Hàn Mạc thấy ngõ nhỏ này không phải ngõ cụt, hai bên đều có lối ra, nhưng lại không có bóng người, vì vậy liếc mắt ra hiệu Tiếu Mộc, rồi mới đi vào mỉm cười nói:
- Ngươi có lương thực?
Gã gật đầu:
- Có, các ngươi có bao nhiêu bạc?
Hàn Mạc cười hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu lương?
- Không cần biết!
Gã nói:
- Dám gọi các ngươi đến đây tất nhiên là không thiếu lương thực, các ngươi cần bao nhiêu ta có bấy nhiêu. Không nên lề mề, các ngươi có bao nhiêu bạc ta bán bấy nhiêu lương cho ngươi.
Tiếu Mộc hỏi:
- Giá cả như thế nào ?
- Tiệm gạo Đại Hồng một điếu tiền một cân không trả giá đúng không?
Hắn cười đắc ý:
- Ta bán giá rẻ hơn bọn họ, 800 văn một cân.
- 800 văn?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Giá này cũng không rẻ.
Gã la lên:
- Ngươi phải xem bây giờ là lúc nào. Ngươi ra khỏi thành mà xem, chỗ mấy vạn nạn dân nơi nào không có người chết đói, ít nhất một ngày cũng chết một trăm người, lúc này còn giữ bạc lại đúng là ngu ngốc. Bây giờ quan trọng nhất là có lương để tồn tại, còn sống mới còn hi vọng. Ta giảm giá lần chót, mua được thì mua, 700 văn một cân, mua thì lấy bạc ra, không mua mỗi người một lối.
Hàn Mạc tỏ ra do dự.
Gã thấy vậy, quay đầu đi, trong miệng than thở:
- Không có tiền đừng học người ta mua lương, giả bộ có tiền…
Rồi buồn bực muốn rời đi.
Tiếu Mộc bước nhanh lên trước mặt hắn.
Gã không sợ hãi, cười lạnh hỏi:
- Như thế nào? Còn muốn dùng vũ lực? Lão tử nói cho ngươi, nếu dám động ta một cây tóc gáy ta đảm bảo các ngươi gánh không nổi hậu quả đâu…hừ, cũng không hỏi thăm ta là ai!
Hàn Mạc nghe vậy cảm thấy rất thú vị, tiến lên cười nói:
- Huynh đệ đừng hiểu lầm, ta thật muốn mua lương. Huynh đệ này sợ ngươi đi khỏi chúng ta tìm không thấy người bán lương thì khổ rồi!
- Biết là tốt!
Gã đắc ý:
- Bây giờ huyện Tịch Xuân chỉ có Tiệm gạo Đại Hồng bán lương, ngươi muốn bọn họ giảm giá đúng là lên trời còn dễ hơn. Ta ra giá 700 văn chỉ sợ tìm cả huyện Tịch Xuân cũng không tìm được chỗ nào giá rẻ như vậy.
Hàn Mạc cười:
- Huynh đệ có rất nhiều lương đúng không? Không biết tại hạ nên xưng hô như nào?
- Ta tên gì không cần ngươi quản, các ngươi cứ gọi ta là Tam gia!
Thấy Hàn Mạc biết ăn nói, gã cũng tự tin hơn:
- Về phần lương thực, các ngươi cần bao nhiêu ta có bấy nhiêu. Tuy nhiên ta thấy bộ dáng các ngươi chắc không mua được là bao.
- Tam gia đúng là xem thường người khác.
Hàn Mạc cười nói:
- Nếu Tam ca thật có một ngàn cân lương, tại hạ sẽ mua hết.
Ánh mắt gã sáng lên:
- Thật sao?
Gã lập tức đề phòng, thận trọng quan sát Hàn Mạc, cười lạnh hỏi:
- Đừng huênh hoang, ta nhắc ngươi chuyện này không thể nói bậy.
Đột nhiên sắt mặt Tam gia trở lên đột biến, tái nhợt, như nhìn thấy quỷ.
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn theo thì thấy trước mắt đi tới hai gã đại hán, cầm đại đao trong tay, liếc Tiếu Mộc thì y cũng có vẻ căng thẳng, thì ra đằng sau cũng có hai gã khác đang đi về phía mình.
Hai đầu ngõ có bốn gã đại hán chặn lại, nhìn trang phục chính là hộ vệ của Tiệm gạo Đại hồng.
- A, đây không phải Điền lão tam sao?
Một gã cười rộ, lạnh lùng:
- Như thế nào, sao muốn trốn tránh cái gì?
Điền lão tam thở dài đau khổ nói:
- Các vị, ta … ta không làm cái gì, chỉ là …bị hai người này kéo đến đây… đúng rồi, bọn họ là cường đạo, bắt ta đến đây cướp bạc, may mắn các vị đuổi kịp…
Lập tức Hàn Mạc kêu lên:
- Tam gia, ngài nói gì vậy, không phải ngài nói muốn bán lương cho ta sao? Làm sao có cường đạo??
Điền lão tam có khổ không nói lên lời, lúc này bốn gã đã đến rất gần.
Tiếu Mộc tay nắm chặt, nhưng Hàn Mạc lừ mắt ra hiệu. Y chỉ có thể thả lỏng bàn tay. Y cùng Hàn Mạc là cải trang đi thăm dò tình hình, đương nhiên muốn tìm được thứ gì đó, cho nên Hàn Mạc không muốn bỏ dở giữa chừng.
Bốn gã này tuy to khỏe cầm đao, nhưng Tiếu Mộc tự tin chỉ trong chốc lát mình có thể giải quyết hết.
Đao gác lên cổ Hàn Mạc và Tiếu Mộc, hai người bị đẩy vào góc tường, một gã quát hỏi:
- Gã nói các ngươi là cường đạo, chuyện này thật hay giả?
Hàn Mạc hoảng sợ, bất đắc dĩ cười khổ:
- Đại ca, ngài xem chúng ta có giống cường đạo không?
- Bây giờ ai là cường đạo còn chưa rõ!
Một gã nói:
- Đôi khi cường đạo không thể hiện ra bên ngoài!
Gã kiểm tra Hàn Mạc, lấy ra thỏi bạc năm lượng đút vào túi mình, cười ha ha nói:
- Bạc này mua mạng của các ngươi!
Điền lão tam càng khổ hơn, trên cổ bị đè hai thanh đao lạnh ngắt.
- Điền lão tam, xem ra ngươi không rõ quy củ?
Một gã có râu cười lạnh:
- Có phái có người sai ngươi làm việc này, nhân cơ hội kiếm chác?
- Không có…!
Mồ hôi chảy xuống ròng ròng:
- Ta… ta…
- Đừng có ấp úng!
Gã đá Điền lão tam một cái, Điền lão tam mềm nhũn quỳ xuống.
- Là tôi còn mấy cân lương thực…ăn không hết cho nên…lấy ra bán…
Điền lão tam ấp úng giải thích, mồ hôi tuôn ra như mưa, sắc mặt trắng bệch.
- Mẹ nó!
Gã hộ vệ lại đá thêm một cước mắng:
- Ăn không hết? Con mẹ ngươi, bây giờ lương còn quý hơn vàng, ngươi còn dám nói mát? Ăn không hết mấy cân lương thực, hừ ta nói cho ngươi sao không ra thành kiếm mấy người xinh đẹp?
Điền lão tam xấu hổ cười:
- Ngoài thành…ha ha…!
Đao càng kề sát cổ hắn, gã lạnh lùng nói:
- Điền lão tam, lúc vỡ đê, huyện nha truyền xuống công văn chỉ cho Tiệm gạo Đại Hồng được bán lương, ngoài ra ai có lương thì cất đủ cho mình ăn, còn lại đều phải dựa theo giá ngoài điếm tăng thêm ba thành bán cho Tiệm gạo Đại Hồng, ngươi biết quy củ? Quận thủ đại nhân còn hạ đạo lệnh thứ hai, nếu ai tự tàng trữ lương, bị phát hiện sẽ bị bắt vào đại lao, ngươi biết mà, ngươi không nghe hay Điền lão gia không biết việc này?
- Chuyện này không liên quan tới lão gia nhà ta!
Điền lão tam vội vàng giải thích:
- Là tôi tự mình làm!
Một gã khác cười cười nói:
- Không quan hệ, Điền lão tam, lá gan ngươi chỉ bằng gan chuột nhắt, nếu không có người sai ngươi thì ngươi dám làm như vậy? Tiệm gạo Điền gia các ngươi lần này không bán được lương thực, nhìn thấy Đại hồng ngày kiếm rất nhiều bạc nên thèm thuồng đỏ con mắt đúng không?
Mồ hôi Điền lão tam chảy xuống như mưa, lắp bắp giải thích:
- Không, không phải thế…!
Gã túm cổ Điền lão tam, lạnh lùng nói:
- Điền gia các ngươi từ trước luôn chống đối Đại hồng chúng ta, bây giờ không để ý pháp lệnh, còn muốn quấy rối, không coi pháp lệnh của Quận thủ đại nhân ra gì, đây chính là tạo phản.
Nói đến đây gã đá một cước vào ngực Điền lão tam, làm hắn lăn vài vòng trên mặt đất, kêu rên thống khổ.
Một gã khác cũng tiến lên đá vào mặt Điền lão tam, máu chảy ròng ròng, vài cái răng bay ra, cả mặt gần như biến dạng.
Hai gã đặt đao trên cổ Hàn Mạc và Tiếu Mộc cũng cười lớn.
Lúc này mắt mũi Điền lão tam đã nổ đom đóm, miệng mơ hồ không biết nói gì, hai gã kia không hề thương hại, tay đấm chân đá, cuồng mãnh đánh cho Điền lão tam một trận, đến khi mệt mởi, mới dừng tay. Điền lão tam giống như chó chết, nằm rạp dưới đất không nhức nhích, trên người toàn là máu tươi, không biết còn sống hay đã chết.
Hàn Mạc không dám nhìn, làm ra bộ sợ hãi.
Hai gã kia đá thêm mấy cước, sau đó thấy Điền lão tam không có nhúc nhích, mắng:
- Tên mắt mù này, lần sau còn dám làm chuyện này, ta đánh chết ngươi, lần này nể lão gia các ngươi nên không giết ngươi, nếu hắn không phục có thể tìm đại lão gia…
Một gã khác ngồi xổm xuống, nhấc đầu Điền lão tam lắc lắc cười ha ha nói:
- Lão tam a, đừng trách huynh đệ chúng ta, ăn của người làm việc cho người, chúng ta không muốn động thủ với ngươi, nhưng không đánh ngươi thì sẽ làm một số người không nhìn ra bây giờ thiên hạ là của ai, chúng ta chỉ muốn giết gà… à, câu sau như thế nào nhỉ?
- Giết gà dọa khỉ!
Gã bên cạnh cười nói.
- Đúng rồi, chính là giết gà dọa khỉ, đánh ngươi là giết gà, cho lão gia ngươi xem là dọa khỉ, ngươi hiểu không? Về nói với lão gia ngươi không nên cố chấp, bảo hắn thành thật môt chút.
Gã thả Điền lão tam xuống, đi đến phía Hàn Mạc hỏi:
- Ngươi là người ở đâu?
Hàn Mạc chưa kịp trả lời thì Tiếu Mộc đã nói:
- Huyện Lan Hòa!
Giọng nói y thay đổi, không phải giọng như trước nữa.
- Biết quy củ hay không?
Gã liếc qua Tiếu Mộc:
- Mua lương phải mua ở Đại hồng thước điếm, đây là lệnh của huyện nha, mua ở chỗ khác là phạm pháp, ngươi biết không?
Tiếu Mộc biết mình có thể dễ dàng hạ gục mấy gã này, nhưng làm như vậy sẽ dứt dây động cỏ, làm hỏng chuyện lớn của Hàn Mạc.
Hàn Mạc hóa trang đi ra chắc chắn có mục đích không để lộ thân phận, nếu đã để lộ, kinh động không chỉ Đại hồng thước điếm, mà còn còn cả cây cột lớn phía sau cũng không chừng. Cho dù hôm nay chưa chắc đã phát hiện ra chân tướng sự việc, nhưng tất không thể làm hỏng việc lớn của Hàn Mạc.
Cho nên Tiếu Mộc rất thành thật:
- Thật sự xin lỗi, chúng ta mới tới lánh nạn, còn chưa rõ quy củ…
Gã thấy hai ngươi Hàn Mạc mặc đơn giản, giống như nạn dân, chắc không có gì béo bở, nếu là nữ còn có thể sờ mó, nam nhân thì chẳng có tác dụng gì, phất tay nói:
- Quên đi, coi như các ngươi vi phạm lần đầu, tha cho ngươi một lần.
Không phải hắn tốt bụng, mà là năms lượng bạc vừa rồi, tiền đã lấy nên cũng không làm khó.
Gã chợt nghĩ ra cái gì, lại hướng Tiếu Mộc lục soát, đôi mắt Tiếu Mộc toát ra hàn quang.