Trong phòng luyện công ở Tây phủ Hàn gia, Mã sư phụ bị Hàn Mạc đánh đồng côn lên ngực, lão đã không còn lực thu về. Khi đồng côn chuẩn bị đập vào ngực thì Hàn Mạc đã ngừng tay, hắn thu hồi Âm Dương Côn rồi chắp tay cười nói:
- Đa tạ Mã sư phụ, đa tạ, đa tạ!
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ hưng phấn, chẳng qua vừa rồi hắn chỉ thi triển vài động tác trong Xà Bộ Côn Thuật nhưng không ngờ chỉ sau mười hiệp đã đánh cho Mã sư phụ không còn lực phản công. Mã sư phụ không phải cao thủ đứng đầu nhưng cũng có thể coi là nhân vật số một, chỉ mười chiêu đã có thể chế phục lão, đây rõ ràng không phải là những gì trước đó Hàn Mạc đã từng nghĩ đến, vì vậy trong lòng cực kỳ khâm phục Bát Bộ Côn Thuật.
Mã sư phụ vội vàng hoàn lễ nói:
- Ngũ thiếu gia, côn pháp này của cậu ta chưa từng được thấy qua, quả nhiên xuất quỷ nhập thần, khó thể phòng thủ, bội phục, bội phục.
Đám võ sư đều liên tục tán dương, Hà Tư Nghĩa giáo đầu võ sư cũng dùng giọng chân thành nói:
- Ngũ thiếu gia, côn pháp này của cậu cũng đã xem như tìm đến chữ xảo trong côn thuật, chỉ cần dung hợp thứ này và thần lực của cậu cũng đã xem như côn pháp cao thâm rồi. Trước đây khi Ngũ thiếu gia chọn học côn pháp ta cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng hôm nay xem ra cậu đã chọn lựa hoàn toàn đúng, chắc chắn Ngũ thiếu gia đã sớm có tiềm năng về côn pháp.
- Với thủ đoạn của Ngũ thiếu gia thì chỉ sợ là mãnh tướng bách chiến bách thắng trên sa trường vẫn còn thua kém.
Hạng sư phụ cũng không chịu thua kém, lão mở lời nịnh nọt:
- Thập phương danh tướng, cuối cùng thế nào cũng có tên tuổi của Ngũ thiếu gia.
Đám võ sư đang khen ngợi Hàn Mạc không hết lời thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Hàn Thanh:
- Thiếu gia, thiếu gia.
Hàn Mạc chắp tay với đám võ sư rồi đi ra ngoài cửa gặp Hàn Thanh, hắn không nhịn được nói:
- Lại xảy ra chuyện gì? Không phải kẻ nào lại bị giết nữa đấy chứ? Hôm qua đã chết một tên Hoàng Ban Đầu rồi.
Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên đau khổ nhưng cặp mắt bùng lên hận ý ngập trời, hắn oán giận nói:
- Thiếu gia, Hàn Xuân đã đến, hắn có chuyện muốn tìm người.
Hàn Thanh quay đầu lại nói với Hàn Xuân đang đứng trong sân:
- Còn không mau qua đây.
Hàn Xuân lau vệt nước mắt vẫn chưa khô trên mặt rồi quỳ xuống trước mặt Hàn Mạc, hắn khóc nức nở nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài...Ngài phải giúp Tứ thiếu gia nhà chúng ta.
- Tứ ca sao?
Hàn Mạc đột nhiên trở nên cảnh giác, một luồng cảm giác bất an bao phủ trong lòng, hắn trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Tứ ca đang ở đâu?
- Tứ thiếu gia ở ngoài thành!
Hàn Xuân khóc nức nở nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài may đi xem Tứ thiếu gia nhà chúng ta một chút.
Hàn Mạc biết rõ chuyện xảy ra thế nào cũng có nguyên nhân, hắn cũng không nhiều lời mà phái Hàn Thanh dẫn đến hai con ngựa phóng như bay ra ngoài thành. Hàn Xuân đi phía trước dẫn đường, đám người chạy khỏi thành tây, sau khi đi được nửa canh giờ thì thấy được một vùng rừng cây.
Ngoài Đông Hải thành và ven biển Đông Hải đều có rất nhiều rừng cây, đây cũng vì rất nhiều năm trước gia tộc họ Hàn vận động dân chúng trồng, trước tiên có thể chống sự ăn mòn của biển, thứ hai nếu có nhiều cây cối thì bầu không khí cũng tươi mát hơn, đồng thời cũng có thể gia tăng sản lượng gỗ. Dưới sự cho phép của Hàn gia thì rất nhiều ngư dân dựng nhà trong rừng cây, vì vậy mà tạo thành rất nhiều thôn xóm ven bờ biển.
- Thiếu gia, đây là chỗ đã sắp xếp cho Hương Ngọc Nhi ẩn thân!
Hàn Thanh chậm rãi dong ngựa, hắn chỉ vào rừng cây nói:
- Bên trong có hơn mười gia đình, tất cả đều là những hộ trung thực, ngày đó ta đã sắp xếp Hương Ngọc Nhi ở đây.
Rừng cây này cũng không tính là lớn, bên trong chỉ có thưa thớt hơn mười căn nhà, có vài căn nhà phơi lưới đánh cá phía trước. Đây đều là những ngư dân đánh cá kiếm sống trong Đông Hải thành, đem Hương Ngọc Nhi giấu trong một địa phương tĩnh lặng thế này cũng coi như là một phương pháp khá tốt.
Hàn Mạc xuống ngựa theo Hàn Xuân đến một căn nhà khá nhỏ, cửa chính căn nhà đóng chặt, bên trong cực kỳ tĩnh lặng như chết, cây cối bốn phía xanh ngắt, trước nhà có vài bồn hoa, cực kỳ thanh nhã.
- Tứ thiếu gia ở trong nhà!
Hàn Xuân lại lau nước mắt.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn thản nhiên nói:
- Khóc gì mà khóc, chuyện lớn bằng trời cũng không cần phải khóc, ai dạy ngươi gặp chuyện là rơi nước mắt như đàn bà?
Hàn Mạc tiến lên khẽ gõ cửa rồi trầm giọng nói:
- Tứ ca, có bên trong không?
Không ai trả lời.
Hàn Mạc khẽ dùng sức đẩy cửa phòng mở toang, sau đó hắn lập tức thấy được Hàn Nguyên.
Trước mặt Hàn Mạc là một bàn thờ khá đơn sơ và cực kỳ sạch sẽ, một cái bàn dài và vài chiếc ghế dựa rất chỉnh tề, mà Hàn Nguyên lúc này đang ngồi dựa vào vách tường như người mất đi linh hồn. Cặp mắt vô thần của hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, thân thể không chút nhúc nhích giống như đã không còn hít thở.
Hàn Mạc biết rõ tình cảnh này xảy ra khi một người bị đả kích quá mạnh, hầu như đã rơi vào trạng thái tan vỡ. Lúc này tâm trí Hàn Nguyên chắc chắn sẽ lạnh như băng, mà đầu óc của hắn chắc chắn cũng trống rỗng.
... ....
Trong phòng yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi, bên cạnh phòng chính còn có một gian phòng nhỏ hơn, cửa phòng bằng trúc khẽ khép lại, khoảnh khắc này cũng không thấy rõ tình cảnh bên trong.
Hàn Mạc khẽ đi đến ngồi xổm trước mặt Hàn Nguyên, hắn vươn tay khẽ cầm bàn tay lạnh buốt của Hàn Nguyên rồi dịu giọng nói:
- Tứ ca, ta là Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đến rồi đây.
Ánh mắt Hàn Nguyên trở nên đờ đẫn, ngơ ngác và si ngốc, hắn chỉ nhìn xuống đất, hầu như không cảm giác được Hàn Mạc đã đến.
Hàn Thanh đã đi đến đứng trước cánh cửa đang khép hờ và khẽ đẩy ra, hắn đảo mắt nhìn vào bên trong rồi kinh hoàng kêu lên một tiếng. Hắn lui về phía sau vài bước, vẻ mặt tái xanh, trong mắt bùng lên lửa giận, hắn quay đầu nói với Hàn Mạc:
- Thiếu gia, Hương Ngọc Nhi...Chết rồi!
Khi còn trên đường thì Hàn Mạc đã đoán được ba bốn phần, vì vậy Hàn Thanh nói Hương Ngọc Nhi đã chết thì Hàn Mạc cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn nắm chặt tay Hàn Nguyên, hắn trầm mặc một lát rồi dùng một giọng làm kẻ khác lạnh người nói:
- Hàn Xuân, nàng ta chết thế nào?
Tuy cặp mắt Hàn Xuân đỏ ửng nhưng vì sợ Hàn Mạc chán ghét nên cố gắng không để nước mắt rơi xuống, hắn quỳ xuống bên cạnh Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, hôm nay ta cùng đi với Tứ thiếu gia đến đây, thì đã thấy...Thấy Hương Ngọc Nhi chết với thân thể trần truồng trong phòng, bên trong rất lộn xộn, Hương Ngọc Nhi...Trước ngực Hương Ngọc Nhi bị một thanh trủy thủ đâm vào rất sâu, lúc đó nàng đã chết rồi... ....
Hàn Xuân đảo mắt nhìn Hàn Nguyên, giọng nói không kìm được mà trở nên nức nở:
- Tứ thiếu gia...Khi Tứ thiếu gia nhìn thấy thì ngồi ngay xuống đất và không thể đứng dậy.
Hàn Mạc khẽ nhắm mắt, trong đầu hiện lên gương mặt Tiểu Diêm Vương Tiêu Cảnh, dù là một con heo cũng có thể nghĩ ra kẻ nào ra tay sát thủ.
Gần đây cha con Tiểu Diêm Vương bắt đầu phát sinh mâu thuẫn dữ dội với Hàn gia, nước ngầm đã bắt đầu tuôn chảy. Tuy tình cảnh lúc này còn chưa đến mức giương cung bạt kiếm nhưng hai bên đã cực kỳ căm hận và muốn bóp chết đối phương.
Hoàng Ban Đầu đã chết, quan phủ bắt được không ít người có liên quan, nhưng trong lòng Tiêu Mạc Toản biết rất rõ, chuyện này nếu không liên quan đến Hàn gia thì cũng chỉ có quỷ làm.
Tiêu Cảnh cực kỳ căm giận Hàn gia nhưng hắn chỉ là một hoa hoa công tử con trai quận trưởng, tất nhiên sẽ không có tư cách và cũng không có thực lực tranh chấp chính diện với Hàn gia. Chỉ cần những chuyện âm thầm làm cho người Hàn gia bị đả kích và đau khổ thì Tiêu Cảnh hắn sẽ tình nguyện ra tay.
Cái chết của Hương Ngọc Nhi ít nhất cũng có thể làm Hàn Nguyên bị đả kích mạnh, hơn nữa sau khi chuyện này xảy ra thì Hàn Nguyên cũng không dám nói toạc ra. Nếu Hàn gia vì một kỹ nữ đã chết mà tới tìm quận trưởng thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười, tất cả danh môn thế gia sẽ không coi Hàn gia ra gì.
Đã bị đả kích rất nặng mà chỉ biết nén giận, Tiểu Diêm Vương vừa nghĩ đến tình cảnh của Hàn Nguyên mà ngủ trong mộng cũng có thể mỉm cười.
- Hai người các ngươi xử lý thi thể Hương Ngọc Nhi.
Hàn Mạc có vẻ rất bình tĩnh:
- Đêm dài lắm mộng, cứ tìm chỗ chôn cất trước... .....
- Vâng!
Hàn Thanh cung kính xưng vâng, hắn xoay người đi vào trong căn phòng vương vãi đầy máu tươi.
Hàn Mạc ngồi trước mặt Hàn Nguyên, hắn khẽ nói:
- Tứ ca, chúng ta về nhà!
Hàn Mạc muốn kéo Hàn Nguyên đứng lên, nhưng lại lập tức phát hiện ra thân thể Hàn Nguyên trở nên nặng nề một cách khác thường, giống như trên người Hàn Nguyên đang có thêm hàng loạt oán khí làm gia tăng trọng lượng.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn chợt nâng tay lên rồi tát mạnh xuống mặt Hàn Nguyên. Một tiếng bốp cực kỳ trong trẻo vang lên, nửa bên mặt của Hàn Nguyên đã trở nên đỏ ửng, mà một cái tát của Hàn Mạc rõ ràng đã làm cho Hàn Nguyên đang thừ người trở nên kinh hãi. Trong con ngươi hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn ngẩng đầu rồi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ngay trước mặt. Khoảnh khắc này giống như Hàn Nguyên đã trải qua rất nhiều gian nan gặp được người thân thiết nhất của chính mình, vành mắt hắn trở nên đỏ hồng, hắn giữ chặt lấy cánh tay của Hàn Mạc rồi "A" lên một tiếng cực kỳ thê thảm. Hàn Nguyên lập tức khóc rống lên như một con sói bị một vết thương cực kỳ đau đớn, tiếng khóc vang lên cực kỳ đau xót tim gan, tiếng khóc giống như tiếng sói tru thảm làm lòng người chua xót, sau đó lại làm người ta kinh sợ.
Hàn Mạc biết rõ khóc như vậy có thể phát tiết tất cả đau thương, chỉ cần khóc được thì đau thương sẽ vơi đi vài phần.
- Khóc đi!
Hàn Mạc ôm chặt bờ vai Hàn Nguyên, trong con ngươi hắn bùng lên hào quang sắc bén, hắn lẩm bẩm nói:
- Chỉ có vượt qua đả kích thì mới trở thành nam nhân chân chính, sau này mới không dễ dàng bị đánh bại.
Hàn Thanh từ trong phòng đi ra, trong tay là một dải lụa trắng, vẻ mặt hắn không được tốt lắm, hắn đưa dải lụa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhận lấy dải lụa, chỉ thấy trên dải lụa vẻ một bức tranh cực kỳ xấu, bốn năm tên nam nhân đang trần truồng cường bạo với một nữ tử không một mảnh vải che thân, giữa hai chân mày nữ tử còn mang theo chút lả lơi. Bên góc trái bức tranh còn có một công tử mặc cẩm y ngồi trên ghế, hắn cười tủm tỉm nhìn tình cảnh dâm loạn xảy ra trước mắt. Mặt mày của vị công tử có vài phần giống với Tiểu Diêm Vương, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ:
- Hoa tàn vạn người hái!
Đây rõ ràng là khiêu khích, hơn nữa còn khiêu khích cực kỳ trắng trợn.
Tiểu Diêm Vương biết rõ, dù hắn để lại tấm lụa này thì Hàn gia cũng không thể dựa vào nó để làm bằng chứng đi tố cáo hắn. Dù sao thì bức tranh như vậy cũng có rất nhiều người vẽ ra được, huống hồ đối với Tiểu Diêm Vương thì Hàn Nguyên cũng không thể công khai chuyện này ra ngoài.
Tâm độc như rắn rết, rõ ràng là loại người đại ác.
Hàn Nguyên lúc này đã tỉnh táo trở lại, hắn chụp lấy dải lụa rồi gầm lên tức giận, hắn xé nát dải lụa, những mảnh vụn bay lượn như những cánh bướm, rơi vãi đầy xuống đất.
Cặp mắt Hàn Nguyên trợn trừng giống như muốn nứt toạc hẳn ra, hai mắt đỏ rực, hắn gào lên mang theo những oán giận vô tận:
- Ta muốn giết hắn, ta muốn chúng nợ máu trả bằng máu, ta muốn tất cả đám người Tiêu gia đều chết sạch.
Hàn Mạc trở nên trầm ngâm, cuối cùng hắn thản nhiên nói:
- Không sai, chúng ta phải giết người.