Editor: Puck
Khi cô xuất hiện ở trước mắt anh, khi cô dùng cặp mắt trong suốt như nước suối nhìn anh thì anh chỉ cảm giác trái tim mình bỗng dưng nhanh chóng nhảy lên, máu cả người đều đang nhanh chóng di động, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào.
Một khắc kia, anh rốt cuộc biết được, cái gì gọi là liếc mắt đã biết.
Tim của anh, thân thể của anh đều đang nói cho anh biết, cô gái này là người trong số mệnh của anh.
Khi đó anh đang nghĩ, cuộc đời của anh sẽ bị nắm giữ trong tay một cô gái giống như ăn mày này sao?
Thân thể đau đớn không chịu nổi đang không ngừng nhắc nhở anh, anh cần cô bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ anh không muốn để cho cô thấy dáng vẻ xấu xí này của anh, cô còn quá nhỏ, chỉ cần chờ tới khi cô mười tám tuổi, tất cả đều tốt.
Lâm Hi đã hoàn toàn sững sờ, thấy dáng vẻ này của Quyền Hạo, không biết làm sao.
“Anh làm sao vậy?” Cô không hề cố ý ngụy trang nữa, giọng quan tâm nhàn nhạt hỏi.
Thấy cô đến gần, anh chật vật trên giường, hô hấp dồn dập, theo vách tường, ngón tay đang dùng sức túm rèm cửa sổ, “Em đừng tới đây.”
Cô định tiến lên đỡ anh, dáng vẻ bây giờ của anh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nghe được anh quát bảo dừng lại, cô đứng cách đó không xa nhìn anh, “Anh làm sao vậy, cần gọi bác sỹ không?” Tuy cô không có bao nhiêu tình cảm với anh, nhưng sống cùng dưới hiên nhà gần một năm, nhìn thấy anh khổ sở thành ra như vậy, cô khó tránh khỏi có chút lo lắng.
“Không cần, Hi nhi, em đi ra ngoài, chỉ cần em đi ra ngoài là được.” Hô hấp của anh dồn dập, giống như chịu nhịn đau đớn khổng lồ.
Chưa bao giờ ở cùng người trong số mệnh vào đêm trăng tròn, giờ khắc này anh mới biết, vào đêm trăng tròn ở cùng với người trong số mệnh, tự chủ trở nên rất kém cỏi, anh, hiện giờ máu toàn thân đều đang kêu gào anh muốn cô.
Nhưng mà... Không được... Cô còn quá nhỏ, không thể tiếp nhận anh làm như vậy!
Nhíu chặt chân mày, Lâm Hi tiếp tục đi về phía trước, “Anh khó chịu chỗ nào?” Dáng vẻ này của anh, khiến cho người ta lo lắng.
“Em đừng tới đây.” Cảm giác đau đớn đã ăn mòn lý trí của anh, cô đến gần anh sẽ không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Dừng bước chân lại, Lâm Hi cúi mắt nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ rơi trên mặt đất, có thể do tò mò, cô ngồi xổm xuống nhặt lọ thuốc lên, nhìn thấy trên vỏ lọ thuốc viết ba chữ thuốc giảm đau, cô hơi nhíu mày, “Thuốc giảm đau!” Người lúc nửa giờ trước còn tốt đẹp, sao giờ phút này biến thành như vậy, còn cần uống thuốc giảm đau!
“Hi nhi, em đi ra ngoài!”
“Anh nhất định muốn tôi đi ra ngoài?” Lâm Hi cẩn thận xem xét lọ thuốc, tròng mắt đen nhánh như muốn nhìn thấu Quyền Hạo, “Nhưng bây giờ thoạt nhìn anh rất khổ sở, phải uống thuốc sao?”
Cô từng bước từng bước một đến gần Quyền Hạo, anh quát bảo dừng lại không hề có tác dụng gì với cô, cô đứng trước mặt anh, tiếp xúc gần gũi với anh.
Đau đớn không ngừng lan tràn trong cơ thể, giờ phút này anh chật vật nhất, hình như thân thể cũng không chống đỡ nổi nữa, nhìn cô trước mắt, lý trí bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Cắn chặt môi đến chảy máu, anh định điên cuồng tự làm khổ để giảm bớt đau đớn đêm trăng tròn này.
Thân thể cũng không nhịn được cơn đau này nữa, anh từ từ ngã xuống đất, “Hi nhi, em đi ra ngoài.”
“Thôi, tôi đi gọi bác sỹ thôi.” Lâm Hi xoay người, chuẩn bị nhảy qua cất bước rời đi.
Một giây kế tiếp, thân thể nhỏ gầy của cô bị anh ôm thật chặt.
Cô đứng trước mắt anh, trống rỗng trong đáy lòng kêu gào không thể buông cô ra.
Một giây khi bắt đầu ôm cô, cơn đau trong thân thể anh đang từ từ giảm bớt, trống không trong lòng được lấp đầy, anh thoải mái than một tiếng, âm thanh triền miên mà trầm thấp gọi cô, “Hi nhi.”
Thân thể nóng bóng dán lấy cô, Lâm Hi gần như trợn tròn mắt.
Bị anh ôm thật chặt quanh thân thật sự không thoải mái, cô chậm rãi nới lỏng hai tay của anh ra, xoay người ngẩng đầu nhìn anh không hiểu.
Khoảnh khắc khi hai tay bị nới lỏng ra khỏi thân thể cô, phần đau mới giảm bớt kia lại giống như thủy triều bắt đầu lan tràn ra toàn thân. Dưới ánh đèn, sắc mặt của anh hơi tái nhợt, cắn chặt hàm răng, kiềm chế kích thích nơi đáy lòng.
“Cần tôi gọi bác sỹ không?” Cô nhìn anh chăm chú hồi lâu.
“Không cần, bác sỹ không chữa khỏi.” Không thể ôm lấy cô, bàn tay to của anh nắm thật chặt tay cô, nắm chặt mười ngón tay của cô, kết nối lấy thân thể cô, như vậy cơn đau của anh mới có thể giảm bớt một chút, lý trí sẽ không biến mất.
“Anh bị bệnh gì vậy?” Bệnh gì mà khi phát tác sẽ kỳ quái như vậy? Cô ở nhà họ Quyền lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh khổ sở như thế.
Không đủ... Còn lâu mới đủ, anh khẩn cấp muốn ôm cô vào trong lòng anh, hôn cô, hung hăng... Trong đầu thoáng vang lên ý niệm này, nhưng khi nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt của cô, anh không làm được, anh sợ, một khi làm anh sẽ mất cô.
Thấy anh không nói lời nào, hàm răng nghiến vang lên kèn kẹt, trong lòng hơi lo lắng, cô nâng tay phải không bị anh nắm chặt lên, sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ người anh, sau một khắc, cả người cô lại một lần nữa bị anh ôm vào trong lòng.
“Hi nhi, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ không sao.” Anh thở hổn hển, hóa giải đau trên người.
Lâm Hi bị anh ôm chặt cũng không thoải mái, cô và Quyền Hạo rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy, hiện giờ cả người cô đều chôn trước ngực anh, lực ôm cô của anh rất lớn, giống như muốn vò nát cô vậy, chuyện này khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Cô nhíu đôi mày thanh tú, muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy không nổi, “Quyền Hạo, anh làm sao vậy? Buông tôi ra, rất đau.”
Cô gào thét gọi về lý trí của anh, anh cắn chặt hàm răng, buông lỏng cô ra.
Ý niệm muốn hung hăng đoạt lấy cô một lần nữa dâng lên trong đầu anh.
Không thể được, điều này không thể được. Thân thể đau đớn ép anh không thở nổi, lý trí đã không cách nào khống chế tay chân của anh.
Sau khi buông cô ra, một tiếng gào đau đớn như của con thú sau khi bị thương kêu lên truyền ra từ trong miệng anh, ngón tay hung hăng cào lên thân thể, muốn giảm bớt đau trên người. Anh dúng sức, chỉ chốc lát sau, trên cổ và trên tay anh hiện đầy máu đỏ của vết thương.
Cô nhìn anh tự ngược, thấy mà hơi sửng sốt.
Anh đây là như thế nào?
Đau không thể tiêu diệt, cả người anh hiện lên dáng vẻ nổi điên, đầu hung hăng đâm vào vách tường.
Máu tươi chảy xuống theo tóc đen của anh, khuôn mặt điển trai trắng như tuyết dính đầy máu tươi, đập vào mắt kinh hãi đến đáng sợ. Tự làm khổ mang tới đau đớn đỡ hơn đau đớn do nguyền rủa mang tới, nhưng như vậy, còn thiếu rất nhiều, anh lại một lần nữa định hung hăng đâm đầu vào vách tường, cũng may tốc độ của Lâm Hi nhanh, chặn ở trước vách tường, đầu của ăn đụng vào bộ ngực mới trổ mã không được bao lâu của cô.
Chịu đựng một đòn nặng nề này, cô gần như muốn trắng dã mắt, con mẹ nó, đau chết.
Rốt cuộc Quyền Hạo đây là xảy ra chuyện gì? Mới vừa nói thông, hiện giờ lại giống như nổi điên.
Nắm thật chặt hai tay của anh, trong đôi mắt trong suốt của cô lộ ra vẻ lo lắng nhìn chăm chú vào cặp mắt đỏ màu máu của anh, “Quyền Hạo, anh điên rồi sao? Cho dù đau như thế nào, cũng không cần tự làm khổ mình.”
Tiếp xúc của cô, đau đớn trên thân thể của anh giảm bớt một chút xíu, máu tươi trên đầu chảy ròng ròng, nhưng anh không quan tâm, lý trí còn sống nói cho anh biết, anh tự ngược cũng không được xâm phạm cô.
Dùng sức lôi kéo, anh ôm cô thật chặt, máu tươi trên đầu dính xuống mặt cô, lý trí tìm về được từng chút một, “Hi nhi, anh không sao, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi.”
Chớp mắt một cái, cô nhìn anh đã buông cô ra.
Anh ngã xuống đất, thoạt nhìn giống như bi điên rồi, ngón tay dùng sức cào sàn nhà, trên ngón tay rỉ ra máu tươi, móng tay cũng gần như bị phá hủy.
Chưa từng thấy người nào như vậy trước mặt cô, giờ phút này dáng vẻ tự làm khổ của anh ở trước mặt cô, hoàn toàn hù sợ đến cô. Cô vội vàng ngồi xổm xuống, dùng sức đỡ anh dậy, dùng rèm cửa sổ bên cạnh lau vết máu trên mặt anh, “Quyền Hạo, tỉnh táo một chút, không nên như vậy.”
Lý trí đã từng chút từng chút một trở về cơ thể anh, cho dù tiếp xúc thân thể với cô, nhưng đau đớn trên thân thể vẫn khó có thể chịu đựng được, anh cần phải hủy diệt đi ý niệm thỉnh thoảng dâng lên trong đầu, mười ngón tay anh dùng sức nắm thân thể.
Thấy anh không hề biết đau mà tự ngược, cô hóa đá rồi.
Không thể thấy chết mà không cứu, trong lòng cô nghĩ như vậy, cô nắm chặt hai tay đang định tự chịu ngược của anh, “Quyền Hạo, nhìn tôi, tôi làm Lâm Hi, anh đừng như vậy.”
Mắt đã mơ hồ không rõ, thân thể anh run rẩy, khổ sở gọi, “Là Hi nhi.”
“A...” Anh vẫn khổ sở kêu.
Cô thấy không túm được hai tay của anh rồi, lập tức ngồi dưới đất, ôm chặt lấy anh, ngăn cản anh tự ngược. Nhẹ nhàng vỗ lấy sau lưng anh, cô thấy anh yên tĩnh lại, nhẹ nhàng ghé vào bên lỗ tai anh nói: “Không đau, không đau...”
Tinh thần và sức lực của anh đã đến cực hạn từ từ yên tĩnh lại dưới giọng nói an ủi của cô, cô tiếp xúc khiến cho đau trên thân thể anh dần dần giảm bớt, anh đã kiệt sức, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhắm mắt lại, ngủ mê man.
Đôi tay cô đã tê dại, nhìn anh giống như ngủ say, thoải mái thở phào một hơi.
Lắc lắc đôi tay đã tê dại, cô cau mày, bí ẩn trong lòng càng lúc càng lớn.