Editor: Puck
Lâm Hi trong ngực anh hận không thể trợn trắng mắt, thật sự không thể rời đi sao? Tình huống như thế cần kéo dài tới khi nào?
Hai người sóng vai đi về nhà, cô ngồi ở trên giường, lung tung lật tạp chí. Anh không hỏi gì cả, cũng không dám hỏi.
Sương mù hơi nặng, cô đứng dậy đóng cửa sổ, “Ba giờ sáng, ngủ đi.” Để cho cô suy nghĩ một chút, phải làm như thế nào mới có thể hất bỏ anh?
“Ừ.” Anh khéo léo đến không giống anh bình thường, sáng nay mặt mày còn tràn đầy hạnh phúc, bây giờ lại bao quanh bởi đau thương.
Phản ứng của anh đưa tới hứng thú của cô, theo trước kia mà nói, nếu cô đi đâu mà không nói cho anh, anh nhất định có động tác lớn gì đó, hiện giờ giống như cái gì cũng không xảy ra, hơi kỳ quái, chuyện này không giống với tính cách của anh, “Anh không hỏi tôi tại sao?”
Lông mi hơi run rẩy, anh rũ mí mắt xuống, nhìn chăm chú vào sàn nhà, “Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi.”
Đây coi là đáp án gì? Cô cảm giác không có ý nghĩa, bĩu môi, “Ngủ đi, tôi mệt rồi.”
Đêm nay có lo lắng, cũng có thỏa mãn.
Anh ôm lấy cô mà ngủ, không suy nghĩ, tại sao nửa đêm cô không ở đây, anh chỉ biết, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, tất cả đều trở nên không quan trọng.
Trước khi ngủ, cô còn đang suy nghĩ, vậy cần bao nhiêu thuốc ngủ mới có thể khiến cho anh ngủ say?
Hôm sau tỉnh lại, bên cạnh cô đã không có anh, cô có nghi ngờ trong nháy mắt, sau đó phải đi rửa mặt rồi.
Mới vừa mặc quần áo tử tế, cửa phòng đã bị Lý Vân thô lỗ mở ra, cô nhíu mày, “Lý Vân, chị làm gì thế?”
“Lâm Hi, em phải trở về đế đô à, sao không nói một tiếng với chị?” Sáng nay Lý Vân mới tỉnh, đã bị một người đàn ông mặc đồng phục màu đen thông báo, hôm nay Lâm Hi phải về đế đô. Tối hôm qua lúc cô chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn của Lâm hi, cảm giác không có gì, nhưng sáng nay tin tức biết được quá mức kinh hãi, cho nên ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, cô đã vội vã chạy tới chỗ Lâm Hi chứng thực.
“Không có, chị nghe ai nói?” Cô định rời đi, cũng sẽ không trở về đế đô.
“Có một người đàn ông nói cho chị biết, thoạt nhìn rất nghiêm túc, trên người có lộ sát khí.” Lý Vân cẩn thận nhớ lại.
Nghe được Lý Vân miêu tả, Lâm Hi gần như có thể khẳng định, người đàn ông kia nhất định là một trong những ám vệ Quyền Hạo mang tới. Có phải do tối hôm qua cô rời đi, khiến Quyền Hạo nói chuẩn bị về đế đô không? Lần này thật sự chính là được không bù nổi mất.
“Lâm Hi, sao sắc mặt của em khó nhìn như vậy?”
“Không có gì.” Cố gắng hết sức để cơn tức giận của mình hạ xuống, cô vuốt ve tóc dài mềm mượt.
“Nếu em trở về đế đô, chị làm thế nào? Chị ở nơi này cũng rất nhàm chán, chỉ có một mình em là bạn.” Nghĩ đến Lâm Hi định rời đi, Lý Vân rất không nỡ bỏ được.
“Đừng lắc tay em.” Cô rút tay của mình về, “Không phải chị nói chị muốn làm chuyên gia thiết kế thời trang giỏi nhất sao? Chị đến đế đô có thể có phát triển tốt hơn, đây là một thành phố du lịch, không thích hợp với chị.”
“Đây là một chọn lựa không tồi.” Lý Vân rất nghiêm túc tự hỏi.
“Hi nhi, ăn điểm tâm.” Quyền Hạo hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Lý Vân, dịu dàng nói với Lâm Hi.
“Ừ.” Cô nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lý Vân đã quen da mặt dày, dĩ nhiên phát huy tác dụng da mặt dày của cô, không ai mời cô ăn điểm tâm, cô tự đến phòng bếp cầm chén đũa ăn điểm tâm.
Không khí trên bàn ăn rất kỳ quái, Lý Vân vừa ăn cháo trắng với chút thức ăn, vừa quan sát sắc mặt và ánh mắt hai người.
“Hi nhi, ăn điểm tâm xong, chúng ta trở về đế đô.” Quyền Hạo tuyên bố chuyện cần làm.
“Không muốn.” Lâm Hi chống lại.
“Ngày mai Kiều Thần đính hôn.”
“Tôi trở về với anh.” Nghe được tin tức Mã Kiều Thần đính hôn, Lâm Hi lựa chọn thỏa hiệp, cô tin tưởng nếu cô không trở về đế đô, Quyền Hạo nhất định có biện pháp bắt cô trở về.
“Ừ.” Quyền Hạo nhẹ giọng lên tiếng, ánh mắt lóe lên mừng rỡ.
Nghe đối thoại của hai người, Lý Vân giống như rơi vào trong sương mù, chuyện Lâm Hi không muốn làm ai cũng không cưỡng lại được, Kiều Thần này có ảnh hưởng lớn như vậy với cô ấy sao?
Lâm Hi chẳng khác gì tay không trở về, trừ một giỏ xách mang theo người, cái khác đều không mang. Vẻ mặt lạnh nhạt đến như coi thường tất cả, cô leo lên máy bay tư nhân của Quyền Hạo.
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng như chỉ cần đưa tay có thể chạm đến, cô nhìn hơi mất hồn, không biết nên có tâm tình trở về đế đô như thế nào, sau khi trở lại đế đô, tất cả lại phải tính toán như thế nào, nghĩ tới, nghĩ tới, cô chậm rãi nhắm mí mắt nặng trĩu lại.
Trong mắt Quyền Hạo nhuốm dịu dàng, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Lý Vân ở bên cạnh đỡ trán, cô không nhìn thấy gì cả.
Trong năm giờ bay, Lâm Hi không mở mắt ra nhìn, một mực trong mộng đẹp.
“Hi nhi, chúng ta đã đến rồi, tỉnh đi.” Thấy cô ngủ ngon ngọt như vậy, anh định để cô ngủ lâu một chút.
Cô mới dụi dụi tròng mắt mơ hồ không rõ, nửa tỉnh nhìn Quyền Hạo trước mắt, không vui mím môi nói, “Đã tới chưa?” Một giấc này cô ngủ rất sâu, không muốn tỉnh lại.
“Chúng ta về đến nhà.” Anh cẩn thận đỡ cô đứng lên.
“Lâm Hi, chúng ta đi nhà họ Quyền sao?” Lý Vân hơi hưng phấn, cô là một người dân bình thường, được phúc của Lâm Hi, cô mới nhìn thấy được máy bay tư nhân, hiện giờ lại sắp đi nhà họ Quyền có nội tình mấy ngàn năm, cô cảm giác tất cả giống như trong mơ. Quả nhiên, tới đế đô phát triển là một chuyện không tệ.
“Là chỗ Quyền Hạo ở, không phải nhà chính họ Quyền.” Chỉ cần một cái liếc mắt, Lâm Hi cũng biết suy nghĩ của Lý Vân, cô rất nhanh chọc phá bong bóng ảo tưởng của chị ấy.
“A.” Lý Vân bĩu môi, trên mặt rõ ràng viết hai chữ thất vọng.
Máy bay đáp xuống sân bay tư nhân nhỏ của nhà họ Quyền, cô đi tới cửa khoang thì tòng mắt liếc nhìn hộ vệ ở trên mặt đất đang nghênh đón bọn họ. Cô và Quyền Hạo xuất hiện, các hộ vệ cúi người 90 độ chào bọn họ.
Từ trước đến nay Lý Vân không cảm thấy mình là một kẻ nhà quê, ở sau lưng Lâm Hi khẽ nhìn thấy tất cả thì cô cảm thấy mình thật sự là kẻ quê mùa rồi, thế giới của người có quyền có tiền và thế giới bình dân chênh lệch quá nhiều, chính là khoảng cách giai cấp đi. Cô đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi Lâm Hi, một con em thế gia đối xử tốt với cô ấy như vậy, Lâm Hi rốt cuộc có gì chướng mắt Quyền Hạo đây?
Thu vẻ chán ghét trong mắt lại, cô nâng khóe môi khẽ mỉm cười, bước xuống từng bước từng bước một.
“Chào thiếu gia, thiếu phu nhân.” Trần Tiêu đứng trước đông đảo hộ vệ, sắc mặt rất nghiêm túc chào hỏi Lâm Hi và Quyền Hạo, trong lòng không ngừng nghĩ đến, không ngờ thiếu gia thật sự tìm được tiểu thư về, năm nay tiểu thư mười bảy tuổi rồi, đúng lúc thay đổi xưng hô một chút.
Thiếu phu nhân trong miệng Trần Tiêu, Quyền Hạo sung sướng cả thể xác và tinh thần. Sau khi Lâm Hi nghe, vẻ mỉm cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là lạnh lùng, không vui quát lớn, “Trần Tiêu, nói chuyện chú ý một chút, kêu loạn cái gì, ăn no rửng mỡ sao?”
Không khí bốn phía, bởi vì Lâm Hi không vui, giống như ngừng trôi, biến thành khí lạnh, đông cứng lại, “Thân là quản gia, làm chính vị trí của mình, nếu như không hiểu nổi, anh làm quản gia cái gì, còn không bằng giống như Lý Thắng, đi làm tài xế là được.”
Mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống, đây vẫn là lần đầu tiên Trần Tiêu nhìn thấy dáng vẻ khi nổi giận của tiểu thư nhà mình, trong lòng anh cực kỳ sợ hãi, anh chỉ cảm thấy, nếu như lần này thiếu gia tìm được tiểu thư trở về, nhất định chuyện muốn xảy ra đều đã xảy ra, anh sửa xưng hô lại cũng không có gì, bây giờ xem ra, tiểu thư vô cùng không thích xưng hô như thế này.
“Tiểu thư, xin lỗi.” Mồ hôi chảy đầy lưng Trần Tiêu, ánh mắt như mũi tên nhọn của tiểu thư nhà mình quá đáng sợ.
“Biết sai liền sửa rất tốt, nhớ, tôi không phải là thiếu phu nhân nhà họ Quyền, lần sau nếu phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này...” Lâm Hi đổi thành nhìn Quyền Hạo, “Quyền Hạo, anh nói đi, nếu anh ta lại gọi loạn nữa, nên trừng phạt như thế nào?”
“Phái đi Tây Tạng rèn luyện một năm.” Thật ra trong lòng Quyền Hạo thật vui mừng, nhưng khi nhìn vẻ mặt giận dữ của Lâm Hi, không dám biểu hiện ra trên mặt, trừng phạt Trần Tiêu, vì để thỏa mãn cô, anh nói thật nặng.
“Theo ý tôi, nên tước đoạt quyền lợi quản gia của anh ta, lại vứt vào trong quân đội, để cho tinh thần quân nhân quốc gia chúng ta thay đổi anh ta một chút.” Lâm Hi thẳng tắp đưa mắt nhìn Trần Tiêu đang vô cùng thấp thỏm, cố ý đe dọa anh ta.
“Hi nhi nói đúng.” Quyền Hạo yên lặng đồng ý lời nói của cô.
Trần Tiêu gặp bi kịch, trong lòng đã sớm lệ rơi đầy mặt. Thiếu gia, tôi biết rõ ngài tìm tiểu thư về không dễ dàng, sau khi tìm được, cũng không cần cứ hùa theo tiểu thư như vậy chứ, dù sao tôi cũng đi theo ngài hai mươi năm.
Lý Vân thấy Trần Tiêu ba mươi tuổi đầu, nhớ lại Lâm Hi nói cô giống như Trần Tiêu, cau chặt chân mày, “Lâm Hi, chị giống Trần Tiêu ở chỗ nào hả? Anh ta là đàn ông, chị là phụ nữ, rốt cuộc giống nhau ở điểm nào?”
Quay đầu liếc nhìn Lý Vân đang tỏ vẻ rối rắm, Lâm Hi khó có được nhếch miệng lên nở nụ cười tràn đầy ấm áp, môi hồng hé mở, “Lời nên nói không nói, chuyện không nên nói tất cả đều nói ra, điểm này hai người rất giống nhau, không liên quan đến vấn đề nam nữ.”