Editor: Puck
Trong phòng ăn nhà chính họ Quyền, bốn người dùng cơm trong yên tĩnh.
Không khí trầm muộn, Phó Trường Thanh cảm thấy là lạ, nhất là hơi thở trên người con trai nhỏ càng thêm cảm thấy kỳ quái.
Vẫn là ăn không nói, sau khi dùng cơm, tuy Phó Trường Thanh cảm thấy hai người con trai nhỏ và Lâm Hi nhất định có vấn đề, nhưng bà vẫn yên lặng ăn xong cơm.
“Hi nhi, con và Quyền Hạo giận dỗi sao?” Phó Trường Thanh đưa một ánh mắt để ông xã kêu con trai nhỏ đi, đợi bọn họ rời đi, bà lập tức đặt câu hỏi.
“Dì, dì nghĩ quá nhiều.” Lâm Hi lật xem báo, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Dì nghĩ quá nhiều! Vậy tại sao toàn bộ quá trình Quyền Hạo đều nghiêm mặt?” Phó Trường Thanh làm mẹ, dĩ nhiên cảm thấy con trai nhỏ đau lòng, trực giác nói cho bà biết, con trai đau lòng có xuất xứ từ Lâm Hi.
Lâm Hi buông tờ báo trong tay xuống, nhìn thẳng vào Phó Trường Thanh, “Con không biết, có lẽ anh ấy gặp phải chuyện gì phiền lòng.” Ai biết ai bị làm sao, tối hôm qua anh đã bắt đầu không nói với cô dù chỉ một câu.
“Hi nhi, con và Quyền Hạo ở dưới một hiên nhà, con không hề hiểu rõ chuyện của nó sao?” Từ rất sớm, Phó Trường Thanh đã phát hiện Lâm hi đều cùng một thái độ, lạnh nhạt, không quan tâm với tất cả mọi người, nói dễ nghe, tính tình như vậy là lạnh nhạt, nói khó nghe, chính là ích kỷ.
“Dì, dì định nói gì?” Lâm Hi cau mày.
Gần đây, cho dù là Hoàng Bác, Mã Kiều Thần và Trần Tiêu, nói đến Quyền Hạo với cô đều có kiểu quanh co lòng vòng.
“Hi nhi, con cũng đã mười lăm tuổi rồi, rất nhiều chuyện con đều đã hiểu.” Chỉ cần là người trái đất đều có thể nhìn ra con trai nhỏ nhà bà đối xử khác biệt với Lâm Hi, sao Lâm Hi lại không nhìn ra đây? Vì chuyện này, Phó Trường Thanh càng gấp gáp hơn, Lâm Hi cũng đã mười lăm tuổi rồi, chính là độ tuổi mới biết yêu, nếu thích người đàn ông nào, đây chính là đả kích trí mạng với Quyền Hạo. Thân là mẹ, bà cũng cảm thấy gấp gáp vì con trai của mình.
Không được, người trong số mệnh của con trai bà sao có thể bị người khác cướp đi!
Hôm nay, bà phải đánh thức Lâm Hi mới được.
Lâm Hi cảm thấy kỳ quái khó hiểu, hơi qua loa, “Vâng, chỉ cần là thứ người nên biết con đều đã hiểu.”
“Hi nhi, con đã từng nghĩ tới tương lai của con chưa?”
“Đã nghĩ rồi.”
“Vậy tương lai con muốn sống cuộc sống như thế nào?”
“Dì, dì muốn nói gì?” Lâm Hi tự cảm thấy nguy hiểm, mặt đề phòng nhìn Phó Trường Thanh.
“Tương lai con muốn làm một người phụ nữ đằng sau lưng một người đàn ông thành công hay muốn làm một nữ cường nhân *?”
(*) Nữ cường nhân là cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.
Lâm Hi nhất thời im lặng, qua một lúc lâu, cau mày chậm rãi nói ra, “Dì, dì định nói gì thì nói thẳng đi.”
Phó Trường Thanh thấy không dụ được nói ra, thân thiết nắm tay phải của Lâm Hi không buông, “Hi nhi, khi dì lớn như con thì bắt đầu nói chuyện yêu đương với chú của con rồi. Con cũng đã mười lăm tuổi rồi, là một cô gái lớn, cũng nên tìm người yêu, quan tâm con nói chuyện tình yêu, chờ thêm mấy năm, tình cảm của hai đứa ổn định, thì kết hôn.” Trong lời nói của bà có cố ý kéo Quyền Hạo vào, chính là hy vọng Lâm Hi có thể nghe hiểu ám hiệu của bà. d
Lâm Hi rút tay phải của mình về, vốn không suy nghĩ theo hướng dẫn dắt của Phó Trường Thanh, “Mười năm sau con mới hai mươi lăm tuổi, vài năm sau mà kết hôn vẫn quá sớm với con.”
Phó Trường Thanh hơi thất vọng, trong lòng nghẹn đến không xong. Mười năm sau, con trai của bà cũng đã ba mươi lăm rồi! Bình thường nhìn Lâm Hi là một cô bé thông minh, sao hiện giờ nghe không hiểu trong lời của bà có ý gì chứ?!
“Dì, con phải lên lớp, con đi về trước đây.” Lâm Hi không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với Phó Trường Thanh, cô tìm một lý do thích đáng chuẩn bị rời đi. Cô vốn không phải là người nhà họ Quyền, đến nhà chính họ Quyền ăn cơm cảm thấy là lạ.
Từ nhà chính ra ngoài, Lâm Hi ngồi lên xe Quyền Hạo.
Lúc này trong đầu Quyền Hạo đều là lời cha của anh nói, anh đã không nhớ rõ tất cả lời nói lạnh nhạt tối hôm qua của cô nữa, anh khẽ mỉm cười với cô.
Nụ cười này, khiến Lâm Hi kinh ngạc mấy giây.
Sáng nay còn lộ vẻ mặt đen với cô, hiện giờ lại lộ ra nụ cười, đây cũng quá kinh khủng!
Trên đường, tuy hai người không nói chuyện, nhưng không khí giữa bọn họ khá hơn nhiều.
“Hi nhi, buổi tối anh đến đón em, em chờ anh.” Khi tới cửa đại học B, Quyền Hạo dịu dàng dặn dò.
“Ừm.” Lâm Hi nhàn nhạt lên tiếng, cầm giỏ xách lên đi vào trong sân trường.
Nhìn theo bóng lưng của cô, trên mặt Quyền Hạo đều là nụ cười ấm áp, chấp nhất trong mắt càng rõ ràng rồi.
Lên một tiết ngoại ngữ, Lâm Hi cảm giác mệt chết được, mới vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini dừng dưới bóng cây. Tưởng là xe của vị công tử nào đó, cô cũng không chú ý tới người trong xe là Thẩm Cảnh Kỳ, cô còn phải đến một khu giảng đường cách đây một quãng lên lớp học, cũng không có hứng thú nhìn lâu chiếc Lamborghini.
“Lâm Hi.” Đợi một phút, Thẩm Cảnh Kỳ nhìn thấy Lâm Hi xuất hiện, trong lòng có kích động nho nhỏ, vội vàng bước từ trên xe xuống.
Tiếng kêu quen thuộc lại xa lạ vang lên, Lâm Hi quay đầu nhìn lại, thấy là Thẩm Cảnh Kỳ, trong lòng rất phức tạp.
Sao Thẩm Cảnh Kỳ lại xuất hiện ở đây? Nhìn dáng dấp anh ta giống như đặc biệt tới tìm cô.
Bất đắc dĩ dời tầm mắt, cô không có ý định để ý tới anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Cảnh Kỳ thấy Lâm Hi vốn không có ý định để ý tới mình, anh nóng nảy, nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hi, cản đường đi của cô.
“Lâm Hi.” Anh nở nụ cười trơn bóng như ngọc, dịu dàng gọi tên cô. Vừa nhìn không thể nhận thấy một tia tình cảm ẩn sâu trong đáy mắt.
Lâm Hi không vui nhướn mi, định vòng qua Thẩm Cảnh Kỳ.
Thẩm Cảnh Kỳ nhanh hơn cô một bước, thân hình cao lớn vẫn ngăn cản đường đi của cô. Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào nụ cười quen thuộc lại xa lạ này, khóe môi anh không kiềm chế được nhếch lên, thân và tâm đều chiếm được vui vẻ, “Hi Nhi, em không muốn gặp anh sao?”
Lần nữa nghe được Thẩm Cảnh Kỳ gọi cô là Hi Nhi, suy nghĩ của Lâm Hi trôi trở lại mấy năm trước, không nói được trong lòng có tư vị gì, môi hồng mím thật chặt, cười nhạo một tiếng, “Thẩm Cảnh Kỳ, anh không cảm thấy anh rất khôi hài sao? Anh và tôi cũng chỉ gặp mặt lần thứ tư, ba lần trước anh đều không cho tôi ấn tượng tốt, tại sao tôi phải muốn gặp lại anh?” Dừng một chút, cô tiếp tục lạnh lùng nói, “Còn nữa, tôi tên là Lâm Hi, không phải tên Hi Nhi gì kia.”
Lời nói làm người ta khó chịu như vậy, Thẩm Cảnh Kỳ không để ý chút nào, không biết là lưu luyến si mê hay hoài niệm nói, “Em thật sự rất giống cô ấy.”
Giống như cô ấy! Lâm Hi cười nhạt vài tiếng trong đáy lòng, khổ sở lan tràn từ trong lòng.
Vòng qua bên cạnh Thẩm Cảnh Kỳ, thân thể Lâm Hi không nhịn được khẽ run, nước mắt tràn đầy hốc mắt của cô, chỉ trong một thoáng, cô giống như lạc đường trong thế giới của cô.
“Lâm Hi, anh rất vui được biết em.”
Giọng nhạt mà vui sướng truyền tới bên tai cô, cô dùng sức ép nước mắt về, nghĩ cái gì cũng chưa từng xảy ra, “Tôi không có hứng.”
“Lâm Hi, chẳng lẽ em không tò mò em giống ai sao?” Thẩm Cảnh Kỳ đã cho rằng cô chính là Lâm Hi Nhi, mặc dù khuôn mặt khác nhau, nhưng hơi thở trên người cô giống Hi Nhi như đúc.
Lâm Hi cất bước chân, không để ý tới Thẩm Cảnh Kỳ ở sau lưng.
Hôm nay anh tới tìm Lâm Hi, chính là vì xác định xem cô rốt cuộc có phải là Hi Nhi hay không, sao có thể dễ dàng để cho cô rời khỏi tầm mắt của anh như vậy, một tay anh cầm cổ tay nhỏ bé của cô.