Tiếng kêu từ bên ngoài làm cho tất cả quan viên thân sĩ đều giật mình kinh hãi, sắc mặt của Hạ Học Chi cũng thay đổi, Hàn Mạc thoáng nhếch mép cười đắc ý, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, tiếng ngựa hí vang, từ xa đến gần, chốc lát đã tới trước cửa Thanh lại nha môn, có tới hàng trăm người đến, mình mặc áo giáp, tay cầm đao, ai nấy đều oai phong lẫm liệt, khí thế kinh người.
Người đi đầu, mặc khôi giáp màu nâu, râu dài, đó là Tiết Thiệu, xoay người xuống ngựa, dẫn hai tên kỵ binh sải bước tiến vào sân, đến trước Hàn Mạc, cung kính nói:
- Thưa đại nhân, mạt tướng nghe nói bên này có loạn, cố ý dẫn trăm kị binh đến xem sự thể thế nào.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ta biết rồi, các ngươi hãy ra ngoài chờ!
Tiết Thiệu thi lễ, liền dẫn hai tên kỵ binh đi ra cửa.
Hàn Mạc lướt qua đám thân sĩ quan viên lố nhố trong sân, có cả người nhà Hạ Đạt, lạnh lùng nói:
- Đây là nha môn Thanh lại ti, các ngươi còn muốn ở đây làm gì? Chả lẽ còn muốn bản tướng bắt các ngươi, giữ lại thẩm tra sao?
Hắn vừa quát xong, đám người không do dự, tranh nhau chạy ra cửa, chỉ sợ bị bỏ lại đằng sau, người nhà Hạ Đạt tuy vẫn còn phẫn nộ, nhưng lúc này, cũng chẳng nấn ná lại làm gì, nghẹn ngào đi ra khỏi sân.
Hàn Mạc thấy mọi người đi ra ngoài, lúc này mới đến trước mặt Hạ Học Chi, chắp tay nói:
- Thế bá, thiếu chút nữa là xảy ra án mạng.
Hạ Học Chi gượng cười nói:
- May mà có cháu ra tay, nếu không thì hậu quả khó lường.
Hàn Mạc thở dài:
- Thế bá, nếu không vì báo đáp ơn ban cho Mị Nương, Hàn Mạc tuyệt đối sẽ không ra tay. Tô Khắc Ung tính tình xảo trá, cháu thật sự cũng muốn hắn chết đi.
Hạ Học Chi ngây người, chau mày nghi hoặc nói:
- Tại sao cháu nói như thế? Vì báo đáp ta?
- Đúng vậy.
Hàn Mạc cũng tỏ vẻ kỳ bí :
- Chẳng lẽ Thế bá không nhìn ra? cháu lo thế bá bị liên luỵ, cho nên mới bất đắc dĩ ra tay.
Hạ Học Chi nheo mắt,
- Cháu à, ta vẫn không hiểu.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Thế bá, Tô Khắc Ung là mệnh quan triều đình, nếu như bị giết hại ở Tịch Xuân. Chuyện này cho dù không liên quan tới Thế bá, chỉ e có kẻ bụng dạ khó lường sẽ đổ hết tội lên đầu Thế bá.
- Đám đông giận dữ, khó tránh xâm phạm,
Hạ Học Chi nói:
- Ta cũng đã cố hết sức ngăn cản, nhưng không cản được, sao có thể trách ta?
- Thế bá nói là không thể trách thế bá, nhưng người khác có tin không?
Hàn Mạc vẻ mặt chân thành nói:
- Thế bá, Tô Khắc Ung là một người thô tục, Tô Quan Nhai phái người như thế đến Nghi Xuân, thế bá không cảm thấy trong này có chuyện hay sao?
Hạ Học Chi nheo mắt, chăm chú nhìn Hàn Mạc, tỉnh bơ nói:
- Ý của cháu là gì?
Hàn Mạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy các quan viên của bộ Lại đã dìu Tô Khắc Ung dậy, Tô Khắc Ung vẫn còn hôn mê bất tỉnh, những quan viên này đang luống cuống xử lý vết thương, rồi lôi cánh tay của Hạ Học Chi sang một bên, rồi thấp giọng nói:
- Hàn Mạc trẻ tuổi , hiểu biết nông cạn, nếu có nói gì không phải, xin thế bá cũng đừng trách tội. Chỉ có điều cháu cảm thấy, Tô gia muốn điều tra vụ án này, nên cử người khôn khéo cẩn thận, ít nhất không nên cử người ngoan cố như Tô Khắc Ung.
Hạ Học Chi vuốt cằm, “à” một tiếng, nhưng không nói gì, đương nhiên là chờ Hàn Mạc nói tiếp.
Hàn Mạc tiếp tục nói:
- Hắn đã phái người như Tô Khắc Ung đến, nhất định không phải vì điều tra vụ án. Cháu nghĩ tới nghĩ lui, rất có khả năng là cái bẫy của Tô Quan Nhai.
- Bẫy?
- Đúng vậy !
Hàn Mạc tỏ thái độ chân thành:
- Thế bá nghĩ xem, con người Tô Khắc Ung đi đến đâu cũng chọc giận người khác, với tính cách của hắn đến nơi này giống như một thùng thuốc nổ, có thể nổ bất kỳ lúc nào!
- Thế nào gọi là thùng thuốc nổ?
Hạ Học Chi nghe đến từ ngữ lạ lẫm này liền nghi hoặc hỏi lại.
Hàn Mạc sững sờ, liền hiểu ngay, lúc này từ gọi là “thùng thuốc nổ” vẫn chưa xuất hiện, vẫn chưa tồn tại ở thế giới này, thời đại này vẫn hoàn toàn dùng vũ khí thô sơ, bản thân nhất thời không suy xét đến điểm này, thuận miệng nói ra, chỉ có thể nhoẻn miệng cười nói:
- Cái gọi “thùng thuốc nổ” là một cách nói của người Đông Hải chúng cháu, đó chính là một tai hoạ, ý là bất kỳ lúc nào cũng có thể làm bị thương người khác.
Hạ Học Chi nghe vậy, gật đầu cười nhạt:
- Đúng vậy, hắn quả thật là một “thùng thuốc nổ”
- Một thùng thuốc nổ như thế mà lại phái đến Nghi Xuân, cháu chỉ sợ hắn cố ý chọc giận thế bá, làm cho thế bá không dằn lòng được ra tay giết hắn.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Chỉ sợ Tô Quan Nhai bỏ qua mạng của Tô Khắc Ung, mục đích là nắm được chứng cứ thế bá giết người để dồn thế bá vào con đường chết.
Hạ Học Chi giãn mày “à” lên một tiếng.
Chiêu này hắn lẽ nào không biết, vì hắn cũng biết tâm tư của Tô Quan Nhai, mới nghĩ đến cách này, lấy cái chết của Hạ Đạt để dấy lên cơn thịnh nộ của đám đông, mượn dao giết người, cố ý xúi giục mọi người ẩu đả với Tô Khắc Ung, đưa Tô Khắc Ung vào chỗ chết.
Như vậy, nếu Hạ Học Chi hắn có hiềm nghi, nhưng cái chết của Tô Khắc Ung, đã ở ngoài ánh sáng dưới mắt mọi người, tất cả đều rõ như ban ngày, đó là đám đông vì cái chết của Hạ Đạt mới ngộ sát Tô Khắc Ung, không có liên quan trực tiếp gì tới Hạ Học Chi hắn.
Đây là một kế hoạch hoàn hảo, bị Hàn Mạc làm hỏng, trong lòng hắn rất giận dữ, nhưng Hàn Mạc nói ra những lời này, hơn nữa lại làm ra vẻ chân thành tha thiết, ngược lại khiến cho Hạ Học Chi có chút mơ hồ.
Cậu nhóc này rốt cuộc là có ý gì?
Thật sự là vì cảm kích mình đã tặng Mị Nương cho nên mới ra tay đền ơn?
Cậu thiếu niên này có thật là nhìn không ra mấu chốt bên trong? Lo lắng liên luỵ tới Hạ Học Chi ta, cho nên mới ngăn cản đám đông giết chết Tô Khắc Ung?
Hạ Học Chi nhíu mày, cậu thiếu niên này quả là khiến hắn mơ hồ.
- Đám người này nếu như giết chết Tô Khắc Ung, thế bá là người đứng đầu, chắc chắn không thể tránh khỏi liên can
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Tô Quan Nhai bỏ qua Tô Khắc Ung, chính là muốn để Tô Khắc Ung chết ở đây, mọi người thật sự muốn giết chết hắn, ngược lại đã trúng bẫy của Tô Quan Nhai, bởi vì tên Tô Khắc Ung sẽ liên luỵ đến thế bá, đó quả là kế “mượn gió bẻ măng” .Cho nên Hàn Mạc đã tuỳ tiện ra tay, là vì lo lắng thế bá bị liên luỵ, mong rằng thế bá sẽ không phiền lòng.
Hạ Học Chi đưa ánh mắt sắc nhọn chăm chú nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt không chút thay đổi, Hàn Mạc cũng nhìn hắn vẻ chân thành, một lát sau, Hạ Học Chi mới tươi cười, vỗ vỗ vai Hàn Mạc nói:
- Cháu à, lần này lại trách nhầm cháu rồi, Thế bá thật sự phải cảm ơn cháu mới phải.
- Sao thế bá lại nói vậy. Hàn Mạc ở đây còn mong được Thế bá chiếu cố, chỉ mong tai qua nạn khỏi, cháu cũng sớm được đưa Mỵ Nương về kinh!
Hàn Mạc ngượng ngùng cười.
Hạ Học Chi cười ha hả, hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, cháu xem tiếp theo nên xử lý thế nào? Tô Khắc Ung bức tử cháu ngoại ta, việc này không thể bỏ qua được.
Hàn Mạc lập tức nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên không thể bỏ qua.Hạ Thanh lại ti không thể chết uổng như vậy, Thế bá, hay là sai Tư đồ quận thủ viết một bản tấu, viết tên những quan viên lớn nhỏ có liên quan, trình việc này lên Hoàng thượng, để triều đình xử lý vụ này, Tô Quan Nhai dùng người không rõ ràng, Tô Khắc Ung bức tử mạng người ở đây, chỉ e hắn ở trên công đường sẽ phải chịu sự công kích không nhỏ, cháu cũng muốn tham gia một phần, để Hàn gia cháu chất vấn Tô Quan Nhai trên công công đường một phen, bất luận thế nào, cũng phải đòi lại công bằng cho Hạ Thanh lại ti.
Hạ Học Chi nheo mắt nói:
- Có khả thi không?
- Tất cả còn phải do thế bá quyết định.
Hàn Mạc mỉm cười nói.
Hạ Học Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Khả thi thật ra là khả thi, chỉ là bây giờ thu xếp Tô Khắc Ung thế nào? Nếu như hắn gây ra chuyện lớn như vậy, bức tử Thanh lại ti, trên dưới trong nha môn Thanh lại ti đều hận hắn đến tận xương tuỷ, tiếp theo là khoản mục này, chỉ sợ nha môn Thanh lại ti sẽ không tiếp tục phối hợp điều tra mà thôi, Hắn đã ôm hận tiếp tục ở lại đây, không chừng còn có người muốn giết hắn.
- Ta thật sự lo lắng hắn nhìn thấy tình hình tồi tệ đến mức này sẽ bỏ trốn.
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Hắn bức tử Hạ thanh lại ti, cháu nghĩ Thế bá vì danh dự gia tộc, cũng không dễ dàng đề cho hắn chạy thoát. Hàn Mạc cả gan, để Ngự lâm quân của cháu đưa hắn trở về trong doanh với danh nghĩa là bảo vệ, trên thực tế là áp giải, một là tránh hắn tiếp tục làm bừa ở Thanh lại ti, hai là có thể đề phòng hắn chạy trốn.
Đưa Ngự lâm quân về hành dinh?Hạ Học Chi nheo mắt.
Hàn Mạc Nói:
- Hay là thế bá không tin cháu? Thế bá yên tâm, có Ngự lâm quân của cháu trông chừng hắn, hắn có mọc cánh cũng không thể thoát, thế bá nếu như cần, cháu sẽ giao người bất cứ lúc nào.
Hạ Học chi cười khẽ nói:
- Đâu có, cháu đã lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta lại không biết phân biệt tốt xấu, đối với cháu, ta tin tưởng tuyệt đối. Nếu cháu đã nói vậy, thì làm như thế cũng được. Cháu sẽ đưa hắn về cùng Ngự lâm quân, đừng để hắn bị kẻ khác sát hại, đến lúc đó tội vạ lại đổ lên đầu ta.
- Vâng.
Hàn Mạc làm vẻ kính cẩn.
Hàn Mạc lập tức gọi Tiết Thiệu vào, ra lệnh cho hắn đem Tô Khắc Ung và quan viên bộ lại có liên can về kho lương, Tiết Thiệu dẫn đầu nhóm kỵ binh, dẫn toàn bộ người này đi.
Hàn Mạc và Hạ Học Chi ra sân, chắp tay nói:
- Thế bá, về bản tấu, hôm nay bá và cháu viết rồi phái người đem vào kinh. Cháu phải về sắp xếp vài chuyện, cháu xin cáo từ.
Hạ Học Chi nheo mắt cười nói:
- Vậy lại làm phiền cháu rồi.
Hàn Mạc liền nhảy lên ngựa, thúc ngựa đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ Học Chi nhìn Hàn Mạc khuất dạng, vẻ mặt phấn khích lạ thường, một lát sau mới lẩm bẩm nói:
- Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi muốn chơi trò gì với ta? Để ta xem ngươi diễn tuồng, xem thằng nhóc 18 tuổi có thể chơi được không.
Hạ tri huyện lúc này mới tiến lại, dè dặt nói :
- Đại lão gia, sao lại thả Tô Khắc Ung đi?
Hạ Học Chi nhìn xoáy vào tri huyện, trong ánh mắt loé lên sự lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đã luyện công hai năm, sao không đánh chết hắn?
Hạ tri huyện chợt rùng mình, không dám nhìn vào mắt Hạ Học Chi.