Quyền Thần

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Thật sự là một quái thai




Bát Trân Các là một tửu lâu có khí phách nhất trong Đông Hải thành, cũng là một nơi mà tiêu phí nhiều tiền nhất trong Đông Hải thành. Nếu trong nhà không có của cải thì chẳng bao giờ tiến vào trong đại môn tửu lâu, bởi vì một khi đi vào cửa chính mà không gọi mười tám món ngon sẽ không còn mặt mũi ăn cơm. Nhưng mười tám món ngon thì giá thấp nhất cũng là bốn năm lượng bạc, số tiền này cũng đủ để một gia đình ngư dân bình thường chống đỡ được hơn nửa năm.

Tuy Hàn gia chính là đại gia tộc trong Đông Hải thành nhưng nơi đây cũng không thiếu những gia tộc phú quý và thế gia đại tộc. Dù dùng lực lượng bổn tộc làm căn cơ nhưng bên dưới cũng không thiếu những tiểu gia tộc phụ thuộc khác.

Lầu ba Bát Trân Các cực kỳ thanh nhã và yên tĩnh, tuy hai bên có ba gian phòng nhưng chính sảnh đã bày một bàn gỗ lim rất lớn. Khánh muốn đến tửu lầu uống rượu đều thích ngồi ở đại sảnh, dù sao đại sảnh cũng rộng rãi hơn những căn phòng thanh nhã, tất nhiên cũng náo nhiệt hơn.

Hàn Nguyên kéo Hàn Mạc lên lầu ba, một đám công tử lập tức đứng lên chắp tay cười nói:

- Ngũ thiếu gia đến, dạo này Ngũ thiếu gia cũng không tụ tập uống rượu cho vui.

Đám người này đều là công tử con nhà thế gia trong Đông Hải thành, những gia tộc này phần lớn đều phụ thuộc vào Hàn gia, tất nhiên sẽ nịnh bợ những công tử đến từ Hàn gia.

Hàn Mạc thấy toàn là người quen thì cười ha hả nói:

- Tứ ca nói các ngươi đều có mặt ở đây, ta cũng có chút nhớ nhung, vừa vặn cũng muốn uống rượu nói vài chuyện vui, tất cả ngồi xuống nói chuyện nào.

Đám công tử lại lập tức ngồi xuống vị trí của mình, rượu và thức ăn được đưa lên rất nhanh, một công tử mở lời nói:

- Ngũ thiếu gia, nghe nói sắp tới quân Trấn Thủ sẽ rời bến, lần này người có đi không? Ta nghe nói đám hải tặc trên biển cực kỳ hung hãn, chúng có bốn năm chiến thuyền, nghe nói đầu lĩnh lại là một đại mỹ nữ. Nếu ngươi đã xuất bến thì đoạt luôn mỹ nữ kia về làm thiếp, chắc chắn sẽ có tư vị rất khác lạ, ha ha... ....

Mọi người lập tức nở nụ cười.

Hàn Mạc trợn trừng mắt, hắn dùng giọng bỉ ổi nói:

- Mỹ nữ sao? Cả ngày ở trên biển, gió thổi lồng lộng, làm gì có mỹ nữ? Hoắc Thu Nguyên, tin đồn lề đường này ngươi cũng tin là thật à? Nếu ta rời bến mà không gặp được mỹ nữ thì trở về nhất định sẽ lột da ngươi.

- Ngũ thiếu gia, ta nào dám lừa ngươi!

Hoắc Thu Nguyên công tử vội vàng nói:

- Đây là chuyện thật rành rành. Ngươi cũng biết đấy, đường huynh của ta trong quân Trấn Thủ cũng đã ra biển vài lần, bắt được vài hải tặc. Đám hải tặc kia đều nói, hơn nữa lại còn cả tranh, mỹ nữ kia có một không hai, bọn hải tặc đều gọi nàng là "Mỹ nhân ngư", nàng đã có ngoại hiệu như vậy thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Hàn Mạc cười hì hì nói:

- Đám hải tặc có rất ít nữ nhân, sợ rằng gặp một heo nái cũng coi là mỹ nữ. Nhưng chuyện này ta cũng biết, nếu thật sự có "Mỹ nhân ngư" thì thiếu gia ta sẽ nhất định bắt lấy nàng, đến lúc đó ta sẽ mang nàng đến Bát Trân Các cho các đại gia mở rộng tầm mắt.

Mọi người lập tức hoan hô nhiệt liệt.

Tiệc rượu ăn uống linh đình, người tới ta đi, cực kỳ náo nhiệt.

Hàn Nguyên tất nhiên sẽ không nói ra bàn rượu này vì chính mình cảm kích Hàn Mạc đã đưa Hương Ngọc Nhi trở về mà đặt trong Bát Trân Các, mà chỉ đơn giản cho rằng mở tiệc để huynh đệ gặp mặt, vì vậy mà tiếng nói tiếng cười vang lên không ngớt. Đám người đều tranh thủ bình luận nương tử nhà nào mông to núi lớn, cực kỳ phóng đãng.

Hoắc Thu Nguyên đột nhiên cười nói:

- Ngũ thiếu gia, dạo này ngón tay của ngươi càng lúc càng sáng như vàng, sợ rằng tài vận sắp tiến đến rồi.

Đám người khác cũng đồng thanh nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Ngũ thiếu gia là thần tài đến thế gian, sau này ta cũng muốn theo Ngũ thiếu gia vơ vét tài sản của thiên hạ.

- Vơ vét con bà các ngươi!

Hàn Mạc trở nên buồn bực, hắn dùng giọng có chút tang thương nói:

- Thiếu gia ta còn lo lắng bị mắc bệnh đây này.

Hàn Mạc dùng tay phải sờ lên tay trái, hắn lại nhịn không được đánh mạnh một cái rồi lẩm bẩm:

- Thật bực bội.

... ....

Tay phải của Hàn Mạc cực kỳ khác biệt so với người thường.

Bàn tay phải của Hàn Mạc ngoài ngón cái và ngón bên ngoài ngón trỏ thì ba ngón tay còn lại đều vàng rực. Đôi khi ánh mặt trời chiếu xuống làm những ngón tay bùng ra kim quang chói mắt, cực kỳ hiếm thấy.

Đây chính là đặc điểm kỳ dị mà từ khi sinh ra Hàn Mạc đã có.

Chuyện này không biết khi nào thì truyền khắp Đông Hải thành, có lẽ những hạ nhân trong phủ để lộ ra ngoài. Dân chúng đều thầm nói với nhau Ngũ thiếu gia của Hạ gia chính là sao trên trời hạ phàm, nói không chừng còn là thần tài.

Thật ra chỉ có duy nhất Hàn Mạc biết rõ những điều huyễn hoặc từ ba ngón tay vàng này.

Khi chuyện xuyên việt hoang đường xảy ra, Hàn Mạc được chuyển đến lúc còn nằm trong bụng mẹ, giống như có một con sóng âm nói với hắn một bí mật quỷ dị.

Ba ngón tay vàng chính là ba nguyện vọng mà Hàn Mạc có thể ước nguyện trong đời.

Vì vậy mà Hàn Mạc đã từng thử nghiệm, hắn muốn trở lại thời đại trước đây của chính mình, nhưng ba ngón tay vàng lại không thực hiện được. Chẳng những không giúp hắn trở lại thế giới trước đây, mà thậm chí hắn từng ước mình lớn lên sẽ đẹp hơn cả Marilyne Monroe*, điều này cũng không thành.

(*:Marilyne Monroe tên thật là Norma Jeane Mortensen, là một diễn viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng thế kỷ 20. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc vì sao Hàn Mạc lại ước mình đẹp hơn một cô gái là Marilyne, có lẽ lúc đó hắn còn nằm trong bụng mẹ, sợ rằng chưa biết mình là nam hay nữ.)

Rất nhiều nguyện vọng đã không thành, vì vậy Hàn Mạc chỉ thấy ba ngón tay vàng chỉ là có tác dụng...Làm đẹp mà thôi.

Có lẽ ngón tay vàng chưa đến thời điểm phát huy tác dụng.

Đám người bàn luận với nhau về chuyện gió trăng, chỉ có Hàn Nguyên chìm đắm bên trong còn Hàn Mạc thì cảm thấy rất nhàm chán, cảm thấy không chút thú vị.

Đúng lúc này trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một giọng cười kỳ dị vang lên:

- Con bà nó, mới đi đến đầu phố đã nghe thấy tiếng chó sủa, đúng là đinh tai nhức óc. Đúng là nên sai người cầm theo gậy gỗ ra phố đánh chết vài con chó hoang sủa bậy mới được.

Khi âm thanh này vang lên thì Hàn Nguyên là người đầu tiên biến đổi vẻ mặt, trong mắt bùng lên cái nhìn tức giận cực kỳ sâu kín, thậm chí gương mặt cũng vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Ngoài Hàn Mạc với khóe miệng khẽ nhếch lộ ra nụ cười lạnh thì tất cả đám người còn lại đều hơi biến sắc.

Kẻ nào cũng biết Tiểu Diêm Vương đã đến đây.

Oan gia ngõ hẹp.

Tiểu Diêm Vương là tên thật là Tiêu Cảnh, hắn là con trai độc nhất của Hắc Diêm Vương Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận. Không thể phủ nhận vẻ bề ngoài rất phù hợp với xuất thân cao quý của hắn, tướng mạo khá anh tuấn, thân hình cao lớn, mặc cẩm y bạch sắc, cũng là một kẻ ngọc thụ lâm phong. Hình tượng của hắn hoàn toàn khác biệt so với đám đầu trâu mặt ngựa, nếu người không nhìn rõ chân tướng còn cho rằng hắn là một tên công tử nhã nhặn. Tất cả mọi người trong Đông Hải thành đều biết hắn là một con sói đội lốt người, dân chúng bị hắn đày đọa rất nhiều, nữ tử bị hắn giày xéo cũng không phải ít.

Tiểu Diêm Vương dẫn theo bảy tám tên hồ bằng cẩu hữu cáo mượn oai hùm đi thẳng lên lầu, hắn dùng ánh mắt kinh miệt nhìn đám người Hàn Mạc đang ngồi trên bàn tiệc. Lúc này hắn khẽ phất phất quạt xếp trong tay rồi thản nhiên đi đến một bàn tiệc khác, sau đó cười hì hì nói:

- Ủa, đây không phải hai huynh đệ Hàn gia sao? Đúng là có duyên, vậy mà ta còn tưởng rằng trên đây có một đám chó hoang sủa bậy.

Đám người Hàn Mạc ngồi trên bàn đều lộ ra vẻ oán giận, nhưng cha của Tiểu Diêm Vương chính là quận trưởng Đông Hải quận, hơn nữa còn có Tiêu Thái Sư đương triều hậu thuẫn, thân phận này cũng không phải có kẻ nào dám đắc tội.

Hàn Nguyên nhịn không được vỗ bàn đứng dậy cười lạnh nói:

- Con bà nó, Đông Hải quận này không còn chỗ nào thanh tĩnh nữa sao? Đi đến nơi đâu cũng nghe thấy mùi *** chó, Tiểu Ngũ, huynh đệ chúng ta đổi một địa phương khác, khỏi phải ngửi mùi *** chó hôi thối.

Mọi người đều đứng lên nhưng Hàn Mạc lại cười híp mắt nói:

- Đi làm gì, tất cả ngồi xuống nào.

Hàn Mạc chuyển mắt nhìn Tiêu Cảnh, hắn cười hì hì nói:

- Tiểu Diêm Vương, nghe nói gần đây ngươi cho vay nặng lãi, hơn nữa còn làm cho vài gia đình tan cửa nát nhà, tối ngủ không gặp phải ác mộng sao?

- Ác mộng?

Tiêu Cảnh cười ha hả, hắn cực kỳ đắc ý nói:

- Thiếu gia ta mỗi đêm đều ôm nữ nhân thơm ngào ngạt, sao lại gặp ác mộng, hơn nữa suốt đêm đều mộng xuân tình. Ngược lại Hàn Tiểu Ngũ ngươi nghe nói còn chưa được hưởng qua mùi thịt, đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là không phải nam nhân. Nếu thích thì ca ca sẽ đưa ngươi đi tìm vài nơi tốt đẹp, để học cách làm người...À, xin lỗi, để dạy ngươi cách làm một người đàn ông chân chính.

Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, hắn muốn phóng lên đấm thẳng vào mặt Tiêu Cảnh nhưng trong tộc đã sớm có thông báo không được xung đột chính diện với Tiểu Diêm Vương. Vì vậy Hàn Nguyên cũng chỉ biết cắn chặt răng nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn Mạc vẫn cười tủm tỉm, hắn thản nhiên nói:

- Quả nhiên thượng bất chính hạ tất loạn, đều cùng chung một loại đức hạnh.

- Hàn Tiểu Ngũ!

Gương mặt Tiêu Cảnh đột nhiên trở nên lạnh như tiền:

- Ngươi nói gì?

Tiêu Cảnh nhìn Hàn Nguyên tức giận đến mức run rẩy thì cười hì hì nói:

- Ta còn quên nói cho ngươi biết thiếu gia ta rất thích chơi đùa với nữ nhân, đồng thời nữ nhân cũng rất đa dạng. Các ngươi còn nhớ đợt tuyển chọn hoa khôi lần trước của Phiêu Hương Viện không? Hoa khôi da thịt mềm mại, chơi đùa quả thật lả lơi mê người, nếu ngươi có hứng thú thì ca ca sẽ dẫn ngươi đi xem, để được thấy hoa khôi biểu diễn tài năng trên giường. À, đúng rồi, hoa khôi nõn nà đó tên gì nhỉ? Thiếu gia ta chơi đùa với nữ nhân quá nhiều, cũng không nhớ rõ tên.

- Thiếu gia, tên là Hương Ngọc Nhi!

- Đúng, đúng, là Hương Ngọc Nhi! Hương chính là phấn, mông lớn và trắng bóng như ngọc, thân thể cuộn sóng hơn hẳn một con chó cái!

Tiêu Cảnh cười ha hả cực kỳ đắc ý.

Hàn Nguyên dù biết Tiêu Cảnh đang nói xằng bậy nhưng sỉ nhục Hương Ngọc Nhi làm cho nam nhân bình thường luôn dễ dàng tha thứ như hắn cũng không nhịn được. Hắn vỗ mạnh lên bàn, một cái bát lập tức rơi xuống vỡ tan:

- Miệng nói thối lắm!

Hàn Nguyên muốn tiến lên nhưng lập tức bị Hàn Mạc giữ chặt.

Tiêu Cảnh thấy Hàn Nguyên tức giận thì cũng có chút kinh hoàng, hắn biết rõ đám đệ tử Hàn gia đều khỏe như trâu, nếu Hàn Nguyên đã muốn ra tay thì mười người như hắn cũng không phải là đối thủ. Tiêu Cảnh còn đang kinh hoàng thì thấy Hàn Mạc giữ chặt tay Hàn Nguyên, hắn lại cho rằng huynh đệ Hàn gia không dám ra tay vì vậy mà trở nên cực kỳ đắc ý, hắn cười ha hả nói:

- Thế nào? Muốn đánh à? Đến đây, đến đây, có bản lĩnh thì cứ đến đánh thiếu gia, thiếu gia xin ngươi, đến đây đi!

Tiêu Cảnh vỗ nhẹ vào mặt mình, hắn dùng giọng khiêu khích nói:

- Đánh vào đây này, đến đi!

Hàn Mạc cười ha hả, hắn đứng dậy nhìn tất cả mọi người ở bốn phía rồi nói:

- Các vị, mọi người cũng biết rồi đấy, Hàn gia chúng ta là người trung nhân ái quốc, cũng cực kỳ kính sợ đối với quan phủ. Tiểu Diêm Vương nếu đã chân thành cầu xin chúng ta trợ giúp thì từ chối cũng bất kính, mọi người xin tránh ra một chút.

Hàn Mạc còn chưa kịp nói dứt lời thì dã phóng đi hai bước như một con báo tiến đến trước mặt Tiêu Cảnh dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người. Hàn Mạc thò tay ra chụp lấy cổ áo Tiêu Cảnh, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến gương mặt co rút vì kinh hoàng của Tiêu Cảnh.

- Bốp bốp bốp bốp!

Những âm thanh chói tai vang lên không ngớt, tất cả mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, kẻ nào cũng trợn mắt há mồm.

Hàn Mạc tát rất mạnh làm Tiêu Cảnh choáng đầu hoa mắt. khi đánh liên tiếp hai mươi mấy cái tát, Hàn Mạc lập tức cong năm ngón tay lại vỗ thật mạnh xuống ngực Tiêu Cảnh. Lần này hắn dùng lực rất mạnh, dùng độc quyền Trường Sinh Kinh của Hàn gia, tuy không sinh ra kình khí nội công như truyền thuyết nhưng khí lực của hắn đã được rèn luyện, thậm chí hắn còn có thể khẳng định một vỗ của mình sẽ không nhẹ hơn một húc của trâu đực.

Quả nhiên Tiêu Cảnh bị vỗ một chưởng lập tức gào lên một tiếng, hắn trợn trắng mắt, khóe miệng co rút và sưng tấy, thậm chí còn sùi bọt mép.

Hàn Mạc biết rõ một vỗ của chính mình sẽ làm xương ngực Tiêu Cảnh bị thương, ít nhất thì trong thời gian một năm xương ngực sẽ liên tục đau đớn dữ dội. Dù là thần y cũng chỉ biết khuyên Tiêu Cảnh chịu khó điều dưỡng, tuyệt đối không thể làm xương ngực phục hồi trở lại trong khoảng thời gian ngắn.

Đám người hầu và huynh đệ của Tiêu Cảnh lập tức hô lên kinh hoàng:

- Thiếu gia, thiếu gia.

Hàn Mạc sửa sang lại y phục, hắn nhún vai rồi thở dài nói;

- Tất cả mọi người đều rõ ràng nghe thấy Tiểu Diêm Vương yêu cầu ta ra tay, yêu cầu ta đánh hắn, ta chẳng qua cũng chỉ thỏa mãn nguyện vọng của hắn mà thôi. Ta đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên thấy một tên khùng đưa ra yêu cầu như vậy, đúng là một quái thai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.