Quyền Thần

Chương 901: Q.8 - Chương 901: Vương bài chế địch




Lúc kỵ binh Khánh quốc cố lấy dũng khí ra tiến đón cũng là lúc những cỗ sắt thép lao đến như gió xoáy, giống như những lần trước, lớp kỵ binh Khánh quốc đầu tiên không thể thoát khỏi va chạm, vô số kỵ binh Khánh quốc ngã xuống, đao trong tay họ chém vào trọng giáp của đối phương làm bắn ra những tia lửa đỏ, trong khi đó, đao của trọng giáp kỵ binh đã chém vào cổ, đâm vào ngực họ.

Kỵ binh giống như nước lũ, chẳng những mang đến lực chấn nhiếp cực lớn, lại còn mang đến một lực phá hoại kinh khủng. Bọn họ như một con dao găm sắc bén, trực tiếp đâm vào bên trong hữu quân, lao về phía trước, thế như chẻ tre, cùng với tiếng la hét thảm thiêt của binh sĩ Khánh quân, là trận hình của họ đã bị xé rách.

Lâm Thành Phi trông thấy biến cố của hữu quân, mắt như muốn nứt ra, nhìn cánh trái, phẫn nộ quát:- Hàn Mạc đang làm gì? Vì sao còn không phát lệnh?Y lạnh lùng nói:- Người đâu, cho khoái mã đi gặp Hàn Mạc, bảo hắn lập tức phát lệnh!

Chúng tướng cùng nhau chạy đi.

Mà Hàn Mạc ở cánh tả lúc này có một vẻ mặt vô cùng ác nghiệt, tay cầm cương ngựa của hắn nắm chặt lại, gân xanh nổi lên thấy rõ, thám báo gần như là chạy nối tiếp nhau báo cáo.

- Báo, kỵ binh Ngụy quân xuất trận!

- Báo, kỵ binh xông vào hữu quân!

- Báo, Khánh quân tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hiện đang lui về phía sau!



Cuối cùng Hàn Mạc cũng giơ tay lên, trầm giọng nói:- Truyền lệnh, xuất kích!

Lăng Vân lập tức xoay người nói:- Phát tín hiệu!

Phía sau Lăng Vân, đã có mấy kỵ binh nắm cung tiễn trong tay, nhắm thẳng trời cao, bên cạnh có hai gã kỵ binh cầm đuốc tiến lên, đốt cháy đầu các mũi tên, năm mũi hỏa tiễn được phóng lên không trung, sau đó lại đợt thứ hai được phong ra, sau khi hai đợt hỏa tiễn được phóng ra, hướng hữu quân liền có hỏa tiễn đáp lại.

Hàn Mạc nhìn kỹ hữu quân, thì thào nói:- Thành bại chính là vào lúc này!



Hữu quân liên tục triệt thoái về phía sau, trung quân liền lâm vào khổ chiến, Lâm Thành Phi sắc mặt tái mét, Thân vệ đội tinh nhuệ nhất của y đã được điều đi, tuy rằng ổn định tình thế ngay từ đầu, nhưng Thiết kỵ binh vừa ra, Thân vệ binh của hắn lập tức gặp tai họa. Thiết kỵ binh vô tình mà chém giết tất cả những gì ngăn cản, Thân vệ binh vì ngăn cản trọng kỵ binh mà liều chết ngăn cản tổn thất vô cùng thê thảm, chỉ trong chốc lát, đã có hơn hai trăm người bỏ mạng nơi sa trường.

Lâm Thành Phi chăm chú nhìn cánh tả, mắt lộ hung quang, trong lòng y lúc này oán hận Hàn Mạc cực độ.

Trước trận chiến, Hàn Mạc đề nghị hai quân cùng nhau tiến công Nam Dương quan, Lâm Thành Phi còn có một chút do dự, Yến quân một lần nữa nhắc lại sự uy hiếp của Thiết kỵ binh, nhưng Hàn Mạc lại phái mật tín tới, nói đã tìm được phương pháp khắc chế kỵ binh của Ngụy quân.

Lâm Thành Phi bán tín bán ghi, nhưng Lâm Dương quan chung quy phải đánh hạ, cho nên hai quân liền liên hợp tấn công.

Nhưng khổ chiến từ sáng tới giờ, Khánh quân tử thương vô số, hữu quân gặp phải nguy cơ sụp đổ, thậm chí Thân vệ đội của mình cũng phải tung ra, Hàn Mạc còn không cho vương bài xuất trận, điều này làm cho hắn cảm giác được, Hàn Mạc đang cố ý kéo dài thời gian, muốn làm cho quân đội của Khánh quân tiêu hao cực độ, tâm tư cực kỳ âm hiểm.

Đang lúc y giận dữ, rốt cuộc cũng nhìn thấy cánh tả bắn ra hỏa tiễn, liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại căng thẳng trở lại, y không thể xác định, vương bài Hàn Mạc giấu sau hữu quân, làm sao có thể chống lại Thiết kỵ binh?



Thiết kỵ binh Ngụy quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giống như chiến đao sắc bén, đem hữu quân liên quân xé rách, ở đằng sau Thiết kỵ binh, Ngụy binh như nước lũ tràn tới, chỉ cần vào sâu trong cánh hữu, là có thế thắt chặt lưng của liên quân, một khi thất bại, cũng chỉ có thể thối lui.

Thiết kỵ binh giết tới trung quân, dưới sự phản kích dũng cảm của Khánh quân, Thiết kỵ binh cũng đã tổn thất hơn một trăm người, thoạt nhìn chết không nhiều lắm, nhưng đối với Thiết kỵ binh mà nói, đó là một con số vô cùng to lớn.

Toàn thân bọn họ, ngoài trừ lộ ra mắt và miệng, còn lại toàn thân đều được bao trùm trong trọng giáp, chỗ cổ họng trí mạng, cũng được che bằng một thanh đồng.

Bọn họ, dường như sinh ra để giết chóc.

Ở trên chiến trường, mỗi người đều là một công cụ giết chóc, Thiết kỵ binh lại là vương giả trong việc giết chóc, nơi họ đi qua, máu me tán loạn, người ngã ngựa đổ, bọn họ vẫn duy trì trận hình nghiêm cẩn, chỉnh tề đi về phía trước.

Chợt nghe phía sau Khánh quân truyền đến một tiếng kèn cực kỳ vang dội, nghe thấy tiếng kèn, Khánh quân lập tức đình chỉ ngăn cản, nhanh chóng rút sang hai bên, Thiết kỵ binh nhìn thấy, bên trong trận hình của Khánh quân, có một đội ngũ đang tiến tới, cùng với đó là những tiếng “rông. rông” vang lên đều đặn.

Trong mắt Thiết kỵ binh đều hiện ra vẻ khinh thường.

Ở trước mặt bọn họ, chưa bao giờ có kẻ thù chính thức, tuy đội ngũ đang đến nhìn rất có khí thế, nhưng trong mắt Thiết kỵ binh, chẳng qua chỉ là một lần dãy dụa của Khánh quân, đội quân này, đến đây chỉ là chịu chết,

Một loạt binh sĩ nâng mặt thuẫn hơn nửa người đứng ở đầu hàng, tiền quân giấu ở mặt sau, hổ thuẫn giơ lên từng hàng, trên mặt hổ thuẫn cũng khắc hình đầu hổ, nhe nanh múa vuốt rất dữ tợn.

Đối với những tấm chắn này, kỵ binh không hề cảm thấy áp lực.

Bọn họ biết, những tấm chắn này vô cùng chắc chắn, nhưng tuyệt đối không đỡ được vài lần tấn công của Thiết kỵ binh, chỉ cần tới gần, không cần đột phá, chỉ cần đem tấm chăn này xé mở ra, Thiết kỵ binh có tự tin sẽ đánh tan Khánh quân.

Thủ lĩnh Thiết kỵ binh giơ chiến đao lên, Thiết kỵ binh đông nghìn nghịt phía sau hắn cũng giơ chiến đao nhuốm máu tươi lên, chuẩn bị một lần săn bắn.

Chiến đao huy xuống, Thiết kỵ binh thúc ngựa ầm ầm xông lên, nhắm thẳng phía trước đột kích. Thiết kỵ binh tin tưởng, đây là lực lượng ngăn cản cuối cùng của Khánh quân, chỉ cần tiêu diệt đội quân này, Khánh quân sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Đoàn kỵ binh đối diện với Thiết kỵ binh không hề sợ hãi.

Đội quân này, chính là đội quân mai phục để khắc địch của Hàn Mạc.

Ở sau mỗi tấm hỗ thuẫn, đều giấu ba binh sĩ, gã nâng thuẫn thì cầm đao, một gã thì cầm thương, một gã mang câu liêm.

Người cầm thuẫn, đao đều là những người có khí lực mạnh trong Tây Bắc quân, họ phải lấy tấm thân máu thịt của mình để giữ thuẫn, nghênh đón lượt tấn công đầu tiên của Thiết kỵ binh.

Ba người tạo thành một đội, tám trăm hổ thuẫn phía trước, sắp xếp theo thứ tự.

Lúc trước Tiêu Hoài Ngọc huấn luyện Tam vị nhất thể trận này, mục đích là muốn binh sĩ của mình sau khi bị loạn, thì cũng có thể ba người một tổ, kết thành tiểu trận, duy trì chiến đấu.

Nhưng Tiêu Hoài Ngọc cũng không ngờ, Tam vị nhất thể trận của y lại bị Hàn Mạc lợi dụng.

Hàn Mạc thân ở hữu quân, lúc này không hề bình tĩnh, tuy rằng hắn luôn tỏ ra mình là một vị chỉ huy lạnh lùng, nhưng sâu trong nội tâm hắn, đang khẩn trương vô cùng, trái tim cũng đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực.

Hàn Mạc chỉ cảm thấy, cho dù là lúc trước nhìn thấy Diễm Tuyết Cơ tỷ tỷ không một mảnh vải che thân cũng không có xúc động như vậy.

Thậm chí trải qua mấy làn sinh tử, hắn cũng không thấy căng thẳng như bây giờ.

Tuy hắn nghĩ ra một chiêu này, nhưng chưa hề trải qua thực chiến, không thể xác địch chiêu này có thể dùng được hay không, hắn yên lặng chờ đợi, chỉ cần chiêu này hiệu quả, chỉ cần tiêu diệt toàn bộ đáp Thiết kỵ binh hung hãn này, như vậy cái tên Hàn Mạc nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, mà uy vọng của hắn trong Tây Bắc quân, sẽ lên nhanh như tên lửa.



Lúc Thiết kỵ binh hung hăng va chạm với hổ thuẫn cũng là lúc, người cầm thuẫn và đao lùi lại, tuy rằng các thuẫn thủ đã cố hết sức ngăn chặn, nhưng cũng có vài người không chịu được, bị đánh ngã, ngay lập tức lại có đồng bạn xông lên lấp lỗ hổng, binh sĩ Yến quân cũng hô lớn:- Các huynh đệ đứng cho vững, có ta đây, chúng ta đồng sinh cộng tử!

Toàn bộ đội ngũ, gần một vạn người cùng phát ra một thanh âm, cùng hét lên, thanh thế như sấm sét.

- Không sai, bên cạnh ngươi có ta, chúng ta đồng sinh cộng tử!

- Trên chiến trường, chúng ta là huynh đệ, chúng ta đồng sinh cộng tử!

Ở trong tiếng rống giận dữ, người cầm câu liêm ở đằng sau, dựa vào khe hở, lách mình quăng câu liêm vào vó ngựa.

Tuy chiến mã được trang bị áo giáp, nhưng bốn chân lại không được áo giáp bảo vệ, vô số câu liêm được tung ra, móc chặt vào chân chiến mã.

Tuy những binh sĩ cầm câu liêm được huấn luyện trong thời gian rất ngắn, nhưng bọn họ đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, đã nắm giữ đại khái cách sử dụng câu liêm, hơn nữa bọn họ lại gánh trách nhiệm trên người, đó là đưa đám Thiết kỵ binh này xuống địa ngục.

Vô số Thiết kỵ binh, trong nháy mắt nâng đao lên liền thấy thân thể trầm xuống, nghe chiến mã hí dài, rồi liền có cảm giác chiến mã dẫm phải bẫy, không hiểu sao mà ngã quỵ về phía trước. Tuy kỵ binh phản ứng không chậm, biết đại sự không ổn, nhưng giờ khắc này, trọng giáp trên người họ lại trở thành gánh nặng, bọn họ không thể linh hoạt mà nhảy xuống khỏi chiến mã, chỉ có thể ngã theo, vẫn là khôi giáp nặng nề làm cho họ không thể lập tức đứng lên, ngay lập tức cảm giác đầu mình mất đi, các binh sĩ cầm câu liêm nắm lấy mũ giáp, kéo ra, chém đầu họ.

- Giết!Yến quân hô như sấm.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.