Tại bờ biển Đông Hải, năm chiếc tàu hàng đang neo đậu nơi cầu cảng, từng kiện hàng hóa hiếm thấy ở Trung Nguyên đang được vận chuyển xuống bến, Hàn Trung từ Trung Hoa mậu dịch hành đã dẫn theo các nhân viên kiểm kê có mặt tiến hành kiểm tra phân loại thật nghiêm ngặt cẩn thận. Tới khi các nhân viên của Quan thị mậu dịch hành tiến hành công tác kiểm kê tới lần thứ hai thì trên bến đã lục tục tụ tập đến mấy chục chiếc xe ngựa của mậu dịch hành, chỉ đợi công tác kiểm kê hoàn tất, ghi chép sổ sách đầy đủ thì những...thứ đặc sản này ngay lập tức liền có thể được đưa lên xe chuyển ra khỏi Đông Hải quận, thông qua con đường tiêu thụ của Quan thị mậu dịch hành mà tới khắp bốn nước Trung Nguyên.
Hắc Hồ Tử đang phồng mang trợn má la hét đám cửu vạn, hắn hiện vô cùng hưng phấn nên làm việc cực kỳ hết mình, mà mỗi một gã cướp biển trên thuyền cũng mặt mày hớn hở, ròng rã hơn hai tháng lênh đêng cuối cùng cũng đem lại kết quả tốt đẹp.
Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà đứng trên một tảng đá to, đang nghe Khấu Chính báo lại quá trình của chuyến đi này.
- Ngũ thiếu gia, lần này chúng ta đến được sáu quốc gia ở Nam Dương, hành trình trên biển cũng coi như là thuận lợi, mặc dù có gặp hai lần biển động nhưng may mắn nhờ vào kinh nghiệm phong phú của các huynh đệ trên biển nên đều tránh được.
Rõ ràng lúc này tâm tình Khấu Chính cũng khá là kích động cho nên liền nói tiếp một mạch:
- Khi bọn họ biết chúng ta là thương nhân Trung Nguyên tới buôn bán trao đổi hàng hóa thì đều nhiệt tình hoan nghênh. Hàng hóa của chúng ta tại đó quả nhiên cung không đủ cầu, trải qua sự bàn bạc giữa tại hạ với Đỗ đảo chủ và Hắc Hồ Tử thì thấy hàng hóa không nên chỉ tiêu thụ trong một nước mà cần phải so sánh hoàn cảnh đặc thù cùng giá trị đặc sản của từng nước một mới là tốt nhất. Bởi vậy, lượng hàng chúng ta tiêu thụ trong mỗi nước đều có hạn chế, bọn tại hạ đem hàng hóa mang đi lần này phân thành sáu phần, thăm viếng sáu quốc gia. Những... mặt hàng này ở bên đó thấp nhất cũng đều có thể bán ra với giá gấp mấy lần, có vài mặt hàng thậm chí có thể bán ra tới gấp mười mấy lần, đặc biệt là tơ lụa, ở đó càng có thể bán với giá tiền cao gấp mười lăm lần. Sau đó bọn tại hạ lại dùng tiền thu được để thu mua những đặc sản phi thường có giá trị từ sáu quốc gia đó, tổng cộng có tới sáu mươi ba mặt hàng, hiện Ngũ thiếu gia có thể nhìn qua một cái đi.
Hàn Mạc cùng Quan Thiếu Hà nhìn nhau khẽ cười, thần tình đều tỏ ra hài lòng.
- Hết thảy thuận lợi là tốt rồi.
Hàn Mạc cười rộ, lại nhíu mày hỏi:
- Đúng rồi, sao Đỗ cô nương còn chưa trở lại? Ta phát hiện lần này trở lại thiếu khoảng hơn hai mươi người a?
Khấu Chính vội đáp:
- Xin Ngũ thiếu gia chớ lo. Nhắc tới mới nhớ, hành trình tới Nam Dương lần này cũng còn có thêm một lần trắc trở nữa, có thể hữu kinh mà vô hiểm chủ yếu là nhờ công của Đỗ cô nương a.
“Nga?" Hàn Mạc cùng Quan Thiếu Hà đều lộ vẻ nghi hoặc, hỏi tới:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khấu Chính trả lời:
- Đó là trong sáu quốc gia, ở về phía đông biên có một nước nhỏ gọi là Cúc Tang (ệk lại xỏ mấy em Ko rẻ a), khi thuyền hàng của chúng ta cập cảng của bọn họ thì lúc đầu bọn họ vẫn còn tiếp đón khá nồng nhiệt, ra mặt tiếp đãi chính là Ngoại vụ đại thần của bọn họ, gọi là Đạo Dã Tinh gì gì đó, quả là cái tên kỳ quặc đi...
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Địa phương hoang dã, dân cư quê mùa, tên gọi tự nhiên là cũng không dễ nghe gì. Chẳng lẽ cái gã Đạo Dã Tinh này gây cho các ngươi phiền toái hay sao?
- Đúng vậy a…
Khấu Chính than thở:
- Thằng khốn Đạo Dã Tinh vừa nhìn thấy hàng hóa của chúng ta thì ngay lập tức coi đó là trân bảo, muốn chiếm làm của riêng. Lúc đó hắn bắt hai huynh đệ trên biển của chúng ta, nói toáng lên là hai vị huynh đệ này hành tung quỷ dị, mưu đồ bất chính, hơn nữa chúng ta chỉ có thông thương hàm của Hàn gia mà lại không có quốc thư của Yên quốc nên thương đội này của chúng ta khẳng định có mờ ám, còn kêu cái chúng ta gọi là thông thương hàm là giả. Hắn lập tức phái binh khống chế thuyền của chúng ta lại, khi đó Hắc Hồ Tử vốn cũng muốn mang mọi người liều mạng với bọn chúng thì được Đỗ đảo chủ khuyên ngăn nên thôi, cả đám tại hạ sau đó bị dẫn tới một nơi tạm thời giam lại.
Hàn Mạc tuy biết rõ sau này không sao, nhưng vẫn nhịn không nổi nói:
- Vậy các ngươi làm sao thoát thân ra được? Thằng Đạo Dã Tinh này quả là rất cuồng vọng a.
Khấu Chính vẻ mặt khâm phục nói:
- Chúng tại hạ có thể hóa hiểm thành lành, chính là nhờ công của Đỗ cô nương. Ngay trong đêm đó, Đỗ cô nương dẫn theo bốn huynh đệ thiếu gia cấp cho Đỗ đảo chủ lẻn vào phủ thằng Đạo Dã Tinh. . . Ngũ thiếu gia, Cúc Tang tuy nhỏ nhưng cũng được coi là một nước, lại thêm chức quan của thằng này cũng không thấp, vậy mà phủ đệ của hắn so sánh với Trung Nguyên chúng ta quả là kém cỏi quá nhiều, thậm chí còn không bằng một góc của vài gia tộc phổ thông kha khá ở Trung Nguyên chúng ta nữa. Đêm đó Đỗ cô nương chỉ dẫn theo có bốn huynh đệ xâm nhập vào phủ đệ của thằng Đạo Dã Tinh, vậy mà lại thật sự bắt được Đạo Dã Tinh, việc này khiến sự tình nháo lớn, Đỗ cô nương bức lấy Đạo Dã Tinh rồi phái người đi thông báo cho Quốc chủ của bọn họ, mà Đạo Dã Tinh bị bắt nên đành phải cho người đem tin tức có thuyền hàng từ Trung Nguyên đến Cúc Tang báo cho Quốc chủ Đằng Nguyên vương của bọn họ.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Đằng Nguyên vương hẳn chắc phải là một minh quân, bằng không các ngươi cũng sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
Khấu Chính lắc đầu nói:
- Không phải vậy. Đằng Nguyên vương kia kỳ thực chỉ là một gã ăn chơi trác táng, là loại hôn quân suốt ngày ngập trong rượu chè gái gú, nhưng cũng không có tàn hại bách tính, chỉ một mực trầm mê trong tửu sắc mà thôi.
Hàn Mạc kỳ quái hỏi:
- Vậy việc này rốt cuộc giải quyết thế nào chứ?
- Đằng Nguyên vương thấy Ngoại vụ đại thần của mình bị bắt đi thì rất là phẫn nộ, liền muốn phái người đem bọn tại hạ đưa cả vào địa lao, may sao ngay lúc này xuất hiện một vị hiền tài hóa giải nguy cơ. Vốn Đằng Nguyên vương có một cái vương hậu, thông thư hiểu lễ, kiến thức rộng rãi mà lại xinh đẹp vô cùng, ngay khi nàng biết chuyện này thì liền khuyên Đằng Nguyên vương không nên làm càn. Vương hậu kia nói Trung Nguyên Yến quốc ta chân chính là một nước lớn, Hàn gia càng là thế gia thực lực mạnh mẽ ở Yến quốc, nếu quả thật là đội thuyền của Hàn gia đưa tới thì vạn lần không thể đắc tội. Nàng còn nói, nếu như Hàn gia ta đã phái người từ ngàn dặm xa xôi vượt biển đi Nam Dương, đồng thời còn mang theo lượng lớn hàng hóa thì tuyệt không có khả năng mang ý xấu nào cả, chẳng qua là muốn hai nước có thể giao lưu lẫn nhau mà thôi.
Khấu Chính cảm khái nói tiếp:
- Vương hậu kia quả là một nữ tử xuất sắc, mà Quốc chủ nọ rõ ràng cũng cực kỳ sủng ái vị vương hậu này, lúc này mới phái người điều tra cặn kẽ, xác định chúng ta đúng là thuyền hàng từ Yến quốc phái tới, cộng thêm Đỗ đảo chủ lúc này dâng lên mấy phần đại lễ, Đằng Nguyên vương thấy được lễ vật thì cao hứng vạn phần, lập tức ra lệnh thả toàn bộ người của chúng ta, lại cho phép thương đội mở cửa làm ăn tại Cúc Tang quốc. Còn thằng Ngoại vụ đại thần Đạo Dã Tinh kia bị khép vào tội vu hãm thương đội, tham lam bất nghĩa, tổn hại quốc uy nên bị bãi miễn chức quan, đuổi về nhà làm ngư phu!
Hàn Mạc vỗ tay cười nói:
- Hay hay hay, nữ nhân có ý tứ… Quan huynh, ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta nên đi bái kiến vị vương hậu mỹ lệ kia a!
Quan Thiếu Hà cười ha hả nói.
- Chính mong được vậy.
Khấu Chính cười nói:
- Ngũ thiếu gia, sự tình còn chưa hết đâu nhé. Tiếp theo vị Vương hậu đó lại còn mời chúng ta tới hoàng cung, đãi yến tiệc rất là nhiệt tình. Hơn nữa nàng còn đề xuất chúng ta có thể tại Cúc Tang quốc thiết lập thương hiệu, như vậy có cái hay là dân chúng của bọn họ có thể trường kỳ giao dịch cùng chúng ta, hơn nữa làm ăn có thương hiệu sẽ trở nên chính quy hơn, cũng có nghĩa là sẽ dễ dàng cải thiện quan hệ làm ăn giữa hai bên hơn hẳn.
Quan Thiếu Hà lập tức khen:
- Chủ ý hay, chủ ý hay!
Hàn Mạc tuy đối với thương nghiệp mù tịt nhưng cũng hiểu được, nếu như có thể thiết lập thương hiệu dựa trên sự chống lưng của hoàng thất nước ngoài thì đúng là có trăm lợi mà không có một hại, nhịn không được gật đầu nói:
- Ta hiện tại đối với vị Vương hậu mỹ lệ kia lại càng hiếu kỳ rồi.
- Cho nên sau khi thương lượng, Đỗ cô nương sẽ ở lại Cúc Tang quốc để xử lý công việc chuẩn bị thành lập thương hiệu. Sau việc này, lại bị mấy quốc gia khác biết nên bọn họ cũng hối hả yêu cầu chúng ta kiến lập thương hiệu tại quốc gia của bọn họ. Bởi vậy sau khi trải qua bàn bạc, bọn tại hạ bèn quyết định lưu lại một số người tại sáu nước để tạm thời lo việc chuẩn bị kiến lập thương hiệu. Lần sau, khi chúng ta tới thì hàng hóa có thể trực tiếp phân phát cho các thương hiệu, mà các thương hiệu cũng có thể đem đặc sản các nước thu mua sẵn rồi tập trung lại để trực tiếp giao cho thuyền hàng vận về, như thế chẳng những có thể giảm đi không ít thời gian, mà còn với việc có thương hiệu tại chỗ chúng ta lại càng có thể công khai rõ ràng nhu cầu cùng giá trị hàng hóa, rất có lợi.
Khấu Chính nói tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra nét hưng phấn.
Có lẽ ngay hắn cũng không tưởng tượng nổi hành trình tới Nam Dương lại có thể đem lại thu hoạch khổng lồ như vậy, quả thực khiến người ta vui mừng khôn xiết a.
- Nếu đã như thế, lần tới khi vượt biển chúng ta còn phải nên phái mấy người thương nhân sang đó tọa trấn thương hiệu.
Hàn Mạc cười ha hả, hiện tại tâm tình hắn phi thường tốt, sự tình vốn được cho là rất gian nan này vậy mà mình lại làm thành công, khó có thể nói đây không phải kỳ tích.
Lúc này Khấu Chính dâng lên danh mục, Hàn Mạc đưa luôn cho Quan Thiếu Hà rồi cười nói:
- Khấu thúc, lần này thật vất vả cho người.
Khấu Chính vội nói:
- Thiếu gia nói vậy coi sao được, có thể làm việc cho Ngũ thiếu gia, Khấu Chính rất là vinh hạnh. Không giấu Ngũ thiếu gia, ngay lúc bắt đầu việc buôn bán trên biển tại hạ cũng còn có chút băn khoăn, vẫn lo rằng những ngoại bang man di kia không thông tình hiểu lý, sợ rằng hàng của chúng ta không được ưa chuộng, hiện tại xem ra Khấu Chính là lo bò trắng răng rồi, chúng ta yêu thích vật phẩm của bọn họ thì ngược lại bọn họ lại càng yêu thích vật phẩm của ta a. Nói tới mới nói, những dân tộc kia tuy lễ nghi thô tục nhưng đều rất nhiệt tình hiếu khách, ngoại trừ việc của thằng Đạo Dã Tinh thì mọi việc đều có thể nói là thuận buồm xuôi gió a.
Quan Thiếu Hà tiếp lấy danh mục tỉ mỉ nhìn một lúc, trên đó liệt kê hơn sáu mươi loại vật phẩm cùng số lượng và giá cả mua vào, Hàn Mạc đem danh mục này đưa luôn cho mình chính là chân chính coi mình là bằng hữu.
- Ngũ thiếu gia, lần tới chúng ta lúc nào có thể tiếp tục?
Khấu Chính cẩn thận hỏi:
- Ngoài sáu nước kia, ở Nam Dương còn có mười mấy cái quốc gia, đợt hàng thứ hai này không thể thiếu phần bọn họ a.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nhìn vào Quan Thiếu Hà, nói:
- Quan huynh, theo ý của huynh, các huynh đệ phải đợi bao lâu nữa đây?
- Hai tháng!
Quan Thiếu Hà lập tức nói:
- Cho ta thời gian hai tháng để đem hàng hóa lần này quay vòng một lượt.
- Tốt!
Hàn Mạc gật đầu nói, lập tức hướng Khấu Chính nói:
- Khấu thúc, đợi kiểm kê hoàn tất rồi chuyển lên xe vận đi, người tới Bát Trân các bao lại toàn bộ, đêm nay để cho các huynh đệ đều tới tửu lâu uống một trận thống khoái đi.
Khấu Chính gật đầu lia lịa nói:
- Dạ, dạ!
Hắn biết Hàn Mạc còn có lời nói cùng Quan Thiếu Hà, khom người một cái rồi lui đi xuống.
. . .
- Ngũ thiếu gia, nhóm vật phẩm lần này còn nhiều hơn so với dự tính của ta.
Quan Thiếu Hà cảm thán nói:
- Theo tính toán sơ bộ, sau khi nhóm hàng được đưa ra thị trường, trừ đi vốn thì lợi nhuận ít nhất cũng vào khoảng hai mươi lăm vạn lượng.
Hàn Mạc cười nói:
- Huynh tính lấy mấy thành?
- Ta là thương nhân, làm sinh ý chính là để kiếm bạc.
Quan Thiếu Hà bình thản nói:
- Tuy nói buôn bán trên biển là do Ngũ thiếu gia khống chế trong tay, nhưng là hàng nếu đã về đến Trung Nguyên, Ngũ thiếu gia muốn đem những hàng hóa này biến thành bạc thì tất yếu phải dựa vào con đường tiêu thụ của Quan thị mậu dịch hành chúng ta. Vả lại muốn thu mua đặc sản từ bốn nước Trung Nguyên cũng phải dựa vào Quan thị mậu dịch hành chúng ta.
- Ta hiểu!
Hàn Mạc gật gật đầu, nụ cười trên mặt rất ôn hòa:
- Ta chỉ muốn huynh biết rằng trong này có ba thành bạc sẽ phải phân tới tay nhóm anh em trên biển. Đây là tiền bọn họ bán mạng kiếm về, hơn nữa còn có tàu thuyền mỗi một lần ra biển về đều cần phải tu bổ, bọn họ xứng đáng với những đồng bạc này.
- Đây là bọn họ xứng đáng có được.
Quan Thiếu Hà nhìn đám người trên biển đang hào hứng vận chuyển hàng hóa nơi kia, khẽ gật đầu nói:
- Thừa lại bảy thành, ta hy vọng có thể được tới ba thành trong đó!
- Tốt, huynh lấy ba thành.
Hàn Mạc rất sung sướng nói.
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ thiếu gia hẳn hài lòng rồi chứ?
- Huynh và ta bắt tay làm ăn, nếu như không có những lợi ích này là không bền chắc được đâu.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Cho nên có bạc mọi người đều có thể hưởng, có như thế mới khiến quan hệ giữa chúng ta càng thêm chặt chẽ.
- Ta hy vọng sớm muộn có một ngày chúng ta sẽ trở thành bằng hữu chân chính.
Quan Thiếu Hà than thở.
- Chúng ta chính đang tiến tới ngày đó.
Quan Thiếu Hà mỉm cười gật đầu, chỉ vào những hàng hóa đang được chuyển lên xe ngựa, cười nói:
- Ngũ thiếu gia, những hàng hóa này giá trị tới mấy chục vạn lượng bạc, ngài cứ thế giao trắng cho ta chẳng lẽ không có một chút bận lòng nào sao?
- Không hề.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Cũng giống như ta không hề lo rằng huynh sẽ giấu đi một phần lợi nhuận thực tế vậy.
Quan Thiếu Hà lộ vẻ khâm phục, than thở:
- Có thể cùng Ngũ thiếu gia hợp tác, đó là phúc phận Thiếu Hà kiếp trước tu được.
- Những lời khiến cho người khác nổi da gà không nói thì hơn.
Hàn Mạc cười rộ lên, nhưng sau thần sắc lập tức ngưng trọng xuống tới, nghiêm trang nói:
- Quan huynh, có hai sự tình muốn nhờ huynh đây.
- Ngài nói đi!
- Việc thứ nhất, tận lực nhanh nhanh đem hàng hóa biến thành bạc, ta không gấp dùng bạc, nhưng là các anh em trên biển lại cần gấp số bạc này. Huynh xem xem, tàu thuyền của bọn họ trải qua lần đi biển này đã tổn hại không chịu nổi, cần phải đại tu lại rồi.
Quan Thiếu Hà lập tức nói:
- Ngũ thiếu gia yên tâm, ta dám chắc nhóm hàng này sẽ rất có sức hút, chỉ cần đưa tới chợ của các quốc gia là có thể biến thành bạc rồi, trước khi nhóm hàng thứ hai về tới thì những vật phẩm này nhất định đã được đổi thành bạc rồi.
Hàn Mạc gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với đáp án của Quan Thiếu Hà, hơi trầm ngâm rồi tiếp tục nói:
- Việc thứ hai, ta cần huynh giúp ta mua về một ngàn thớt chiến mã. Là chiến mã của Ngụy quốc nhá, còn có loại thần tí cung có thể bắn xa ba trăm thước của Ngụy quốc!
Quan Thiếu Hà nhíu lông mày, tịnh không lập tức đáp lời.
Tiếng sóng biển rì rào, bến cảng tiếng người lao xao, cười nói rôm rả, mà tại đây trên khối đá lớn này lại rơi vào trầm tĩnh.
- Ngũ thiếu gia, như quả ngài muốn chiến mã của Ngụy quốc để chơi đùa cho vui, ta có thể trong năm ngày đưa tặng ngài mười thớt!
Quan Thiếu Hà cuối cùng cũng nói.
- Mười thớt chơi chả có thú vị gì cả!
Hàn Mạc cười hề hề nói:
- Ta là một kẻ chỉ thích chơi lớn.
- Thần tí cung có thể kiếm được.
Rất lâu sau, Quan Thiếu Hà mới chậm rãi nói:
- Nhưng một ngàn thớt chiến mã Ngụy quốc, hiện quả là quá khó.
- Huynh hẳn sẽ có cách mà!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Muốn trở thành bằng hữu chân chính, đôi bên đều phải cấp cho nhau những sự trợ giúp nhất định trong những hoàn cảnh cực kỳ khó khăn như thế này thì mới thành công chớ.
- Bốn trăm thớt!
Trầm tư hồi lâu, Quan Thiếu Hà vươn ra bốn ngón tay nói.
Hàn Mạc lắc lắc đầu, kiên trì nói:
- Một ngàn thớt!
- Sáu trăm thớt!
- Tám trăm thớt!
Hàn Mạc giảm lại hai thành.
"Tốt." Quan Thiếu Hà thở phào một hơi, cười khổ nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài thật đúng là làm khó chết ta. Tám trăm thớt chiến mã Ngụy quốc muốn từ Ngụy chuyển tới Đông Hải quận, việc này so với tưởng tượng của ngài còn muốn khó lại càng khó hơn.
- Nhưng huynh so với trong tưởng tượng của ta còn muốn ác hơn.
Hàn Mạc cười ha hả, chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Chẳng qua ta rất hiếu kỳ, Ngụy quốc cùng Khánh quốc là tử thù, Khánh thương như huynh sao có thể thuyết phục người Ngụy quốc đem ngựa bán cho huynh chứ?
- Thiên hạ này, người không tham tiền không nhiều!
Quan Thiếu Hà nói:
- Ngụy quốc nghèo túng, càng cần phải có bạc. Đường ta đi chính là dùng bạc xây lên mà thôi!
- Đem bạc đi xây đường!?
Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên:
- Ta hiện tại hâm mộ huynh rồi đó.