Editor: Puck
Dưới tình huống Lâm Hi vừa giật mình vừa nghi ngờ, ăn bữa tối.
Nhận thức về Quyền Hạo của cô, cũng bị phá vỡ dưới hành động của Quyền Hạo.
Xin nói cho cô biết tại sao, tại sao Quyền Hạo phải săn sóc tỉ mỉ cô như vậy?
Đưa cô đến trước cửa phòng, Quyền Hạo hít sâu một hơi, khẽ khom lưng, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, môi dán lên trán cô, sau đó hôn chân mày cô từng tí một, anh không nỡ buông cô hương vị ngọt ngào ra.
Lâm Hi cố gắng để cho mình hết sức duy trì bình tĩnh, cảm giác ấm áp nơi chân mày, cô nổi lên một tầng da gà. Con mẹ nó! Quyền Hạo này không phải thật sự yêu trẻ con chứ.
Sắc mặt khiếp sợ của cô, anh nhàn nhạt cười một tiếng, “Hi nhi, ngủ ngon.”
Khi Quyền Hạo biến mất trong mắt cô thì Lâm Hi cảm giác mình sắp bị sợ đến hôn mê.
Trong đêm này, trong đầu Lâm Hi không ngừng nghĩ đến ba chữ yêu trẻ con, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Bên kia, Quyền Hạo mang theo nụ cười thỏa mãn, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại, không nhìn thấy sự tồn tại của Quyền Hạo, Lâm Hi thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô cảm thấy nhà họ Quyền càng ngày càng quỷ dị, nhất là hành động Quyền Hạo làm ra khiến cho cô vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ.
Ăn sáng xong, tiện thể uống xong thuốc, Lâm Hi đang xem hai bộ phim điện ảnh hài hước, rảnh rỗi không có việc gì làm quay ra vườn hoa. Đóa hoa xinh đẹp làm tâm tình buồn bực của cô vẫn không tốt, vấn đề Quyền Hạo rốt cuộc có phải yêu con nít không vẫn vây khốn cô.
Vườn hoa nhà họ Quyền dùng một số tiền lớn tạo ra, nơi này trồng đầy hoa đắt giá, mỗi ngày đều có người làm vườn xử lý, chính lúc này vừa đúng có hai người làm vườn đang cắt tỉa cành hoa.
“Anh biết nhị tiểu thư vừa mới vào có thân phận gì không?” Người làm vườn Giáp cắt cành hoa, cảm thấy hơi nhàm chán, tìm một đề tài nói chuyện.
Nghe được bọn họ tán gẫu đến cô, Lâm Hi vốn chuẩn bị rời đi dừng bước chân lại, cô vốn không muốn nghe hai người họ nói chuyện, nhưng bây giờ bọn họ nói đến mình, cô đương nhiên muốn nghe một chút. Cô ngược lại tò mò, cô nhị tiểu thư đột nhiên xuất hiện, có thể khiêu khích người khác suy đoán hay không.
“Tôi làm sao biết được.” Người làm vườn Ất ngưng cắt cành hoa, giang hai tay thoáng chốc đã mệt, “Nhà họ Quyền nhiều chuyện thần bí lắm.”
Nhà họ Quyền nhiều chuyện thần bí lắm! Lâm Hi híp cặp mắt, trong lòng thầm nói, chuyện này đúng. Trải qua mấy ngàn năm vẫn luôn là thế gia xếp hạng thứ nhất ở Thiên triều, nói không có chuyện thần bí ai tin!
Người làm vườn Giáp gật đầu một cái, “Nhắc tới cũng đúng, nhà họ Quyền thật kỳ quái có một truyền thuyết, gần như mỗi một thời đại đều có người sống không quá bốn mươi tuổi.”
Nhà họ Quyền gần như mỗi một thời đại đều có người sống không quá bốn mươi tuổi đấy! Những lời này hoàn toàn khơi gợi lên hứng thú của Lâm Hi, trong lòng nổi lên gợn sóng, trong mắt lóe sáng loáng, cô muốn nghe chuyện về nhà họ Quyền nhiều hơn. Thời điểm trước kia khi cô là Lâm Hi Nhi, trà trộn trong giới thượng lưu xã hội, hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói đến truyền thuyết về nhà họ Quyền, nhưng tin đồn nhà họ Quyền gần như mỗi một thời đại đều có người sống không quá bốn mươi tuổi, cô mới nghe lần đầu.
Thật kỳ quái! Thế gia xếp hạng thứ nhất ở Thiên triều lại có tin đồn như thế này, khẳng định không phải là tin đồn không có căn cứ.
“Những người nhà họ Quyền sống không quá bốn mươi tuổi này nói tới cũng kỳ quái, từng người đều tự sát.” Bởi vì người làm vườn Ất làm lâu ở nhà họ Quyền, vẫn phải biết một chút chuyện bát quái nho nhỏ.
Người làm vườn Giáp rất rõ ràng không biết chuyện này, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên rồi, dừng cắt tỉa, trên mặt lóe lên tia sáng bát quái, “Người nhà họ Quyền luôn cao cao tại thượng, tay cầm quyền lớn, có cái gì nghĩ không ra mà cần tự sát?” Quyền có, tiền cũng có, còn có cái gì nghĩ không ra đây? Đừng bảo phụ nữ bát quái, thật ra thì đàn ông bát quái còn lợi hại hơn phụ nữ.
Người làm vườn Ất xem ra lớn hơn người làm vườn Giáp mười mấy tuổi, trong mắt lóe lên tia thông suốt, “Nhà họ Quyền vẫn có truyền thuyết, chỉ có điều là thật hay giả thì tôi không rõ ràng lắm.” Có một số việc tới điểm thì dừng là tốt, biết được quá nhiều cũng không tốt cho mình.
Người làm vườn Giáp không nghe được bát quái khác, thất vọng nhìn người làm vườn Ất, “Anh cứ nói đi, dù sao ở đây cũng không có người khác.”
Cặp mắt vừa ngước lên, người làm vườn Ất dường như bị sợ hãi, trong mắt lộ ra hoảng sợ, cây kéo trong tay rớt xuống dưới đất, trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, môi trắng bệch khẽ mở, “Thiếu gia.”
Người làm vườn Giáp cho rằng người làm vườn Ất đang tìm cớ, không nhịn được liếc mắt, thờ ơ nói, “Thiếu gia không có ở đây, anh kêu thiếu gia cái gì.” Tầm mắt tùy ý liếc về phía phương hướng người làm vườn Ất nhìn, vừa nhìn, người làm vườn Giáp giống như có cảm giác vạn tên xuyên tim, cây kéo trong tay cũng rớt xuống đất, mặt tràn đầy hoảng sợ.
Thấy hai người làm vườn đều hoảng sợ nhìn về phía cô, Lâm Hi quay đầu lại nhìn, thấy được Quyền Hạo vẻ mặt lạnh như băng, trên người tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần. Cô hơi kinh ngạc, theo bản năng nhíu mày, “Không phải anh đi ra ngoài sao?” Cô còn muốn nghe hai người làm vườn này bát quái tiếp, bây giờ Quyền Hạo xuất hiện, bát quái này dĩ nhiên không nghe nổi nữa.
Buổi sáng tinh thần của anh hơi không tập trung, khi đến giờ cơm trưa, muốn trở lại nhìn cô một chút
Đi đến phòng cô tìm cô, cô không có ở đây, được Trần Tiêu nói cho biết cô đang tản bộ trong vườn hoa, anh lại tới đây tìm cô. Thấy bóng lưng gầy yếu của cô, anh đau lòng từng cơn, vẻ mặt nghiêm túc nghe hai người làm vườn nói chuyện của cô, lòng của anh đột nhiên luống cuống, bởi vì hai người làm vườn đang nói tới truyền thuyết của nhà họ Quyền.
Cô hỏi thăm, khóe môi anh nhếch lên, trong tròng mắt sâu xa như biển che giấu tàn nhẫn, đuôi khóe mắt như mũi tên nhọn hung hăng cắm lên người hai người làm vườn, “Anh trở lại ăn cơm với em.”
Chớp mắt một cái, Lâm Hi rõ ràng cho thấy không tin Quyền Hạo lấy cái cớ này.
Cảm thấy hai người làm vườn sợ hãi, cô nhìn Quyền Hạo từ đầu đến chân mấy lần. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, truyền thuyết của nhà họ Quyền là bí mật của nhà họ Quyền không thể nói sao?
Thấy vẻ mặt đang suy tư của cô, anh không biết cô nghe được hai người làm vườn này nói bao nhiêu, tim của anh khẽ co rút, ngoài mặt vẫn mỉm cười như tắm gió xuân, “Hi nhi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ừ.” Không từ chối, không tức giận, Lâm Hi đáp một tiếng rất nhạt.
Kéo tay nhỏ bé của cô, hai người rất ấm áp đi tới phòng ăn.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng một lớn một nhỏ rời đi, trên người hai người làm vườn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Thức ăn rất nhẹ, chính là khẩu vị Lâm Hi thích, nhưng bữa cơm này cô ăn hơi không hợp khẩu vị, đầy trong đầu cô đều là lời hai người làm vườn này nói, truyền thuyết của nhà họ Quyền rốt cuộc là thật hay giả. Thế gia xếp hạng nhất ở Thiên triều, chẳng lẽ cũng có những truyền thuyết máu chó kia?
Ăn cơm trưa với cô xong, anh đưa cô trở về phòng ngủ, để cho cô nghỉ ngơi, mà anh một lần nữa trở lại phòng khách lầu một, đứng phía sau nhiều người làm và Trần Tiêu, bọn họ đều là người phục vụ hàng năm ở biệt thự này.
“Ai cho phép các người tùy ý thảo luận chuyện nhà họ Quyền vậy?” Chuyện xảy ra vào một giờ trước, giống như đang hiện lên trước mắt.
Trần Tiêu đứng đầu đáy lòng hơi hoảng hốt, thưa dạ đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi nghĩ, là có người nói huyên thuyên trước mặt tiểu thư sao, “Thiếu gia, vậy nên xử lý bọn họ như thế nào?”
Quyền Hạo chỉ nghe, khóe môi hơi vểnh lên, hiên lên một ý cười quỷ dị, anh không nói, xoay người lại, lạnh lẽo nhìn chăm chú vào những người ngay cả thở gấp cũng không dám. Trong tay cầm một điếu thuốc bạc hà, khói mù bay lên, che giấu vẻ mặt của anh. Sau làn khói mù lượn lờ, chỉ thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn tú hiện ra vẻ trắng xanh.
Khói mù vòng quanh trong thư phòng, lạnh lẽo như núi hoang vậy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị, cảm giác bị áp bức trên người anh càng ngày càng nặng.
Hai người làm vườn cắt tỉa cành hoa trong vườn hoa một giờ trước, bây giờ nơm nớp lo sợ đứng ở đây. Bọn họ thật sự không nghĩ đến, bọn họ chỉ tùy ý bát quái một lần, nhưng không ngờ bị tiểu thư và thiếu gia nghe được.
“Trần Tiêu.” Sau khi Quyền Hạo hít một hơi khói, đột nhiên mở miệng lạnh giọng hỏi, “Anh ở nhà họ Quyền đã bao lâu rồi?”
Trần Tiêu hơi khựng lại, hơi không hiểu ý tứ của thiếu gia nhà mình, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Tám năm rồi.” Năm nay anh hai mươi tám tuổi, đã dốc sức phục vụ cho Quyền thiếu tám năm rồi.
Quyền Hạo nghe xong cười, nụ cười quỷ quái, lộ ra lạnh lẽo như ma quỷ, làm cho người ta không rét mà run.
“Tám năm rồi, anh còn không biết nhà họ Quyền cần chính là người làm như thế nào sao?” Khóe môi bên phải của anh hơi nhếch, yêu nghiệt lại châm chọc.
Khí thế của anh quá mức bén nhón, lúc này càng làm cho người ở chỗ này đông thành băng, “Dám nói lung tung ở trước mặt hoặc sau lưng cô ấy, anh nói người làm như vậy ở lại nhà họ Quyền có ích lợi gì?”
Trần Tiêu bị sợ đến tâm kinh đảm khiêu *, suy đoán trong lòng được chứng thực, mồ hôi hột nhỏ giọt xuống đất, mọi người chỉ cảm thấy trên đầu quả tim nhảy lên sợ hãi. Hai người làm vườn bát quái trong vườn hoa càng thêm hoảng hốt trong lòng, sợ đến không xong.
(*) tâm kinh đảm khiêu: cực kỳ hoảng sợ.
“Quy củ nhà họ Quyền, anh càng nên hiểu.” Lạnh lùng quét mắt nhìn cả đám người làm, khí áp trên người Quyền Hạo cũng càng ngày càng thấp.
“Thiếu gia, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội.” Trần Tiêu không chịu nổi khí áp như vậy, trong lòng anh run rẩy, ngoài mặt vẫn cố hết sức giả bộ như không có chuyện gì nói.
Những người làm lắm mồm kia nhất định sẽ bị đá ra khỏi đế đô, cả đời cũng không thể bước vào đế đô, về phần cuộc sống sau này của bọn họ như thế nào, cái này phải xem tâm tình của Quyền thiếu.