Quyền Thần

Chương 437: Q.4 - Chương 437: Về kinh




Lịch nước Yến, năm Bình Quang thứ 9, ngày mồng 5 tháng 5. Chiếc xe cuối cùng đã được trang bị hoàn tất. Buổi chiều trong ngày, theo lộ tuyến bộ Binh hạ lệnh, mấy nghìn chiếc xe, chở trang bị vũ khí, bắt đầu tiến vào Yến Kinh. Ngoài gần hai nghìn Ngự lâm quân của Hàn Mạc, còn có hơn một nghìn Thành vệ quân điều tới phụ trách vận chuyển lần này, còn có mấy ngàn dân phu, đội ngũ cực kỳ lớn, kéo dài mười mấy dặm, so với đội hộ lương mà Hàn Mạc phụ trách ngày đó, đội ngũ lần này rõ ràng hoành tráng hơn nhiều, quan viên đưa tiễn cũng rất lớn, riêng đoàn quan viên của Tư Đồ Tĩnh, chiều dài con đường cũng hơn mười dặm, dốc lòng biểu tỏ lòng thành kính với Hàn tướng quân.

- Chức quan của ngươi, chưa chắc đã vững bền.

Hàn Mạc nói nhỏ với với Tư Đồ Tĩnh, giọng rất lạnh lùng:

- Tuy nhiên sau lần này, s Tư Đồ đại nhân nên biết là chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm!

Tư Đồ Tĩnh biết vận mệnh tiền đồ của mình hiện giờ đã nằm trong tay của Hàn Mạc, nói toạc ra, bản thân mình sau này là một quân cờ của gia tộc Hàn thị, chỉ còn cách bày tỏ sự tôn kính đối với Hàn Mạc:

- Hàn tướng quân yên tâm, Tư Đồ Tĩnh hiểu tâm ý của tướng quân…chẳng qua..!

Y hạ giọng:

- Hàn tướng quân, hạ quan phải làm bao nhiêu chuyện, còn phải xem trong tay có bao nhiêu quyền…

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Sao? Ngươi và Hạ gia sống phóng túng nhiều năm như vậy, lần này chưa chết, cũng nên thắp hương cầu Phật, còn muốn bảo vệ cao quan hậu lộc của mình sao?

- Hạ quan không dám!

Tư Đồ Tĩnh vừa nhìn khuôn mặt thanh tú mà lạnh lùng của Hàn Mạc, trong lòng chợt sởn gai ốc nói:

- Chỉ có điều… chỉ là vì muốn tận tâm trung thành với tướng quân mà thôi…!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Là trung thành với triều đình. Tư Đồ đại nhân, đôi khi ngươi nói chuyện, phải cần cẩn thận một chút, đừng để vì lỡ miệng, đến lúc bị người ta lấy mất cái đầu đó!

- Vâng, vâng, vâng!

Tư Đồ Tĩnh nghe mấy lời vừa rồi, trong lòng đánh trống ngực, mồ hôi vã ra như tắm…

Cho đến bây giờ, trong lòng Tư Đồ Tĩnh, nỗi sợ hãi đối với Hàn Mạc lúc nào cũng chực run lên trong lòng. Thời thế xoay vần, một thế gia đại tộc đã tan thành tro bụi như một trò chơi của hắn, kết quả này, làm cho người ta khó có thể tin nổi.

- Thực ra…Tư Đồ đại nhân còn sống chẳng khác nào có cơ hội.

Hàn Mạc nhìn Tư Đồ Tĩnh lộ rõ vẻ sợ hãi, biết đối phó với loại người này, ân uy đều xem trọng ngang nhau.

Tư Đồ Tĩnh nếu thật sự có thể trở thành một quân cờ, vậy thì bảo vệ Tư Đồ Tĩnh, cũng chẳng khác nào trong việc phân phối thực lực ở Nghi Xuân đã chiếm được thế thượng phong.

Con người như Tư Đồ Tĩnh có thể bán đứng Hạ gia, cũng là kẻ nội tâm đáng sợ. Đối với người như vậy, nếu muốn dùng cũng phải đề phòng, điều kiện tiên quyết đề phòng con người này là phải để cho y có lòng kính nể đối với Hàn gia.

- Xin Hàn tướng quân chỉ giáo!

Nghe nói có cơ hội, Tư Đồ Tĩnh lập tức có chút khúm núm. Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, mới nói:

- Nói ra, khu vực phía đông Nghi Xuân đã hình thành trạng thái chân không. Hạ gia bị diệt trừ, thế lực các nơi khác vẫn chưa đến…Hiện giờ ở quận Nghi Xuân này, ngươi vẫn là quan trên cao nhất, lúc này… phải làm gì, ngươi nên biết rõ hơn ta!

Tư Đồ Tĩnh khẽ nhíu mày, lời nói của Hàn Mạc không rõ ràng, y phải cẩn thận nghiền ngẫm một chút, rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Hàn Mạc.

Không hề nghi ngờ, bây giờ y vẫn là quan trên cao nhất của Nghi Xuân, tuy tước thì nhiều nhưng quyền lại không có. Tuy nhiên một vài chức vị thấp cũng rất quan trọng, y là Quận thủ đại nhân cũng chỉ có thể phân bổ.

Thời điểm Hạ gia tồn tại, địa phận khu vực phía đông Nghi Xuân, gần như toàn toàn là do Hạ gia khống chế, hiện giờ Hạ tộc bị diệt trừ, còn thiếu rất nhiều chức quan, cho dù có vài chức quan cấp thấp vẫn có người cũ, nhưng thân là Quận thủ của Tư Đồ Tĩnh, thời kì còn trống quyền lực này, hoàn toàn có năng lực tiến hành bố trí lại bộ máy chính trị.

Lặng yên không một tiếng động bổ nhiệm một vài quan viên tâm phúc, không lộ sơn không lộ thủy, là hoàn toàn có thể làm được.

Hoàng tộc và thế gia cùng tranh giành, chẳng qua quyền lực cao nhất ở địa phương, nhất thời Hoàng tộc sẽ không có lòng dạ tính toán. Nếu Tư Đồ Tĩnh được xếp vào vị trí này, đối với tiền đồ của y, đương nhiên là rất có lợi.

- Có gốc, tài năng sẽ đâm chồi nảy lộc!

Hàn Mạc đã nhìn thấu tâm tư của Tư Đồ Tĩnh, hạ giọng nói:

- Hơn nữa…Ngươi làm bên này cũng lâu rồi, chức quan cũng không đủ sức giữ vững mãi được… Sau khi ta hồi kinh, sẽ cố gắng bản bạc với gia tộc, tại công đường ra sức vì ngươi mà giữ lại quyền lực lớn nhất…

Tư Đồ Tĩnh nghe vậy mừng rỡ, thi lễ:

- Hạ quan nhất định sẽ hết lòng tận tuỵ, báo đáp ân tình của tướng quân!

- Tất cả còn do Tư Đồ đại nhân tự mình trân trọng.

Hàn Mạc lộ vẻ tươi cười:

- Trong thư phòng Hạ Học Chi có một vài thứ bất lợi cho Tư Đồ đại nhân, ta đã tiêu huỷ toàn bộ. Ngươi yên tâm mà làm việc, chẳng qua là… ta tin rằng, cho dù thật sự có người đến điều tra ngươi, cũng sẽ chẳng tra được bao nhiêu bằng chứng, tuy nói rằng tiền đồ giữa ngươi và Hạ gia gắn kết, nhưng đó cũng là công vụ cho phép, không trách được ngươi…

Trên mặt Tư Đồ Tĩnh nở nụ cười nịnh nọt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất chua xót…

Lời nói của Hàn Mạc y chẳng nhẽ không hiểu. Hàn Mạc luôn miệng nói những chứng cớ đó đã bị tiêu huỷ, có đánh chết Tư Đồ Tĩnh cũng không thể tin được. Những chứng cứ đó đều là con át chủ bài, là vũ khí đắc lực để khống chế Tư Đồ Tĩnh, Hàn Mạc không thể tiêu huỷ được.

Lời nói của Hàn Mạc cũng nhắc nhở y, phải thành thật một chút, không được nảy sinh ý đồ khác.

- Tư Đồ đại nhân, trong mắt Hàn Mạc là một người đáng xem trọng.

Hàn Mạc liếc nhìn Tư Đồ Tĩnh, nhìn đội xe nối đuôi nhau chậm chạp tiến lên

- Ta không thích uy hiếp người khác, cách làm việc ta thích nhất là cùng với bạn bè làm một vài việc tạo phúc cho quốc gia….Cho nên, ta nghĩ Tư Đồ đại nhân sẽ không làm ta thất vọng!

Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh loé lên, cuối cùng chắp tay nói:

- Hàn tướng quân nói phải, hạ quan nhất định sẽ là một người bạn tốt của tướng quân!

Hàn Mạc nhếnh miệng cười, không nói thêm gì, tiến lên xoay người nhảy lên ngựa, nhấc Huyết đồng côn lên, trông tư thế oai hùng hiên ngang. Một vị tướng quân trẻ tuổi tài ba, yên ngựa rung lên, thúc ngựa phi như tên, bỗng chốc đã phi như bay đến phía trước đoàn xe…

Tư Đồ Tĩnh nhìn bóng dáng Hàn Mạc khuất dạng, đột nhiên trán lạnh toát, dơ tay sờ thử, mới biết trán đã đổ mồ hôi lạnh từ khi nào.

- Một Tiểu Diêm Vương nham hiểm xảo trá!

Trong lòng Tư Đồ Tĩnh thầm nghĩ.

Đoàn xe được bảo vệ bởi mấy ngàn quan binh, trên đường đi rất thuận lợi, mấy ngày sau, đi rồi lại dừng, đội xe cũng không lộ vẻ mệt mỏi gì nhiều, cách thành Yến Kinh cũng càng ngày càng gần.

Hàng vận chuyển là vũ khí trang bị, nhưng cũng không cần lo lắng như lần trước sẽ có người phóng hoả đốt lương. Mấy ngày nay trời quang mây tạnh, đường cũng rất dễ đi, lại có Tiết Thiệu và Tiêu Mộc phụ trách bảo vệ đội xe. Hàn Mạc cũng rất thoải mái.

Giám sát sứ Lăng Lỗi vừa rồi có tâm trạng mâu thuẫn. Ở Nghi Xuân hơn một tháng, lão có vui có kinh sợ, trước đây chưa từng nhận được trọng đãi và bợ đỡ, lại không thể hưởng thụ thời gian xa hoa ở Yến Kinh, sau này còn bị Hạ Học Chi uy hiếp giam lỏng, khổ sở vô cùng.

Bây giờ lại trở lại Yến Kinh, lại khôi phục chức xá nhân trong cung, không nở mày nở mặt như ở Nghi Xuân, ngẫm lại cảm thấy mất mát trong lòng, cho nên tinh thần trên đường đi cũng không tốt lắm…

Thứ quyền lực này, làm người ta mê dại, cho dù khi lão ở Nghi Xuân cũng chẳng có quyền lực gì thật sự, nhưng loại quan uy đó, cũng đã khiến lão không nói hết sự hưng phấn.

Trong lòng Hàn Mạc lúc này cũng có một cảm giác đặc biệt.

Tìm được con đường sống từ trong chỗ chết ở Nghi Xuân, lại tiêu diệt được Hạ gia, thật lòng mà nói, âm thầm có chút đắc ý, nếu không xảy ra vấn đề gì, việc hồi kinh lần này, thăng quan tiến chức hẳn là không thành vấn đề.

Hắn nghĩ đến gia đình, lại nghĩ đến bệnh tình của Bích di nương. Huyền Cơ hoà thượng cũng không biết có chữa trị được cho Bích di nương hay không, tất cả đều không có tin tức gì. Ngoài ra, hắn còn phải nghĩ đến sự an nguy của Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh, lúc này cũng đã mấy tháng qua đi, hai người đó vẫn không có một chút tin tức, việc này làm cho trong lòng hắn dấy lên sự bất an rất lớn.

Chu Tiểu Ngôn đúng là con át chủ bài lớn nhất nằm trong tay Hàn Mạc, cũng vì nguyên nhân đó, hắn mới phái đi hai người nhà đi làm những việc nguy hiểm như vậy.

Xem ra, hắn dùng hai người có bản lĩnh và thủ đoạn, lấy cắp hai loại dược liệu quý hiếm từ Phong quốc, cũng được coi là việc quá khó khăn, chỉ là không ngờ, hiện giờ sự tình lại tiến triển đến mức này.

Theo tình huống thông thường mà nói, cho dù xảy ra vấn đề, hai người cũng sẽ lộ tin tức, dù sao từ nhỏ Hàn Thanh cũng tự mình huấn luyện biết cách truyền tin như thế nào, nhưng đến hôm nay, bặt vô âm tín, điều này cũng mơ hồ hiểu rằng hai người lành ít dữ nhiều.

Chuyện này Hàn Mạc cũng không có cách gì cứu vãn. Nếu hai người này nằm trong tay của thế lực mạnh nhất thì đã nguy hiểm tính mạng. Có lẽ hắn sẽ phẫn nộ rất lâu, cũng sẽ đau lòng rất lâu, ân hận rất lâu!

Đương nhiên, điều làm cho hắn đau đầu nhất, lần này trở về kinh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, bản thân sẽ phải đối mặt với rắc rối về đại hôn.

Kết hôn với người con gái chưa từng gặp mặt, vả lại trong lòng hắn hơi bất mãn với việc cưới xin, điều này làm tâm trạng của hắn trở nên xấu hơn.

Cách kinh thành càng gần, tâm trạng của hắn lại càng bức thiết, lại càng phiền muộn, thần sắc trên mặt cũng rất khó coi, điều này làm cho hắn vài lần vén mành lên muốn nói chuyện với Lăng thái giám nhưng lại thôi.

Hàn Mạc đến bên xe ngựa nghe động tĩnh của Lăng Lỗi. Tuy rằng sau khi hồi kinh, lão liền ngoan ngoãn hồi cung, nhưng Hàn Mạc biết, đừng coi thường tên thái giám này, dù sao cũng là người trong cung, rất nhiều tin tức người ngoài không biết, tên tiểu thái giám này lại có thể biết, cho nên tạm thời mặc kệ những việc rườm rà trong lòng, cười nói:

- Lăng đại nhân, lần này ngài vất vả rồi… Sau khi hồi kinh, Thánh thượng ắt có thưởng!

Lăng Lỗi vội vàng kéo rèm lên, nhô đầu ra, rồi cười nói:

- Hàn tướng quân, cưỡi ngựa xóc thật lợi hại, nếu không vào ngồi thử, tốt hơn nên ngồi nghỉ một lát…

Hàn Mạc vốn định từ chối, nhưng gặp ánh mắt Lăng Lỗi loé lên, dường như có vẻ như có lời muốn nói, mỉm cười nói:

- Ta cũng đang muốn nghỉ ngơi một lát, vậy thì chen cùng Lăng đại nhân vậy!

Lăng Lỗi lập tức ra vẻ hưng phấn.

Hắn uống ngựa, Huyết đồng côn và ngựa giao cho bộ hạ, lúc này mới lên xe ngựa, ngồi đối diện với Lăng Luỹ. Lăng Luỹ liền cười tủm tỉm nói:

- Hàn tướng quân, việc lần này hoàn thành thuận lợi, bản quan, ta… ta may có sự bảo vệ của tướng quân rất nhiều.

Hàn Mạc xua tay cười nói:

- Lăng đại nhân khách khí rồi, nói đúng ra, lần này đã giúp đỡ Hàn Mạc, nếu không thì đâu được thuận lợi như vậy…

Hắn đưa tay đóng rèm cửa xe ngựa, trong thùng xe hơi tối, nhưng vẫn có ánh sáng, lấy ra từ trong ngực mấy tấm ngân phiếu, dúi vào tay Lăng Lỗi, nhỏ giọng nói:

- Lăng đại nhân, chút ngân phiếu này, ngài cầm đi uống trà…

Lăng Lỗi vội vàng thối lui:

- Không dám, không dám, Hàn tướng quân, chúng ta không cần phải…

Hàn Mạc cau mày nói:

- Lăng đại nhân, ta với ngài đã là bằng hữu, nếu như ngài không nhận, đó là coi thường Hàn Mạc ta rồi.

Lăng Lỗi nghe đến từ “bằng hữu” làm cho xúc động, lúc này mới nhận, nhìn thoáng qua, sợ đến nỗi tim đập thình thịch, cũng là một ngàn hai lượng bạc, đừng nói uống trà, mua mấy quán trà cũng không thành vấn đề, hạ giọng cả kinh nói:

- Hàn tướng quân!

- Ở trong cung cũng cần dùng ngân lượng…

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Với tài năng của Lăng đại nhân, là người thông ngôn, dùng mấy câu nói, thì mọi chuyện đều ổn thỏa!

Đôi mắt Lăng thái giám chợt hoe đỏ, lão cảm nhận sâu sắc rằng, vị tướng quân trẻ tuổi thế gia này, quả thật đã coi mình là bằng hữu. Lão chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp, lúc này đang lan tỏa khắp người, cũng đành nhận bạc, nắm lấy tay Hàn Mạc, khẽ thở dài nói:

- Hàn tướng quân, đại ân đại nghĩa của ngài, hậu ái ta như thế, ta dù là vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng sẽ báo đáp đại ân của tướng quân !

Hàn Mạc bị lão nắm tay, tuy rằng rất khó chịu, nhưng cũng không nỡ đẩy ra, hạ giọng nói:

- Lăng đại nhân, hai chữ “bằng hữu” ngụ ý sâu sắc, đó là phải giúp đỡ lẫn nhau…sau này nếu có điều gì cần tới Hàn Mạc, cứ việc nói ra, chỉ cần đủ khả năng, tuyệt không chối từ !

Lăng thái giám lập tức nói:

- Hàn tướng quân, ngài nếu có chỉ bảo gì, chỉ cần nói ra, chúng ta đừng nói hai lời…

Mặt lão đỏ bừng, dễ nhận thấy là rất xúc động….

Lão ở trong cung, không hề có cái gọi tình bằng hữu tồn tại, nay được Hàn Mạc cho cái gọi là “hữu nghị” không khỏi cảm thấy quý báu, lúc này đối với Hàn Mạc là sự cảm kích, thật sự là đạt tới đỉnh cao, thầm quyết, nhất định phải là người bạn tốt của Hàn Mạc, đem hết khả năng, sau này cũng muốn vì Hàn Mạc làm một vài việc.

Dường như vì biểu đạt sự cảm kích đối với Hàn Mạc, Lăng thái giám hạ giọng nói:

- Hàn tướng quân, có một chuyện, vốn ta không nên nói ra, nhưng Hàn tướng quân đã là bằng hữu của ta, ta có lẽ nên thẳng thắn với Hàn tướng quân.

Hàn Mạc tỉnh bơ, cười nói:

- Lời nói của Lăng đại nhân là có ý gì?

Lăng thái giám tiến sát lại, áp giọng nói:

- Hàn tướng quân, có lần ta tình cờ nghe được một câu chuyện….

Nói đến đây, lão lặng im một lát, con mắt đảo xuôi ngược, rồi mới nhỏ giọng nói:

- Tiêu Quý phi nói, phải tìm cơ hội hại chết Hàn Thục phi.

Hàn Mạc nghe vậy, lập tức nhíu mày lại.

Hàn Thục phi, chính là Hàn Thục, chị họ của Hàn Mạc.

Hàn Mạc biết, hậu cung là một chiến trường khác của thế gia, sự khốc liệt của trận chiến, cũng không thua kém gì trận chiến trong triều đình, các nương nương của các thế gia, đương nhiên cũng dở đủ bản lĩnh thủ đoạn của mình, ngầm đấu đá nhau ở hậu cung.

Hắn đương nhiên hiểu rõ hơn, Tiêu phi hiện giờ chủ trì hậu cung, rất ngang ngược, trong lòng nghĩ kế diệt trừ nương nương của thế gia khác, đó cũng là sự tình mà trong lòng nhiều người biết rõ.

Nhưng Lăng thái giám đã nghe được chính miệng Tiêu phi nói ra những lời này, điều đó nói rõ sự oán giận của Tiêu phi đối với Hàn Thục phi đã lên đến cực điểm, mới khinh suất bị Lăng thái giám nghe được. Từ mỗi góc độ mà nói, Tiêu phi bây giờ chỉ e là muốn mưu hại Hàn Thục phi ở hậu cung.

Xem ra lần này mình hồi kinh, còn phải gặp Thục phi, nhắc nhờ tỉ cẩn thận độc kế của Tiêu phi.

- Lăng đại nhân, đây chính là ngài xem ta thật sự trở thành bằng hữu rồi..

Hàn Mạc mỉm cười vỗ nhẹ vai Lăng Lỗi, không hề nghi ngờ gì, có tên thái giám này ở trong cung, chẳng khác nào có tai mắt ở trong cung.

Hắn hy vọng khả năng của Lăng thái giám có thể dùng số tiền này mà làm vài việc, kể từ đó, sau này vị thái giám này sẽ có công dụng tốt đối với mình.

Từ thành Tịch Xuân khởi hành, đến chiều ngày mồng 5, xa xa đã nhìn thấy hình dáng thành Yến Kinh, đường đi rất thuận lợi, lúc này trông thấy thành Yến Kinh, đoàn xe lại tăng tốc độ.

Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, ngóng về phía trước, xa xa nhìn thấy phía trước đang có một đám người, đen trắng xen lẫn, biết đó là quan viên từ trong kinh thành ra nghênh đón, lập tức giục ngựa tiến lên. Tiết Thiệu và Tiêu Mộc cùng với mấy tên kỵ binh Ngự lâm đuổi kịp phía sau.

Tiến dần đến đám người, chỉ thấy có hơn chục quan viên, đa số là quan văn, trong đó có một võ tướng nổi bật lên, đúng là Hộ quân tham lĩnh cung binh của Báo đột doanh.

Đám quan viên này xem ra rất kỳ lạ, bên hông của quan văn đều thắt một dải đai bằng vải bố thô màu trắng, mà trên mũ giáp đầu báo của Đậu Thiện cũng buộc dải băng màu trắng.

Hàn Mạc phi ngựa đến gần, xoay mình xuống ngựa, đám quan viên nhao nhao chào đón, đều chắp tay hành lễ, trong lúc nhất thời không nói gì, mà Đậu Thiện tiến lên, cũng chắp tay, trên khuôn mặt giữ một nụ cười thường nhật, lúc này lại có vẻ ảm đạm vô cùng

Hàn Mạc nhíu mày, chắp tay đáp lễ, lập tức hạ giọng hỏi:

- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đậu Thiện nhìn Hàn Mạc, đôi mắt hoe đỏ:

- Chỉ huy sứ đại nhân… qua đời rồi!

Hàn Mạc chợt sửng sốt, nhưng phút chốc chợt hiểu ra, lạc giọng nói:

- Cái gì…Chỉ huy sứ đại nhân…!

Không biết tại sao nghe được tin này, lần đầu tiên Hàn Mạc cảm thấy trong lòng trầm xuống, lập tức cảm thấy buồn thương.

Tiết Thiệu và Tiếu Mộc từ phía sau tiến lên, vẻ mặt cũng kinh ngạc, lập tức hiện lên vẻ sầu thảm, xem ra cũng rất đau xót.

Chỉ huy sứ đại nhân, đương nhiên là Chỉ huy sứ Ngạc Thanh Lôn của Báo đột doanh.

Hàn Mạc từ nhỏ đến lớn, người mà có thể khiến hắn kính phục, quả thực không nhiều, nhưng Ngạc Thanh Lôn là một người chiếm vị trí tuyệt đối trong lòng hắn, vì phẩm chất đạo đức của Ngạc Thanh Lôn, cũng là vì sự từng trải của ông.

Ngạc Thanh Lôn lúc còn trẻ đã tòng quân, gia nhập đại doanh Tây Bắc, trải qua trăm trận chiến, chiến công hiển hách, từng bước từng bước tiến lên vị trí Chỉ huy sứ Báo đột doanh, có thể nói rằng, ông là một đỉnh núi trung thành và tiên huyết.

Ông trị quân rất nghiêm, yêu quân như con, cho dù bị thương thường xuyên phải ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng thường ngày vẫn đến quân doanh quản thúc bộ hạ, chỉ đạo binh sĩ.

Đối với nước Yến, ông cũng một lòng trung thành, thề sống chết nguyện trung thành cùng Hoàng tộc, cũng vì nguyên nhân như thế, ông cũng nhận được sự sủng ái tin tưởng của Hoàng thượng, giao cho chức vụ quan trọng trong Ngự lâm quân.

Hàn Mạc kính phục sự chín chắn thành thục, càng khâm phục sự ngay thẳng thật thà và sự tận tâm trung thành của con người này, lúc này nghe tin ông mất, bỗng thấy thảng thốt giật mình, tự nhiên có chút thương cảm.

- Chuyện xảy ra khi nào?

Hàn Mạc khẽ nói.

Đậu Thiện thở dài nói:

- Chỉ huy sứ đại nhân hình như biết mình không qua khỏi, mười ngày trước từ trong phủ chuyển đến sống trong doanh trại, ông ấy muốn trước khi chết, được nhìn thấy quân doanh nhiều hơn, được nhìn các tướng sĩ nhiều hơn…

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Nói như vậy, Chỉ huy sứ đại nhân đã… qua đời trong quân doanh?

Đậu Thiện lắc đầu nói:

- Không, tối hôm qua, khi Chỉ huy sứ đại nhân tuần tra doanh trại, đột nhiên ngất xỉu, rạng sáng hôm nay thì tỉnh dậy, cũng đã…. cũng đã trút hơi thở cuối cùng…

Dừng một lúc , thở dài nói:

- Chỉ huy sứ đại nhân muốn ra đi ở trong quân doanh, nhưng ông ấy lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự và huấn luyện của các tướng sĩ, cho nên sai người đưa ông hồi phủ, nhưng vừa về đến phủ, Chỉ huy sứ đại nhân đã ...

Nói đến đây, khuôn mặt tỏ vẻ thương cảm.

Một quan viên đứng bên cạnh, cẩn thận nói:

- Hàn tướng quân, Hạ quan phụng mệnh Thượng thư đại nhân, đến nghênh đón đại nhân!

Hàn Mạc quay đầu lại nhìn, thấy một quan viên mặc quan phục bộ Hộ đang cung kính thi lễ với hắn. Hắn trông mặt người này rất quen, đầu óc vừa nghĩ, lập tức nhớ ra, người này không phải người nào khác, chính là quản lý kho thuộc bộ Hộ, tên là Thường La.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.