Editor: Puc
Thẩm Cảnh Nhiên nghe được âm thanh, buông lỏng áp chế Lâm Hi, quay đầu lại nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, “Đi ra ngoài.”
Thẩm Cảnh Kỳ khoanh tay trước ngực, “Anh, chúng ta đã nói rồi đấy.”
“Vậy thì sao? Đi ra ngoài.” Chuyện đầu tiên sau khi gặp lại, cái anh muốn chính là đè trên người cô yêu thương một trận.
“Hi Nhi do em tìm thấy trước, theo lý thuyết cũng là em trước.” Thẩm Cảnh Kỳ không ngần ngại hai người ôm ấp trước mặt như vậy.
“Người do anh mang tới, em có thể lăn.” Giọng Thẩm Cảnh Nhiên càng lúc càng không tốt.
“Hi Nhi, em nói, em muốn ai?” Thấy mình và anh trai nói không thông, Thẩm Cảnh Kỳ dời đi hỏi Lâm Hi.
Trong nháy mắt, mắt hai người đều đặt trên người Lâm Hi, cô đều không thích hai người không phải người hiền lành gì này, chứ đừng nói muốn ai!
Thân thể được thả lỏng, cô một cước đá văng Thẩm Cảnh Nhiên, lật người xuống giường, ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ nhìn hai người, “Hai người ai tôi cũng không muốn.”
“Hi Nhi, em chỉ có một lựa chọn, chính là cả hai đều muốn.” Thẩm Cảnh Kỳ khẽ cúi đầu, giống như thôi miên nhìn về phía Lâm Hi.
“Bệnh thần kinh, biến thái.” Đôi mắt sáng của Lâm Hi trợn trừng, “Chúng ta đã là quá khứ, cũng không cần lại nói chọn ai trong các người, đó là không thể nào, bởi vì tôi không thích hai người.”
“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ và Thẩm Cảnh Nhiên trăm miệng một lời, gương mặt tuấn tú đen lại.
“Hai người đều đi chết đi, Lâm Hi Nhi đã ở âm tào địa phủ chờ hai người rồi.” Lâm Hi chán ghét nhìn hai người trước mặt.
“Hi Nhi, em không nỡ để tụi anh chết.” Thẩm Cảnh Kỳ nhếch khóe môi, nâng lên một nụ cười quyến rũ câu người.
“Cút.” Lâm Hi lười phải nói nhiều với hai biến thái này.
“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Nhiên kéo cánh tay cô, không chịu để cho cô đi, “Em không thể đi.”
Lâm Hi quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Nhiên, nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, “Tôi muốn đi thì đi.”
“Em không ra được đây.” Thẩm Cảnh Kỳ đóng cửa lại.
“Thử nhìn một chút xem.” Lâm Hi không chút lưu tình hung hăng đạp một cước trúng đầu gối Thẩm Cảnh Kỳ.
Thẩm Cảnh Kỳ không đề phòng, đầu gối truyền đến đau đớn khổng lồ quỳ một chân xuống đất, nhìn tư thế hơi giống cầu hôn Lâm Hi.
“Thẩm Cảnh Kỳ, đừng tưởng rằng anh em hai người có bao nhiêu lợi hại, so hơi sức tôi không sánh bằng hai người, nhưng đánh nhau, các người cũng không chiếm được tiện nghi gì.” Từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Thẩm Cảnh Kỳ, bên khóe môi Lâm Hi chứa đựng nụ cười trí mạng nhất, “Tôi ghét nhất người ép buộc tôi làm chuyện tôi không thích, hai người chơi chiêu này với tôi, chưa đủ kinh nghiệm.”
Hai mắt Thẩm Cảnh Nhiên hàm chứa lửa giận, “Cho nên em định trở lại bên cạnh Quyền Hạo sao?”
“Tôi ở bên cạnh ai cũng không liên quan đến các anh.” Lâm Hi mở cửa, bóng lưng lạnh lùng hướng về phía bọn họ, tốt bụng nhắc nhở bọn họ, “Nhà họ Thẩm vốn vô duyên với các anh, nhưng vì người kia dính dáng đến các anh, các anh tiếp tục như vậy nữa, cẩn thận bị coi thành đồ bỏ.”
“Hi Nhi, em không thể đi.” Thẩm Cảnh Nhiên tự mình chặn cửa, giọng không tự chủ mang theo chút cầu xin.
“Tránh ra.” Thế gian này nơi khiến cho cô chán ghét nhất chính là nhà họ Thẩm, đi tới đây, cả người cô đều không thoải mái.
Thẩm Cảnh Kỳ cũng không bằng lòng để Lâm Hi cứ đi mất như vậy, anh và anh trai đều ngăn trước mặt cô, chính là không chịu cất nửa bước chân, “Hi Nhi, trước kia chúng ta hạnh phúc bao nhiêu…”
Lâm Hi không có kiên nhẫn cũng không còn hứng thú chờ Thẩm Cảnh Kỳ nói hết lời, “Tôi nói, đừng nhắc tới trước kia, ghê tởm.” Cô dùng sức kéo cánh tay Thẩm Cảnh Kỳ, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta tốt nhất nên tránh ra.
“Hi Nhi, em đánh không lại tụi anh.” Thẩm Cảnh Nhiên dùng nửa sức lực, đã dễ dàng đè cô lại, cả người cô cũng chôn trong ngực anh, nhiệt độ thoải mái đến khiến cho anh rên nhẹ một tiếng.
“Thẩm Cảnh Nhiên, buông ra.” Mặt Lâm Hi đen sì, trong hai mắt sáng ngời tất cả đều là lạnh lẽo và chán ghét.
“Không buông.” Thẩm Cảnh Nhiên dùng tư thế tuyệt đối, áp chế tứ chi của cô, tràn đầy mập mờ vuốt ve vành tai của cô, giọng nói giống như lưu manh, “Một khi em rời đi, trở lại nhà họ Quyền, muốn em trở lại nhà họ Thẩm, vậy không dễ dàng rồi.”
“Bây giờ anh ỷ vào bên cạnh tôi không có ai bảo vệ.” Móng tay bén nhọn hợp với ngón tay thon dài của cô rất đẹp mắt, nhưng bây giờ bị cô coi là vũ khí tới sử dụng, đôi tay bị kiềm chế hung hăng bấm vào cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên, “Hoặc anh thức thời chút, hoặc anh cứ chờ làm thái giám.”
Đau đớn trên cổ tay, cũng chỉ là muỗi cắn với Thẩm Cảnh Nhiên mà thôi, nét mặt lộ ra nụ cười xấu xa, hơi hạ lưu nói: “Anh phải thức thời như thế nào, anh phục vụ em trước, hay hai anh em tụi anh cùng phục vụ em?”
Di chuyển chân mang giày cao gót, gót giày nhọn đạp lên giày da của Thẩm Cảnh Nhiên, khóe môi Lâm Hi xấu xa nhếch lên, trong mắt không mang theo nụ cười, “Anh cho rằng tôi ra ngoài bán? Hay hai anh em các anh ra ngoài bán?”
“Nơi này không phải là nơi tầm hoan tán nhạc, chỗ chúng ta phải ở cả đời, là nơi rất sạch sẽ thuần khiết và trong sạch.” Người yêu bị chính anh trai ruột của mình ôm vào trong ngực, Thẩm Cảnh kỳ không hề đố kỵ chút nào, còn cảm thấy cảnh tượng như thế rất quen thuộc.
(*) tầm hoan tán nhạc: tìm kiếm niềm vui,cố gắng để được vui vẻ. Mô tả việc theo đuổi khoái cảm.
“Thật buồn cười, xin hỏi những thứ chất đống trong kho hàng ngầm kia là gì? Là bột mì chuẩn bị bán ra kiếm lời sao?” Nhà chính nhà họ Thẩm có bí mật gì, cô rất rõ ràng.
“Xa cách lâu ngày mới được gặp lại cũng không cần nói những lời không có tình điệu như vậy, bây giờ chúng ta phải làm chính là, yêu thương em như thế nào.” Ngay từ khi Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy Lâm Hi, đã muốn vận động trên giường, hiện giờ chỉ nhìn không thể ăn là một tra tấn.
Giống như tay sinh ra ở trên mặt cô, cô không tỏ vẻ gì cúi mắt nhìn xuống, khi Thẩm Cảnh Nhiên chuẩn bị xé áo cô ra thì cô dùng đầu gối dùng sức đánh lên. Đã sớm đề phòng một chiêu này của Lâm Hi, Thẩm Cảnh Nhiên nhanh chóng tránh, hai chân dùng lực đè chân cô, “Hi Nhi, hưởng thụ cho tốt.”
Trên dưới toàn thân không thể động đậy là một chuyện cực kỳ khó chịu được, sau lưng chống đỡ cửa cứng rắn, trước người có tên bệnh thần kinh Thẩm Cảnh Nhiên này đè ép, hành vi của anh ta, trong dạ dày sôi trào, đôi mày thanh tú nhíu chặt, cô ghê tởm muốn ói, không ngừng giãy giụa, “Buông ra.”
“Hi Nhi, em thuộc về tụi anh.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang tính cực kỳ hấp dẫn phát ra từ trong miệng Thẩm Cảnh Nhiên, đôi môi khêu gơi đi tới cần cổ cô, tham lam hôn tỉ mỉ từng tấc da thịt cô, khoái cảm cực hạn tràn đầy toàn thân, bên tai như có âm thanh kêu gào. Muốn cô, muốn cô, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể cô, hai hợp làm một với cô, cô vĩnh viễn thuộc về anh.
Lâm Hi nhắm chặt quả đấm, nhắm mắt lại, ánh sáng tàn nhẫn hiện lên trong nháy mắt.
Khi cô còn chưa hành động, Thẩm Cảnh Kỳ đã khống chế hai tay của cô.
“Các người.” Mười ngón tay bị Thẩm Cảnh Kỳ cầm thật chặt, cô cắn môi hồng.
“Hi Nhi, chúng ta sẽ về trước kia, em cứ hưởng thụ thật tốt đi, kỹ xảo của anh trai rất tốt.” Nhìn giống như người đứng xem, Thẩm Cảnh Kỳ cũng không định tính toán chỉ làm người đứng xem, chờ sau khi anh trai anh làm xong, nhiệm vụ khiến Hi Nhi thoải mái sẽ đến lượt anh.
Thẩm Cảnh Nhiên như thưởng thức món ngon liếm xương quai xanh của cô, mà cô như chết lặng, cảm giác buồn nôn bị ép xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không lộ vẻ gì, chỉ có lạnh lẽo, “Các người vẫn có ý định này, như vậy đừng trách tôi không khách khí.” Vừa dứt lời, cô mang theo lực bộc phát cực mạnh, hơi sức mạnh mẽ trên người, đôi tay tránh thoát đè ép của Thẩm Cảnh kỳ, lấy tốc độ nhanh như tia chớp đẩy Thẩm Cảnh Nhiên đang chìm trong mê hoặc ra, thuận tiện đá một cước lên bụng anh ta, thân thể trong nháy mắt mất đi thăng bằng, anh đứng không vững ngã xuống đất.
Trên mặt Thẩm Cảnh Kỳ thoáng qua vẻ kinh ngạc, “Hi Nhi, sao em lại trở nên lợi hại như vậy?” Trong trí nhớ, cho tới bây giờ cô đánh không thắng bọn họ.
Một bạt tai hung hăng quất lên mặt Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi mặt lạnh, khí thế lạnh lẽo, khí thế như nữ vương trong nháy mắt bộc phát, môi hồng lạnh lùng phun ra một chữ “Cút”.
“Đã đi tới đây rồi, cũng không cần rời đi.” Có thể nói bị đánh vào mặt đã thành quen, Thẩm Cảnh Kỳ giống như đứa bé làm nũng, kéo tay cô lắc lắc, “Anh và anh trai đều rất yêu em, đừng rời đi được không.”
“Nhiều người đi tìm chết như vậy, sao không thấy anh đi chết?” Lâm Hi không chút lưu tình đạp một cước lên bụng Thẩm Cảnh Kỳ, “Có cút xa không, tôi không muốn nhìn thấy hai người.”
Hai tay chống lên mặt đất, Thẩm Cảnh Nhiên lộ vẻ hơi nhếch nhác đứng lên, “Hi Nhi, em cứ tuyệt tình như vậy sao?”
“Nói nhiều với các anh một câu, đều lãng phí thời gian của tôi.” Lâm Hi mở cửa, bước chân phải ra.
Không chờ cô bước ra cửa, trước mặt cô đã xuất hiện một đống hộ vệ hung thần ác sát, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Cảnh Nhiên và Thẩm Cảnh Kỳ thong dong không nổi giận, cô cười nhạt vài tiếng, “Các người sẽ không cho rằng, nơi này có thể vây khốn tôi chứ?”
Đứng trước mặt một hộ vệ, Thẩm Cảnh Nhiên đi tới, anh đưa lên một ly nước ấm.
Lâm Hi định tiến lên phía trước một bước, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu cô, cô lạnh giọng chê cười.
“Tiểu thư, xin lỗi, mời ngài đi vào.” Hộ vệ chĩa súng về phía Lâm Hi, cung kính nói.
Cười lạnh qua đi, Lâm Hi không sợ hãi chút nào túm lấy tay hộ vệ, ép buộc nòng súng của anh ta chuyển sang phương hướng khác, “Xin lỗi không phải để cho anh dùng như vậy.”
Trên cổ tay hộ vệ phát ra tiếng rắc rắc, rõ ràng là tiếng xương tay bị gãy, đầu hộ vệ đầy mồ hô lạnh, Lâm Hi nhẹ nhàng chĩa nòng súng về phía hộ vệ, mặt mỉm cười, “Thích cầm súng uy hiếp người đúng không? Như vậy bây giờ anh cảm nhận như thế nào? Một súng ra, anh có thể đi địa phủ báo cáo.”
“Hi Nhi, đừng đùa.” Tròng mắt Thẩm Cảnh Kỳ khẽ biến, tiến lên kéo Lâm Hi ra.
“Muốn chơi chính là mấy người.” Lâm Hi cướp lấy súng lục từ trong tay hộ vệ, nhắm ngay bả vai hộ vệ bắn một phát, máu tươi thấm ướt máu hộ vệ.
Lâm Hi liên tiếp nổ hai phát súng, bả vai hộ vệ đã máu thịt be bét, đau đến muốn lăn lộn, “Trong mắt tôi giết một người hay giết vô số người không có gì khác nhau, đều là giết người.”
“Mấy người đi xuống.” Thẩm Cảnh Nhiên biết không thể để hộ vệ ở đây, nếu không Hi Nhi thật sự một súng tiêu diệt bọn họ.
“Vâng, đại thiếu gia.” Tất cả hộ vệ đứng chỉnh tề đều rời đi.
“Hi Nhi, đừng tức giận, uống một chút nước.” Thẩm Cảnh Nhiên chậm rãi đưa nước ấm tới bên môi cô, dụ dỗ.
Bởi vì động tác vừa rồi của Lâm Hi quá lớn, cổ áo hơi lệch, vết hôn trên bả vai như ẩn như hiện, “Anh cho tôi là đứa trẻ ba tuổi hả, anh cho rằng tôi không biết bên trong anh thả thứ gì sao?”