Quận Nam Dương là một trong 11 quận của Nước Khánh, diện tích đứng thứ 3, không những là kho lúa của nước Khánh, mà còn là trọng điểm chiến lược phía Nam của nước Khánh, từ trước đến nay, nước Khánh chưa bao giờ sao nhãng việc phòng thủ quận Nam Dương.
Quận Nam Dương có tất cả 7 huyện, ngoài chủ thành Uyển thành, còn có 6 huyện thành lớn, 8 cái hồ to nhỏ nằm rải rác trên quận Nam Dương. Tuy rằng biên giới của nước Khánh luôn có binh lính canh gác phòng thủ, nhưng Uyển thành cũng vẫn có hàng vạn quân binh canh giữ.
Uyển thành là trạm luân chuyển quân sự, đặc biệt là tuyến đường Tây Nam, lương thực từ trước đến nay đều từ Uyển thành chuyển đi, là kho lương thực thứ 1 của nước Khánh, sản lượng lương thực của quận Nam Dương vô cùng lớn, hơn nữa trong Uyển thành, còn xây thêm mười mấy kho chứa nữa, những kho chứa này dưới sự quản lí trực tiếp của Thương Chung Ly, thường thường chứa đầy lương thực, để đáp ứng những lúc cấp bách.
Hiện giờ trong Uyển thành, hơn chục kho chứa đều đã đầy lương thực, ngoài ra, mỗi ngày còn có một lượng lớn lúa mạch ngũ cốc thu hoạc từ ruộng vận chuyển vào thành.
Dân chúng từ các huyện của phía Nam quận Nam Dương, đặc biệt là những người già yếu bệnh tật, đều hàng loạt di dời sang quận lân cận. Các huyện tuyển chọn quan viên rồi thành lập một đội thanh niên khỏe mạnh ở lại để thu hoạch lúa mạch ngũ cốc, đáp ứng cho dân phu thời chiến.
Uyển thành nằm sâu về phía Nam quận Nam Dương, ở giữa chỉ cách một huyện đó là Nam Dương quan, đã trở thành khu vực tiền tuyến.
Đoàn sứ giả Nước Yến tiến vào lãnh thổ quận Nam Dương sau 3 ngày, mới đến được Uyển thành.
Từ khi vào quận Nam Dương, đã có đoàn kỵ binh gồm 500 người hợp thành của nước Khánh do Thương Chung Ly phái đến, nghênh đón đoàn sứ giả nước Yến, mang theo cờ của đại tướng quân, bảo đảm sự an toàn cho đoàn sứ giả nước Yến.
Hai đoàn kỵ mã của nước Yến hợp lại, gần 2 ngàn người, ai nấy áo quần mới mẻ ngựa tốt, đao kiếm nghêng trận, ven đường ắt sẽ gặp không ít bách tính, nhưng đoàn kỵ mã hơn 2 ngàn người này, đủ để khiến đoàn di dân tránh xa, không dám lại gần.
Ven đường ắt cũng không ít những người đưa thư báo tin tức quân sự, đó là từ tiền phương báo tình hinh chiến sự cho kinh thành.
Tuy rằng tất cả quyền quyết định các kế sách của tiền tuyến đều nằm trong tay Thương Chung Ly, mọi việc bố trí quân sự triều đình nước Khánh sẽ không nhúng tay vào. Nhưng tin tức chiến sự của tiền tuyến, vẫn phải báo cho bộ Binh.
Khi đoàn sứ giả nước Yến đến Uyển thành, cũng là lúc hoàng hôn.
Hàn Mạc thấy diện tích Uyển thành vô cùng rộng, tường thành cao lớn lại vừa dày vừa nặng, là một thành trì trọng yếu của Nước Khánh, quả thực đã trải qua sự trùng tu và gia cố lớn.
Xung quanh thành trì sớm đã đào mười mấy con mương, mương vừa sâu vừa rộng, bốn phía Uyển thành, như những cuộn sóng chậm rãi cuốn đi.
- Đây đều là những thâm hào, chính là để ứng phó với đoàn kỵ binh của nước Ngụy tấn công vào thành.
Tào Ân và Hàn Mạc đồng tiến, bởi vì ngoài thành đâu đâu cũng là thâm hào, cho nên đội ngũ chỉ có thể lưu lại một con đường hẹp để mang lương thực từ ngoài vào thành.:
- Kỵ binh đối mặt với những chiến hào này, quả nhiên không thể công kích thành được, hơn nữa ngài xem bọn họ còn đào hơn chục con hào sâu, con hào ngoài cùng thành cách tường thành rất xa, cho dùng thiết kế cẩu đá, e rằng cũng khó mà bắn tới tường thành được… !
Hàn Mạc nhìn xung quanh bốn phía, rồi nói:
- Có lẽ quân Nguỵ nhất thời không công kích vào thành được, nhưng từng bước lấp những con hào này lại, e rằng cũng không tốn thời gian lắm!
Tào Ân mỉm cười nói:
- Thương Chung Ly đương nhiên sẽ không dựa vào mấy hào chiến này để ngăn cản đối phó với quân Ngụy, chỉ là để đè áp khí thế của Ngụy quân mà thôi.
Tào Ân chỉ tay về phía tường thành cao to nhất của Uyển thành,nói:
- Ngươi nhìn kìa.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn theo, thấy gò phía sau bức tường cao kia, trang bị vô số loại lớn cung tên, hình như còn có máy bắn đá ở phía trên đầu thành.
Quân Ngụy mặc dù cách chỗ này còn xa, nhưng trên Uyển thành, quân binh đã đặt trong tình trạng sẵn sàng, đã chuẩn bị tốt cách đối phó với địch rồi.
- Quân Ngụy muốn lấp hết những hào chiến này, trả giá cho sự thương vong này cũng không ít, hơn nữa Nguỵ quốc Thương Kỵ quân, trên bình nguyên, giống như bày sói, đánh đâu thắng đó, bọn họ hợp với thế trận tác chiến rất sung mãn, nhưng ở dưới thành có những trở ngại như vậy, tinh thần quân sĩ sẽ có chút hụt hẫng.
Tào Ân bình tĩnh cười nói:
- Ngươi xem toàn bộ tình hình của quận Nam Dương, Thương Chung Ly sớm đã có sự phòng bị, cho dù quân Nguỵ có chiếm được quần Nam Dương, cái giá phải trả... nhất định không thường chút nào.
- Khi chưa đánh nhau, quân Khánh đã lộ rõ sát khí... !
Hàn Mạc nhìn những binh sĩ trên thành, khẽ thở dài:
- Mắt? Quân Khánh công kích, không những có thể thu phục hai quận Vũ Quan và Vũ Đô, còn có thể vượt qua sông Ô Mộc, thu phục được quận Sơn Bắc... nhưng quân Khánh phải dừng truy kích, mất đi cơ hội tốt này... !
- Điều này nói thế nào??
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Lẽ nào Đỗ Vô Phong đã ngăn chặn sự truy kích của quân Khánh.
Tào Ân mỉm cười vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, trong lúc Thương Chung Ly dẫn quân truy kích quân Ngụy, thì lại nhận đươc tin báo, có một đội kỵ binh quân Ngụy từ nghìn dặm đang tới, tấn công về phía kinh thành. Đội kỵ binh này mặc dù chỉ có 5000 quân , nhưng lại là những kỵ binh tinh nhuệ nhất của nước Ngụy, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
- Lẽ nào Thương Chung Ly lúc này thôi truy kích, kéo quân về kinh thành?
- Lúc đầu Thương Chung Ly dường như không thèm để ý, dù sao Thượng Kinh Thành cũng có không ít doanh trại tướng sĩ… !
Tào Ân khẽ thở dài nói:
- Mắt thấy sự công kích, nhưng có thể thu phục thất đại, Thương Chung Ly cũng không can tâm tình nguyện đem quân về tiếp viện, nhưng… nhưng khi lão biết lãnh binh chính là Đỗ Vô Phong, cũng có chút kinh hãi. Điều càng làm hắn kinh hãi hơn, đó là quân Nguỵ phái người đưa tín hàm của Đỗ Vô Phong, trực tiếp nói với Thương Chung Ly, 5 ngàn kỵ binh của hắn, không công kích vào thành Thượng Kinh, nhưng lại công kích vào hoàng lăng của nước Khánh nơi cách thành Thượng Kinh 50 dặm nằm ở ngoại ô phía đông nước Khánh, trong tín hàm lại nói, muốn mời dời hoàng lăng nước Khánh chuyển tới Nguỵ quốc… !
Hàn Mạc há miệng thở dốc, không nói được ra lời, trong lòng vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu mới nói:
- Trời... Tên Đỗ Vô Phong này thật hết chỗ nói,sao lại.... sao lại như thế chứ....!
- Đây cũng là phong cách làm việc đen tối của hắn.
Tào Ân thở dài:
- Không tuân theo lẽ thường, thủ đoạn quả thật bỉ ổi, nhưng... hiệu quả lại không chê vào đâu được.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: