Tư Đồ Tĩnh không kìm nổi nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, đã thấy Hàn Mạc ánh mắt nhìn chằm chú vào một bình phong bên cạnh, dường như đang say sưa thưởng thức phong cảnh sơn thuỷ trên bình phong, bất đắc dĩ mà thở dài, chậm rãi nói:
- Chuyện của Hạ Miễn... Đúng như lời nói Hàn tướng quân, quả thật hắn dùng thủ đoạn đê tiện, gạt Chư Cát Chỉ huy sứ trộm lấy ... trộm lấy lang thủ lệnh phù... lén điều binh... !
Đại trưởng lão còn chút mơ hồ, lập tức nói:
- Quận thủ đại nhân, ta có chút không hiểu, Hạ Miễn cho dù trộm lang thủ lệnh phù, nhưng không có lang thân lệnh phù của Quận thủ đại nhân không thể hợp nhất làm một... Không có đầy đủ lang phù, hắn như thế nào có thể làm điều quân từ Tân Nghĩa Thành đến đây?
Tư Đồ Tĩnh sửng sốt, mà nhóm Lại bộ quan viên như một đám hung thần âm hiểm cũng đồ dồn ánh mắt vào y, đầy vẻ hòai nghi.
Lăng đại nhân đối với những vụ như vậy dốt đặc cán mai, tất nhiên không rõ quan khiếu, tựa vào ghế trên, bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ, chỉ có Hàn Mạc mang theo ý cười.
Hàn Mạc biết chỉ cần Tư Đồ Tĩnh mở miệng, nhất định các trưởng lão Hạ tộc đều nhận ra, dù sao những lão già này cũng là người từng trải mưu quyền, chắc chắn hoài nghi Tư Đồ Tĩnh có mưu mẹo gì, thậm chí còn cảnh giác Tư Đồ Tĩnh phản bội Hạ gia, kể từ đó nhóm người lão gia này tất sẽ đối chọi gay gắt với Tư Đồ Tĩnh, hai bên tranh cãi, rất nhiều lỗ hổng và tật xấu sẽ biểu lộ ra ngoài, lúc đó khiến nhóm Lại bộ quan viên ở bên cạnh sẽ rõ ràng hơn.
Hàn Mạc nhớ rõ rất rõ ràng, chính mình lúc còn rất nhỏ, Hàn Chính Khôn ôm Hàn Mạc ngồi trong vườn hoa, nhìn hai con chó nhỏ cắn xé, Hàn Chính Khôn dịu dàng mà vuốt mái tóc non của cháu mình, dịu dàng nói:
- Tôn nhi a, người thông minh, xem chó cắn nhau phải hiểu sự tinh diệu… Phải biết rằng như thế nào khiến chó cắn chó... Đến khi cháu trưởng thành, điều này sẽ trợ giúp cháu rất nhiều!
Hàn Mạc nghe những lời ông nội, khắc sâu vào trí nhớ.
Hắn cũng biết, có đôi khi khiến chó cắn chó, cũng là một môn nghệ thuật, một nghệ thuật quyền mưu cao thâm.
Mà trước mắt, cảnh tượng chó cắn chó trò khôi hài này khiến hắn cảm thấy rất thỏa nguyện.
Tư Đồ Tĩnh cũng cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người không có ý tốt mà nhìn hắn, lúc này, cái tên vô lương Hàn Mạc không ngờ ngoảnh mặt làm ngơ, thoạt nhìn dường như đang say sưa ngắm bức tranh trên bình phong, một chút cũng không có quay lại đây giúp chính mình giải vây, rơi vào đường cùng, ho khan một tiếng, ra vẻ điềm tĩnh nói:
- Ai nói không có đầy đủ lang phù? Trước đó, Hạ Miễn cầm thư của Chư Cát Chỉ huy sứ âm thầm tới thành Tịch Xuân, đem thư giao cho bản quan... Bên trong viết phải điều binh tới đây duy trì trật tự bên này... Bản quan lúc này mới cầm lang thân lệnh phù giao cho Hạ Miễn... Sau này mới biết được, phong thư đó là do Hạ Miễn bắt chước bút tích Chư Cát chỉ huy sứ, giả tạo đưa tới ... Hạ Miễn tội ác tày trời, tuyệt đối không thể tha thứ !
Đại trưởng lão cười lạnh nói:
- Quận thủ đại nhân, ý của ngươi là nói, Hạ Miễn lấy một bức thư giả tạo, ngươi liền đem lang thân lệnh phù giao cho hắn? Đây... Không phải qua loa quá mức sao?
Trên mặt Tư Đồ Tĩnh có chút phiếm hồng, tức giận nói:
- Đại trưởng lão, lời của ngươi có ý tứ gì? Tịch Xuân tình thế khẩn trương, điều thêm binh lực tiến đến đóng giữ, cũng là chuyện tốt... Chư Cát Chỉ huy sứ Thành vệ quân là quan chỉ huy cao nhất, hắn muốn tăng binh lực Tịch Xuân, và đưa thư tới, bản quan tất nhiên là đồng ý . Chẳng qua bản quan không thấy đó là thư giả, càng không có nhìn ra Hạ Miễn lại có lá gan giả tạo thư... Đúng là bản quan có chút sai lầm!
Ông nội Hạ Miễn vẫn tê liệt ngồi trên ghế, lúc này cũng không kìm nổi hỏi:
- Quận thủ đại nhân, thư đang ở chỗ nào?
- Đã hủy rồi!
- Vì sao phải hủy?
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn kỹ Tư Đồ Tĩnh:
- Nếu phải chứng minh Hạ Miễn giả tạo thư, đó là chứng cứ phạm tội, Quận thủ đại nhân sao phải hủy? Hay là muốn giấu diếm cái gì?
Tư Đồ Tĩnh tại Nghi Xuân, vẫn phụ thuộc vào Hạ ga, ở bên ngoài thoạt nhìn là vị quan to một phương, nhưng tại đây người Hạ tộc không để vào mắt, chỉ là một con chó của Hạ tộc, cũng không có uy tín gì, cho nên đại trưởng lão bất kính với vị Quận thủ đại nhân là chuyện bình thường.
Hiện tại y kịch liệt đẩy tội sang cho Hạ Miễn, bởi vì một khi Hạ Miễn xác định có tội, tổn thất lớn nhất chỉ có thể là Hạ gia, vào lúc này thà rằng phế bỏ Tư Đồ Tĩnh, để bảo vệ Hạ Miễn.
Tư Đồ Tĩnh khóe mắt co giật, sâu bên trong đôi mắt hiện ra hào quang quái dị, cũng có thể nói đó là một loại thần sắc sung mãn bi ai.
Trong nháy mắt, tâm đã lạnh tới cực điểm.
Ý tứ đại trưởng lão, hắn đã hiểu được, lão già này muốn đẩy cho mình chịu tội, muốn bảo vệ Hạ Miễn.
Thật sâu y cảm nhận được một loại bi ai.
Người Hạ tộc trong lòng quả nhiên chỉ lợi dụng mình như là một công cụ mà thôi.
Ở đây một số trưởng lão cũng không rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đó, vừa nhận thấy lời nói Tư Đồ Tĩnh dường như có dấu hiệu nhằm vào Hạ tộc, lập tức thay đổi đầu thương, đem mũi nhọn này nhắm thẳng vào Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh trong lòng lại càng phẫn nộ, mình xưa nay luôn nghĩ cho Hạ tộc, không ngờ một chút trọng lượng không có, chỉ vì một câu, bọn họ là có thể vứt bỏ mình, đem mình thành rác rưởi mà vứt bỏ.
Y đột nhiên tỉnh ngộ, nhiều năm theo chân Hạ tộc rốt cuộc chiếm được cái gì?
Tại thời khắc mấu chột này, mình chỉ có thể là một công cụ đấu tráh của các thế gia, Hàn Mạc lợi dụng mình đối phó với Hạ gia, mà Hạ gia cũng không có chút tình nghĩa nào vứt bỏ mình, vị trí của mình ra sao, thật đáng buồn cười.
Y nhớ rõ một câu.
“Xem một người rắp tâm làm gì, hãy nhìn ánh mắt hắn! Xem giá trị một con người, xem đối thủ của hắn! Xem một quân bài chưa lật, nhìn bằng hữu hắn!”
Tư Đồ Tĩnh tự xưng là quan to một phương, đường đường là Quận thủ đại nhân Nghi Xuân, nhưng lúc này, dùng những lời này để khảo sát bản thân, mình thật sự nhỏ bé vô cùng.
Không nói đến rắp tâm, trong lòng hiểu rõ nhất, đó là Hàn Mạc trẻ tuổi như vậy đều đấu không lại . Mà xem giá trị con người mình, chính mình không có đối thủ.. Chính mình cảm thấy là căn bản không đem chính mình làm làm đối thủ, mà chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi. Về phần quân bài chưa lật... Thật đáng buồn, vào lúc này, y không có bằng hữu nào có thể giúp, cũng vốn không quân bài chưa lật!
Bởi vì y tâm lạnh, sinh ra một loại áp lực phẫn nộ, quắc mắt đứng dậy, chỉ vào Đại trưởng lão phẫn nộ nói:
- Bản quan hủy diệt cái gì, không cần phải giải thích với các ngươi? Ngươi là ai? Bản quan là mệnh quan triều đình, các ngươi là một thường dân áo vải, như thế nào dám chất vấn bản quan, đến tột cùng ý muốn như thế nào? Về phần Hạ Miễn, mắc phải tội chết, cũng không cần phải nói thêm cái gì... Về phần Hạ tộc các ngươi sau này, nếu có tham dự, bản quan nhất định phải cẩn thận điều tra, xét xử một từng người một. Bản quan không tin, Hạ tộc các ngươi tại quận Nghi Xuân, thật đúng là có thể một tay che trời... Thiên hạ này, là của họ Tào!
Bởi vì y phẫn nộ, trên mặt vặn vẹo, vẻ mặt thoạt nhìn đáng sợ, ngôn ngữ cực kỳ nghiêm khắc, chẳng những trưởng lão đó mà Lại bộ quan viên lẫn người ngồi chính giữa Lăng thái giám cũng đều có chút kinh ngạc
Các trưởng lão ngẩn ra, lập tức một gã trưởng lão đứng dậy, liền trả lời một cách mỉa mai, lại bị đại trưởng lão giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho vài tên đứng dậy đưa trưởng lão ngồi xuống, chính lão cũng là chậm rãi ngồi xuống, thanh âm già nua chậm rãi nói:
- Quận thủ đại nhân, ngươi không nên tức giận… Hàn tướng quân, nếu phải nghị sự, chỉ sợ thiếu một người?
Hàn Mạc lúc này mới đem ánh mắt từ trên bức tranh thu quay lại, trên mặt mang theo ý nhợt nhạt cười, nhìn Tư Đồ Tĩnh liếc mắt một cái, mới thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão là nói Đại lão gia? Ta đã phái người đi mời, chắc là cũng sắp đến rồi!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh thô lỗ của Tiết Thiệu:
- Hạ đại lão gia đến!
Hàn Mạc ha hả cười:
- Quả nhiên là đã tới!
Hạ Học Chi tiến vào, bên trong chính đường đại bộ phận giật mình kinh hãi, tuy rằng trải qua xử lý, nhưng Hạ Học Chi miệng như là cánh hoa bị dập tơi tả, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Theo sát phía sau Hạ Học Chi là Tiết Thiệu, vào trong chính đường, Hạ Học Chi liếc mắt quét qua mọi người một cái, đôi mắt hiện ra vẻ giật mình, lập tức thù hận mà nhìn Hàn Mạc, hừ lạnh một tiếng, đi tới, liền có một gã trưởng lão đứng dậy, để Hạ Học Chi ngồi xuống, trưởng lão tự mình cầm một chiếc ghế ngồi dựa phía dưới.
Đại trưởng lão trầm giọng hỏi:
- Học Chi, đây là... Ai động thủ?
Tuy rằng Hạ Học Chi ở Hạ tộc quyền thế rất lớn, nhưng ở trong tộc mà nói, đại trưởng lão vẫn là vãn bối, bàn về bên trong tộc uy vọng không ai bằng đại trưởng lão.
- Là bổn tướng!
Không đợi Hạ Học Chi trả lời, Hàn Mạc đã bình tĩnh tự nhiên nói:
- Đại lão gia lời lẽ vô lễ, bổn tướng vì giữ gìn tôn nghiêm triều đình, cho nên... tát vào miệng của hắn!
Lại là một phen khiếp sợ.
Lại bộ quan viên và chư vị trưởng lão đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hàn Mạc.
Tiểu tử này, thật đúng là chuyện gì cũng dám làm hay sao?
Đại trưởng lão nét mặt già nua trầm xuống dưới, đánh vào miệng Hạ Học Chi, chẳng khác nào đanh thẳng vào Hạ tộc. Lão thân là đại trưởng lão, liền không thể không lên tiếng , ho khan một tiếng, lạnh lùng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi đến Nghi Xuân, là tới tỏ vẻ quan uy sao? Học Chi có cái gì không phải, cũng không cần phải động thủ chứ?
Hàn Mạc đứng dậy, cũng không để ý tới lời của đại trưởng lão, hướng Giám sát sứ Lăng Lỗi chắp tay bình tĩnh nói:
- Kỳ thật hôm nay muốn mời chư vị đến đâu, là muốn đại gia chứng kiến, ta có một lễ vật muốn tặng cho Hạ đại lão gia... !
Dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tô Thị lang chết, Hạ Miễn tự ý điều quân, sau này sẽ có Lại bộ đại nhân điều tra cẩn thận, nói vậy triều đình nhanh chóng cũng sẽ phái người xuống dưới điều tra rõ... Tuy nhiên ta muốn đưa cho Hạ đại lão gia lễ vật này, xem đó thật sự là cái gì!
Hạ Học Chi quay đầu nhìn Hàn Mạc, y luôn luôn nghi hoặc, Hàn Mạc vài lần nhắc tới Từ Du Lưu lại lễ vật thần bí, đến tột cùng là cái gì vậy?
Những người khác cũng đều có chút mờ mịt, không rõ Hàn Mạc trong hồ lô muốn làm cái gì!
Chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên, một binh sĩ Ngự lâm quân bước vào cửa chính, quì gối, bẩm:
- Bẩm đại nhân, Chư Cát Chỉ huy sứ đến!
Hàn Mạc lúc này mới mỉm cười, hắn hy vọng người này nhất, rốt cục tới rồi.
Hạ Học Chi trên mặt co giật, Tư Đồ Tĩnh cũng nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi
Binh sĩ hồi bẩm vừa mới lui ra, chợt ngoài cửa vang ra từng đợt tiếng bước chân, lập tức một võ tướng trung niên toàn thân khôi giáp đen, xuất hiện ở đại môn, người này hơn bốn mươi tuổi, dáng người tầm thước, mặt dài, chòm râu dài, đôi mắt sáng rực, vào đến cửa, đầu tiên là ngừng bước chân, nhìn tình hình bên trong đường, lập tức bước nhanh đến, đối với Lăng thái giám chắp tay thi lễ:
- Mạt tướng Chư Cát Dân ra mắt Giám sát sứ đại nhân!
Ai nấy đều biết rằng, lần này Giám sát sứ là một vị thái giám, Lăng Lỗi da trắng bệch, lại ngồi ở chủ vị, thần thái thấy rõ là hoạn quan, Chư Cát Dân tuy rằng không có gặp qua Lăng Lỗi, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra lão ngay.
Lăng Lỗi vội nói
- Là Chư Cát Chỉ huy sứ sao? Miễn lễ miễn lễ!
Chư Cát Dân quay đầu nhìn Tư Đồ Tĩnh, khẽ nhíu mày, lập tức lại nhìn đến Hàn Mạc, chắp tay nói:
- Nói vậy vị này chính là Hàn tướng quân sao?
Hàn Mạc tiến lên, cúi đầu thi lễ:
- Vãn bối Hàn Mạc, ra mắt Chỉ huy sứ đại nhân!
Hắn tự xưng vãn bối, đó là nể mặt Chư Cát Dân.
Chư Cát Dân khẽ gật đầu, nhíu mày hỏi:
- Hàn tướng quân, Hạ Miễn ở nơi nào? Hắn trộm lấy lệnh phù, tự điều Thành vệ quân, bản tướng muốn hỏi hắn một chút, hắn là muốn tạo phản sao?
Chư Cát Dân vừa nói những lời này, lập tức mọi người trong Hạ tộc đồng thời thay đổi sắc mặt.
Những lời này của Chư Cát Dân chẳng khác nào chứng minh Hạ Miễn thật đã trộm lấy lệnh phù.
Hạ Học Chi trên mặt co giật, y chết lặng nhìn chăm chằm vẻ mặt vẻ mặt tươi cười mỉm cười Hàn Mạc, lại càng cảm nhận được, tiểu tử này thật sự là âm hiểm đáng sợ, một đêm hành động, thận trọng, từng bước từng bước, đã đem Hạ tộc bức tới tuyệt cảnh.
Chỉ có điều y không biết, rơi vào bước đường cùng, lúc này chỉ là điểm khởi đầu.
…
- Chư Cát tướng quân đừng vội, Hạ Miễn đã bị ta giam giữ, bất cứ lúc nào có thể chuyển giao cho tướng quân.
Hàn Mạc lúc này trên mặt không có vẻ âm trầm, thoạt nhìn tựa như một theo khuôn phép cũ có tri thức hiểu lễ nghĩa thật là hậu sinh tốt, mỉm cười nói:
- Chư Cát tướng quân ngày đêm kiêm trình, vất vả hãy tạm nghỉ ngơi!
Chư Cát Dân nói:
- Hoàng hôn hôm qua bản tướng được biết tin, liền giục ngựa tới đây. Tiền phương thủy triều đã thối lui không ít, bản tướng đang muốn bố trí phòng ngự sau thiên tai, lại không ngờ sự việc phát sinh lớn như vậy. Bản tướng cũng là hồ đồ, bị Hạ Miễn bỏ mê dược trong rượu, tức thì bị hắn nhân cơ hội trộm lấy lệnh phù điều đi mấy trăm người, không ngờ sau khi tỉnh lại sự việc lại lộn xộn đến vậy, cũng phát hiện ngay, nếu không có Hàn tướng quân phái người báo tin, ta còn thật không ngờ xảy ra đai sự này. Bản tướng thật sơ sót, đã trình tấu chương lên Bộ binh, Hạ Miễn gây ra chuyện này, phải tra hỏi rõ một phen!
Những lời nói của Chư Cát Dân đúng là khiển trách Hạ Miễn, nhưng trong đó cũng có ý giải thích việc của chính mình.
Hàn Mạc cười lạt:
- Luôn có những con sâu làm rầu nồi canh. Chư Cát tướng quân quân vụ bận rộn, bị điêu đồ thừa cơ làm bậy, cũng không ai có thể tưởng được!
Hai người trước mặt mọi người lời qua tiếng lại, đám người Hạ tộc sắc mặt khó coi, Lại bộ quan viên có vài phần ra vẻ “thì ra là thế, không ít người lén quan sát Hạ Học Chi.
Thằng ngốc cũng có thể nghĩ đến, nếu không có người phía sau giật dây, một Giáo úy nhỏ như Hạ Miễn sao có đủ gan làm chuyện tày đình như vậy.
- Hàn tướng quân, lễ vật ngươi nói là gì?
Lăng thái giám hiển nhiên cũng tò mò về lễ vật kia:
- Ngươi muốn đưa lễ vật gì cho đại lão gia?
Lăng thái giám vừa hỏi, tất cả mọi người lại nhớ tới vấn đề này.
Đúng vậy, rốt cuộc là lễ vật gì, phải khiến nhiều người tới đây chứng kiến!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: