậy nổi một con sóng.
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, hỏi khẽ:
- Nếu đã như thế, gia gia vì sao gần đây rất chú ý đến tình hình của Hàn gia, đặc biệt là… Hàn Mạc!
- Còn không phải vì tên vô năng Mộ Dung Hạc.
Tiêu thái sư thở dài, trong ánh mắt mang theo chút u ám:
- Ngự lâm quân là binh đoàn tinh nhuệ nhất của Yến quốc. năm doanh trại Ngự lâm quân, cả Tiêu gia cũng không thể khống chế nổi một doanh trại, rốt cục đây là tình huống bất lợi. Vị trí này Tô gia lại vững chãi, Tô Vũ Đình đã khống chế được Ưng tường doanh. Đối với Tiêu gia chúng ta mà nói, thực sự là mối uy hiếp rất lớn. Cho nên dưới cục diện này, chúng ta nhất định phải khống chế một đội Ngự lâm quân, như thế… mới có thể bảo đảm an toàn cho Tiêu gia.
Rồi lão nhìn sang người bên cạnh, thấy Tiêu Linh Chỉ đang chăm chú lắng nghe, tiếp tục nói:
- Mà Mộ Dung Hạc là lựa chọn tốt nhất. Ngạc Thanh Lôn tuổi tác đã cao, bệnh tật đầy mình, mặc dù đang có địa vị rất cao ở Báo đột doanh, nhưng nói chung không còn có thể tự mình quản lý. Mộ Dung Hạc nếu mượn cơ hội này, lại có Tú công chúa đứng sau ủng hộ, thêm sự trợ lực của Tiêu gia chúng ta, vốn có thể dễ dàng có được vị trí Chỉ huy sứ của Báo đột doanh. Nếu sự tình diễn ra như thế, chúng ta tất nhiên sẽ đem Hàn gia đặt sang một bên, chỉ cần chú ý một chút, không cần quá lo lắng đối phó Hàn gia. Nhưng… Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện, khiến Mộ Dung Hạc luống cuống tay chân, cũng ảnh hưởng đến kế hoạch của lão phu, lão phu tất nhiên phải để tâm.
Tuy lão tuổi đã cao, nhưng tinh thần lại cực kỳ minh mẫn, sau một hồi thao thao bất tuyệt, không vội, không vấp, hơi thở vẫn rất đều đặn, lồng ngực không căng quá lớn, không thể nhìn ra một chút thái độ mệt mỏi.
- Gia gia cảm thấy Hàn Mạc sẽ uy hiếp địa vị của Mộ Dung Hạc?
Tiêu Linh Chỉ khuôn mặt như mặt nước trong hồ, rất bình tĩnh hỏi han.
Tiêu thái sư lạnh lùng cười một tiếng:
- Đã uy hiếp rồi… hơn nữa Mộ Dung Hạc đang ở thế bất lợi!
Bên trong đôi mắt mỹ lệ của Tiêu Linh Chỉ hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp, nhưng cũng không nói gì.
- Về phía Tú công chúa, Mộ Dung Hạc hơn ba mươi tuổi, kinh nghiệm dạn dày, vậy mà không địch lại một thằng ranh miệng còn hôi sữa.
Tiêu thái sư nắm bàn tay phải lại:
- Mấu chốt để Mộ Dung Hạc có thể trở thành Chỉ huy sứ của Báo đột doanh hay không, đều nằm ở Tú công chúa. Nếu đến người đàn bà đó cũng không khống chế được, Mộ Dung Hạc làm sao có thể bò lên vị trí ấy? Ngoài điều này ra, uy danh của tên tiểu tử Hàn Mạc cũng bắt đầu lớn lên, âm mưu của gia tộc Tây Môn, cuối cùng kẻ xuất hiện phá tan là Tây hoa thính của Hàn Mạc. Mộ Dung Hạc tiêu phí tâm tư muốn mượn dịp diễn tập binh lính mà diệt trừ Hàn Mạc, nào ngờ lại bị Hàn Mạc mượn gió bẻ măng, ha ha… Mộ Dung Hạc đã ở thế hạ phong, nếu Hàn Mạc có thể khiến Thi Liên Vân chịu làm chứng chống lại Mộ Dung Hạc, thì gã ngu xuẩn đó có thể sẽ tiêu ngay!
Tiêu Linh Chỉ nghe thấy bốn chữ “diệt trừ Hàn Mạc”, khóe mắt hơi nhướng lên, tuy biết rằng Hàn Mạc vô sự, nhưng trong mắt nàng vẫn hiện lên vẻ lo âu, trong lòng đột nhiên nghĩ rằng “Gã… gã đó, mình… mình làm sao lại lo lắng cho hắn? mình sẽ không nên lo lắng cho hắn…!” Nhưng mấy câu nói thầm đó dường như hoàn toàn bất lực trước nỗi âu lo len lén không ngừng dâng lên trong lòng nàng.
Hàn Mạc dù sao cũng đã cứu nàng mấy lần, tuy lập trường bất đồng, ai vì chủ nấy, nhưng trong sâu thẳm trong trái tim nàng, thật sự không muốn nhìn thấy Hàn Mạc gặp chuyện gì bất trắc.
Tâm tư nhi nữ, luôn luôn khiến người ta khó có thể nắm bắt.
- Gia gia tiếp đến chuẩn bị làm như thế nào?
Tiêu Linh Chỉ cẩn thận dò hỏi:
- Vẫn phải… đối phó Hàn Mạc sao?
- Việc này phải làm từ từ.
Tiêu thái sư vuốt râu nói:
- Bởi vì quan hệ của Thi Liên Vân, lão phu nghĩ Hàn Mạc đã cẩn thận cảnh giác. Hắn dù sao cũng là Thính trưởng Tây Hoa thính, lại là một kẻ thông minh, đã một lần thất thủ, thì đến lần thứ hai này không thể dễ dàng ra tay. Lão phu vốn không muốn thấy Hàn gia thật sự ngả về phía Tô gia. Sự tình cấp bách, phải để Mộ Dung Hạc ngồi vào vị trí Chỉ huy sứ. Mau chóng bảo Mộ Dung Hạc đi đến chỗ Tú công chúa cầu cạnh, để Tú công chúa đồng ý tiến cử hắn với Thánh thượng. Lão phu cũng sẽ liên hiệp với một số trọng thần gây sức ép lên Thánh thượng. Chỉ cần Mộ Dung Hạc tiếp quản vị trí Chỉ huy sứ, đối phó với Hàn Mạc sẽ dễ dàng hơn