Điện Càn Tâm thoáng chút yên lặng. Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
-Bản quan đề nghị người Nguỵ Quốc cắt đất không giống với đề nghị của Thái sư.
-Đều là cắt đất, có gì khác nhau?
Tiêu Vạn Trường lãnh đạm nói.
Tuy rằng gã hiện mới chủ trì Hình bộ, cũng là lần đầu tham dự hội nghị này, nhưng dù sao cũng là nhân vật cốt cán của Tiêu gia, đã quen với chuyện thế sự. Gã rất nhanh đã thích ứng được với tình thế hiện tại, cũng không hề kiêng kỵ gì Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo chắp tay với Hoàng đế, chậm rãi nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, thần đề xuất với Nguỵ Quốc, một khi đã kết minh, cùng hợp lực tấn công Khánh Quốc, bất kể bên nào hạ được quận Nam Dương, toàn bộ quận Nam Dương đều sẽ thuộc quyền sở hữu của Đại Yến ta. Thần không hề yêu cầu Nguỵ Quốc cắt đất đai lãnh thổ của bọn họ, hoàn toàn khác với yêu cầu Khánh Quốc cắt lãnh thổ cuả Tiêu Thái sư!
Quận Nam Dương nằm giữa Nguỵ Yến. Nguỵ Yến không giáp ranh với nhau cũng là vì có quận Nam Dương vắt ngang qua.
Cho tới nay, bất kể Nguỵ Quốc hay Yến Quốc, đều luôn rình rập quận Nam Dương của Khánh Quốc. Đạo lý rất đơn giản, quận Nam Dương đất đai phì nhiêu, có núi vây quanh, đất liền là đại bình nguyên, bờ ruộng rộng bạt ngàn, khí hậu ôn hoà. Trong quận có vô số đất ruộng tốt, hơn nữa sản lương cực kỳ phong phú. Nhìn chung các quốc gia không có quận nào có sản lương cao hơn quận Nam Dương. Khánh Quốc tuy rằng nắm giữ mười một quận nhưng chỉ riêng quận Nam Dương thôi đã chiếm đến một phần ba tổng sản lượng của cả nước rồi.
Quận Nam Dương có núi non hiểm trở bao quanh, phòng ngự dễ dàng, đất đai thích hợp sản xuất lương thực. Một quận quan trọng như thế, dĩ nhiên khiến hai nước Nguỵ Yến thèm nhỏ dãi từ lâu rồi.
Hoàng đế thoáng vuốt cằm, rất muốn nói Hàn Huyền Đạo đề xuất yêu cầu này với người Nguỵ Quốc quả thật có liên quan trực tiếp đến ích lợi của Yến Quốc. Điều kiện như vậy dĩ nhiên phải ra sức tranh thủ rồi.
-Thần lo lắng là người Nguỵ Quốc hiện tại dù có đáp ứng miệng, đến lúc đó chẳng may không thực hiện thì điều kiện đàm phán đã định ra cũng thành vô nghĩa. Cho nên thần mới đề xuất, chẳng những người Nguỵ Quốc phải ký kết hiệp nghị, mà khi họ dẫn quân tiến đánh Khánh Quốc ở quận Nam Dương, thì phải để cho tướng sĩ Yến Quốc chúng ta nhanh chóng đảm nhận việc phòng ngự ở quận Nam Dương. Về sau Yến Quốc ta sẽ huy động quân ở quận Nam Dương mà đánh về phía bắc, quân Nguỵ có thể từ quận Tuy Định xuất binh, hai lộ binh mã sẽ hợp lại tấn công Khánh Quốc!
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh, chậm rãi nói:
-Nếu người Nguỵ Quốc thực tâm muốn kết minh cùng Đại Yến ta, điều kiện này dĩ nhiên phải đáp ứng rồi!
Tiêu Hoài Kim cười ha ha nói:
-Hàn đại nhân đưa ra điều kiện thật tốt nha. Để người Nguỵ Quốc đánh quận Nam Dương, rồi lại bắt bọn họ dâng quận Nam Dương vất vả tấn công mới có được lên cho Đại Yến ta. Ngài nói bọn họ có thể đáp ứng hay sao?
Hừ lạnh một tiếng, gã gọi thẳng tên nói:
-Hàn Huyền Đạo, ta xem ngài không phải muốn đàm phán với người Nguỵ Quốc, mà là cố ý phá hỏng liên minh. Rốt cuộc ngài có mưu đồ gì?
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Kim, chậm rãi nói:
-Thánh thượng phân phó hạ thần đàm phán với người Nguỵ Quốc. Thần xin dốc sức tận tâm, không dám có chút sai lầm nào. Nếu thực có gì sai sót, đều do Thánh thượng phán xét. Tiêu đại nhân không cần nóng vội như vậy!
Hoàng đế trầm ngâm, quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:
-Thái sư và Hàn ái khanh đều tận tâm làm việc, điều kiện đàm phán tuy rằng có chút hà khắc nhưng đều là vì suy nghĩ cho Đại Yến ta!
-Thánh thượng anh minh!
Tiêu Thái sư và Hàn Huyền Đạo đồng loạt khom người nói.
Hoàng đế lại nói:
-Việc này nếu cứ tiếp diễn như vậy cũng không tốt lắm cho Đại Yến ta.
Y lại quét mắt nhìn Lại bộ Thượng thư Tô Quan Nhai, mỉm cười, hỏi:
-Tô ái khanh, cục diện hiện giờ, ngươi cũng đã thấy rồi, trong lòng chắc cũng có phán quyết riêng. Theo ngươi nên làm như thế nào?
Nhất thời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Quan Nhai.
Trong triều chia làm ba phái, hiện giờ Tiêu phái và Hàn phái đều có mục tiêu riêng, chỉ riêng Tô phái là ba phải, không ai rõ được trong lòng Tô Quan Nhai đang tính toán điều gì.
Lúc này, Hoàng đế hỏi, mọi người đều tập trung tinh thần, muốn nghe cách nhìn nhận của Tô Quan Nhai.
Lúc này, Tô Quan Nhai nghiêng về phe nào đều sẽ ảnh hưởng đến quyết định kết minh của Yến Quốc, cho nên Hàn Huyền Đạo và Tiêu Thái sư ngoài mặt đều bình tĩnh nhưng thật ra lại nóng lòng muốn biết lập trường của Tô Quan Nhai.
Tô Quan Nhai cúi người thi lễ, tươi cười hoà nhã, bình tĩnh nói:
-Mọi chuyện xin để Thánh thượng làm chủ!
Mọi người mới đầu còn hơi sửng sốt, tức thì đều thầm cười lạnh, biết Tô Quan Nhai lúc này là muốn toạ sơn quan hổ đấu, núp ở sau lưng xem hai phái Hàn Tiêu tranh chấp mà thôi.
Hoàng đế từ chối không đưa ra ý kiến gì, cũng không hỏi lại, quay sang Tiêu Thái sư, nói:
-Thái sư, hai ngày tới tạm ngừng đàm phán. Mấy ngày nay các ngươi cũng đã rất vất vả rồi. Qua hai ngày này, nội các tiếp tục bàn luận nghị sự, quyết định biện pháp tốt nhất. Trẫm cũng muốn suy nghĩ thật cẩn thận đã!
-Tuân lệnh!
Hoàng đế phất phất tay:
-Tạm thời mọi người lui xuống đã. Trẫm hơi mệt rồi!
Mọi người nhìn nhau, vốn tưởng hôm nay triệu kiến lên điện Càn Tâm, Hoàng đế muốn cùng mọi người đưa ra một kết quả, nào ngờ lại mắc kẹt lại.
Hàn gia có hai nhà Phạm Hồ tương trợ. Lúc này việc đàm phán lại đối chọi gay gắt với Tiêu gia, không ngờ thành cục diện tay đôi, không bên nào làm được gì bên nào, cứ giằng co mãi thế này khi nào mới có được kết quả đây?
…
Các thần tử rời khỏi điện Càn Tâm. Thái giám tổng quản Dịch Không Đình bưng khay ngọc có bát cháo tổ yến vào từ bên hông cửa, đích thân dâng lên, nói:
-Thánh thượng đã nhiều ngày chẳng ăn được bao nhiêu, xin hãy giữ gìn long thể. Đây là cháo Thục phi nương nương đích thân nấu, phái người đưa tới, lệnh lão nô nhất định phải hầu hạ Thánh thượng dùng xong mới được đi!
Hoàng đế vẫn lãnh đạm, lúc này mới tươi cười, nhận lấy bát cháo, thở dài:
-Vẫn là nàng biết nóng biết lạnh!
Y liếc mắt nhìn Dịch Không Đình, cười nói:
-Lão Dịch, hôm nay trẫm gặp bọn họ, tâm trạng tốt lắm, bụng cũng đói rồi!
Y không nói nhiều, cầm lấy thìa ngọc, rất nhanh ăn hơn nửa bát rồi mới đưa bát lại, cầm khăn vàng lau khoé miệng.
Dịch Không Đình lệnh người mang khay ngọc xuống, xoay người đổi một khối hương trong con chim hạc màu đồng, rồi nói:
-Thánh thượng, những người kia đến nay đều không đưa ra được kết quả nào. Thánh thượng sao không đưa ra một ý kiến nào?
Hoàng đế cười ha ha, nói:
-Lão Dịch, trẫm luôn cảm thấy ngươi là người có trí tuệ nhất bên cạnh trẫm. Sao hôm nay lại trở nên hồ đồ rồi?
-Lão nô tuổi tác đã cao, đầu óc không còn được minh mẫn, xin Thánh thượng chỉ giáo!
Dịch Không Đình khom người bên cạnh Hoàng đế, cười nói.
Hoàng đế nhếch miệng cười lạnh, hạ giọng nói:
-Vì chuyện đàm phán này, Tiêu gia và Hàn gia đang tranh chấp lẫn nhau. Hiện giờ chưa có kết quả cụ thể chứng tỏ Hàn tộc có thể chống đỡ Tiêu gia, đây chính là điều trẫm muốn nhìn thấy!
-Thánh thượng vẫn trợ giúp Hàn gia. Hàn Huyền Đạo quả thật cũng là người thông minh, thuận gió mà lên. Hiện giờ, thực lực bọn họ tuy không bằng Tiêu gia, nhưng có một số việc y cũng thật sự có thể sánh ngang với Tiêu Thái sư. Đây chính là cục diện Thánh thượng muốn nhìn thấy!
Dịch Khoảng Không mỉm cười nói:
-Thánh thượng suy tính mưu kế khiến lão phu vạn phần khâm phục!
Hoàng đế cười ha ha, ánh mắt sắc bén:
-Chuyện đàm phán hiện tại đã khiến hai nhà Tiêu Hàn rơi vào thế giằng co rồi. Trẫm muốn chờ xem kết quả thế nào. Trẫm trợ giúp Hàn gia không phải là bọn họ có thể im lặng phát triển bình an, lại càng không phải để cho bọn họ có thể ngồi một bên toạ sơn quan hổ đấu. Trẫm muốn cho Hàn gia bọn họ trở thành một lão hổ đầu, để hai con hổ cùng tranh chấp lẫn nhau. Người toạ sơn quan hổ đấu chỉ có thể là trẫm mà thôi!
-Hàn Huyền Đạo xưa nay làm việc luôn giấu tài không để lộ, lúc này cũng vừa hợp với tâm ý của Thánh thượng!
Dịch Không Đình nói:
-Lão nô thật sự rất ít khi nhìn thấy Hàn Huyền Đạo làm việc mà để lộ ra ngoài như thế!
-Đây mới là điểm thông minh của Hàn Huyền Đạo!
Hoàng đế nói:
-Thứ nhất y không thể không tranh chấp lúc này, y cũng không muốn nhìn Tiêu gia mượn cớ khai chiến, chèn ép Hàn gia. Mặt khác, y cũng biết, trẫm trợ giúp gia tộc của y không phải là để cho bọn y có thể đứng xem tuồng. Nếu y vẫn án binh bất động, luôn hành động khiêm tốn như từ trước đến nay, sợ rằng trẫm sẽ không hài lòng, thu hồi lại những gì đã ban cho bọn y, cho nên y không thể không tranh giành!
-Thánh thượng anh minh!
-Cái mà trẫm muốn xem chính là bọn họ không tranh chấp ra kết quả.
Hoàng đế lại cười nói:
-Nếu bọn họ thực sự phân thắng bại, tranh ra kết quả, trẫm sẽ rất mất hứng!
-Ý Thánh thượng là?
-Trẫm muốn bọn họ giằng co không dứt, muốn cho bọn họ không phân biệt được, đứng ngang nhau.
Hoàng đế cười lạnh nói:
-Tô Quan Nhai không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt, tự cho mình là cao minh. Có lẽ hắn không tưởng tượng được, chuyện này cũng là điều trẫm muốn thấy nhất. Nếu hắn thực sự tỏ rõ lập trường, nhúng tay vào vụ đàm phán lần này, bất kể hắn nghiêng về bên nào cũng sẽ cho ra kết quả đàm phán. Mà trẫm không muốn nhìn thấy nhất chính là kết quả cuộc đàm phán này. Lúc này bọn họ muốn đi đường nào nhất định phải nhờ trẫm quyết định!
Dịch Không Đình tựa như thoáng suy nghĩ, ánh mắt nhanh chóng loé lên, khoé miệng nhếch cười, dường như hiểu rõ điều gì.
Hoàng đế cũng thấy được cái cười nơi khoé miệng lão, nói:
-Trẫm biết, lão gia hoả ngươi luôn hiểu rõ lòng dạ trẫm!
-Thánh thượng suy nghĩ chu đáo cẩn thận, lão nô bội phục!
-Hiện giờ hai tộc Tiêu Hàn giằng co không dứt, Tô Quan Nhai lại không thèm đếm xỉa đến. Cục diện bế tắc này dĩ nhiên phải có người phá vỡ.
Hoàng đế uy nghiêm nói:
-Người có thể phá vỡ cục diện này chỉ có thể là trẫm!
Y dừng lại nhìn Dịch Không Đình, chậm rãi nói:
-Trẫm vẫn nhịn cho đến bây giờ, chính là muốn nhìn xem bọn họ bị dồn đến chỗ chết, làm cho bọn họ kiệt sức. Đến lúc này trẫm ra mặt là chuyện thuận theo lẽ tự nhiên. Nếu trẫm quyết định ngay từ đầu, đám nô tài này nhất định sẽ nhảy ra ngăn cản ý trẫm. Nhưng tình hình đến nước này, bọn họ không còn cách nào khác. Hơn nữa, trẫm đã thật sự giao quyền đàm phán vào tay bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không đưa ra được kết quả nào. Cục diện bế tắc đến như thế này, trẫm buộc phải ra mặt đàm phán, cho dù trẫm có quyết định thế nào, bọn họ đều không có lời nào để nói!
Dịch Không Đình thở dài:
-Thánh thượng đã suy tính, người thường không thể sánh bằng. Cơ trí thiên tử quả vô cùng sáng suốt!
Hoàng đế cười nói:
-Hiện giờ hai nước Nguỵ Khánh có lẽ đều đang oán hận, tuy nhiên nói gì thì nói, nếu quá vội vã kết minh với bên nào, sứ thần hai nước nhất định không có suy nghĩ gì. Tình huống hiện giờ sẽ khiến sứ thần hai nước thấy việc đàm phán không chút tiến triển, hết đường xoay xở, trẫm giờ có ra mặt, bất kể liên hợp với ai đều khiến nước đó cảm kích. Từ đó, sẽ càng mang đến nhiều lợi ích hơn nữa cho Đại Yến ta!
-Một tên bắn ba đích, lùi một bước tiến ba bước!
Ánh mắt Dịch Không Đình đầy vẻ kính nể.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vã đi vào trong điện, bẩm:
-Thánh thượng, Thái sư cầu kiến!
Hoàng đế cùng Dịch Không Đình đều liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày.
-Hắn đi rồi còn quay lại là muốn làm gì?
Hoàng đế than thở một câu, nhưng vẫn phất tay nói:
-Cho Thái sư vào!
Tiêu Thái sư nhanh chóng tiến vào, bái kiến, rồi run rẩy đứng lên nói:
-Thánh thượng, lão thần vừa mới rời cung, chợt nghĩ đến một chuyện, đặc biệt tới tấu lên Thánh thượng!
-Dịch Tổng quản, lấy ghế cho Thái sư!
Dịch Tổng quản giúp Tiêu Thái sư đang run rẩy ngồi xuống. Hoàng đế hỏi:
-Thái sư có chuyện gì muốn tâu trình?
-Khải bẩm Thánh thượng, mới đây lão thần nghe báo, hiện giờ ở Đông Hải, quân trấn phủ Đông Hải vẫn có gần vạn người như trước. Hơn nữa, từ sau khi Tây Môn tộc bị tiêu diệt vì tội phản loạn, thuỷ quân quận Ngô cũng gia nhập vào cơ cấu quân trấn phủ Đông Hải, thêm đến mười nghìn năm nghìn người, bất kể là quân lương hay tiếp viện tu sửa, chi phí quân đội đều rất lớn!
Tiêu Thái sư bình tĩnh, giọng nói già nua của y chậm rãi cất lên:
-Cho nên lão thần mới tấu, chuyện thảo luận bộ binh có nên xoá bộ phận quân binh, chỉ giữ lại trên dưới ba nghìn người hay không?!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: