Hàn Mạc nhậm chức thính trưởng Tây hoa, nếu là mấy năm về trước thì nhất định là một chức vụ lớn, làm chấn động cả một vùng. Nhưng đặt dưới cục diện như ngày hôm nay thì cũng chẳng có gì là to tát.
Những người ở Tây hoa thính đều quan tâm đến chuyện của thính. Công văn vừa ban bố tối hôm nay thì ngay trong rạng sáng hôm sau đã có người đưa thư đến. Tây hoa thính đã sắp xếp nhân sự để nghênh tiếp vị thính trưởng mới.
Hàn Mạc lần đầu tiên nhìn thấy người đem thư đã có một cảm giác là lạ.
Người này có lẽ đã ngoại tứ tuần, dáng người tầm thước, mặc trường bào, mang thắt lưng màu xanh da trời, chòm râu vừa dài vừa đen, quắc thước, mặt mũi rất có thần khí, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn giữ được phong thái nhanh nhẹn tráng niên, người này lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nam. Ngày hôm nay đến đây, bộ dạng rất nho nhã, làm cho người khác có cảm giác rất thân mật dễ gần.
- Ty chức Bùi Anh Hầu khấu kiến thính trưởng đại nhân.
Người này thi lễ, giọng nói trầm ấm, phong thái trông rất có lễ độ.
Hàn Mạc chăm chú quan sát, một con người nho nhã, cốt cách thanh cao như vậy hôm nay lại trở thành thuộc hạ của mình, cho nên hắn cảm thấy hơi là lạ.
- Uống trà?.
- Tạ ơn đại nhân!.
Bùi Anh Hầu vẫn giữ thái độ khiêm nhã.
- Các huynh đệ đang đợi đại nhân!.
Hàn Mạc cười đáp:
- Còn chén trà này…?
- Có cơ hội sẽ uống!.
- Được. Ta cũng muốn gặp mọi người luôn.
Hàn Mạc gật đầu nói.
Bùi Anh Hầu chính là người đầu tiên được bổ nhiệm ở Tây hoa thính sau khi Hàn Mạc nhậm chức thính trưởng. Hàn Mạc thầm nghĩ đến tận lúc này vẫn kiên nhẫn ở lại với Tây hoa thính hẳn là người dám chết vì một “trung”.
Hàn Mạc từ trước đến nay luôn kính trọng và ngưỡng mộ đặc biệt với những người có lòng trung thành.
Hắn biết rằng những người trung thành với Tây hoa thính bây giờ chỉ có đếm trên đầu ngón tay. Những trung thần dường như đã về với tiên đế cả rồi! Còn đối với những người vừa mới nhậm chức này thì họ không thể vội biểu hiện ngay lập tức tấm lòng trung thành của mình.
Dưới sự sắp xếp của Hàn Tào Thị, một vài hộ vệ được đi cùng với Hàn Mạc đến nha môn. Mọi người đều cưỡi ngựa đến đó. Ngựa của Bùi Anh Hầu hơi đi lùi về phía sau một chút, ít nhất cũng tỏ vẻ tôn trọng với tân thính trưởng.
Cứ như thế cả đoàn người cùng đi về phía tây. Đi qua một phố thị nhộn nhịp, đó chính là Tây Thành. Hàn Mạc biết rằng đây là nơi có tình hình phức tạp nhất của kinh thành nước Yến, hạng người nào cũng có. Nếu đem ra so sánh với các thành thị khác thì nơi này án kiện rất nhiều. Thêm vào đó Tây Thành là trung tâm buôn bán, giao dịch quan trọng của thành Yến Kinh, hàng hóa, y phục, lương thực phong phú dồi dào.
Tuy nhiên, những bậc quyền thế, quý tộc thượng lưu đều thích đến Nam Thành hơn. Đó là nơi để cho bọn họ ăn chơi, tiêu khiển. Lầu xanh, quán rượu, rạp kịch đại đa số là tọa lạc ở Nam Thành. Tây Thành thì cũng không thiếu chỗ để quý tộc thế gia công tử dừng chân thế nhưng tựu trung lại không thể so sánh với Nam Thành được.
Vượt qua Tây thành, lại tiếp tục đi qua một cây cầu đã cũ, đó là cầu Thanh Hà. Qua cầu cứ thế mà đi thẳng, nơi này hơi hoang vu, vết chân người cũng thưa dần. Nơi này chính là Tây Giao của thành Yến Kinh.
Hàn Mạc đột nhiên quay đầu lại hỏi Bùi Anh Hầu:
- Phải chăng là còn trẻ quá?.
Lời nói này thật là kỳ lạ. Nhưng Bùi Anh Hầu dường như đã hiểu được ý của Hàn Mạc nên ôn tồn trả lời:
- Cam La năm trước mười hai tuổi đã khoác trong mình áo tướng quân, điều này không cần nói, tướng quân Hàn Thần Uy năm mười sáu tuổi đã lập nên được những chiến công hiển hách. Tài vốn không đợi tuổi.
Hàn Mạc cười to:
- Nghe câu này thật là thoải mái!.
Bùi Anh Hầu nhìn Hàn Mạc cười nói:
- Thực ra chuyện trong nha phủ lại càng thoải mái hơn.
Hàn Mạc tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ồ!, Xin cao nhân chỉ bảo!.
Bùi Anh Hầu mỉm cười nói:
- Công việc trong nha môn thì ít, thời gian rỗi lại nhiều, cả ngày trong đó, uống trà vui chơi, thoáng một cái là hết ngày thế nên rất là thoải mái.
Nghe lời nói của Bùi Anh Hầu, Hàn Mạc lại càng cảm thấy rất kỳ lạ vội hỏi:
- Hình như ngươi đang dò xét gì ở ta?.
Bùi Anh Hầu hơi sững người một chút nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái của mình, trả lời:
- Không dám!, đại nhân nói đùa rồi, ty chức cũng chẳng qua là nói sự thật nếu như đại nhân không muốn nghe nữa thì ty chức không nói nữa vậy.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Bùi Anh Hầu, phải chăng ngươi cho rằng Hàn Mạc ta là một người nông cạn?.
- Không dám.
Bùi Anh Hầu hơi chớp mắt, biểu hiện một chút kinh ngạc.
- Dám cũng thế mà không dám cũng thế, ta nghĩ ngươi chẳng qua là cũng muốn dò xem thử ta có hết lòng với Tây hoa thính hay không chứ gì.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nghĩ đến Công Nhan lão thì có thể đến Tây hoa thính mà ngồi uống trà hưởng lạc thú của cuộc sống được không?
Bùi Anh Hầu đã sớm nghe qua thanh danh của Hàn Mạc ở quận Bột Châu. Lúc mới gặp mặt thì có phần hồ nghi, vì hắn trộm nghĩ đây chỉ là do sự đồn thổi trên giang hồ mà thôi. Hoặc là do Hàn Mạc tự phô trương thanh thế lên như vậy.
Nhưng mà đi cùng Hàn Mạc trên suốt chặng đường cho đến đây, thì vị thính trưởng Hàn Mạc này mặc dù trẻ tuổi nhưng cũng là một anh hùng từng trải hơn tưởng tượng.
- Ty chức quả thật không dám.
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta cũng biết rõ về tình hình ở Tây hoa, cho nên việc rất nhiều người rời khỏi đó cũng không phải là điều gì lạ.
Bùi Anh Hầu khẽ mỉm cười nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Càng đi về ngoại ô phía tây thì vết chân người càng thưa dần, cả đoàn đi thêm một đoạn đường nữa ngay cả một bóng người cũng không có, cảnh vật đìu hiu vô cùng.
- Tuy rằng Tây hoa thính ngày nay không còn được như xưa, thế nhưng có một quy cũ từ thời Công Nhan lão để lại đó là không ai được phép đến gần Tây hoa thính, cho đến ngày hôm nay quy tắc nay vẫn không thay đổi.
Bùi Anh Hầu nói một cách nghiêm nghị.
- Một tổ chức lớn mạnh mặc dù có đôi chỗ mềm mỏng, nhưng phải tuân thủ quy tắc một cách nghiêm túc để giữ gìn tôn nghiêm của tổ chức đó.
Nói đoạn, Hàn Mạc nhìn ra một nơi xa, chỉ tay về phía trước và nói với Bùi Anh Hầu:
- Phía trước phải chăng là hồ sương khói?
Bùi Anh Hầu lập tức trả lời:
- Đúng, phía trước chính là hồ sương khói.
Hồ sương khói có diện tích rộng vô cùng, nếu không nói đây là hồ lớn loại bậc nhất ở kinh thành. Mặt hồ trải dài cả trăm dặm, sương khói bảng lảng, dường như giăng mờ bao phủ cả một góc trời.
Mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Phía giữa hồ có một căn nhà tứ hợp viện nho nhỏ, được lợp ngói trắng, có một chiếc cầu dài nối liền với bờ, bao quanh ngôi nhà toàn là nước… tạo nên một cảm giác liêu trai thoát tục.
Cửa chính của nhà tứ hợp viện đang mở, phía trước cổng có một người mặc áo màu xanh đứng đợi. Nhìn thấy Hàn Mạc đến lập tức chạy vào trong sân.
Hàn Mạc thúc mạnh ngựa chạy về phía bờ hồ, nhìn vào căn nhà giữa hồ.
Không cần sự giải thích của Bùi Anh Hầu,, hắn cũng biết đây là nơi nào.Chỉ có điều hắn không ngờ rằng Tây hoa thính lại là một căn nhà tứ hợp viện tọa lạc yên tĩnh giữa hồ như thế.
Trong thâm tâm của mình Hàn Mạc luôn nghĩ rằng Tây hoa thính là một nơi ám khí nặng nề, luôn ẩn chứa nhiều tình huống không thể ngờ trước. Đúng là hắn không thể nào tưởng nổi Tây hoa thính lừng danh thiên hạ lại là một căn nhà mái ngói màu trắng khói sương bao phủ như vậy.
Tây hoa thính nằm ở giữa hồ sương khói, bốn bề mặt hồ phẳng lặng không gợn một tí sóng. Những tảng đá to bao quanh ngôi nhà, rêu phong cổ kính…thoạt nhìn nơi này giống như một bức tranh thủy mặc, nhưng cũng không kém phần hoang sơ, lạ lẫm.
“ cảnh đó người đâu?, luống đoạn trường”.
Tây hoa thính vẫn còn đó, nhưng cái vẻ uy nghiêm hùng vĩ năm xưa của nó đã trôi theo dòng thời gian.
Sau một lúc trầm ngâm Hàn Mạc mới cất lời:
- Rất đẹp!
Trong mắt Bùi Anh Hầu dường như có chút gì đó hơi ảm đạm, nhưng cũng miễn cưỡng nói:
-Thính trưởng đại nhân không biết đó thôi, Tây Hoa thính được tạo dựng bởi công sức của các bậc tiền bối, huynh đệ, rất lâu mới tạo nên được tứ hợp viện như ngày hôm nay. Công Nhan lão đã trải qua một đời ở đây, nơi đây cảnh vật yên tĩnh, thoát tục trần ai. Cho nên, khi Công Nhan lão tiên sau khi về miền cực lạc, nơi này bị các quan lại, các bậc quyền quý nhòm ngó khá nhiều, cũng may mà thánh thượng anh minh sáng suốt, giữ được Tây hoa thính lại.
Bùi Anh Hầu nói tiếp:
- Có vài thứ, chỉ cần hồn của nó còn thì không ai có thể dám coi thường được.
Hàn Mạc hỏi:
- Hồn phách của Tây hoa thính bây giờ còn không?
Bùi Anh Hầu trả lời:
- Chỉ cần một người của Tây hoa thính còn thì đảm bảo hồn phách sẽ không phân tán!
Hàn Mạc cười:
- Nhìn ngươi, ta đã thấy yêu mến chức vụ mới của mình.
Nói xong, hắn quay sang nói với thuộc hạ:
- Các ngươi có thể trở về được rồi đó!.
Rồi hắn không nói thêm lời nào, giục ngựa phi như bay hướng thẳng về nhà tứ hợp viện.
Bùi Anh Hầu sửng sốt, nhưng cũng lấy lại được dáng vẻ tươi cười, thúc ngựa đuổi theo.
Hàn Mạc cưỡi tuấn mã đi thẳng vào trong sân tứ hợp viện. Chỉ thấy trong viện cũng có phần đơn giản, có vài cây đào, và phía sau là một hàng chuối, ở giữa viện có đặt một tấm bia, trên đề bốn chữ: Công Nhan Đức Quang. Bốn chữ rất uy nghi, rồng bay phượng múa.
Sân vườn đơn giản, nhìn chung bố cục tổng thể cũng rất đơn giản. Hai bên có thêm mấy căn nhà nối dài, chạy thẳng tắp với nhau. Phía chính đường nếu nhìn kỹ thì cũng không rộng rãi bao nhiêu. Lạ một điều là, nếu từ bên ngoài nhìn vào thì Tây hoa thính rất trang nghiêm nhưng càng đi vào bên trong thì lại càng làm cho người ta một cảm giác lạnh lẽo, rợn người.
Hàn Mạc xuống ngựa, đi đến trước tấm bia, chắp hai tay thi lễ.
Mặc dù chỉ là một tấm bia thôi nhưng Hàn Mạc biết rằng để viết nên được bốn chữ này phải dùng mồ hôi công sức thậm chí là máu tươi của biết bao anh hùng, các dũng sĩ, thậm chí là các thám thính viên, gian tế…
Từ trong chính sảnh bước ra một vài người, nhìn thấy Hàn Mạc chắp tay bái lễ, bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
Bùi Anh Hầu nãy giờ đứng bên cạnh Hàn Mạc, chờ cho hắn thi lễ xong liền nói:
- Thính trưởng đại nhân, các huynh đệ đang chờ đại nhân đấy ạ!.
Hàn Mạc nhìn lên thì thấy một đám người đã tập trung trước sảnh. Liền tiến về phía bọn họ nở một nụ cười giống như mùa xuân hoa nở, tay giơ Huyết Thiết bài lên, dõng dạc nói:
- Bái kiến các huynh đệ, tại hạ là thính trưởng đến nhậm chức, tên là Hàn Mạc.